Đọc truyện Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy – Chương 41: Giải Buồn
Chu Tề bên này khóc không ra nước mắt, như miếng giẻ lau hình người sống không còn gì luyến tiếc nằm dài trên sàn nhà bóng loáng.
Trên mạng, sự tình lại có tiến triển mới.
Kể cả là Hứa Bạch hay là Chu Tề đều không đứng ra làm sáng tỏ. Rất nhiều người hóng chuyện đều biết phòng quan hệ công chúng của Tứ Hải còn chưa ra tay. Bọn họ làm việc luôn là phong cách tuy ta thần thông quảng đại cái gì cũng biết nhưng ta thích ẩn núp, người khác còn chưa hạ màn xiếc, chắc chắn ta không lên sân khấu.
Vì thế lúc này đây, một nhân vật khác đã nhanh tay lẹ chân giành lên biểu diễn trước.
“Đến đây đến đây nào, để gia xem xem, là vị anh hùng nào muốn chết” Diệp Viễn Tâm vắt chéo chân ngồi cạnh trưởng phòng quan hệ công chúng tựa Từ Hi Lão Phật gia buông rèm nhiếp chính.
Chức trưởng phòng quan hệ công chúng của Tứ Hải tuy tạm làm tròn thành quyền cao chức trọng nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Đi làm ba ngày đã có hai ngày ông chủ ở ngay sau lưng nhìn anh làm việc, tim có tốt mấy cũng sắp bị dọa thoòng xuống tới dạ dày.
Vị đương nhiệm từng là đặc trợ của Diệp Viễn Tâm, khả năng chịu áp lực coi như đã là mạnh mẽ hơn người.
“Diệp tổng, người trong bộ ảnh nam chính chính thức mà những tài khoản marketing kia tuồng ra là nghệ sĩ Dương Hạo đã rời khỏi công ty chúng ta. Năm trước cậu ta hết hợp đồng với Tứ Hải nhưng không tái ký.” Trưởng phòng lanh lẹ đưa ra hồ sơ của Dương Hạo.
Diệp Viễn Tâm sáp lại gần nhìn, “Tôi nhớ rõ cậu ra, là đi ra từ tiết mục tuyển chọn tài năng, cũng năm sáu năm rồi quá. Giờ cậu ta đi đâu? Bách Đạt?”
“Đúng vậy, Bách Đạt Giải Trí.”
Diệp Viễn Tâm nheo mắt, một nghệ sĩ tuyến ba đã ra mắt năm sáu năm vẫn không nổi tiếng, để lại cho anh ấn tượng không sâu. Nhưng chứng minh rằng trước đó cũng là một người an phận, không làm ra chuyện xấu gì khi ở Tứ Hải.
Có điều tin tức lần này…..
Bài viết weibo đao to búa lớn đã nâng Dương Hạo nổi lên như vầy ——— Không phải XB, cũng không phải ZQ, cuối cùng chứng thực thực lực của diễn viên trẻ Dương Hạo! Nhắc tới Dương Hạo, có thể không quá nhiều người biết đến, nhưng chắc chắn bạn đã từng nghe giai điệu phủ sóng khắp phố lớn ngõ nhỏ, được người người nhà nhà cực kỳ yêu thích vào năm năm trước. Không chỉ có thiên phú âm nhạc, Dương Hạo còn xuất sắc trong vai Vương gia thâm tình của bộ phim từng nhận được rất nhiều khen ngợi. Nhan sắc thì xin mời mọi người tới thưởng thức trong album đi kèm.
Phía dưới là một ảnh ghép chín ô, có ảnh chụp tại studio cũng có ảnh đường phố. Nói về giá trị nhan sắc, Dương Hạo đi ra từ tiết mục tìm kiếm tài năng, mặt mũi đương nhiên ưa nhìn.
