Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 37


Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 37


“Đau!” Trần Lượng la lên một tiếng, bụm lấy phần da sau gáy rồi trừng Tiêu Hàn một cái, “Lão Tiêu, anh cạo chậm một chút.”
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm vào chỗ hai người phía trước, hìn tới mấy giây mới lấy lại phản ứng, chậm chạp rút dao cạo ra, “Ồ.”
Đinh Tiểu Húc đi về phía trước, nhìn vào Trần Lượng rồi lại nhìn đến Tiêu Hàn, hỏi: “Các anh là ông chủ ở đây sao?”
Tiêu Hàn nói: “Là tôi.”
Đinh Tiểu Húc nói: “Cho hỏi có hoa nào phù hợp để tặng sinh viên tốt nghiệp không ạ?”
“Có.” Tiêu Hàn gật đầu, giới thiệu cho cô: “Hoa bách hợp.
Đinh Tiểu Húc do dự một chút: “Ách……em là muốn tặng cho bạn trai, bách hợp hình như không hợp cho lắm.”
Tiêu Hàn nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì tặng hoa đồng tiền.”
Đinh Tiểu Húc lại hỏi: “Đồng tiền là hoa gì vậy ạ?”
Tiêu Hàn đi đến giàn hoa phía trước, chỉ vào một chậu hoa màu đỏ tươi: “Là hoa này, tên khoa học là cúc Châu Phi, còn được gọi là hoa mặt trời.”
Hà Nhiễm không khỏi nhìn thêm vài lần, nó giống hệt chậu cúc Châu Phi của cô trồng ở nhà.
Đinh Tiểu Húc dò hỏi: “Loại hoa này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Tiêu Hàn nói: “Nghị lực, không sợ gian khổ, nhiều sinh viên trước khi tốt nghiệp đều mua loại hoa này.”
Đinh Tiểu Húc rất vừa ý, lập tức quyết định: “Vậy lấy hoa này đi, anh giúp em gói hoa được không? Gói đẹp một chút, chiều mai em sẽ tới lấy.”
Tiêu Hàn gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Đinh Tiểu Húc đi đến bên cạnh quầy hàng để thanh toán tiền cọc, Tiêu Hàn lấy ra một tấm danh thϊếp: “Có gì cứ liên lạc với tôi.”
Lúc nói chuyện, tấm danh thϊếp lại hướng về phía Hà Nhiễm.
Đinh Tiểu Húc cười trêu ghẹo: “Không phải em mua hoa của anh sao? Nhẽ ra phải đưa em mới đúng nha.”
Tiêu Hàn “ồ” một tiếng, tấm danh thϊếp liền chuyển qua cho Đinh Tiểu Húc.
Đinh Tiểu Húc đưa tay nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn anh nha, ông chủ.”
Tiêu Hàn cũng nhàn nhạt khách khí: “Không có gì.”
Lúc rời khỏi, Hà Nhiễm quay đầu lại nhìn một cái.
Trước khi cô quay đầu, Tiêu Hàn đã thu lại ánh mắt, tiếp tục ngồi xuống giúp người đàn ông kia cạo đầu.
Sau khi rời khỏi chợ hoa, Đinh Tiểu Húc quay về khách sạn, còn Hà Nhiễm thì đi về ký túc xá.
Cô ở cổng trường thì gặp được một bạn học cùng lớp, cũng không phải quan hệ thân thiết gì cho lắm.

