Ảnh Đế Thị Phi

Chương 214: Mẹ


Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 214: Mẹ

Mẹ Lục kêu lên: “Ôi chao, tốt quá, mẹ thích hoa lan nhất đấy.”

Nói rồi bà dặn dò Lăng Hàm: “Là người một nhà cả rồi còn mang quà cáp gì, sau này cứ qua đây là được, Tư Nguyên với cha nó bận việc, thường xuyên không về nhà, nếu như hai đứa có thể thường xuyên về nhà là món quà tốt nhất rồi.”

Nói xong bà còn liếc Lục Tư Nguyên một cái.

Lục Tư Nguyên vội vàng cười phụ họa: “Sau này chắc chắn sẽ thường xuyên về nhà, hứa chắc luôn đấy ạ.”

Chỉ vài câu nói đã khiến mẹ Lục vui như mở cờ trong bụng, bà gọi cả hai vào nhà: “Mau vào đi, mau vào đi.”

Lăng Hàm bất chấp tất cả mà đi qua cửa. Lục Tư Nguyên lặng lẽ nói nhỏ bên tai cậu: “Đã bảo mẹ anh thích em rồi, bây giờ em chịu tin chưa?”

Lăng Hàm gật đầu trong mờ mịt, lặng lẽ theo sau Lục Tư Nguyên tiến vào nhà, mong sao không ai chú ý tới mình – nhưng hiển nhiên điều này là không thể, vì hiện tại “sinh vật” nổi bật nhất trong nhà họ Lục chính là cậu.

Trong nhà họ Lục, ngoài mẹ Lục ra còn có mấy người giúp việc, Lục Tư Nguyên bảo một cậu giúp việc ra cốp xe của mình chuyển quà.

Lăng Hàm cứ lo mình tới thăm nhà với hai bàn tay không sẽ để lại ấn tượng không tốt, bây giờ phát hiện ra là Lục Tư Nguyên đã chuẩn bị trước mới bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng xuống được. Mẹ Lục rất nhiệt tình, đón hai người vào nhà rồi đích thân châm trà rót nước, khiến Lăng Hàm nhìn cảnh chiều chuộng ấy mà sợ hãi trong lòng.

Nhìn thái độ của mẹ Lục, dường như Lục Tư Nguyên đã sớm làm xong công tác đả thông tư tương, mẹ Lục rất bằng lòng chấp nhận mình.

Trái tim treo lơ lửng của Lăng Hàm hạ xuống thêm vài phần.

“Đi, đi cắt ít hoa quả cho Lăng Hàm đi con.” Mẹ Lục dặn dò Lục Tư Nguyên.

Mẹ Lục đã lên tiếng, Lục Tư Nguyên không dám không nghe, nở nụ cười trấn an Lăng Hàm rồi đi vào phòng bếp.


Anh vừa đi, trong phòng khách chỉ còn mẹ Lục và Lăng Hàm, cậu bỗng chốc thấy căng thẳng.

“Tiểu Lăng bao nhiêu rồi?”

“Hai, hai mươi lăm ạ.” Lăng Hàm trả lời khô khốc.

“Con người ở đâu?”

“Dạ người thành phố C.”

“Trong nhà chỉ có mình con à?”

“Không phải, cha mẹ con tái hôn đều có con riêng.”

Hai người cứ một hỏi một đáp, Lăng Hàm cảm thấy mình thể hiện như một phạm nhân bị ép cung, kém cỏi vô cùng, nhưng cậu không biết nên biểu hiện thế nào mới ổn.

“Trong nhà ta chỉ có mình Tư Nguyên.” Mẹ Lục mỉm cười: “Lần trước nghe nó nói nó thích con trai, cha mẹ rất kinh ngạc, cha nó càng tức hơn.”

Lăng Hàm: “…”

Lăng Hàm cúi đầu, trong lòng ngập tràn áy náy.