Bài viết này vừa đăng lên, những tin tức có liên quan tới Dương Hạo cũng nổi theo như măng mọc sau mưa. Có người trao danh hiệu anh trai nhỏ “Làm người khiêm tốn, vẫn luôn không nổi”, có người lại nói không cần biết cậu ta chỉ cần Chu Tề, bôi đen hay ủng hộ đều có cả.
Nhưng với tuyệt đại đa số mọi người mà nói, Hứa Bạch và Chu Tề không giành được tài nguyên, lại để Dương Hạo chiếm được, tự nhiên trong lòng cũng hiếu kỳ về Dương Hạo này.
Diệp Viễn Tâm hơi nhíu nhíu mi lại hỏi: “Cái gì hay , rốt cuộc có từng mời Hứa Bạch không?”
“Không có. Bọn họ chỉ mời Chu Tề, nhưng lại bị người đại diện của Chu Tề từ chối. Bộ phim kia xưng là đầu tư mấy trăm triệu, nhưng mời vị đạo diễn có lịch sử quay liên tục ba bộ không ra làm sao, không nắm chắc được. Tứ Hải lại không thiếu mấy bộ phim đầu tư lớn cho nên từ chối. Còn nữa, phim của người ta là ”
“Chậc.” Diệp Viễn Tâm tự động làm lơ phun tào từ trợ lý: “Kịch bản à, đều là kịch bản, kịch bản hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều”
Lúc này, thư ký tới mời Diệp Viễn Tâm mở cuộc họp. Diệp Viễn Tâm đứng lên trong muôn vàn lưu luyến, mỗi bước đi đều phải ngoảnh lại dốc lòng dặn dò, “Điều tra rõ ràng cho tôi, biết chưa? Cái gì Dương Hạo, mười hai đao, bọn họ chắc là chưa từng nghe đại danh Diệp Viễn Tâm chứ gì. Mẹ nó, in mấy trăm tờ bướm dán lên cửa lớn Bách Đạt đi, nói cho họ biết Bách Đạt làm gì cũng phí công! Làm marketing mà vòng vo lươn lẹo thế, sao có chưa về trời nữa…..”
Diệp Viễn Tâm hùng hùng hổ hổ, hận không thể lập tức chạy tới đại chiến ba trăm hiệp với người ta.
Tan họp đã là sáu giờ tối, Diệp Viễn Tâm trực tiếp lái xe tới số 10 phố Bắc. Như đã báo trước với A Yên, anh khom lưng lét lét lút lút vào từ cổng chính mà đâu ngờ được dây thường xuân em đã báo cáo hành tung của mình cho Cữu lão gia.
Đi ngang vườn hoa nhỏ, Diệp Viễn Tâm thấy có một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm trên đất bận rộn, lại tập trung nhìn kỹ, không phải Hứa Bạch đây sao.
“Đại ảnh đế của tôi ơi, trên mạng đồn thổi tới sắp lật trời rồi, cậu còn ở đây làm gì thế hả?” Diệp Viễn Tâm thò lại gần.
A Yên cũng đi theo sáp lại nhìn thoáng qua, hỏi: “Sao anh lại dời chỗ hoa hướng dương?”
Hứa Bạch cũng không quay lại, thật cẩn thận đem hoa từ trong chậu dời vào hố trong vườn, đặt cạnh hoa hải đường: “Chậu hướng dương này sinh trưởng tốt quá, không ở trong chậu được nữa, Phó tiên sinh nói tôi có thể đem nó ra đây.”
Nghe vậy, Diệp Viễn Tâm và A Yên đồng thời nhìn hoa hướng dương phẩm tướng bình thường nhưng lớn lên cực kỳ phồn thịnh kia, yên lặng liếc nhau —— loài hoa này trước đây mà có thể xuất hiện ở vườn hoa của tiên sinh/ Cữu lão gia thì thật đúng là làm người ta hú hồn.
Không, chi bằng nói là người trồng hoa mới càng khiến cho người ta giật mình hơn.