Cô vốn dĩ không có ý định mở miệng chào hỏi, nhưng ngược lại nam sinh đó rất nhiệt tình vẫy tay với cô, rồi bước thẳng tới cùng cô dông dài vài câu.
Ấn tượng duy nhất của Hà Nhiễm về nam sinh này là chiếc bánh trứng và sữa đậu nành nóng, đặt trên bàn của cô trong kỳ thi cuối cùng.
Bởi vì tướng mạo cậu ta tương đối trắng trẻo, nên mọi người đều gọi cậu ta là Tiểu Bạch.
Cả một học kỳ trước rất ít khi Hà Nhiễm lộ mặt ở trường, thật sự làm khó cho những nam sinh muốn tới tiếp cận cô, nhưng gần đây cô thường xuyên ở lại trong ký túc xá, có lẽ những người này đã bắt đầu hành động rồi, Tiểu Bạch cũng là một trong số đó.
Hà Nhiễm không có ý gì với Tiểu Bạch, nhưng cô không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Cô đứng ở một chỗ lịch sự nghe cậu ta nói chuyện, cho đến khi Tiểu Bạch không thể tìm được chủ đề để nói nữa, cô mới quay người tạm biệt.
****
Ngày đó gặp mặt chỉ phảng phất như mây khói, không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào đến cuộc sống của Hà Nhiễm.
Thời gian yên lặng thoi đưa, một tháng trong chớp mắt đã trôi qua.
Trời thu ở Quảng Châu chưa kịp thưởng thức đã kết thúc, nhưng ở Bắc Kinh thì không giống như vậy.

Đây là mùa mà Hà Nhiễm thích nhất trong năm, thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh, ấm áp dễ chịu.
Những chiếc lá rơi trong bầu trời hoàng hôn, những hàng cây xanh tươi tốt từng lớp, từng lớp được nhuộm thành màu vàng óng, tạo thành khung cảnh đẹp nhất trong mùa.
Từ sau khi Hà Nhiễm chuyển về trong trường, ký túc xá đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ, ở đây thường xuyên bị mất trộm.
Mới đầu là không thể tìm thấy bộ sưu tập sách của Hoàng Hiểu Lệ, tiếp theo thì đến lượt quần jean của Trương A Mẫn bỗng dưng bị biến mất, về sau Lưu Nhụy mới phát hiện đôi giày mới mua của mình cũng không cánh mà bay.
Mặc dù những vật bị mất trộm đều không có quá nhiều giá trị, nhưng những chuyện như vậy cứ xảy ra hết lần này tới lần khác, khó tránh khỏi làm người khác lo sợ.
Mấy người bạn ban đầu không phải không có nghi ngờ đến Hà Nhiễm, nhưng khi nhìn thấy một thân hàng hiệu trên người Hà Nhiễm còn có chiếc xe riêng của cô, chắc có lẽ cô cũng không cần phải làm ra những hành vi trộm cắp vặt như vậy.
Các cô đã báo cáo điều này với giám thị ký túc xá nhưng không có kết quả, việc này chỉ có thể tạm gác lại.
Gần đây Hà Nhiễm có thói quen mỗi sáng sớm sẽ rời giường luyện khí công.

Đây là đề nghị của bác sĩ Trung y, rất hữu ích để cải thiện bệnh tình của cô.
Dưới bầu trời xanh màu trắng, cô một bên vung quyền một bên suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra tối qua.
Tiếng mưa đêm ồn ào, lúc cô đang trằn trọc khó ngủ thì bỗng nghe thấy có tiếng động.
Cô khẽ mở mắt từ xa có thể nhìn thấy, một đôi dép bông màu hồng đang đứng trước giường của mình.

Một loạt tiếng xột xoạt vang lên không ngừng, có thể biết được người này đang cô tìm kiếm một vật gì đó.
Buổi sáng khi cô kiểm tra tủ đồ, thì phát hiện chiếc máy mp4 của cô đã biến mất.
Một đôi giày thể thao nam bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Hà Nhiễm.
Cô ngẩng đầu lên, động tác liền sững lại.
Tiêu Hàn đưa lưng về những tia nắng ban mai, gọi tên của cô: “Hà Nhiễm.”
****
Hai người đi đến khán đài chung quanh sân vận động ngồi xuống nghỉ ngơi, Hà Nhiễm lấy chiếc bình giữ nhiệt ra uống một ngụm nước.
Sau khi thấm ướt môi, cô mở miệng hỏi: “Anh làm sao lại tìm đến đây?”
Tiêu Hàn không mặn không nhạt đáp: “Có người ở trường bọn em đặt hoa nên anh tới giao.”
Hà Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cũng đúng, hôm nay là 11/11, đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn tỏ tình vào ngày này.
Sau đó cuộc đối thoại cũng không tiếp tục nữa.
Hai người bọn họ ngồi như vậy một khoảng thời gian rất dài, đăm chiêu nhìn về những tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
Có một mùa chua không ngừng phát ra từ người Tiêu Hàn, không biết có thứ gì đã dính trên quần áo anh.
Hà Nhiễm hỏi: “Anh không định quay lại Quảng Châu sao?”
Tiêu Hàn nói: “Anh ở đây mở tiệm bán hoa rồi.”
Hà Nhiễm nói: “Cửa tiệm bán hoa thì ở đâu mở cũng được.”
Tiêu Hàn trầm mặc vài giây mới nói: “Anh sau này cũng sẽ ở lại đây.”
Hà Nhiễm như có như không mà thở dài: “Anh không nên tới đây.”
Tiêu Hàn không đáp lời.
Hà Nhiễm nói tiếp: “Sau này anh sẽ biết đây là một quyết định sai lầm.”
Tiêu Hàn vẫn ngậm miệng không nói chuyện.