“Tiểu Lăng à, Tư Nguyên đã nói với cha mẹ về chuyện của con rồi. Từ nhỏ nó đã có chủ kiến, mẹ rất tôn trọng lựa chọn của nó.” Mẹ Lục dường như nhìn ra được vẻ lo lắng của Lăng Hàm nên an ủi cậu.

“… Hai người có thể chấp nhận tính hướng của Lục Tư Nguyên sao?” Lăng Hàm hỏi.


Không thể trách cậu quá căng thẳng, vì come out vốn là chuyện khiến mọi người khó lòng chấp nhận, Lục Tư Nguyên không chỉ come out mà còn dẫn người về ra mắt, nếu đổi lại là cậu, thấy con trai mình làm vậy chắc chắn cũng sẽ khó chấp nhận.

Hơn nữa Lục Tư Nguyên là độc đinh trong nhà họ Lục, cha mẹ Lục không phát điên mới lạ.

Nghe câu hỏi của Lăng Hàm, biểu cảm trên mặt mẹ Lục có phần phức tạp, hồi lâu sau mới đáp: “Không chấp nhận thì làm gì được đây?”

Lăng Hàm im lặng.

Câu nói này hiển nhiên biểu đạt được sự bất đắc dĩ của mẹ Lục, không khác lắm so với dự đoán của Lăng Hàm, chẳng có cha mẹ nhà nào vui mừng phấn khởi khi thấy con trai độc tôn quan hệ đồng tính cả, nhất là với gia đình có máu mặt như nhà họ Lục.

“… Con xin lỗi.” Lăng Hàm nói.

Mẹ Lục rất ngạc nhiên: “Tại sao con phải xin lỗi?”

Lăng Hàm: “…”

Lừa mất con trai của hai người, con cũng áy náy lắm.

Mẹ Lục vội vàng nói: “Lăng Hàm, đừng hiểu lầm, câu ban nãy của mẹ không có ý trách con.”

Lăng Hàm đáp: “Dạ con biết.”

“Không, con không biết.” Mẹ Lục lắc đầu, sau đó đột nhiên nắm lấy tay Lăng Hàm. Động tác của bà quá đột ngột nên khi bị nắm lấy tay, Lăng Hàm vô cùng mờ mịt.


Mẹ Lục nghiêm túc nói: “Mẹ hy vọng con trai mẹ có thể lấy vợ sinh con như người bình thường rồi vui vẻ sống hết đời, nhưng nếu như Tư Nguyên thực sự thích con trai, cha mẹ cũng sẽ chấp nhận sự thật này. Tư Nguyên thích người đồng tính không phải lỗi của con, đó là việc của nó, con nhất định đừng cảm thấy gánh nặng trong lòng.”

Lăng Hàm nhìn mẹ Lục với vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ mẹ Lục không những không coi thường cậu, trách cứ cậu, thậm chí còn nói đỡ cho cậu, loại bỏ cảm giác tội lỗi của cậu.

Đúng là… đúng là quá tốt rồi.

Trái tim của Lăng Hàm như được ngâm vào nước ấm, vừa ấm áp vừa tê dại.

“Người làm cha mẹ, tất nhiên sẽ mong con cái mình hạnh phúc vui vẻ, còn về phần nó thích ai, có phải đồng tính hay không không quan trọng, quan trọng là người đó có thể mang lại hạnh phúc cho nó.” Đôi mắt của mẹ Lục rất dịu dàng.

Lăng Hàm ý thức được người trước mặt mình là mẹ chồng, không thể quá nhát gan, vô thức nắm lại tay mẹ Lục, vì quá căng thẳng nên nói năng có phần lộn xộn: “Con sẽ đối xử tốt với Tư Nguyên, xin mẹ cứ yên tâm. Cho dù sau này Lăng Hàm con chỉ còn một bát cháo, con cũng để anh ấy uống, con sẽ làm việc chăm chỉ, để anh ấy được sống tốt…”

Lăng Hàm không biết mình đang nói gì nữa.

