Đọc truyện Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy – Chương 40: Diễn Tinh
Phó Tây Đường nhướng mày đọc tin nhắn từ Khư Lê. Tuy anh cởi mở tiếp thu sự vật mới, chưa bị thời đại internet bỏ xa, nhưng chỉ trong một giới hạn nhất định mà thôi. Những loạn chiến trên mạng vừa hay nằm ngoài tầm hiểu biết của bậc bô lão như anh.
Phó Tây Đường ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ phòng sách nhìn Hứa Bạch đang đóng phim trên sân phơi sát vách.
Hôm nay cậu quay một phân đoạn cực kỳ quan trọng gọi là .
Thẩm Thanh Thư lại bắt đầu bò lên nóc nhà, y khát khao được ngắm nhìn bầu trời. Nhân vật này luôn luôn có một sự chấp nhất khó hiểu với không trung.
Thẩm Thanh Thư thở hồng hộc bò lên từng chút, thầy y cũng hổn hển chống gậy đuổi theo sau, hết sức nôn nóng tìm kiếm bóng dáng y.
Thẩm Thanh Thư không kêu thầy, cũng không cố tình trốn tránh, y chỉ nhẹ nhàng ngồi trên nóc nhà, đôi chân thả rơi xuống mái hiên, lẳng lặng dùng một loại ánh mắt chưa từng có nghiền ngẫm kỹ người thầy này của mình.
Tỉnh ngộ giữa bão tố, y không ngừng chắp vá chuyện cũ, lột bỏ những hào quang từ lăng kính y vốn luôn dùng để nhìn thầy, dần dần bóc ra một người càng càng rõ ràng, máu thịt chân thực.
“Thanh Thư!”
“Thanh Thư!”
Ông lão liên tục gọi tên Thẩm Thanh Thư. Nhưng Thẩm Thanh Thư hiện giờ không đơn thuần cho rằng đó là lo lắng cho y. Y vẫn không đáp lời, thẳng tới khi đối phương cảm nhận được tầm mắt của Thẩm Thanh Thư, bỗng nhiên quay đầu ——–
Ông nhìn Thẩm Thanh Thư ngồi vắt vẻo trên mái hiên như một đứa nhỏ bướng bỉnh.
Tim ông đánh thịch từng nhịp.
“Thanh Thư, sao con ngồi ở đó, nguy hiểm quá, xuống mau lên” Ông miễn cưỡng tươi cười, tựa như trước kia đối đãi với Thẩm Thanh Thư, vươn đôi tay tiều tụy lại ấm áp về phía y.
Thẩm Thanh Thư lại lắc đầu, “Chỗ này an toàn lắm, thầy à, thầy nói có phải không? Ta mà tới chỗ ngài mới là không an toàn”
Tươi cười của ông lão hơi cứng đờ, “Sao mà thế được.”
“Thầy à, là ngài dạy dỗ ta, ngài thường khen ta trời sinh thông tuệ. Nếu ta không đoán ra được, chẳng phải hổ thẹn với kỳ vọng của ngài sao.” Cho đến giờ, Thẩm Thanh Thư vẫn tôn kính gọi đối phương là “Ngài”. Đây là thầy y, đối với nhiều năm được dốc ông dòng dạy bảo, y không bỏ được lòng cảm kích.
Gương mặt bình thản của ông chậm rãi lạnh đi, như một khúc gỗ sẫm màu tối tăm vô cảm, không nổi lên được vẻ tức giận đang sôi trào trong mình.
Thẩm Thanh Thư khó hiểu hỏi: “Từ khi nào ngài trở nên như vậy?”
Ông lão hỏi lại y: “Các người không biết sao?”
Thầy nói “Các người”, Thẩm Thanh Thư biết hai chữ này bao gồm y và cha y, còn có rất rất nhiều người bị ông lợi dụng.
Nhớ tới rất nhiều gương mặt hoặc ôn hòa hoặc cương nghị, Thẩm Thanh Thư bỗng đứng bật dậy, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống khóa chặt hình dáng ông, cảm xúc kích động nói: “Ta biết, ta đương nhiên biết! Thầy vì con của thầy, cảm thấy chúng ta, hay cũng là cả quốc gia này có lỗi với con thầy. Cho nên thầy muốn báo thù cho y, đúng không?! Thầy cảm thấy là chúng ta hại thầy người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hại thầy lẻ loi hiu quạnh, đúng không?!”