Qua một lúc, điện thoại của anh reo lên.
Sau khi cúp máy, Tiêu Hàn đứng dậy nói: “Anh còn phải đi giao hoa, đi trước đây.”
Hà Nhiễm gật đầu, vẫy tay với anh: “Được, tạm biệt.”
Sau khi luyện xong một bài khí công, Hà Nhiễm ra đầy một thân mồ hôi rồi chuẩn bị quay về ký túc xá tắm rửa.
Vừa đến trước cửa phòng, liền nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt ở bên trong.
“Tớ nói cho mấy cậu nghe, hôm nay tớ đã gặp được chân mệnh thiên tử của cuộc đời mình! Lần này tuyệt đối là sự thật!”
Người nói chuyện là cô gái năng nổ nhất phòng, Trương A Mẫn.
Mỗi tuần cậu ta sẽ thay đổi chân mệnh thiên tử một lần, tất cả mọi người đã nghe mãi thành quen.
Hà Nhiễm lặng lẽ đẩy cửa đi vào, đi về giường của mình rồi cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi.
Trương A Mẫn không e dè tiếp tục khen ngợi: “Tớ đi quá nhanh nên không kịp nhìn đường, không cẩn thận mà đụng vào anh ấy, làm đổ hết phần miến chua cay lên người anh nhưng anh ấy thật sự rất tốt nha, không những không la tớ mà còn hỏi tớ có sao không.”
Hoàng Hiểu Lệ không thèm ngó tới: “Cậu xem mấy cái phim vô bổ đó cho nhiều vào, tùy tiện đụng trúng ai cũng nhìn trúng người ta.”
Lưu Nhụy ngược lại rất hứng thú, sát lại gần hỏi: “Người đó đẹp trai không?”
Trương A Mẫn tỉ mỉ hồi tưởng lại một lát, “Không thể nói là rất đẹp, nhưng lại có một cảm giác rất đặc biệt, tớ cũng không thể nói rõ được.”
Cậu ta càng nói càng hưng phấn: “Quan trọng nhất là giọng nói rất hay nha.

Tớ chính là bị thanh khống nha, chỉ một câu thôi đã đánh trúng tim tớ rồi!”
Lưu Nhụy truy hỏi: “Phải sinh viên trường chúng ta không?”
Trương A Mẫn trả lời: “Không phải đâu, tớ thấy trên tay anh ấy có cầm một xấp tờ rơi, có lẽ đến đây để quảng cáo.”
Cậu ta bỗng nghĩ ra điều gì đó, vỗ mạnh tay một cái: ” Anh ấy có đưa cho tớ một tờ quảng cáo, không biết có phải cửa tiệm do anh ấy mở không!”
Vừa nói cậu ta vừa kích động lấy điện thoại ra, gọi vào số liên lạc có trên tờ quảng cáo: “Haha, tớ gọi thử một cái, nếu là anh ấy thì tốt biết mấy.”
Hà Nhiễm lấy khăn và quần áo, đóng tủ đồ lại rồi bước đến trước mặt Trương A Mẫn.
Khẽ rũ mắt xuống, một đôi dép bông màu hồng.
Hà Nhiễm ngẩng đầu, như không có chuyện gì nói: “Cho qua một chút.”
“Ồ, được.” Trương A Mẫn kẹp điện thoại lên tai, rồi hậm hực tránh qua một bên.
Hà Nhiễm lạnh nhạt, đi thẳng vào phòng tắm.
****
Cỡ sáu bảy giờ sáng mỗi ngày, là thời gian bận rộn nhất trong ngày ở chợ hoa.
Tiêu Hàn và Trần Lượng chạy tới chạy lui trong ngoài cửa tiệm, hận không thể phân thân ra.
Hà Nhiễm đã đứng ngoài cửa được một lúc, nhưng bởi vì có quá nhiều người nên bọn họ cũng không phát hiện ra cô.
Tiệm hoa của Tiêu Hàn từ khi khai trương đến nay, việc kinh doanh vẫn rất tốt.
Giá cả rẻ hơn những nơi khác, hoa cỏ lại được chăm sóc rất kỹ càng.

