Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 37


Đọc truyện Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen – Chương 37


Edit: Nhất Thanh 
Beta: Quả lê an tĩnh
Buổi chiều mưa to gió lớn.


Chương Hướng Duy phải thay thuốc trên vết thương, cậu thấy hơi ngứa, nên thò tay gãi bên ngoài phía băng gạc, xong xuôi thì bỏ áo xuống, đưa mắt nhìn nước mưa uốn lượn trên cửa sổ.


Không biết Hoắc Kham có bao nhiêu bất động sản.


Căn nhà ở thành phố A kia cũng giống như nhà của hắn vậy.


Ôi, đúng là người có tiền.


Chương Hướng Duy nghĩ đến lúc bác sĩ đến ban sáng, vừa trẻ vừa đẹp trai, lúc ăn cơm trưa đều là nhờ anh ta hâm nóng bầu không khí, xem ra quan hệ giữa anh ta và Hoắc Kham khá tốt.
Tính cả An Lợi, Chu Văn, Lâm Sơn Lam, Lâm Hoa Lâm, vị bác sĩ kia, còn có ảnh đế kiêm vận động viên điền kinh Hách Phong.

Bọn họ hoàn toàn có thể debut thành một nhóm nhạc nam.
Chương Hướng Duy cầm điện thoại trên bàn trà rồi lại thả xuống, tiếp tục chìm đắm trong thế giới chỉ còn lại mình mình và Hoắc Kham.


Cậu bật chế độ từ chối giao tiếp với bên ngoài, tự mình hưởng thụ cuộc sống nương tựa lẫn nhau trong trí tưởng tượng vô hạn.


Nhưng mà không bao lâu sau điện thoại vang lên, Chương Hướng Duy bị kéo trở về hiện thực, cậu ấn mở loa ngoài để nghe điện thoại: “Chị Hương Hương ạ, có chuyện gì thế?”
Trần Hương Hương đang ở quê, cô kẹp điện thoại bên bả vai, trên tay còn đang bận bóc lạc dính toàn bùn: “Báo điện tử của em chị xem rồi á, ôi ảnh bìa quả thật là”
Chương Hướng Duy cầm nước dừa đặt cạnh điện thoại lên rồi mở ra: “Tạo hình xuất sắc, góc chụp cũng cực kì ổn, không hổ là Tân Cách”
“Cũng không phải thần thánh như vậy đâu, Tân Cách đôi khi chụp cũng xấu hoắc, đầy fandom nhìn mà không muốn nhận idol đâu, em lần này kiểm soát được á” Trần Hương Hương nói, “Chị cảm thấy ảnh bìa của cực kì có cảm xúc luôn, cũng có tính chất tự sự, là kiểu giới thời trang sẽ rất thích, sau này chị bàn bạc thêm với anh Văn”
“Đúng rồi, Tiểu Duy, em phải đăng gì lên weibo đi chứ”
Chương Hướng Duy uống nước dừa: “Có gì hay để đăng đâu ạ”
“Không phải lần trước mới quay vlog à, đăng cái đó đi” Trần Hương Hương nói, “Những nội dung liên quan đến báo điện tử thì đừng đăng vội, cứ để đó đã, bên Tân Cách hôm nay sẽ đăng trước, sau đó buổi tối em share là được”
Chương Hướng Duy nói: “Cái vlog kia ở chỗ Vương Trình, nhưng dạo này cậu ấy bận lắm, không biết đã sửa chưa”
“Chị đi hỏi cậu ta”, sau đó Trần Hương Hương tắt máy.


Vẻ mặt Chương Hướng Duy cực kì ngạc nhiên, bình thường không phải sẽ nói là “Em đi hỏi cậu ấy xem” sao?
Chị ấy tự hỏi? Chị thân với cậu ấy hơn em hả?
Chương Hướng Duy còn chưa uống xong chai nước dừa, Vương Trình đã nhắn tin đến.


-Sửa rồi, tối gửi cậu.
.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Tân Cách đăng thông báo và phần giới thiệu trước, mặc kệ việc Chương Hướng Duy tham gia quay chụp đã sớm bị rò rỉ, bọn họ vẫn cứ làm đầy đủ từng bước, không cứ thể mà đăng bán.


