Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 36


Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 36


Tháng bảy, các trường cao đẳng đại học đã bắt đầu bước vào kì nghỉ hè.
Trung Mỹ*đã tiễn một khóa sinh viên tốt nghiệp, cũng sắp chào đón những khuôn mặt mới mẻ bước vào.
(*Học viện Mỹ thuật trung ương)
Kì nghỉ hè này Hà Nhiễm không có quay về Quảng Châu, mà yên tâm ở lại Bắc Kinh.
Đầu tháng Đinh Tiểu Húc đã đến tìm cô, nghe nói là để tham gia lễ tốt nghiệp của bạn trai rồi nhân tiện ghé thăm cô luôn.
Kết quả là nhà trường gặp một vài sự cố, lễ tốt nghiệp phải hoãn lại đến nửa năm, mới được cử hành.
Đinh Tiểu Húc đi một chuyến tay không, thế là liền ở lại Bắc Kinh chơi hơn nửa tháng mới quay về.
Hà Nhiễm vừa tiễn Đinh Tiểu Húc đi, thì cuối tháng Hàn Tự lại tới.
Cậu ta đã nhận được giấy trúng tuyển vào trong tay, nên đến sớm để tham quan trường học.

Hà Nhiễm lại dẫn cậu ta đi một vòng Bắc Kinh một lần nữa.
Kì nghỉ này, Hà Nhiễm đã cho Hàn Tự hôn cô.
Hàn Tự có không ít bạn gái nhưng kỹ thuật hôn môi vẫn tệ như vậy, chỉ biết hung hăng mà đâm tới.
Nụ hôn của cậu ta cũng không có mùi vị gì, ít nhất thì Hà Nhiễm không thể cảm nhận được.
Cả quá trình cô đều như chết lặng, cứng nhắc bị Hàn đại thiếu gia buồn bực ghét bỏ một phen.
Hàn Tự không sửa được thói trăng hoa, có mới nới cũ, vẫn tầm hoa vấn liễu ở mọi nơi.
Hà Nhiễm không ít lần nhìn thấy những tin nhắn mùi mẫn trong điện thoại cậu ta, mỗi lần đều đến từ một người khác nhau.
Cậu ta muốn tự do, Hà Nhiễm cũng chọn mở một mắt nhắm một mắt.
Trước ngày nhập học một ngày, Hàn Tự bắt Hà Nhiễm đi cũng mình tới tiệm làm tóc để đổi một kiểu tóc mới.
Phàm là những người có tướng mạo lại có tiền đều tránh không được yêu thích kiểu cọ, Hàn Tự là một điển hình.
Cậu ta thảo luận với nhà tạo mẫu tóc một hồi vẫn chưa có kết quả, Hà Nhiễm ngồi nghe ở bên cạnh mà buồn ngủ díu cả mắt.
Về sau thật sự không thể kiên nhẫn chờ đợi nữa, cô quyết định lên lầu hai để gội đầu.
Lầu hai vắng người cũng an tĩnh hơn nhiều, ánh đèn có hơi ảm đạm.
Ở đầu cầu thang có đặt một bình hoa sứ cao cao màu xanh, trong hành lang tiếng đàn tranh du dương réo rắc chảy qua, tất cả vật dụng trang trí đều được làm bằng gỗ với tông màu nâu sẫm, đầy ý vị cổ xưa.
Cô nhớ lại tên của cửa tiệm làm tóc này, mới nhận ra đây là một trong những chi nhánh cùng với tiệm làm tóc nơi cô gặp Tiêu Hàn lần đầu tiên.
Trách không được phong cách bày trí cũng giống nhau.
Cô được người dẫn vào sâu trong hành lang, Hàn Tự là khách quý, thế nên cô cũng được dẫn vào phòng vip.
Trong phòng chỉ có hai cái giường gội đầu đặt song song với nhau, nghe nói đây là phòng tình nhân.

Có vài đĩa trái cây được đặt trên bàn, tất cả đều rất tươi mới.
Hà Nhiễm tiện tay lấy một miếng thanh long bỏ vào miệng, rồi nằm lên chiếc ghế gần nhất.
Người gội đầu hai phút sau mới tới, lúc đó Hà Nhiễm đã có phần buồn ngủ.
Cô hơi nheo mắt, cảm thấy có bước chân người nhẹ nhàng đi tới.

