Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 7
Cuối tuần, cô theo ba mẹ đến nhà bác cả.
Khu biệt thự cao cấp của bác cả nằm trong một sơn trang dưới chân núi Bạch Vân.
Đây là một căn biệt thự độc lập, sang trọng còn có hồ bơi riêng.
Hà Nhiễm đã từng tới mấy lần, đối với lối kiến trúc quá mức hiện đại như thế này cô không có cảm nhận được mấy, nhưng ngược lại Dương Văn Bình lại rất là yêu thích.
Bà ấy cứ suốt ngày cằn nhằn rằng căn nhà của mình không bằng nhà của người ta.
Hà Nhiễm nhớ rằng mỗi lần bà nói những lời đó, mặt của ba cô tuyệt đối không dễ nhìn.
Người lớn trong nhà đều ngồi dưới lầu uống trà, nói chuyện phiếm.
Chị họ cả của Đường Nhiễm thì bị nhốt ở trong phòng, không được ra tiếp khách.
Cô lên lầu hai tìm chị ấy, bác dâu rất lo lắng cho con gái của mình nên nhờ Hà Nhiễm khuyên bảo chị ấy nhưng Hà Nhiễm cảm thấy, mình không hề có cái năng lực này.
Trong đám anh chị em trong nhà, cô thân với người chị họ này nhất.
Tính cách của hai người rất giống nhau, yên tĩnh lại ít nói.
Mỗi lần tụ họp gia đình, đều không hẹn mà ngồi cùng một chỗ, trốn trong góc khuất mà nói chuyện riêng.
Chị họ cả nhớ về sự việc ngày hôm đó, nói rằng lúc ấy người kia bảo chị cùng nhau bỏ trốn nhưng vì chị ấy không đồng ý,vnên bọn họ giằng co với nhau một hồi ở trong xe.
Về sau do gây ra tiếng động, mà bị người làm trong nhà phát hiện ra.
Nói tới đó, giọng chị ấy càng thêm sa sút: “Là chị đã hại anh ấy bị đánh gãy chân, chị thật sự rất muốn xin lỗi anh ấy.”
Hà Nhiễm yên lặng một lúc rồi hỏi: “Chị vì sao lại không đồng ý bỏ đi cùng với anh ta?”
Chị họ nói: “Chị làm sao có thể đồng ý đi với anh ấy? Mối quan hệ này từ lúc bắt đầu chị đã sớm rất rõ ràng, trước sau gì cũng sẽ kết thúc.
Chị chưa từng có dự định sẽ gả cho anh ấy.”
Phụ nữ trong tình yêu rất dễ dàng đánh mất lý trí, vốn dĩ mọi người đều nói chị họ cô điên rồi nhưng Hà Nhiễm lại cảm thấy chị ấy rất tỉnh táo.
Từ đầu đến cuối, chị ấy đều biết rõ bản thân muốn gì và cũng sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn đặt ra.
“Vậy bây giờ chị định như thế nào?”
Chị họ cô thở dài, ngả người về sau rồi thoải mái nằm xuống nệm, “Không như thế nào cả, giả ngốc như thế cũng tốt, rồi cứ tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, lúc nên lập gia đình thì lập gia đình.”
Chị ấy nhìn lên trần nhà, nói với Hà Nhiễm cũng như đang nói với chính bản thân: “Chị không hối hận, một chút cũng không.
Nếu như có thể quay lại một lần nữa, chị cũng sẽ không ngần ngại mà yêu anh ấy.”
“Nếu như sau này lấy phải một người đàn ông không yêu chị, hoàn thành một cuộc hôn nhân chỉ vì lợi ích, thì ít ra trước khi nghe theo sự sắp đặt của gia đình, chị cũng đã vì bản thân mà điên cuồng một lần.”
Hai người bọn họ ngay lúc này, ai cũng đều có tâm tư riêng của mình.