Chương Hướng Duy rất thích phần giới thiệu của <Đang trên đường>, chạm đến tâm hồn người đọc, khiến người ta kinh diễm.
Mà cư dân mạng lại chẳng đến ý đến đoạn văn giới thiệu, chỉ để ý đến bức ảnh vừa mới được tung ra, tấm hình đó cậu đi khập khiễng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, ngược gió mà đi.


Bức ảnh của Chương Hướng Duy vừa hot lên, cũng có hotsearch bôi đen đi theo.
Không phải Tân Cách mua, càng không phải là Tân Ngu, không biết kẻ đối diện là người nào lắm tiền như vậy.


Chương Hướng Duy lướt điện thoại một lúc thì ngủ, lúc tỉnh lại vẫn còn đang mưa, trong phòng chỉ vọng lại tiếng nước mưa tạt vào cửa sổ, tâm trạng của cậu không được tốt lắm.
Người đàn ông kia sao chẳng tìm cậu vậy chứ, một mình hắn chơi gì không biết.
Bỗng điện thoại bên gối rung lên, Chương Hướng Duy tưởng là chị Hương Hương, cậu lọ mọ ấn nghe, giọng điệu ủ rũ: “Alo ạ…”
Mà đầu bên kia không vang lên giọng nữ trong trẻo, lại vang lên một giọng nam trầm thấp: “Xuống dưới đi”
Chương Hướng Duy nằm lại một chốc, rồi vội vàng rời giường, nhưng cử động quá mạnh nên động vào vết thương, cậu quơ tay vội bám lấy đầu giường ngồi xuống, mặt mũi trắng bệch.


Chờ thêm một lát, Chương Hướng Duy mới từ từ đứng dậy, vuốt vuốt tóc với quần ào, rồi đi xuống tầng, bên ngoài trời vẫn đang mưa ầm ĩ.


Xuống dưới cậu liền choáng váng.


Tiếng nói chuyện dưới phòng khách dừng lại, có một người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế salon, kẹp một điếu thuốc trên đầu ngón tay.
“Hey, bạn nhỏ”
Trong số những diễn viên mà Chương Hướng Duy yêu thích, chỉ còn một người duy nhất cậu chưa được gặp mặt, chính là người đang ngồi trước mặt đây, đầu óc của cậu lập tức đứng hình.

Hách Phong đánh giá thiếu niên từ đầu đến chân một lượt, cao 1m77, khuôn mặt đẹp*, đường nét vẫn còn rất trẻ con, tràn ngập cảm giác mùa xuân cây cỏ tốt tươi ánh nắng đẹp đẽ, là một vẻ ngoài cực kì hấp dẫn người khác giới lẫn người đồng giới.


*Gốc là Mặt 160, mình tra baidu thì kiểu nói chung là mặt đẹp á =)) Hic không hiểu lắm, ai biết thì bảo mình nhé.


Là một gương mặt rất tinh xảo, đôi mắt có hồn, ánh mắt vừa sạch sẽ vừa thuần khiến, giống như một chú nai con ở rừng rậm đi lạc vào thành phố vậy.
Hách Phong quàng tay lên ghế phía sau lưng, y thu chân lại, quăng cho Hoắc Kham ánh mắt cợt nhả, đáng yêu như thế này, ông không sợ chơi hư người ta hả?
Hoắc Kham đá chân Hách Phong để nhắc nhở y một chút, rồi mới nói với đứa nhỏ đang ngây người: “Tại sao lại không đi dép rồi”
Chương Hướng Duy vẫn chẳng phản ứng lại hắn.


Mãi đến tận khi có một đôi tất xuất hiện trước mắt, cậu mới thoát khỏi trạng thái chết máy.


Hoắc Kham đưa tất cho cậu cầm: “Đi vào trước đã, tôi lên lấy dép cho em”
Sau đó lén nhắc Hách Phong tem tém lại.


.
Hoắc Kham vừa đi, bầu không khí trong phòng khách lại càng thêm gượng gạo.