Ngoài ra nếu số tiền tiêu thụ đạt tới một mức nào đó còn được tặng thêm thú cưng, bởi vậy khách quen cũng rất nhiều.
Nhưng không phải ai cũng thích đến cửa tiệm của anh.


Ví dụ như hai mẹ con đang đứng trước mặt Hà Nhiễm.
Người mẹ muốn vào trong tiệm xem thử, nhưng thằng bé bên cạnh thì bị ngón tay của Tiêu Hàn dọa sợ, nhất quyết không chịu đi vào, một mực ôm lấy chân người phụ nữ khóc lớn.
Tiêu Hàn đứng cách đó một thước, muốn lại gần để an ủi đôi chút nhưng càng làm thằng bé kia khóc tới tê tâm liệt phế.
Cuối cùng người phụ nữ không còn cách nào khác, đành phải dắt thằng bé đi.
Sắc mặt Tiêu Hàn lộ ra một chút ảm đạm nhưng anh không nói gì cả, mà quay lại trong tiệm tiếp tục đi đón những khách hàng khác.
Mấy phút sau, Hà Nhiễm cũng bước vào trong tiệm.
Tiêu Hàn nhìn thấy cô cũng không bất ngờ lắm, chỉ là không nhịn được mà nhìn thêm vài cái, sau đó hỏi cô muốn mua cái gì.
Hà Nhiễm nói: “Cây cúc Châu Phi lần trước nuôi đã chết rồi, nên muốn mua thêm một chậu nữa.”
Tiêu Hàn nói lại: “Sắp đến mùa đông rồi, không hợp để trồng cúc Châu Phi.”
Hà Nhiễm hỏi: “Vậy trồng gì mới thích hợp?”
Tiêu Hàn đang muốn trả lời thì lại có một người quen bước vào cửa.
Trương A Mẫn đầu tiên thì nhìn thấy Hà Nhiễm, kinh ngạc lên tiếng chào hỏi: “Ồ, Hà Nhiễm! Cậu tại sao cũng ở đây?”
Hà Nhiễm cũng không quá ngạc nhiên, cô biết Trương A Mẫn gần đây rất thường xuyên đến đây.

Có thể nhìn từ số lượng chậu hoa tăng lên không ngừng ở ký túc xá mà đoán được.
“Tôi cũng đến đây mua hoa.” Hà Nhiễm hiền hòa trả lời, “Còn cậu?”
Trương A Mẫn hắc hắc cười lên: “Tiêu ca nói hôm nay có rất nhiều giống cây mới nên tớ đến xem thử, thuận tiện giúp đỡ một chút.”
Vừa nói xong, Tiêu Hàn đã chuyển một chậu cây tới bên cạnh: “Em có thể nuôi cái này.”
Hà Nhiễm nghiêng đầu hỏi: “Đây là hoa gì?”
“Hoa sơn trà, cỡ một hai tháng nữa là có thể ra hoa.”
“Ồ.” Hà Nhiễm gật đầu, “Nhìn cũng được.”
Tiêu Hàn lại nói: “Sơn trà chỉ có thể trồng để ngắm, còn em muốn thanh lọc không khí thì vẫn nên trồng cây lưỡi hổ.”
Hà Nhiễm cau mày: “Tại sao lại là cây lưỡi hổ? Không muốn, rất xấu.”
Tiêu Hàn kiên nhẫn dạy bảo: “Em đừng có chỉ nhìn bên ngoài, xấu một chút cũng không sao, có thể hấp thụ được tạp chất mới là quan trọng nhất.”
Hà Nhiễm nói: “Không được, em chỉ muốn đẹp cơ.