Im lặng một thời gian ngắn, chị họ quay đầu lại nhìn về phía Hà Nhiễm: “Nãy giờ cứ nói về chị thôi, em cũng nói đi chứ đã thích cậu nhóc nào chưa?”
Hà Nhiễm suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có.”
“Hàn Tự hắn ta…..vẫn còn bắt nạt em sao?”
Hà Nhiễm cười khổ: “Chuyện này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.”
Chị họ cả nhíu đôi mày thanh tú, tức giận nói: “Mấy đứa con ông cháu cha đó đúng là không phải thứ gì tốt, ngoại trừ ăn chơi đàn điếm ra thì chả biết làm gì cả.
Em mà phải gả cho hắn, nửa đời sau đừng mơ được yên bình.”
Hà Nhiễm ngược lại rất rõ ràng: “Chị yên tâm, cái hôn ước kia cũng chỉ do mẹ em với mẹ cậu ta bên tình bên nguyện.
Còn em với cậu ta đều không ưa gì nhau, chuyện này sẽ không thành đâu.”
Chị họ nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt, chị cũng không nhẫn tâm nhìn thấy em rơi xuống cái vực sâu không đáy đó.”
Buổi tối về đến nhà, Hà Nhiễm như trút được hết mọi gánh nặng.
Đầu tiên cô về phòng tắm rửa một cái rồi sau đó trực tiếp leo lên giường đi ngủ.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy nhật ký cuộc gọi trống không.
Hàn Tự hôm nay không có gọi quấy rầy cô lần nào, thật sự rất hiếm có.
Có lẽ cậu ta lại có thêm thú vui mới mẻ quấn lấy thân rồi.
Đây có lẽ là chuyện vui nhất ngày hôm nay.
Hà Nhiễm tắt điện thoại, đặt trên tủ đầu giường rồi đắp chăn lại đi ngủ.
Bốn giờ sáng Hà Nhiễm bởi vì nóng bức mà tỉnh dậy.
Cô đã có thói quen mỗi đêm đều sẽ mơ thấy Tiêu Hàn.
Điều hòa trong phòng vẫn mở nhiệt độ rất thấp nhưng cơ thể Hà Nhiễm thì nóng hầm hập.
Trong mơ cô cảm thấy trong bàn tay nóng bỏng của anh, cô như tan chảy thành một vũng bùn, dọc theo kẽ tay của anh từng giọt từng giọt từ từ rơi xuống.
Sau khi tỉnh dậy trên người cô toát ra một tầng mồ hôi dày, Hà Nhiễm vào phòng tắm lại bằng nước lạnh.
Hà Nhiễm thấy lời người phụ nữ kia nói rất đúng.
Kĩ thuật của Tiêu Hàn rất tốt, ít nhất thì trong mơ của cô là như vậy.
Sau khi tắm xong, cô rất tỉnh táo cũng không thể tiếp tục ngủ được nữa.
Vì thế cô ngồi vào bàn học, bật đèn bàn lên rồi mở quyển sổ phác thảo ra.
Cô muốn hoàn thành bức vẽ.
Nam nhân nằm nghiêng người trên giường chống tay nhìn cô, tư thế lười biếng mà tùy ý.
Hà Nhiễm sửa lại vài chỗ rồi sau đó, tập trung vẽ khuôn mặt của anh.
Cô dùng mười hai phút chuyên tâm, đem hết tài năng từ trước đến giờ mà chậm rãi khắc họa đường nét khuôn mặt của anh.
Mí mắt, lông mày, lông mi, con ngươi và gò má, mỗi nét bút đều không thể sai sót, nhất là đôi mắt làm rung động lòng người kia.
Đông phương đã hiện ra ánh sáng trắng, một vài tia nắng chiếu vào đáy mắt của anh, tại nơi sâu nhất ấy dường như có thể chứa cả toàn bộ thế giới.
Lúc vẽ xong cũng đã là năm giờ sáng, bình minh mờ nhạt cũng dần xuất hiện ở chân trời.
Hà Nhiễm đem bức tranh ôm vào trong ngực, cất giữ nó ở trong tim rồi thở ra một hơi thật sâu.