Chương Hướng Duy xỏ tất vào, cười chào hỏi: “Chào thầy Hách ạ”
Điệu bộ của Hách Phong lúc này không giống khi có ở cạnh Hoắc Kham nữa, rất khó để hình dung, dường như không bày vẻ đại ca quá rõ ràng nữa: “Tôi đã nghe nói chuyện của cậu, vết thương thế nào rồi?”
Chương Hướng Duy mẫn cảm nhận ra được sự thay đổi này, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Vẫn ổn ạ”
Cậu biết Hách Phong đang quay phim cung đấu thời Thanh, cho nên y phải cạo đầu, tôn lên khuôn mặt góc cạnh của y, cực kì men, cũng rất đẹp trai.
Khác hẳn với kiểu người vừa lạnh nhạt nhưng lại thâm tình như Hoắc Kham.


Trước  Chương Hướng Duy còn từng đu theo cp của hai người họ, cảm thấy bất kể là thân hình hay kỹ năng diễn xuất đều cực kì đẹp đôi.


Bây giờ nghĩ lại trong lòng hơi lấn cấn.


Chương Hướng Duy tự cảm thán, giới giải trí thật sự là một nơi rất vi diệu, fan chiến nhau sứt đầu mẻ trán, tình cảm chính chủ thì vẫn cứ tốt như bình thường.


“Thầy Hách” , Chương Hướng Duy nói, “Thầy có thể kí tên cho em không ạ? Em rất thích cách diễn của thầy, cực kì chấn động người xem giống như thầy Hoắc ạ”
Hách Phong xuyên qua khói thuốc mù mờ nhìn cậu.


Chương Hướng Duy không hiểu sao sau lưng tự dưng thấy mát lạnh: “Hồi đi liên hoan phim kia em có nhờ thầy Hoắc xin chữ kí hộ em, thầy Hoắc lại quên mất”
Hách Phong nheo mắt nhìn người đi ra từ thang máy, phun ra một đám khói: “Vậy à? Vậy thì đáng tiếc ghê”
Chương Hướng Duy lại chẳng còn tâm tư xin chữ kí nữa, trong mắt chỉ còn hình ảnh người đàn ông đang cầm dép lê kia, đẹp trai muốn lăn ra chết luôn.


Hoắc Kham đặt dép lê trước mặt cậu.
Bé ngoan Chương Hướng Duy xỏ chân vào, hai bên tai hơi nóng lên.


Hách Phong đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
.
Chương Hướng Duy dựa sát vào phía Hoắc Kham một chút, nhỏ giọng nói: “Quan hệ của hai người tốt ghê ạ”
Ánh mắt Hoắc Kham đi từ dép lê dưới chân cậu lên trên, tất trắng với chân trắng đến chói mắt: “Chỉ là quen biết lâu mà thôi”
Chương Hướng Duy không tin lắm: “Không nói fan hai bên của hai người ghét nhau như thế nào, thầy ấy vẫn là bạn thân nhất của thầy trong giới mà ạ, em thấy nhiều lần hai thầy hẹn nhau ăn cơm bị chụp lại rồi đưa tin, rất nhiều lần luôn ý”
Lông mày Hoắc Kham hơi nhếch, ăn dấm* à?
*Ăn dấm = ghen tuông.
Chương Hướng Duy đối diện với đôi mắt đột nhiên sáng rực như cây đuốc của đối phương, đầu óc lẫn cổ họng đều tê liệt: “Sao vậy ạ?”
“Không có gì”, Hoắc Kham nói, “Ăn dưa hấu không?”
Chương Hướng Duy chớp mắt: “Có ạ?”
“Hách Phong đem đến”, Hoắc Kham đi vào nhà bếp.


Chương Hướng Duy đi theo phía sau: “Thầy Hách tới đây làm gì vậy ạ?”
Hoắc Kham lấy quả dưa hấu từ trong túi ra, cho vào bồn rửa: “Gần đây cậu ta có một bộ phim khá hot đang tuyên truyền, hôm nay tới tham gia fan meeting, nhưng đột nhiên trởi mưa nên hủy rồi, trống lịch, biết tôi đang ở đây nên ghé vào, thuận tiện thăm em một chút”
Chương Hướng Duy sững sờ: “Thăm em ạ?”
Hoắc Kham lên tiếng nhờ vả: “Lấy khăn lau”
Chương Hướng Duy mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, ở ngay bên tay thầy mà? Phải nhờ em lấy sao?
Hoắc Kham quơ quơ tay: “Hửm?”
Chương Hướng Duy không thể làm gì khác hơn đành phải cầm khăn lau đưa cho hắn.