Nếu mà nhìn xấu, đến một giọt nước em cũng sẽ không tưới cho nó.”
Tiêu Hàn nghẹn lời một lát, nói: “Vậy thì trồng dây thường xuân đi, treo lên trên tường nhìn cũng rất đẹp.”
Hai người một nói một đáp, cũng không hết chuyện.
Trương A Mẫn tò mò nhìn tới nhìn lui, rút cuộc nhịn không được mà chen vào: “Hai người quen nhau sao?”
Tiêu Hàn đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên bị cắt lời.
Anh im lặng một chút rồi liếc nhìn Hà Nhiễm, sau đó mới mơ hồ “ừ” một tiếng.
Hà Nhiễm liền giải thích thêm một câu: “Bọn tôi là bạn bè, lúc trước đã biết nhau ở Quảng Châu.”
“Ồ.” Trương A Mẫn chậm chạp gật đầu, lại cười hớn hở: “Thật trùng hợp.”
Sau đó Tiêu Hàn chỉ cho Hà Nhiễm vài phương pháp chăm sóc cho hai chậu hoa, còn Trương A Mẫn thì giúp đỡ chạy ra ngoài vài lần để giao hoa.
Đến khoảng chín giờ, cuối cùng trong tiệm cũng đỡ bận rộn hơn, mấy người trong này cũng rảnh rang hơn đôi chút.
Trần Lượng giờ mới nhớ tới bọn họ vẫn chưa ăn sáng, vỗ vỗ cái bụng đang kêu gào nói: “Lão Tiêu, nhanh đi mua đồ ăn sáng! Tôi không thể nhịn đói được nữa!”
Tiêu Hàn nhìn về hướng Trương A Mẫn và Hà Nhiễm đang chuẩn bị rời đi, hỏi: “Tụi em đã ăn chưa?”
Trương A Mẫn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Tiêu Hàn mời nói: “Vậy ở lại cùng ăn đi.”
Trương A Mẫn không ngừng gật đầu: “Được ạ, được ạ.”
Tiêu Hàn hỏi mỗi người muốn ăn gì, rồi gọi điện thoại đặt món.