Không có kì thi, một tuần này trôi qua rất nhanh.
Điểm kiểm tra tháng đã được công bố vào sáng thứ ba, thành tích của Hà Nhiễm vẫn không thể nào trở nên lý tưởng.
Tổng điểm được 400, vẫn còn một chặng đường dài để đạt đến mục tiêu cuối cùng của cô – Học viện Mỹ Thuật trung ương.
Có lẽ cô cần phải nỗ lực hơn chút nữa.
Sau giờ tan học vào thứ sáu lớp trưởng đã tập họp các bạn trong lớp đến bệnh viện, để thăm bạn học Từ Á Phỉ đang bị thương nằm trong đó.
Từ Á Phỉ là bạn cùng bàn của Hà Nhiễm.
Hai tháng trước, bởi vì xui xẻo mà té từ trên cầu thang xuống và bị thương rất nặng.
Hiện tại đã phải tạm thời nghỉ học, ở trong bệnh viện chờ hồi phục.
Lớp trưởng đang đứng trên bục giảng, lập danh sách các bạn tham gia.
Đinh Tiểu Húc lén lút khều khều vào vai Hà Nhiễm, thấp giọng hỏi: “Hà Nhiễm, cậu có đi không?”
Hà Nhiễm lắc đầu: “Không đi, tớ lát nữa có chút chuyện.”
Đinh Tiểu Húc mặt mày cau có, nói nhỏ bên tai cô: “Tớ cũng không muốn đi, vì tớ không thích cậu ta.”
Hà Nhiễm thu dọn hết tập sách bỏ vào ba lô, “Vậy thì đừng đi.”
Đinh Tiểu Húc lại do dự thở dài: “Nhưng cậu ta thật đáng thương.
Sau khi nhập viện nghe nói là đã bị nhiễm trùng giác mạc, sau này có thể sẽ bị mù vĩnh viễn.”
Hà Nhiễm không hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình, nghe qua cũng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Đinh Tiểu Húc lại hỏi: “Vậy lát nữa cậu đi đâu vậy? Về nhà sao?”
Hà Nhiễm nói: “Không phải, tớ tới lớp vẽ.”
Khóe miệng Đinh Tiểu Húc rũ xuống, cô lại không đi ké xe được rồi.
Rất nhanh đã điểm danh xong, lớp trưởng cùng một đám người rầm rầm rộ rộ mà ra khỏi phòng học, Hà Nhiễm cũng đeo ba lô lên và đi ở phía sau họ.
Tại cửa lớp Hà Nhiễm nhìn thấy Hàn Tự đang đứng trong đám đông, hiển nhiên cậu ta cũng tham gia vào đội ngũ đó.
Ngược lại điều này cũng chẳng có gì kì lạ, dù sao thì Từ Á Phỉ cũng là một trong những người bạn gái của cậu ta.
Người ta bây giờ bị thương nhập viện rồi, cậu ta cũng nên đến thăm một chút.
Nhìn thấy Hà Nhiễm, trên mặt Hàn Tự lại hiện lên nụ cười xấu xa rồi đi mấy bước đến trước mặt cô hỏi: “Cô có đi không?”
Hà Nhiễm khẽ lắc đầu.
Ý cười trên mặt Hàn Tự càng thêm sâu, cậu ta chế giễu nói: “Tôi cũng biết là cô sẽ không đi.
Nói đúng hơn là, cô không còn mặt mũi nào để đi?”
Hà Nhiễm không thèm để ý, bỏ qua cậu ta mà đi thẳng.
Đi chưa được vài bước, cô cảm thấy sau lưng mình đau đớn, chắc là Hàn đại thiếu gia lại nổi giận rồi lấy đồ ném lên người cô.
Cô không quan tâm, bước chân thoáng dừng một chút rồi lại tiếp tục bước đi.
Trở về ký túc xá Hà Nhiễm thu dọn hành lý, mang theo vài thứ rồi đi đến thôn Tiểu Châu.