Hoắc Kham lau qua quả dưa hấu ướt nhẹp: “Hách Phong muốn biết người của tôi có phải có ba đầu sáu tay hay không”
Chương Hướng Duy lập tức khoanh tròn đánh dấu cụm “người của tôi” lại, khắc sau vào trong đầu, cậu nói thầm: “Vậy chắc chắn là không có rồi ạ”
“Ừm, không có, mà cũng không quan trọng”
Hoắc Kham rửa sạch dao, cắt một miếng dưa đưa đến bên miệng cậu: “Nếm thử xem có ngọt không”
Chương Hướng Duy ăn thử, tưởng chừng như phải dùng cả dũng khí dao tiêm thiểm mật* để mà ăn vậy.


*Đao tiêm thiểm mật: giải thích dài dòng quá =)) Nói chung là đại ý chỉ hành động không tiếc mạng, không sợ chết chỉ vì lòng tham tài, tham tiền của bản thân, xuất phát từ kinh Phật.


Chương Hướng Duy cảm thấy cũng không khác mấy đâu.


Hôm nay còn chưa kết thúc, mà được người ta đút ăn tận hai lần.


Cái tần suất này là định giết chết cậu hay gì.
.
Trời mưa rất lớn, giống như đổ từng gáo từng gáo xuống vậy, khiến tầm nhìn bị mờ nhạt đi rất nhiều.


Hách Phong với Hoắc Kham đứng ở ban công nói chuyện.


“Có muốn tôi giúp ông thăm dò tâm tư đứa nhỏ kia không, diễn nam hai là nghề của tôi”
“Không cần thăm do, tôi biết em ấy thích tôi”
“Vậy sao ông không đáp lại?”
“Thích chỉ là bước đầu, thứ tôi muốn không phải chỉ có như vậy”
Hách Phong đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Ông đòi hỏi quá rồi, tuổi đó chúng ta đều đã trải qua, có thể phân biệt giữa tò mò và yêu thích đã là không dễ, ông còn hi vọng nhóc đó yêu ông hả? Chỉ sợ nhóc ấy ngay cả yêu là gì cũng không hiểu đâu”
Hoắc Kham không để ý lắm: “Không hiểu cũng không sao, tôi dạy”
Hách Phong lại nói: “Dạy xong rồi người ta đi yêu người khác hả?”
Hoắc Kham lạnh mặt nhìn y: “Đi thong thả, không tiễn”
“Lời thật lòng thường không dễ nghe mà”, Hách Phong nói, “Để tôi giúp ông”
Hoắc Kham chẳng hề cảm động: “Dẹp đi”
“Ông đang trên đường theo đuổi bà xã, tính cả bọn An Lợi với Chu Văn, rồi cả đoàn đội của ông, có khác gì đang chạy tiếp sức không”.

Hách Phong trêu chọc, “Bây giờ cái gậy này truyền đến tay tôi rồi, nhìn tôi này”
Hoắc Kham thấp giọng nói: “Đừng làm bừa”
Hách Phong đầu trọc bóng loáng chạy mất, quyết đoán mười phần: “Nhìn cho kĩ nè”
.
Chương Hướng Duy đang chiến đấu vì sự nghiệp ăn dưa vĩ đại của mình, Hách Phong vừa đề cập đến một chuyện minh kinh thu binh*.


*Minh kinh thu binh: ý chỉ trận chiến đang tạm thời kết thúc.
Hách Phong nói trong tay y có một kịch bản, cảm thấy cũng khá ổn, muốn rủ Hoắc Kham tham gia.
Hoắc Kham chẳng tỏ vẻ gì.


Chương Hướng Duy lại cực kì vui vẻ, hai người này đã rất nhiều năm rồi không hợp tác, nếu cả hai cùng liên thủ, nhất định là sẽ siêu siêu siêu hot.


“Hai người định hợp tác ạ? Vậy thì tốt quá”
Hách Phong cười nhìn Hoắc Kham: “Tiểu Chương cũng nói vậy rồi, thì thử xem sao?”
Hoắc Kham không trả lời y, mà hỏi đứa nhỏ: “Thật sự cảm thấy tốt sao?”
Chương Hướng Duy gật gật đầu.


Tay Hoắc Kham gõ gõ lên đầu gối: “Vậy nói qua một chút xem sao”
Hách Phong nói xong, khóe miệng Chương Hướng Duy đều xụ xuống.