Thầy chưa bao giờ thấy qua học trò Thẩm Thanh Thư của mình xúc động tới vậy, đến độ khiến ông bỗng có cảm giác bị mạo phạm. Nặng nề nện quải trượng nặng nề nện xuống mặt đất, ông lên giọng chất vấn: “Chẳng lẽ còn không phải?”
Thẩm Thanh Thư bị câu hỏi nhẹ nhàng mang vẻ đương nhiên này đánh nát chút ảo tưởng cuối cùng, y hít sâu đáp: “Con của thầy, là một tên hán, gian. Ta có thể lặp lại trăm lần, y chín là hán, gian.”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Ông lão như bị giẫm phải đuôi, cực độ giận dữ.
“Thầy à, chẳng lẽ thầy thực sự không biết một chút nào sao?” Thanh âm Thẩm Thanh Thư càng thêm bình tĩnh, y nhìn ông từ từ vẩn đục hai mắt, nói: “Thầy dạy nhiều học trò như vậy, đọc nhiều sách như vậy, hiểu được rất nhiều đạo lý, chẳng lẽ thực sự không hề nhìn ra được con của mình, y đến tột cùng là dạng người gì hay sao?”
“Từng ấy năm y ở bên ngoài, có từng về thăm thầy lấy một lần?”
“Lời y nói ra, có từng thực hiện được một hai?”
“Cha ta sợ thầy khổ sở, sợ thầy không chịu đựng nổi, ngàn khổ vạn hạnh đưa thi thể y từ xa trở về, lừa thầy rằng y vì nước hy sinh thân mình. Y làm ít nhiều chuyện táng tận lương tâm thầy đâu hay. Có bao nhiêu người vỗ tay vui mừng vì y bị xử tử thầy đâu nhìn thấy. Thầy chỉ chịu biết con trai ngoan của mình bị giết, bị ngược đãi, vết thương đầy mình. Là chúng ta lừa thầy, toàn thế giới đều phản bội thầy!”
Một tầng che chắn cuối cùng bị xé xuống kéo thêm khối máu thịt bê bết đi theo. Ông lão nhịn không được run rẩy, tay cầm quải trượng run run, “Câm mồm, ngươi câm mồm!”
Nhưng Thẩm Thanh Thư vẫn tiếp tục: “Thầy quên mất, vào lúc thầy sinh bệnh, là cha ta dầm mưa cõng thầy đi khám. Cha chưa từng vì đứa con trai hán gian của thầy mà hoài nghi thầy, xem thường thầy, vẫn đưa ta tới học ở chỗ thầy.”
“Cha tin tưởng thầy là người chính trực thiện lương, thậm chí vì thầy có con trai như vậy mà khổ sở thay thầy.”
“Câm mồm, ta nói ngươi im ngay ngươi có nghe không hả?!” Ông lão bỗng thở dốc kịch liệt, đôi mắt trừng lên như cá mắc cạn. Ông chống quải trượng, lưng dần dần cong xuống, biến thành bộ dáng ông lão già cỗi suy sút mà Thẩm Thanh Thư chưa từng tưởng tượng nổi.
Thẩm Thanh Thư khổ sở lại lạnh lẽo nhìn ông: “Có lẽ thầy vẫn muốn lừa mình dối người, không muốn nhìn thẳng vào sự thật. Nhưng mặc kệ con thầy có phải hán gian hay không, hiện tại, thầy đã là.”
Một lời nói dối thiện ý, mở ra vô số bi kịch.
Thẩm Thanh Thư lặng lẽ nhìn đám người lẻn vào lẳng lặng bao vây căn nhà, bỗng nhiên không muốn nhìn người đàn ông này thêm nữa, ngược lại ngẩng đầu ngắm không trung rộng lớn vô ngần.
Trên trời cao, mây đen dày đặc dần che hết ánh sáng.
Duy nhất làm y vui sướng là trong lời đối phương tiết lộ ra một chuyện, cha y còn sống, trên tay còn nắm giữ chứng cứ có thể nhổ cỏ tận gốc đám người sau lưng thầy. Bọn họ muốn bắt giữ Thẩm Thanh Thư buộc cha Thẩm xuất đầu lộ diện, bằng không, Thẩm Thanh Thư chắc chắn trở thành con rối gánh tội thay.
Việc y đối mặt không còn là vấn đề sinh tử, mà là chuyện chết vinh hay sống nhục.