Cô gọi một cuộc điện thoại báo với mẹ cô rằng, cuối tuần này cô sẽ ở lại trường học tập.
Lúc trước nếu không phải vì thành tích Hà Nhiễm quá kém, thì mẹ Hà cũng sẽ không đáp ứng cho cô đi vào con đường làm sinh viên mỹ thuật này.
Hiện tại sau khi cuộc thi vẽ kết thúc, thì bà càng không đồng ý cho cô tiếp tục dành thời gian học tập cho những thứ này nữa.
Vì thế, Hà Nhiễm cũng không còn cách nào khác chỉ có thể nói dối mẹ cô.
Trước khi xuất phát, Hà Nhiễm thoáng nhìn qua đôi giày vải 20 tệ có chút lạc lõng nằm ở tầng cuối của kệ giày.
Do dự một lúc, cô cũng mang nó vào rồi tiện tay đem theo một hộp băng cá nhân.
Sau khi tới lớp vẽ báo danh, hiệu trưởng liền giao cho cô nhiệm vụ của mình vào ngày mai.
Buổi sáng sẽ dạy một đám học sinh năm nhất phác họa, buổi chiều thì sẽ là vẽ màu.
Buổi tối, Hà Nhiễm sẽ ngủ trong ký túc xá của lớp vẽ.
Nơi này vốn dĩ là chỗ ở của các sinh viên khi tới đây tập huấn, nhưng bây giờ thì không có ai ở đây cả.
Hà Nhiễm đương nhiên cứ như vậy một mình một phòng, không gian rất là dư giả.
Muốn tình cờ gặp được Tiêu Hàn thật ra rất là đơn giản.
Hầu như mỗi buổi trưa anh đều sẽ tới quán ăn của Bàn Tử để dùng bữa, có hôm sẽ ăn cả bữa tối.
Hà Nhiễm tới lớp vẽ ngày thứ hai, liền gặp được anh.
Khoảng mười hai giờ trưa, cô đi đến quán ăn của Bàn Tử gọi một vài món ăn rồi đi đến chỗ có quạt để dùng bữa.
Không lâu sau, có một người ngồi xuống ghế đối diện cô.
Hà Nhiễm ngẩng đầu, thấy rõ người tới là ai thì liền chào hỏi: “Hi.”
Tiêu Hàn tách đôi đũa dùng một lần ra rồi gật đầu với cô: “Ừm.”
Hà Nhiễm liếc nhìn đồ ăn của anh, bốn phần cơm, ba món mặn, hai món rau và một phần canh, có vẻ anh ăn được rất nhiều.
Cũng đúng thôi, không ăn no sẽ không có sức để làm việc.
Tốc độ ăn cơm của Tiêu Hàn vẫn nhanh như cũ.
Nghe thấy âm thanh anh ăn cơm, Hà Nhiễm không thể không cảm thấy việc nhai và nuốt của mình thật sự rất chậm chạp.
Chưa đầy năm phút sau, anh liền đem hết đồ ăn trong đĩa giải quyết sạch sẽ rồi bưng mâm đứng lên, nói: “Tôi ăn xong rồi, đi trước.”
Hà Nhiễm cũng đứng dậy, phần cơm của cô căn bản vẫn chưa được đụng tới bao nhiêu, nhưng cô lại đi theo Tiêu Hàn đem thức ăn thừa đổ vào thùng rác.
Tiêu Hàn nhìn cô một cái, mím môi nói: “Em thật lãng phí.”
Hà Nhiễm nói: “Em ăn no rồi.”
Tiêu Hàn lại không nói gì thêm.
Từ quán ăn đi ra, bên ngoài trời đang nắng gắt, Tiêu Hàn như phản xạ có điều kiện mà đưa tay lên trán để che nắng.
Một bóng mát phủ lên trên đầu anh, Hà Nhiễm hỏi: “Lát nữa anh lại đến hồ Trung Tâm phải không?”