Má đùa hả, thế mà lại là phim chủ đề đồng tính.
Tốt cái quỷ gì chứ, không tốt đẹp gì hết á.


Chương Hướng Duy tự vả mặt mình: “Hai người không hợp đâu ạ”
“Ô kìa?” Hách Phong liếc mắt, “Không phải vừa nói rất tốt hả?”
Chương Hướng Duy lúng túng đưa mắt nhìn bốn phía, luống cuống đáp: “Em cảm thấy với vị trí của hai người bây giờ, diễn chủ đề này sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, mất nhiều hơn được ạ”
Hách Phong đột nhiên nở nụ cười: “Chủ đề gì có quan trọng không? Làm diễn viên, lúc nhận một bộ phim, cái quan trọng nhất không phải là nhìn xem câu chuyện đó có thể đả động đến bản thân không hay sao?”

Chương Hướng Duy á khẩu không nói lại được.
Ok, điều này cậu tán thành.


Nhưng mà chắc chắn Hoắc Kham sẽ không nhận đâu, trong lòng Chương Hướng Duy vừa nghĩ vậy, lại nghe thấy hắn lên tiếng: “Thử cảnh nào?”
Chương Hướng Duy đột nhiên ngẩng đầu, mắt cũng rủ xuống, cắn cắn môi.


Hoắc Kham hô hấp nặng nề, đưa mắt giục Hách Phong nhanh tay nhanh chân lên.


Hách Phong kéo kéo kịch bản trên máy, chọn một đưa Hoắc Kham xem.
Hoắc Kham híp mắt: “Vừa vào đã hôn rồi?”
Hách Phong nói: “Khá là có tính thử thách”
Chương Hướng Duy buông hàng mi đang run rẩy của mình để che đi đôi mắt, sự nôn nóng trong lòng không ngừng tràn ra bên ngoài, cậu cảm thấy vẻ mặt mình có thể mất không chế bất cứ lúc nào, ngay cả đuôi cũng không giấu được nữa rồi.


.
Hoắc Kham với Hách Phong đều là diễn viên chuyên nghiệp, xem qua bản thảo, nói diễn là diễn.
Hai giây sau, Hoắc Kham tựa lưng vào ghế sofa, đưa bàn tay thon dài, thoải mái vuốt tóc ngược ra đằng sau.


Tóc mái lộn xộn rủ xuống, khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, khí tức lười nhác tỏa ra bốn phía.


Hách Phong đặt hai tay run rẩy sát mép quần, đôi mắt dần đỏ lên, y cẩn thận từng li từng tí một cúi người xuống, vừa thành kính lại vừa hèn hạ đến gần hắn.


Lực chú ý của Hoắc Kham đều đặt trên người đứa nhỏ không dịch chuyển.


Giống như tỏa ra mùi hương đánh dấu chủ quyền “Chỉ thuộc về Chương Hướng Duy”.


Hoắc Kham đẩy Hách Phong ra: “Được rồi”
Hắn nhìn đứa nhỏ vẫn luôn cúi thấp đầu không nhúc nhích, giọng nói chẳng lộ rõ tâm tình: “Duy Duy, đi rót cho tôi cốc nước”
“Vâng”, Chương Hướng Duy buông hai tay đang nắm chặt ra, nghe lời đi vào nhà bếp.


Tay đứa nhỏ nắm quá chặt, đến mức còn hơi run lên.


.
Hoắc Kham nhìn theo bóng lưng biến mất chỗ cửa kính, nhấc chân đạp mạnh vào Hách Phong: “Con mẹ ông còn định hôn thật à?”
Hách Phong bị đạp trúng, cười không ngừng nổi: “Không phải diễn thử sao?”
Hoắc Kham nghĩ đến việc thiếu tí nữa thì hôn, sắc mặt tái nhợt, lại nghĩ đến đứa nhỏ không phản ứng giống như hắn muốn, hắn nghiến chặt răng.
“Dục vọng chiếm hữu càng mạnh, tình cảm càng nhiều”
Hách Phong miễn cưỡng nói: “Tôi định thử xem dục vọng chiếm hữu của nhóc ấy, nhưng nhóc ấy thế mà vẫn ngoan ngoãn làm khán giả, có lẽ là tình cảm của nhóc ấy không nhiều như ông nghĩ đâu”
“Nhưng cũng vẫn ổn mà, lâu ngày sinh tình, cứ từ từ, chỉ sợ nhất là nhóc ấy là một diễn viên kính nghiệp hơn tất thảy, kể cả ông….”
Bỗng Hoắc Kham đứng dậy đi vào nhà bếp.