Trong lòng cô thoáng nghi hoặc nhưng vẫn nằm yên như cũ.
Người kia sau khi vào phòng cũng không có nói gì, đi thẳng tới sau lưng Hà Nhiễm ngồi xuống.
Anh ta đem khăn lông nhét vào cổ áo Hà Nhiễm rồi một tay nắm lấy tóc cô, một tay mở vòi nước.
Nhiệt độ nước lúc đầu có hơi lạnh, anh ta chậm rãi điều chỉnh lại.
“Nhiệt độ như vậy đã được chưa?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Hà Nhiễm liền mở to mắt, đối mặt với đôi mắt đen trắng rõ ràng ngay trên đỉnh đầu.
Cô khẽ mở miệng, đang muốn nói gì đó thì Hàn Tự đi vào.
Hà Nhiễm như không có chuyện gì nhắm mắt lại, những chữ định nói cũng nuốt hết vào miệng.
Hàn Tự ngồi kế bên cô, hào hứng khoe khoang nhà tạo mẫu tóc đã tạo cho cậu ta một mẫu tóc mới ngầu như thế nào.
Dù cho Hà Nhiễm một mực giả vờ ngủ, cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình vui vẻ của cậu ta.
Qua mấy phút, Hà Nhiễm bỗng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Hàn Tự nghiêng đầu hỏi: “Ở chỗ bọn em có nhà vệ sinh không?”
Giúp Hàn Tự gội đầu là một cô gái còn rất trẻ, xấu hổ gật đầu nói: “Có ạ.”
Người đàn ông đang trầm mặc nãy giờ lại bỗng nhiên trả lời: “Tôi đưa cô đi.”
Hà Nhiễm khách khí: “Được, phiền anh rồi.”
Người đàn ông gội sạch bọt trên đầu cô, cầm một cái khăn quấn sơ một vòng, rồi đỡ cô ngồi dậy.
Hà Nhiễm đeo kính vào, theo sau lưng anh đi ra khỏi phòng.
Phòng vệ sinh nằm ở cuối hành lang hướng ngược lại.
Bước chân của người đàn ông rất nhanh, hai chân như tạo ra gió.

Tốc độ này trông như đang che giấu cảm xúc nào đó.
Hà Nhiễm vẫn không nhanh không chậm đi theo sau.

Người đàn ông đi được một nửa, không thể không dừng lại chờ cô.

Anh nhìn xung quanh không có người, dứt khoát nắm lấy tay cô đi về phía trước, Hà Nhiễm cũng buộc phải bước đi nhanh hơn.
Bọn họ đi đến trước của phòng vệ sinh, người đàn ông kia cũng không dừng lại, kéo cô vào một gian phòng rồi khóa cửa lại.
Anh lập tức kéo khẩu trang xuống, lộ ra cả khuôn mặt của mình.
Thật ra cũng không cần phải làm động tác này, Hà Nhiễm cũng biết là anh.
Hà Nhiễm sẽ không bao giờ quên được đôi mắt, so với người khác thì đen láy hơn gấp nhiều lần.
Không chỉ là ánh mắt mà ngay cả tiếng bước chân của anh, giọng nói của anh cô đều ghi nhớ rất rõ ràng.
Lưng Hà Nhiễm dựa vào cửa, Tiêu Hàn liền áp sát vào, cúi đầu ngưng mắt nhìn chăm chú vào cô.
Người anh dựa vào cô quá gần, Hà Nhiễm cảm thấy mình bị dây thắt lưng cứng rắn, lạnh lẽo của anh cấn vào.
Làm việc ở đây, yêu cầu về trang phục là áo sơmi trắng cùng quần tây đen.