Trương A Mẫn và Trần Lượng muốn ăn miến chua cay, còn anh và Hà Nhiễm mỗi người goi riêng cho mình một chén cháo hoa.
Trong cửa tiệm không có bàn ăn, hai cô gái ngồi trên hai cái ghế nhựa kê trên mặt đất, còn hai người đàn ông đành phải cầm đồ ăn ở trên tay vừa đứng vừa ăn.
Trương A Mẫn đang ăn cũng không quên bắt chuyện với Tiêu Hàn: “Tiêu ca, húp cháo trắng như vậy có phải quá nhạt nhẽo không? Cái quán ăn này cũng thật là, một chút cải bẹ cũng không có.”
Tiêu Hàn lắc đầu: “Vẫn ngon.”
Trương A Mẫn rất tò mò: “Người Trùng Khánh bọn anh không phải rất thích ăn cay sao? Sao khẩu vị của anh lại thanh đạm như vậy?”
Ánh mắt Tiêu Hàn như có như không quét về Hà Nhiễm đang ngồi ở một bên, “Bị người ta bắt.”
Qua một lúc, Trương A Mẫn lại hỏi: “Tiêu ca, tiệm của anh không phải đang tuyển người sao, anh thấy em thế nào?”
Tiêu Hàn bỏ bát xuống, mím môi nói: “Em vẫn còn đi học, thời gian có thể sẽ không phù hợp.”
Trương Á Mẫn nói: “Cuối tuần em có thể tới nha, anh không cần trả lương cho em đâu, tặng em mấy chậu hoa là được rồi.”
Tiêu Hàn cân nhắc một lát, nói: “Để xem sao đã.”
Ăn xong, Trương A Mẫn xung phong chịu trách nhiệm dọn dẹp tất cả.
Tay chân cậu ta lanh lẹ dọn dẹp hết những tô nhựa bỏ vào trong bao, chạy ra ngoài đi tìm thùng rác.
Nhìn thấy cậu ta chăm chỉ tích cực, Hà Nhiễm không khỏi quay đầu hỏi Tiêu Hàn: “Cậu ta đang  theo đuổi anh?”
“Không biết.” Tiêu Hàn trả lời mơ hồ.
Anh quay người đem mấy cái ghế nhựa chồng lên nhau, thản nhiên nói: “Như em lúc trước mới nhìn một cái liền tiếp cận anh, vô thanh vô tức.”
Hà Nhiễm không nghĩ vậy: “Cậu ta hoạt bát hơn em nhiều.”
“Ừm.” Tiêu Hàn gật đầu, “Là một cô bé rất nhiệt tình.”
Hà Nhiễm thâm ý nói một câu: “Đáng tiếc tri nhân tri diện bất tri tâm*.”
(*Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng)
Tiêu Hàn nghiêng đầu nhìn cô: “Em đang nói bản thân sao?”
“…….” Hà Nhiễm hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.
Cô ngồi xổm xuống ôm lấy hai chậu hoa của mình, quay đầu bước đi.
“Em còn chưa trả tiền.” Tiêu Hàn đứng đằng sau yếu ớt nói.
Hà Nhiễm làm như không nghe thấy, đi thẳng ra khỏi tiệm.
Đi đến giao lộ, vừa đúng lúc gặp Trương A Mẫn mới đi đổ rác trở về.
“Cô bé nhiệt tình” trong miệng Tiêu Hàn giây đầu tiên nhìn thấy Hà Nhiễm, vẫn chưa kịp thu hồi biểu cảm phức tạp trên mặt.
Lập tức cậu ta liền cười với cô hỏi: “Cậu với Tiêu ca nhìn rất là thân thiết, là quen biết thế nào nha?”
Những người giỏi ngụy trang đều rất có năng lực quan sát, Trương A Mẫn chắc hẳn đã nhận ra gì đó.
Hà Nhiễm không nói cho cậu ta biết, mặt không đổi sắc mà bịa chuyện: “Anh ấy tới nhà tôi thu dọn đồng nát, gặp một hai lần thì thân thiết.”
Trương A Mẫn cười gượng một cái, khuôn mặt thoáng chút co quắp.
****
Sau khi hai cô gái đi về, trong tiệm đột nhiên vắng vẻ.
Trần Lượng ghé sát vào Tiêu Hàn, buồn bực nói: “Aizzz, anh cái người này tại sao lại có duyên với các cô gái thế chứ….! Tại sao lại không có cô gái xinh đẹp nào đến tìm tôi nha?”
Anh ta nghĩ tới gì đó, đụng đụng vào cánh tay Tiêu Hàn, hóng chuyện nói: “Đúng rồi, rốt cục cô nào mới là người yêu cũ của anh nha?”
Ánh mắt Tiêu Hàn không biết nhìn đến nơi nào, chỉ tay ra cửa: “Người vừa mới đi.”
“Là người vừa mới đi nào chứ?” Trần Lượng nghẹn họng nhìn anh trân trối, “Cả hai người đều vừa đi mà!”
“Ồ.” Tiêu Hàn lúc này mới lấy lại tinh thần, lại nói: “Là người mặc quần áo màu đen.”
Trần Lượng có chút ngoài ý muốn: “Cô bé mặc đồ màu đen đó nhìn rất lạnh nhạt nha….Tôi còn tưởng là cô bé tóc dài kia.”
Tiêu Hàn không tập trung ừ một tiếng, quay người đi vào phía sau quầy hàng sắp xếp lại hóa đơn.
Có một câu anh vẫn không có nói ra.
Ở trên giường, một chút cũng không hề lạnh nhạt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.