À không, cậu không chỉ chôn hoa, còn chôn thêm mấy hạt gì đó vào trong đất nữa.
“Anh lại làm gì nữa?” A Yên nhịn không được hỏi.
“Tôi thử xem nó nảy mầm được không ấy.” Hứa Bạch trả lời theo bản năng. Mấy hột này là trái cây mà Phó Tây Đường đưa tới mỗi đêm, Hứa Bạch tâm huyết dâng trào liền đem chúng nó ra đây trồng.
Cậu cảm thấy vườn hoa của Phó tiên sinh tựa như vùng đất Jinkela, là một mảnh thổ nhưỡng thần kỳ. (Hãng phân bón từ Mỹ, có quảng cáo rất phóng đại, chất lượng cũng thần lỳ không thua gì quảng cáo)
Lát sau, Diệp Viễn Tâm và A Yên không hiểu sao cũng tới giúp Hứa Bạch cùng nhau tưới nước.
Ba người đứng trong vườn, dựa theo chiều cao sắp xếp, nhìn từ sau lưng cứ như tháp tín hiệu.
Diệp Viễn Tâm: “Tôi hỏi này, cậu biết Dương Hạo không?”
Hứa Bạch: “Dương Hạo nào?”
Diệp Viễn Tâm: “Sao cậu không biết ai hết vậy? Làm sao lăn lộn tiếp trong giới này đây?”
Hứa Bạch: “Tôi biết anh nha Diệp tổng.”
Diệp Viễn Tâm nghĩ thầm: Cú vuốt mông ngựa này mượt mà quá.
A Yên: “Vậy rốt cuộc Dương Hạo là ai? Anh ta muốn dẫm Hứa Bạch để đi lên?”
Diệp Viễn Tâm: “Chứ còn sao nữa.”
Hứa Bạch cười cười nói: “Còn phải xem anh ta lên nổi không mới được.”
A Yên: “????”
Hứa Bạch: “Anh lên mạng xem thử đi, fan của tôi chắc chắn đã làm so sánh thành tích thực lực hai bên rồi, anh xem thử cho biết cái gọi là một giây treo lên đánh.”
Diệp Viễn Tâm: “Không phải cậu không biết cậu ta sao? Tự tin tới vậy?”
Hứa Bạch: “Tôi không biết anh ta thuyết minh anh ta căn bản không nổi tiếng. Diễn viên có thực lực chân chính, kín tiếng không phô trương, sao lại làm ra loại chuyện này?”
Cậu nói rất có đạo lý, anh đây không cách nào phản bác.
Diệp Viễn Tâm nghĩ nghĩ, nói: “Thế mà cậu lại rất bình tĩnh.”
Hứa Bạch: “Cũng không hẳn, phải cảm ơn Diệp tổng vẫn luôn ưu ái tôi. Chỉ cần thực lực của tôi luôn luôn mạnh hơn so với bọn họ, hôm nay họ đạp lên đầu tôi để lấy tiếng, ngày mai ngã ngựa sẽ biến thành trò cười ai ai cũng biết.”
Nghe vậy, Diệp Viễn Tâm nhướng mày, lại nghiêm túc liếc mắt đánh giá cậu một lúc lâu, cười nói: “Tôi thấy đúng là Chu Tử Nghị mắt mù mới kêu cậu đọc cái gì mà chức quyền bảo điển.”
Chu Tử Nghị còn đang tăng ca ở công ty bỗng đánh một cái hắt xì vang dội. Sau đó đẩy đẩy mắt kính nhìn tư liệu của Bách Đạt và Dương Hạo trên màn hình, hung tợn tính món nợ này lên đầu bọn họ.
Mẹ nó, chơi chết các người.
Diệp Viễn Tâm vẫn phải đi gặp Phó Tây Đường, nguyên bản anh không muốn gặp, sợ bị mắng. Nhưng lại cảm giác được Cữu lão gia đối đãi khác biệt với Hứa Bạch, tâm tư Diệp Viễn Tâm dao động, đành căng da đầu đi vào.
