Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 213: Về nhà
Cậu vội vàng cứu nguy: “Ha ha, chỉ cần không quá đáng quá thì tôi cũng không để tâm, lời đồn suy cho cùng chỉ là lời đồn, không quan tâm đến nó, nó sẽ nhanh chóng biến mất thôi.”
Lục Tư Nguyên lặng yên không nói nữa.
Lăng Hàm lại nói: “Đợt này cư dân mạng khá thịnh hành trào lưu gán ghép các cặp đôi, trước kia khi tôi quay ‘Vô Huyền’ đã bị gán ghép, bây giờ quay ‘Hạ Thiên’ lại bị ghép, chưa biết chừng khi tôi quay bộ phim tiếp theo sẽ ghép với người khác, cho nên tôi chẳng để tâm đến lời đồn gì đâu.”
Đám đông lập tức nhớ tới cặp đôi Lăng Hàm và Y Tự thời gian trước, nhưng bây giờ Y Tự là từ cấm, mọi người vô thức lảng tránh điều này.
Trần Tuyết hỏi thêm vài câu, lần này Lục Tư Nguyên không còn dở chứng nữa, ngoan ngoãn trả lời theo kịch bản. Ước chừng khoảng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã quay xong chương trình.
Chương trình này tối thứ bảy mới lên sóng, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên chào tạm biệt Trần Tuyết rồi rời khỏi đài truyền hình.
Vào trong xe Lăng Hàm mới thở phào một hơi rồi trừng mắt nhìn Lục Tư Nguyên: “Tại sao ban nãy anh nói lung tung vậy?”
Lục Tư Nguyên khởi động xe: “Anh nói lung tung chỗ nào?”
“Cái gì gọi là bị hiểu nhầm cũng không có gì không tốt, anh muốn để người khác cho rằng bị gán ghép cùng em thì anh rất vui à?” Lăng Hàm tức không để đâu cho hết.
Lục Tư Nguyên liếc nhìn cậu: “Đúng vậy, anh rất vui lòng.”
“Anh!”
“Bao giờ mới có thể quang minh chính đại ở bên nhau đây?” Lục Tư Nguyên khẽ than thở rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Lăng Hàm: “…”
Không biết tại sao mà cậu vừa thấy vui vừa thấy buồn, những lời oán thán sau đó cũng không nói ra được.
“Cuối tuần này chúng ta về nhà đi.”
Lăng Hàm vẫn chưa kịp phản ứng.
“Đi gặp cha mẹ anh.” Lục Tư Nguyên chăm chú lái xe, nửa gương mặt đẹp như ngọc thạch, đẹp đến không thể tin nổi. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra khóe miệng anh đang nhếch lên thành một hình cong như mảnh trăng khuyết.
Lăng Hàm đờ đẫn “ừ” một tiếng, sau đó im như thóc.
Lăng Hàm hoàn toàn chưa hề chuẩn bị, nghe xong đề nghị của Lục Tư Nguyên, đầu óc cậu trống rỗng trong một khoảnh khắc, hồi lâu sau mới lắp bắp hỏi lại: “Về, về nhà?”
Lục Tư Nguyên vẫn tập trung tinh thần lái xe, nghe xong câu hỏi kia chỉ “ừm” một tiếng, dường như chuyện đưa một nửa đồng giới về nhà gặp cha mẹ không phải chuyện gì quá to tát.
Lăng Hàm vất vả hỏi lại: “Họ… biết hết sao?”
“Anh đã nói với mẹ từ lâu rồi, còn về cha anh, không cần để ý ông ấy. Dù gì bất kể ông ấy có đồng ý hay không thì sau cùng mọi chuyện cũng không do ông ấy định đoạt.”
… Có cảm giác như cha Lục không có địa vị gì trong nhà.
Lục Tư Nguyên như nhìn ra được vẻ không tình nguyện của cậu nên trầm giọng bảo: “Sao thế, không muốn à?”
Cùng với lúc nói câu này là đôi lông mày sắc như dao của anh nhướn cao lên, ánh sáng từ đuôi mắt của anh có vẻ sắc bén.
Lăng Hàm: “… Có đâu, em rất sẵn lòng.”
Sau khi ghi xong chương trình này, Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm đâm đầu vào công việc bận rộn, tuy rằng Lăng Hàm âm thầm cầu nguyện thời gian trôi chậm một chút, nhưng chớp mắt vẫn đến cuối tuần.
Chiều thứ bảy, Lục Tư Nguyên lái xe tới đón cậu, vừa mở cửa vào nhà đã thấy Lăng Hàm đang ngồi ngẩn ngơ trước tủ quần áo; trên giường, trên sàn vứt đầy quần áo, cả căn phòng như bị cướp quét qua một cách điên cuồng vậy.
“Làm gì thế?”
Lăng Hàm bứt tóc đầy bất lực: “Không có gì để mặc hết…”
Lục Tư Nguyên nghe xong vừa tức vừa buồn cười: “Mặc gì cũng được, không cần căng thẳng đâu.”
“Sao có thể tùy tiện được?” Lăng Hàm nghiêm túc bảo: “Em thực sự không biết mặc gì mới ổn, anh nói xem em nên theo phong cách gợi cảm hay theo phong cách đoan trang đứng đắn, hay là kiểu ấm áp hoạt bát? Tham mưu cho em đi!”
Sau cùng Lục Tư Nguyên tiện tay cầm một chiếc áo len bên cạnh lên cho cậu mặc, tùy tiện nhét thêm một chiếc áo gió, sau đó xách Lăng Hàm đã ăn mặc nghiêm chỉnh xuống tầng, nhét vào xe, đóng sập cửa xe lại rồi khởi động máy.