Dáng người Tiêu Hàn tương đối cao, muốn đem dù che cho anh thì đối với Hà Nhiễm đây là một chuyện không mấy dễ dàng.
Tiêu Hàn nói: “Hôm nay tôi không tới hồ Trung Tâm, mà sẽ đi tới một chỗ khác.”
Hà Nhiễm đem dù đến trước mặt anh: “Anh cầm đi, trời rất nắng.”
Tiêu Hàn lắc đầu: “Không cần đâu, không có ai đi làm mà che dù cả.”
Hà Nhiễm thu lại chiếc dù rồi lại lấy từ trong ba lô ra hai thứ, đưa cho Tiêu Hàn: “Vậy thì đeo khẩu trang, còn có kem chống nắng bôi một chút sẽ tốt hơn.”
Tiêu Hàn vẫn lắc đầu: “Không cần, tôi từ trước đến giờ cũng không dùng mấy thứ này.”
Hà Nhiễm kiên trì nói: “Vậy thì bây giờ bắt đầu dùng.”
“…….”
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm cô vài giây, cuối cùng cũng thỏa hiệp mà nhận lấy đồ trong tay cô rồi nói cảm ơn.
Ngày tiếp theo, cũng tại thời gian đó cô lại gặp anh ở quán ăn nhanh, Hà Nhiễm hỏi Tiêu Hàn: “Mấy món đồ em đưa anh hôm qua, anh có dùng không?”
Tiêu Hàn nói: “Có dùng.”
“Cảm thấy thế nào?”
Giọng anh đều đều: “Rất tốt, cảm ơn.”
Hà Nhiễm cong môi, hỏi: “Anh buổi chiều sẽ đi đâu?”
Tiêu Hàn trả lời tên của một công viên.
Hà Nhiễm nói: “Em chiều nay không có tiết học nêm muốn tìm một nơi để thư giãn, em đi cùng anh được không?”
Tiêu Hàn suy nghĩ một hồi mới nói: “Trời rất nóng.”
“Không sao, em có mang theo quạt.”
“…..Được”
Lần này, không biết có phải do ảo giác của Hà Nhiễm hay không mà Tiêu Hàn dường như đã ăn chậm lại hơn một chút, Hà Nhiễm cũng vì vậy mà vô thức ăn nhanh hơn.
Khi cô nhanh chóng ăn hết nửa bát cơm cùng hai đĩa thức ăn vào bụng thì Tiêu Hàn vẫn còn đang giải quyết hai món mặn và ba món rau trong bát.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Hà Nhiễm đến tủ lạnh lấy ra hai chai sữa chua rồi xoay người lại hỏi anh: “Anh có muốn uống không?”
Tiêu Hàn nhận lấy một chai, xé lớp giấy dán rồi đưa lại cho cô.
Hà Nhiễm sững người một lúc, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Tiêu Hàn không nói gì, đi tới trước quầy thanh toán.
Uống hết chai sữa chua, bọn họ lên đường.
Công viên mà Tiêu Hàn nói nằm ở khu Việt Tú, cách thôn Tiểu Châu có hơi xa tận một tiếng đồng hồ đi xe.
Cô cảm thấy công việc này của Tiêu Hàn, thù lao chưa chắc đã cao nhưng công việc thì tương đối vất vả, không hề công bằng một tí nào.
Hương hoa tháng năm nhàn nhạt, trong nháy mắt đã bị gió thổi như một cơn sóng trải dài.
Có trắng có vàng, trập trùng như những áng mây nhấp nhô trên biển lớn.
Tiêu Hàn đứng trong một vườn hoa mà cắt cắt tỉa tỉa, mồ hôi ướt đẫm hết cả trán và lưng của anh.
Hà Nhiễm tức thì liền mang dù đến che ở đằng sau lưng anh, cố gắng che hết mức có thể.
Lúc sau, Tiêu Hàn quay người nói: “Em đi tới gốc cây đằng kia mà nghỉ đi, không cần phải đứng với tôi đâu.”