Phó Tây Đường còn đang ở phòng sách viết gì đó, nghe Diệp Viễn Tâm báo cáo một loạt công việc gần đây của công ty, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Hứa Bạch chưa nói gì à?”
Diệp Viễn Tâm lắc đầu: “Không có.”
“Ừ” Phó Tây Đường đáp lời, gác bút máy xuống, “Vậy cứ xử lý theo phương pháp trước nay của các anh đi.”
Diệp Viễn Tâm còn tưởng rằng Cửu lão gia muốn “Thiên lương vương phá” liền ngẩn người, cẩn thận từng ly từng tí quan sát biểu cảm của Cữu lão gia, nhất thời không rõ là anh không thèm để ý Hứa Bạch, hay là tôn trọng lựa chọn của Hứa Bạch. (Chắc là kiểu “Trời lạnh rồi để Vương thị phá sản đi” ấy)
Nhưng Cữu lão gia đã nói vậy, Diệp Viễn Tâm đương nhiên chỉ có thuận theo.
Vào lúc anh ta cho rằng chuyện này quyết định xong xuôi cả rồi, Phó Tây Đường lại hỏi: “Bách Đạt kia, trị giá bao nhiêu tiền?”
Diệp Viễn Tâm: “Hả?????”
Hơn mười giờ, Hứa Bạch ngồi trên giường học lời thoại, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ. Cậu vội vàng ngồi dậy, mở cửa sổ ra thì nhìn thấy dây thường xuân em, bèn hỏi: “Sao thế?”
Dây thường xuân em khoa tay múa chân chuyển lời: Tiên sinh mời anh đi qua.
Trong lòng Hứa Bạch “Wow” một tiếng, đã trễ thế này, Phó tiên sinh mời cậu qua làm gì?
Trong đầu Hứa Bạch nháy mắt đã hiện ra vô số khả năng, mỗi loại đều phải tắt đèn kéo rèm, đen tối tới mức cậu cũng tự thấy ngượng ngùng.
Rề rà tới lui hơn mười phút Hứa Bạch mới gõ cửa phòng sách.
Đẩy cửa đi vào, phòng sách hết thảy như cũ, không có hình ảnh nào như Hứa Bạch tưởng tượng. Phó Tây Đường còn cúi đầu chuyên chú mân mê một món đồ chơi lớn chừng một bàn tay, đầu cũng không nâng lên một chút, thật là làm người ta thất vọng mà.
Cậu bĩu môi nhắc nhở: “Phó tiên sinh ơi?”
Lúc này Phó Tây Đường mới ngẩn đầu nhìn cậu nói: “Lại đây nào”
Hứa Bạch không có cốt khí mà đi qua, nửa dựa vào bàn sách nhìn đồ vật trong anh tay, “Phó tiên sinh đang làm gì đó?”
“Làm cho cậu.” Phó Tây Đường đáp.
“Cho tôi?” Hứa Bạch ngạc nhiên.
Cậu cẩn thận nhìn món đồ kia, chỉ thấy một khối đen vuông vức như làm từ kim loại, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Mặt đang đối diện với Hứa Bạch vẽ một ác ma nho nhỏ cười xấu xa, sau lưng là một chữ “X” to tướng, vừa nhìn đã biết đây là khối vuông không đứng đắn.
“Là gì vậy anh?” Hứa Bạch hỏi.
“Một món đồ chơi nhỏ không ảnh hưởng gì nhiều” Phó Tây Đường đáp, lấy notebook từ trong ngăn kéo ra mở lên, sau đó lấy một dây cáp, kết nối khối vuông và notebook.
Hứa Bạch căn bản không thấy rõ anh làm thế nào, khối vuông kia đã phát ra âm thanh “Ka ka”, đôi mắt ác ma phát ra ánh sáng đỏ, bên sườn lộ ra dây cáp đang ghim vào.