Mẹ Lục bật cười: “Mẹ tin con, cũng tin tưởng mắt nhìn người của con trai mẹ.”

“Ăn hoa quả thôi!” Lúc này Lục Tư Nguyên bưng đĩa hoa quả từ phòng bếp bước ra, trên chiếc đĩa trắng sứ chất đầy hoa quả nào táo nào nho, căng mọng đáng yêu, tươi mới sinh động.

Sau khi đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, Lục Tư Nguyên ngồi xuống bên cạnh Lăng Hàm, biểu cảm rất thản nhiên, không biết có nghe được câu nói ban nãy không.

Vừa ngồi xuống chưa lâu, người giúp việc tới bãi đỗ xe chuyển hoa đã quay lại, tay phải ôm một hộp gỗ được bọc rất kín kẽ, tay trái xách một cái hộp khác được gói rất đẹp.

Lục Tư Nguyên ra hiệu cho người giúp việc mở hộp gỗ, người giúp việc vội vàng đặt hộp gỗ lên kệ tủ, cẩn thận mở ra, để lộ một chậu lan được chăm sóc rất tốt.

“Ôi… đẹp quá!” Mẹ Lục nhìn chằm chằm vào cây lan trong chốc lát rồi quay lại cười với Lăng Hàm: “Cảm ơn con, mẹ rất thích.”

Lăng Hàm hơi đỏ mặt, không nói gì.


Lục Tư Nguyên đỡ lời cho cậu: “Không cần cảm ơn đâu, mẹ thích là được rồi.”

“Hộp còn lại đựng gì vậy?” Mẹ Lục tò mò hỏi.

“Đó là quà Lăng Hàm chọn cho cha.” Lục Tư Nguyên nói.

“Cái gì thế?” Mẹ Lục tò mò hỏi Lăng Hàm.

Lăng Hàm: “…”

Con cũng đâu biết gì!

“Mở ra là biết thôi.” Lục Tư Nguyên cười, đích thân mở lớp gói ra. Đợi khi gói được mở ra, đám đông mới nhìn rõ món đồ bên trong – bình gốm thanh hoa cao chừng một tấc.

“Bình gốm của trấn Cảnh Đức thời Thanh.”

Mẹ Lục xuýt xoa: “Thế này quý giá quá.”

Lục Tư Nguyên liếc về phía Lăng Hàm: “Con không cho em ấy mua em ấy cứ nhất định đòi mua, còn bảo là lần đầu đến nhà, phải làm cho cha mẹ vui lòng.”

Mẹ Lục cười rạng rỡ với Lăng Hàm: “Con thật có lòng. Sau này đừng tốn kém mua đồ cổ làm gì, cha nó mua nhiều lắm, trong nhà sắp không chứa nổi nữa rồi.”

Lục Tư Nguyên liếc nhìn Lăng Hàm lần nữa, Lăng Hàm không hiểu ý anh.

Lục Tư Nguyên đành phải nói: “Giá thành không đắt đỏ đâu mẹ, đồ đắt em ấy cũng không mua nổi. Chẳng qua vì muốn mua được bình đẹp mà em ấy đã chạy rất nhiều chỗ, tốn không ít công sức. Con cũng cảm thấy không cần thiết phải mua, nhưng chắc em ấy căng thẳng, sợ làm cha mẹ tức giận cho nên tốn tâm tư chọn quà để cha mẹ được vui…”

Lăng Hàm lặng lẽ đứng bên cạnh mà nghe, vừa cạn lời vừa ngượng ngùng. Thực ra cậu đã chuẩn bị cho lần đến thăm nhà này, nhưng những món đồ đó đều được tra trên mạng, nghe nói lần đầu ra mắt cha mẹ vợ tuyệt đối không được chọn sai quà – một đống thực phẩm chức năng và rượu quý.

Bây giờ cậu thấy khá vui vì mình đã quên quà ở nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.