Vừa bắt đầu Hà Nhiễm còn cứng miệng nói không sao, nhưng kiên trì được mười phút thì thể lực thật sự là theo không kịp.
Cô không bướng bỉnh nữa, liền tìm một bóng cây mà ngồi xuống.
Cô ngồi dưới bóng râm, còn anh thì đứng ở đó trong một cơn mưa hoa của mùa hạ, khoảng cách từ đây đến đó rất xa nên cô chỉ có thể thấy được mờ mờ.
Tiêu Hàn đến giờ nghỉ ngơi thì đi tới tìm cô, Hà Nhiễm đã sớm chuẩn bị nước suối đông lạnh cho anh.
Anh nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy, mở nắp chai và ngước lên uống ừng ực một hơi.
Hà Nhiễm nhìn hầu kết đang chuyển động lên xuống của anh, cứ liên tục lặp lại hành động đó rất nhanh anh đã uống hết một chai.
Hà Nhiễm muốn nhắc nhở anh đừng uống quá nhanh sẽ không tốt cho sức khoẻ, nhưng thời khắc này cô đã quên đi mất mình đang muốn nói gì.
Tiêu Hàn lấy cái chai rỗng đi đến bên vòi nước ngay bên cạnh, hứng đầy chai nước rồi sau đó đem hết nước trong chai mà tưới lên người mình.
Tóc, quần áo và cả giày của anh lập tức bị ướt hết.
Anh theo dòng nước mà rửa mặt rồi lắc mạnh mái tóc ướt của mình, những giọt nước văng tung tóe ra khắp nơi.
Khung cảnh hiện giờ nhìn qua không chỉ cực kì thích mắt, mà còn làm cho người ta sảng khoái tinh thần.
Hà Nhiễm ngược lại không hề nghĩ đến anh sẽ làm ra hành động phóng khoáng như vậy, nên nhất thời có chút sửng sốt.
Nhìn thấy anh đi tới trước mặt cô, Hà Nhiễm quan tâm hỏi: “Công việc này có phải rất mệt phải không?”
Tiêu Hàn lau hết nước trên mặt: “Quen rồi thì tốt thôi.”
Anh ngồi xuống, Hà Nhiễm lại đưa một chai nước khác cho anh, nhưng anh lắc đầu : “Không cần đầu, em uống đi.”
Ngồi được một lúc, Hà Nhiễm đột nhiên hỏi: “Phòng vẽ của bọn em muốn mời một người làm mẫu để phác họa, anh có muốn làm không?”
“Nhận lương vào cuối ngày, một tiếng 20 tệ.
Mặc dù tiền không nhiều nhưng công việc rất nhẹ nhàng.”
Tiêu Hàn nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một lát nói: “Tôi chưa từng làm qua bao giờ.”
“Việc này không cần kinh nghiệm gì đâu, anh chỉ cần ngồi giữ nguyên tư thế để người khác vẽ là được.”
Tiêu Hàn cũng không có lập tức đồng ý, anh hỏi: “Người nào cũng có thể làm mẫu được?”
Hà Nhiễm gật đầu: “Đúng rồi.”
“Vậy sao không để bọn họ trực tiếp vẽ em?”
Hà Nhiễm giải thích nói: “Mặt mũi em hơi nhỏ nên rất khó để khắc họa chi tiết, nhưng ngũ quan của anh thì cực kỳ sắc nét, vẽ chân dung sẽ có tác động đến thị giác hơn.”
Cô nói những lời không có căn cứ này mà mặt không đỏ, tim không đập.
Dù sao Tiêu Hàn cũng sẽ không nghi ngờ lời cô nói là thật hay giả.
Một hồi sau, Tiêu Hàn cuối cùng cũng đồng ý: “Được, lúc nào thì vẽ?”
Hà Nhiễm nói: “Em cuối tuần mới tới lớp vẽ, anh tuần sau cứ tới đi.
Cho em số điện thoại, em sẽ liên lạc với anh.”