Hách Phong thấy chán rồi, cầm theo mũ rồi nói với vào nhà bếp: “Lão Hoắc, tôi đi nhé”
Điện thoại vang lên, y đứng ở huyền quan vừa đổi giày vừa nghe máy: “Anh Uông hả, ừm, em đang ở thành phố I, không phải bộ phim đồng tính kia sang năm mới quay à? Vai nam chính còn lại chuẩn bị casting ở bên này á? Em sang xem làm gì chứ, có phải tuyển phi đâu…!Diễn cảnh hôn một chọi một luôn? Anh nghĩ là ăn lạp xương hay gì mà ăn một phát ba bốn cái vậy trời, thôi coi như em tiếp tục nợ anh đi, sau đó em trả anh sau nhá, bye bye”
.


Cửa lớn mở ra rồi đóng vai, oi bức nóng nực vừa lẻn vào đã nhanh chóng bị hơi lạnh ăn trọn, trong nhà bếp lại chẳng ảnh hưởng gì.


Hoắc Kham đau đầu ấn thái dương, Hách Phong là một diễn viên điên rồ, nhập diễn rồi rất khó khống chế.


May là hắn kịp thời ngăn cản, hắn cũng không muốn phải hôn một người cùng giới khác đâu.


Hoắc Kham cau mày nhìn đứa nhỏ cầm ấm điện đứng nửa ngày trời chẳng nhúc nhích gì.
Sự thất vọng vừa rồi nhanh chóng bị chuyển thành bất đắc dĩ.


Chương Hướng Duy không phát hiện bên cạnh mình có người, vẫn đang mất tập trung.
Lúc đó nhìn Hách Phong và Hoắc Kham đối diễn, linh hồn và lí trí của cậu bị chia thành hai phe.


Một bên muốn thông qua Hách Phong để thử Hoắc Kham, để xem xem hắn có thể chấp nhận đồng tính hay không, còn có thể nhân cơ hội quan sát phản ứng cơ thể của hắn.
Một bên khác thì là khó chịu, muốn đứng lên ngăn, muốn thử nói rằng tự tui cũng có thể, không cần thông qua người khác.


Hai bên đánh nhau điên cuồng luôn.


Cho nên cả quá trình cậu đều ở trên bờ vực chết máy, tinh thần không bình thường mà tự ngược, tay vẫn còn thấy đau đây.


Thích một người khó quá, tui khổ quá mà.

.
Chương Hướng Duy thả ấm điện xuống, nhìn đầu ngón tay thở dài, bỗng phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói: “Không rót nước mà thở dài gì đó?”
“Sao thầy lại ở đây?!” vẻ mặt Chương Hướng Duy không khác gì nhìn thấy quỷ.
Hoắc Kham: “…”
Chương Hướng Duy nhìn về phía phòng khách: “Thầy Hách đâu ạ?”
Hoắc Kham nói: “Đi rồi”
Chương Hướng Duy trừng mắt nhìn, cậu còn khổ cực nghĩ cách giải quyết mà đã kết thúc hết rồi hả?
Thở phào một hơi, Chương Hướng Duy cầm lấy cái cốc, nhấc ấm điện lên rót nước: “Thầy Hoắc ơi, em thấy bộ đó không ổn đâu”
Hoắc Kham nghiêng đầu nhìn cậu, không nói, chân mày lại chau lại.


Chương Hướng Duy lẩm bẩm: “Thật sự không ổn đâu ạ, quay chủ đề đó rất khó qua vòng thẩm tra, nếu thầy vẫn muốn hợp tác với thầy Hách, thì có thể xem xét thêm những bộ khác…”
Lải nhải xong xuôi, lại chẳng có nhận được câu trả lời.