Hà Nhiễm chưa từng thấy anh mặc qua trang phục nghiêm chỉnh, lúc đó cô chỉ cảm thấy rất khó tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ xem ra lại có vẻ cực kỳ thích hợp.
Đôi mắt đen kịt kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt, giống như một con đại bàng đang ẩn nấp trong bóng tối.
Tiêu Hàn đột nhiên cúi người, Hà Nhiễm đoán được ý muốn của anh thì nhấc chân lên, mũi giày cao gót liền đạp lên chân anh.
Tiêu Hàn cau mày, khẽ rên một tiếng.
Hà Nhiễm nói: “Giải thích đi.”
Tiêu Hàn thuận theo lời cô: “Giải thích cái gì?”
Hà Nhiễm nói: “Anh làm sao lại xuất hiện ở đây?”
Tiêu Hàn mở miệng, nói lại tương tự câu nói của nửa năm trước, nhưng bây giờ đã có đôi chút bất đồng: “Em không tìm anh, vì vậy anh phải tới tìm em.”
Nửa năm trước anh nói rằng: “Anh chỉ muốn thấy, anh không tìm em thì em có tới tìm anh không?”
Biến hóa ở trong lòng, chỉ mình anh biết rõ.
Tiêu Hàn lặp lại một lần nữa, ngữ khí kiên định: “Anh có nói qua anh sẽ đến Bắc Kinh tìm em, thế nên bây giờ anh đã đến.”
Hà Nhiễm vẫn im lặng bất động như cũ, mặt của Tiêu Hàn lại chôn xuống  lần nữa.
Tiến lại gần hơn, hô hấp như quấn lại một chỗ, hơi thở ấm nóng của anh lướt qua từng lỗ chân lông của cô, mang theo một chút thăm dò.
Lúc bốn cánh môi gần như chạm vào nhau, Hà Nhiễm nhỏ giọng nói: “Em có bạn trai rồi.”
Động tác của Tiêu Hàn hơi khựng lại.
Anh hỏi: “Là thằng nhóc đi cùng với em lúc nãy?”
“Ừm.”

Tiêu Hàn nói: “Cậu ta lúc trước có đi cùng với một cô gái khác tới chỗ này.”
“Em biết.”
“Biết mà em còn……..!”
Hà Nhiễm rũ mi, khẽ nói: “Tiêu Hàn, anh với cậu ta không giống nhau.”
Anh đứng thẳng người yên lặng nhìn cô, trong mắt chứa một tầng sương mù nặng nề không thể thoát ra.
“Có gì không giống nhau?”
Hà Nhiễm không trả lời.
Tiêu Hàn cố gắng tìm trong mắt cô một đáp án, nhưng chờ đợi mòn mỏi vẫn không thể nhìn ra được.
“Em đã nói với anh sẽ không hối hận, em rõ ràng đã nói như vậy.” Tiêu Hàn lùi về sau một bước, trong lời nói có quá nhiều tâm tình phức tạp.
Hà Nhiễm vẫn không nhìn anh, chỉ tỏ vẻ thờ ơ: “Em không hối hận khi ở bên cạnh anh, nhưng không có nghĩa là chúng ta về sau sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.”
Tiêu Hàn nắm chặt cổ tay cô, dường như cắn chặt răng mà nói: “Vậy thì từ đầu em đừng có đến trêu chọc tôi!”
Tiêu Hàn đi rồi, lúc đi ra anh còn đấm một quyền vào cánh cửa sau lưng Hà Nhiễm.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.
Hà Nhiễm ngồi thụp xuống trong nhà vệ sinh, ngây ngốc thật lâu mới đứng dậy bước ra.
****
Mấy tháng sau đó, Tiêu Hàn không còn xuất hiện trước mặt Hà Nhiễm.
Nói chính xác là Hà Nhiễm chưa từng tìm hiểu tin tức về Tiêu Hàn, vì vậy cô mới không biết bây giờ anh đang làm gì, có về Quảng Châu hay chưa.
Quốc Khánh tháng mười, Đinh Tiểu Húc lại đến Bắc Kinh chơi một chuyến.

Mục đích chính vẫn là để tham gia lễ tốt nghiệp của bạn trai cô ấy.
Vì để ảnh tốt nghiệp có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp, Đinh Tiểu Húc đã nhiều lần năn nỉ cô đưa cô ấy đi mua sắm vài bộ quần áo mới.
Cô ấy nhờ đúng lúc Hà Nhiễm gần đây vì công việc của đoàn hội mà bận sứt đầu mẻ trán.

Để tiết kiệm thời gian đi lại mỗi ngày, cô còn phải chuyển về ký túc xá, làm gì còn thời gian để đi mua sắm với cô ấy.
Bị từ chối nhiều lần, nhưng Đinh Tiểu Húc vẫn không chịu từ bỏ.

Cuối cùng Hà Nhiễm đành phải đồng ý, đi cùng cô ấy trong vòng một buổi chiều.
Họ dạo quanh trung tâm thương mại vài tiếng đồng hồ, Đinh Tiểu Húc cực kỳ hài lòng khi mua được một chiếc váy rất hợp với bản thân.
Hà Nhiễm với tư cách một người chủ nhà, cô đã thanh toán tiền chiếc váy đó giúp cô ấy.
Đang chuẩn bị lên đường về nhà, Đinh Tiểu Húc lại nghĩ đến một việc vụn vặt: “Ai ya, mém nữa thì quên phải mua hoa rồi! Tốt nghiệp mà thiếu hoa là không thể được!”
Cô ấy quay đầu hỏi Hà Nhiễm: “Gần đây có chợ hoa không nha?”
Hà Nhiễm dẫn cô đi đến cửa tiệm nằm ở Thập Lí Hà*, nơi mà cô đã mua chậu cúc Châu Phi lần trước.