Y rất nhanh đã lựa chọn xong —— chỉ là nhẹ nhàng nhảy khỏi nóc nhà mà thôi, dang đôi cánh tay, ngước mặt đối diện trời xanh.
“Rầm!” một tiếng, trên mặt đất trong sân vườn nhỏ nở ra một đóa hoa máu rực rỡ.
Tim của thầy cũng theo đó rơi thành cặn bụi trên nền đất. Ông ôm ngực quỳ xuống thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trong miệng phát ra âm thanh rên ngâm vô nghĩa.
Thầy đã không biết chính mình muốn nói gì, Thẩm Thanh Thư thả người nhảy xuống mang theo hết thẩy ngôn từ và đường sống của ông.
Trước nay thầy chưa từng tận mắt thấy một người sống sờ sờ bị mình bức tử. Giờ đây trông thấy toàn bộ hiện trường cái chết của học trò, ông bắt đầu sợ hãi. Cuộn tròn thân thể lại như hòn đá dần dần mất đi nhiệt độ.
“A……..A…………..” Ông kêu rên như tiếng hò hét yếu ớt cuối cùng vọng trong gió thu đìu hiu.
Kết cục của chuyện xưa hơi thương cảm, không khí tại hiện trường quay phim cũng bị cảm nhiễm, đầy vẻ ngưng trọng.
Nhưng cảnh quay vẫn cứ thế lặp đi lặp lại, các diễn viên thực hiện tới lui một nội dung giống nhau. Cảnh nhảy lầu ngắn ngủi lại quay tới lui rất nhiều lần mới tạm được Diêu Chương cho qua.
Phó Tây Đường nhìn bóng dáng Hứa Bạch nhảy xuống, trong lòng vô cớ căng lên.
Đương nhiên anh biết Hứa Bạch đang đóng phim, nhưng mỗi một động tác vẫn cứ tác động tới tâm thần của anh. Cảm giác này dâng lên không một lời báo trước, đột ngột ập tới bằng thế không gì cản nổi, cũng không lý giải được.
Anh chuyển sự chú ý về chiếc di động, mất ba phút đăng ký weibo, lại thêm mười phút tìm hiểu rõ nguyên cớ trận phong ba kia của Hứa Bạch.
Rất nhanh anh đã tìm được rất rất nhiều ngôn luận nói về Hứa Bạch.
Phó Tây Đường đọc thật cẩn thận, cuối cùng đi đến kết luận —– thành tích ngữ văn của bọn họ ước chừng đều không đạt chuẩn.
Đối với một đại yêu đã đi qua những năm tháng loạn lạc như Phó Tây Đường mà nói, mấy loại chửi rủa nhàm chán như vậy thật sự không đau không ngứa. Chân chính khiến người ta sợ hãi, vĩnh viễn là những mũi dao nhỏ sắc bén luôn ẩn mình, chỉ chực chờ một giây đối phương lơ là để găm một nhát nhanh chuẩn bất thình lình.
Anh vốn cảm thấy Hứa Bạch chắc cũng không để ý những người này.
Nhưng nay đã khác xưa.
Phó Tây Đường chợt thấy một weibo người hâm mộ bênh vực Hứa Bạch với cảm xúc kích động dữ dội —– Dám ăn hiếp Hứa A Tiên nhà này, có hỏi ý bà chưa hả? Óc để trồng cây ha, thôi bà đây sẽ dạy mày làm người ha.
Phó Tây Đường tiện tay nhấn thích, lại nhấp vào xem trang cá nhân của cô, vừa gặp bài đăng “Phải sinh khỉ con cho Hứa A Tiên” trước đó thì lập tức quay ngược lại nhấn thích lần hai.
Sau một loạt thao tác trơn tru mượt mà nhanh gọn, Phó Tây Đường trầm mặc vài giây, chợt bật cười thành tiếng.
Gần mười phút đã giúp anh quen thuộc các loại thao tác trên weibo, tìm được tài khoản của Hứa Bạch và nhấn theo dõi. Không có gì bất ngờ, anh thấy Hứa Bạch vừa đăng một cảnh hậu trường.
Trong ảnh chụp là hiện trường quay phim tất bật. Ông lão lên hình, Diêu Chương có mặt, thậm chí Tiểu Mạc cũng chiếm một góc nhỏ, còn Hứa Bạch —— chính là điểm đen treo giữa không trung, vì vấn đề về góc độ, nếu không nhìn kỹ thì không cách nào phát hiện được.