Lái xe được nửa đường thì Lăng Hàm chợt kêu ầm lên.
Lục Tư Nguyên hỏi: “Sao đấy?”
Lăng Hàm kêu thảm: “Em quên mang quà rồi, quà hôm qua em mua để quên ở nhà rồi! Quay lại quay lại, mau quay xe lại!”
Lục Tư Nguyên: “…”
“Lần sau đi.” Lục Tư Nguyên lặng lẽ đạp chân ga để xe tiếp tục phóng nhanh về phía nhà họ Lục.
Lăng Hàm khuyên can mãi mà Lục Tư Nguyên không dao động, đành thấp thỏm nhích tới nhích lui trên ghế phó lái, cứ như bên dưới đôi mông ấy có bàn chông vậy.
Lái xe đúng một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Lục Tư Nguyên lái xe vào hầm xe của biệt thự. Lúc xuống xe, bắp chân của Lăng Hàm bắt đầu bị chuột rút, đi đường vô cùng khó khăn.
“Sao thế?”
Lăng Hàm run run: “Nhũn, nhũn chân.”
Lục Tư Nguyên vừa tức vừa buồn cười, đành phải lôi cậu xuống xe: “Đừng căng thẳng quá, chỉ ăn bữa cơm, gặp mặt nhau thôi mà.”
Lăng Hàm đáp: “Anh nói thì nhẹ nhàng lắm! Đó là cha mẹ anh chứ không phải cha mẹ em, em lừa mất con trai duy nhất của họ rồi, chắc chắn họ sẽ hận em chết mất!”
“Sau này cũng là cha mẹ em!” Lục Tư Nguyên dở khóc dở cười, dịu giọng an ủi: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, mẹ anh rất cởi mở, anh có thể tìm được đối tượng kết hôn mẹ anh đã mừng lắm rồi, còn về cha anh, ông ấy bị vợ quản nghiêm khắc, chỉ cần mẹ anh đồng ý thì sau cùng ông ấy cũng đồng ý thôi, cho nên em đừng tự hù mình.”
Lăng Hàm kéo cửa xe sống chết không chịu buông tay, lắc đầu như trống bỏi: “Lần sau, lần sau lại đến, hôm nay thì thôi…”
Lục Tư Nguyên cưỡng ép tách từng ngón tay bám dính trên cửa xe của cậu ra, gần như lôi cậu ra khỏi bãi đỗ xe.
Lăng Hàm cũng biết mình như vậy không ra gì, nhưng cậu thực sự rất căng thẳng, trước giờ chưa có lần nào căng thẳng như vậy hết.
Lục Tư Nguyên thấy an ủi không có tác dụng, thứ nhát gan trong tay mình không chịu đi, đành phải đứng lại mà khuyên bảo, rồi cưỡng ép lôi cậu vào biệt thự nhà mình.
Vốn liếng của nhà họ Lục tuy phong phú nhưng rất khiêm tốn, biệt thự chỉ là một tòa nhà độc lập trên khu đất không quá phô trương, dựa vào ngọn núi phía sau, vườn hoa rất to, có cả một nhà kính lớn. Mẹ Lục thích hoa cỏ, trong nhà kính trồng đầy những loại hoa nổi tiếng, rất có phong cách.
Cha Lục thích đồ cổ, trong nhà dành hẳn một khu vực riêng để đặt những món đồ do ông sưu tầm, cứ khi nào nhà có khách đều dẫn tới đó thưởng lãm.
Những điều này được Lục Tư Nguyên kể khi vào nhà, hy vọng lát nữa cậu có thể nói chuyện hợp gu. Lăng Hàm bất đắc dĩ, chỉ lo căng thẳng nên gật đầu lung tung, thực ra nghe vào tai cũng mơ mơ hồ hồ, không nghe được gì mấu chốt.
Trước cửa biệt thự có vài người đã đợi sẵn, người phụ nữ đứng đầu vô cùng xinh đẹp, khí chất quý phái mà vô cùng thân thiện.
Lục Tư Nguyên gọi: “Mẹ!”
Lăng Hàm lập tức run như cầy sấy, đứng thẳng người gần như ngay lập tức, suýt nữa cũng gọi mẹ theo anh, may mà đến sau cùng đầu óc tỉnh táo lại, vội vàng sửa miệng: “Bác gái!”
Người phụ nữ kia đến bên cạnh hai người, nghe cách gọi của Lăng Hàm liền mỉm cười.
Lục Tư Nguyên cất tiếng: “Mẹ ơi, đây là Lăng Hàm.”
Người phụ nữ đáp: “Mẹ biết rồi, vẫn thường thấy trên bản tin đài truyền hình, quả nhiên rất đẹp trai.”
Lăng Hàm vẫn rất căng thẳng, nhưng dù gì cũng đã tìm được trạng thái, cậu vội vàng nói: “Bác gái trẻ quá, lúc vừa bước ra cháu cứ tưởng là chị gái của Tư Nguyên.”
Mẹ Lục cười: “Mồm miệng ngọt thế, nhưng con nên đổi cách xưng hô đi, đúng không nhỉ?”
Lăng Hàm sững người, sau đó mới ý thức được, mặt mũi thoáng chốc đỏ bừng. Ấp a ấp úng một hồi mà vẫn không thể gọi được từ đó.
Lục Tư Nguyên thấy vậy lập tức nói: “Mẹ, Lăng Hàm biết mẹ thích hoa nên cố ý chuẩn bị cho mẹ một chậu lan kiếm, chắc chắn mẹ sẽ thích.”
Lăng Hàm khựng lại, cậu chuẩn bị hoa lan cái quần què!