Chương Hướng Duy không tự chủ mà phát cáu, giọng hơi giận dỗi: “Thầy Hoắc, thầy có đang nghe không ạ?”
Đáy mắt Hoắc Kham xẹt qua vài phần vui vẻ: “Vẫn đang nghe mà, Duy Duy nói có lý lắm”
Chương Hướng Duy lập tức hỏi: “Vậy thầy đừng nhận nhé?”
Hoắc Kham cong môi: “Ừm, không nhận nữa”
Chương Hướng Duy nghe được đáp án này thì sống lại rồi, cậu đang rất ổn.
.
Trời mưa nguyên một ngày, buổi tối vẫn còn mưa rả rích.


Hoắc Kham cất mấy đĩa phim Chu Văn gửi vào trong ngăn kéo ở phòng khách, sau đó kiếm cớ nhờ đứa nhỏ mở ngăn kéo tìm đồ hộ mình.


Thế là có một màn xem phim cùng nhau.


Chương Hướng Duy bộ nào cũng đã xem cả rồi, có bộ xem vài lần, lời thoại cậu đều thuộc lòng, lần này xem lại mà vẫn cứ vui vẻ như cũ.


Phim chiếu được một phần ba, Hoắc Kham đã hối hận rồi.


Người rõ ràng đang an vị cạnh đứa nhỏ đây, đưa tay là có thể sờ vào, đứa nhỏ lại quên luôn hắn, một lòng một dạ nhìn màn hình.
Xem xong hai bộ, Hoắc Kham hối hận xanh cả ruột.


Bạn nhỏ chẳng hề quan tâm hắn.


Hơn nữa lúc xem xong phim, quay đầu nhìn hắn còn dùng ánh mắt kiểu “Ô thầy vẫn ở đây hả”.


Không nói chuyện thì thôi đi, ngay cả đồ vặt hoa quả bày đầy bàn cũng không ăn, chỉ lo tự mình xem phim thôi, xem trợn cả mắt lên kìa.


Hoắc Kham bóp bóp mũi, sao mình lại thích một đứa nhóc yêu diễn như mạng vậy nhỉ?
“Thầy buồn ngủ ạ?”
Hoắc Kham bị bỏ rơi nãy giờ rốt cuộc cũng được crush để ý, chẳng muốn nói chuyện nữa luôn.


Chương Hướng Duy nói: “Vậy thầy đi ngủ đi”
Hoắc Kham: “…”
Nhạc nền của phim vừa vang lên, Chương Hướng Duy liền quay đầu đi luôn.
Hoắc ảnh đế tủi thân quá.


Chắc là Thượng đế không nhìn nổi nữa nên thúc đẩy một chút, lúc nội dung bộ phim đang đến cao trào, Chương Hướng Duy đưa mắt nhìn Hoắc Kham.
Trong bóng tối tựa như có một tia sáng len vào, đôi mắt đứa nhỏ lấp lánh lại rực rỡ.


Hoắc Kham trong lòng khẽ giật mình, hỏng, hắn đặt gối ôm lên trên đùi, giọng nói khàn khàn: “Duy Duy?”
Chương Hướng Duy cong môi cười: “Thầy Hoắc, thầy giỏi thật đó”
Dừng một chút, nụ cười của cậu dần trở nên ngượng ngùng, sau đó kiên định mà hít một hơi rồi nói: “Em muốn vượt qua thầy”
Hoắc Kham nhìn cậu, lười biếng cười cười: “Được, hoan nghênh”
Vô ý tán tỉnh mới là chí mạng nhất đó.


Tim Chương Hướng Duy đập cực nhanh, cậu ngồi dịch sang một bên, nắm lấy phần áo trước ngực nghĩ nghĩ, mình sẽ không đột tử đó chứ.
.
Đương nhiên việc bị đột tử không xảy ra, Chương Hướng Duy mất một lúc lâu để bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục xem phim.
Rất nhanh đã mười một giờ, Hoắc Kham bật đèn, định đứng dậy đi tắt đầu đọc đĩa.


Chương Hướng Duy chớp mắt: “Em vẫn muốn xem”
Hoắc Kham xoa xoa phần tóc phía sau gáy: “Muộn lắm rồi, bạn nhỏ nên đi ngủ thôi”
_____________________
Thanh: Nội tâm chú Hoắc: “Đôi môi này chỉ ăn cơm với cá, và chỉ hôn má Duy Duy thoiiiii” =)))))))))))))))))))))))))))))) Hí, hãy nói iu tui đi, má ôi chương này nó dài lê thê, gõ mãi k thấy xong 
Lê: Bao giờ hai người yêu 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.