Bức ảnh lưu lại khoảnh khắc Hứa Bạch nhảy lầu. Cậu cảm thấy rất có ý tứ, đời người khó có được một lần nhảy lầu, độ hiếm thấy đáng để so ngang ngửa với gương mặt đẹp trai ngàn năm có một của cậu? Cho nên rất cần được chia sẻ để cộng đồng cùng thưởng thức.
Fan và người đại diện chỉ muốn một phát đập cậu chết tươi.
Phó Tây Đường xem tới bật cười. Lúc này Khư Lê lại gửi rất nhiều tin nhắn tới, nội dung nếu qua chỉnh sửa ước chừng có thể xuất bản một quyển .
Phó Tây Đường hơi hơi nheo mắt, không khỏi hoài nghi có phải Khư Lê mượn cơ hội này biến tướng chửi anh không.
Mà Khư Lê chửi xong vẫn còn đang đợi ở đó, chờ rồi chờ rồi chờ, nửa ngày sau mới thấy Phó Tây Đường trả lời.
Tức muốn hộc máu trong dự đoán đâu? Không có.
Tinh chuẩn phản kích như trong quá khứ đâu? Không có.
Không phải bị chửi tới ngu người rồi chứ? Khư Lê nhịn không được tưởng tượng.
Anh ta bỗng lo lắng, đứng ngồi không yên. Rối rối rắm rắm đến thất thần, chờ đi vào cõi tiên thêm chốc lát bỗng ngớ người ra trước sự thật ——– ơ cái đệt, mình ở đây lo cái khỉ gì!
Mình bị Phó Tây Đường ngược ngược ngược tới thành thói quen luôn rồi sao?
Bệnh hả trời!
Cách đó không xa, anh em hồ lô nằm trong lòng Hồ Đào, nhìn Khư Lê đầy lo lắng, hỏi: “Pi pi pi (Ba ba bị rớt não rồi hả)?”
Hồ Đào dịu dàng vuốt lông mấy đứa con trai: “Đàn ông ấy mà, đại khái mỗi tháng có vài ngày.”
Nơi nào đó ở Bắc Kinh, có một người còn cáu điên hơn Khư Lê ôm cột hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.
Cậu bi phẫn, cậu bức bối, cậu oan còn hơn Đậu Nga, khóc không ra nước mắt, “Mẹ nó mình nên làm gì đây? Khổ muốn chết có ai biết không hả? Tôi thật sự không mua thủy quân, không hắc Hứa Bạch mà, ai tin tưởng tôi?!
“500 anh em tin tôi đi mà?!”
“Mẹ nó tôi thực sự là quá xúc động mới cầm ngược bảng số nhận thưởng mà”
Chu Tề hôm nay cũng muốn điên mất.
Cậu vừa mới đầu quân cho Tứ Hải, tuy cảm thấy mình có mệnh thiên vương siêu sao, nhưng cậu tuyệt đối không muốn mới mở màn đã phải đối đầu Hứa Bạch mà. Nhìn cậu giống bị ngu như vậy sao?
Mười phút trước Diệp Viễn Tâm đã đăng lên vòng bạn bè —— Ông phảng phất như nghe tiếng ai ở sau lưng mắng chửi ông.
Tôi không có mắng anh mà! Thật đó!
Chu Tề ở trong lòng điên cuồng đánh call cho chính mình. Nhưng không chỉ riêng Diệp Viễn Tâm, cậu nhìn fanclub của mình, đa số fan đã bắt đầu tổ chức khống chế tình hình. Thậm chí cậu còn thấy các cô cam chịu rằng idol nhà mình mua thủy quân, à không, các cô vẫn tin tưởng Chu Tê, chỉ ném nồi cho ekip sau lưng cậu.
Lần nào cũng vậy!
Anh không có mua thủy quân mà mấy đứa!
Trời đất chứng giám!
Cho dù trước kia anh có mua, nhưng lần này thì không có mà! Hồi chưa nổi không có được mấy ai kiên trì ủng hộ giữ cho chút mặt mũi xấu hổ lắm biết không, mấy đứa không chịu hiểu gì hết hà?!
Người đại diện đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình Chu Tề nổi điên, bình tĩnh uống một ngụm trà ——– cậu nghệ sĩ công ty bạn mới “sang tay” cho anh là diễn tinh phiên bản người thật đây mà.