“Tôi nhờ bạn làm một trình tự, rồi tự mình gia công một chút” Phó Tây Đường đứng lên, nhường chỗ cho Hứa Bạch, “Cậu qua đây với tôi”
Hứa Bạch cũng tò mò thật sự, liền thoải mái hào phòng ngồi xuống, tầm mắt vừa đảo qua màn hình notebook đã ngạc nhiên tới giật mình. Chỉ thấy trên màn hình chia thành rất nhiều khung bình luận, mỗi cái đều là giao diện weibo, lại còn là bình luận chửi Hứa Bạch.
“Cậu có thể mắng lại họ.” Phó Tây Đường nói.
“Hả?” Hứa Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Tây Đường bằng vẻ không dám tin, Phó tiên sinh vậy mà kêu cậu mắng chửi người khác.
Phó Tây Đường dựa trên bàn sách hỏi: “Cái này kỳ quái lắm à?”
Hứa Bạch vô cùng thành thật gật đầu, cậu cảm thấy người như Phó tiên sinh, có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ cũng chưa từng nói câu nào thô tục cho dù chỉ là lỡ miệng thốt ra.
Phó Tây Đường xác thật không mắng chửi thô tục, bởi vì anh mắng chửi người không cần thiết phải thô tục.
Anh cười cười cực độ bình thản, “Cậu có thể thử một chút, nó giúp cậu đồng thời trả lời một trăm khung bình luận. Khối vuông tự tạo ra tài khoản, sẽ không làm bại lộ thân phận của cậu.”
“Tôi có thể mắng một trăm người cùng một lúc?” Hứa Bạch khiếp sợ.
“Cậu muốn mắng một ngàn cũng được.” Phó Tây Đường đáp hết sức nhẹ nhàng bâng quơ.
Wow, Phó tiên sinh anh ngầu quá đi.
Nhận lấy ánh mắt sùng bái từ Hứa Bạch, Phó Tây Đường hơi hơi cúi người, duỗi tay điểm điểm trên khối vuông, tức khắc có mấy cái nút nhô lên.
Anh nói: “Mắng mệt rồi thì ấn cái này, nó sẽ tự động giúp cậu mắng. Bên trong là bách khoa toàn thư mắng chửi người do Khư Lê cung cấp, trăm câu không trùng lặp chữ nào.”
Đương nhiên, Phó Tây Đường ngại Khư Lê mắng người quá thô tục nên đã chỉnh sửa lại rồi, đảm bảo có thể khiến đối phương cảm nhận được tiếng Trung bác đại tinh thâm.
Hứa Bạch bội phục tột đỉnh, tưởng tượng Phó tiên sinh tiêu phí thời gian vì mình làm ra món đồ này, trong lòng lại hơi xúc động. Nhưng tốt xấu gì cậu cũng kiềm chế, rụt rè hỏi: “Phó tiên sinh ơi, anh nghĩ gì mà muốn làm cái này thế?”
Phó Tây Đường không lập tức trả lời, anh dựa vào bàn sách rũ mắt nhìn Hứa Bạch dưới ánh đèn nhu hòa, đôi mắt lạnh lẽo thâm thúy xưa nay cũng phảng phất chút dịu dàng.
Trong cơn hoảng hốt, Hứa Bạch nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh.
Sau đó, âm thanh lạnh lùng lại đầy tính hấp dẫn của Phó Tây Đường vang lên bên tai cậu, “Chỉ là món đồ chơi nhỏ, cho cậu giải buồn.”
Thanh âm kia xuyên qua màng tai Hứa Bạch, phất qua não bộ, cuối cùng dừng ở đáy lòng, tựa như vô số hạt pha lê rực rỡ đủ sắc màu đổ từ trên cao rơi tung lên nền thảm nhung trắng muốt.