(* Shilihe- Bắc Kinh)
Chợ hoa ở đây thật ra là một con phố đi bộ rộng rãi, phạm vi buôn bán rất đặc sắc, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.
Lớn thì có những quầy hàng, nhỏ thì có những sạp bán ven đường.

Muôn màu muôn vẻ, tất cả mọi thứ đều có sẵn.
Tuy nói là chợ hoa nhưng lại có rất nhiều cửa hàng bày bán thư pháp và tranh cổ, Hà Nhiễm với Đinh Tiểu đi dạo một đường mà hoa hết cả mắt.
Ngay cả khi đã qua phiên chợ buổi sáng ,nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều người, việc bị người khác đụng vai là điều không thể tránh khỏi.
Bên đường có người đang phát tờ rơi, sau khi Hà Nhiễm nhận được một tờ thì thuận tay quăng vào thùng rác bên cạnh.
Đinh Tiểu Húc ngược lại rất nghiêm túc đọc qua một lượt, cô ấy hưng phấn vỗ vai Hà Nhiễm: “Này, này! Bọn mình đi đến cửa tiệm này đi.

Vừa mới khai trương có rất nhiều hoạt động ưu đãi nha, mua hoa còn được tặng thú cưng nữa.”
Hà Nhiễm từ chối cho ý kiến: “Cậu làm sao để đem mấy con thú cưng quay về Quảng Châu?”
Đinh Tiểu Húc nghẹn lời một lát, nói: “Có thể đưa cho bạn trai tớ nuôi mà!”
Hà Nhiễm gật đầu: “Vậy thì đi xem xem.”
Bọn họ dựa theo bản đồ trên tờ đơn, tìm được cửa hàng bán hoa kia.
Trước cửa tiệm hoa được vây quanh bởi những chậu hoa tươi thắm.

Sau khi được chủ tiệm chăm sóc kỹ lưỡng, những giọt nước lấp lánh vừa được tưới  vẫn còn đọng lại trên những cánh hoa, đang tranh nhau khoe sắc.
Tiệm hoa này nhìn từ xa trông cũng không khác những tiệm bán hoa thông thường là bao, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn lần thứ hai, sẽ phát hiện được sự khác biệt.
Bảng hiệu đơn giản đến buồn cười, chỉ ngắn gọn hai chữ “Tiệm hoa”.
Ngược lại phía dưới lại  liệt kê một loạt những hạng mục kinh doanh được chú thích bằng chữ nhỏ, thoạt nhìn rất đầy đủ.
Hấp dẫn sự chú ý của Hà Nhiễm là vài cái lồng sắt được đặt ở bên ngoài cửa tiệm, trong lồng là những chú mèo con, cún con được đặt tên là Vui Vẻ.
Phía trước lồng sắt, có treo một hàng cá được đặt trong túi bóng trong suốt, màu sắc rực rỡ.
Không chỉ như thế, còn có rất nhiều hộp xốp được đặt trên mặt đất, vài hộp dùng để nuôi rùa, vài hộp dùng để nuôi thỏ, chuột đồng, còn có cả gà và vịt con mới sinh.
Đây rút cuộc là bán hoa hay bán thú cưng vậy?
Hà Nhiễm sinh ra vài phần hiếu kỳ, chuẩn bị đi vào bên trong xem thử một cái.
Tay vừa đặt lên trên nắm cửa, thì lại thoáng nhìn thấy gợi ý hướng dẫn cho người mua, được dán bên trên cửa kính.
Chữ viết tay sứt sẹo, chữ “khải” còn bị viết thành chữ “khởi”, rồi dùng bút ghi đè lên lại mấy lần.
Đinh Tiểu Húc cũng chú ý đến điều đó, không nhịn được mà bật cười.
Hà Nhiễm đẩy cửa đi vào trong, “Vào trong xem chút đi.”
Chân mới bước vào cửa được nửa bước, cô liền nhìn thấy người đứng phía sau quầy hàng———
Tiêu Hàn, đang rất tập trung cạo đầu cho một người đàn ông trung niên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.