Đọc truyện Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen – Chương 36
Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
[Hôn gián tiếp mất rồi..]
Chương Hướng Duy đăng weibo xong thì ném điện thoại sang một bên, cậu vắt tay che ngang trên mặt.
Bữa sáng vừa rồi không biết đã ăn kiểu gì nữa cơ.
Bát cháo dường như tỏa ra mùi rượu nồng đậm, khiến người ta say, khiến người ta choáng váng.
Tại sao người đàn ông kia vẫn tỏ ra như chẳng có chuyện gì chứ, trên đũa có nước bọt của cậu, hắn không chê bẩn à?
Gương mặt ngại ngùng của Chương Hướng Duy bỗng khựng lại.
Có phải là do lúc đấy hắn còn chưa nhận ra, sau đó nhận ra rồi thì ngay lập tức che giấu cảm xúc của mình, giả vờ như thế…!
Dù sao kỹ năng diễn xuất của hắn đỉnh như vậy, thật thật giả giả, cậu nhìn làm sao thấu.
Hoặc cũng có thể hắn thật sự không ngại?
Hoặc là đơn giản chỉ đang…!tán tỉnh mình?
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, chân tướng chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi, Chương Hướng Duy lắc lắc đầu rồi hạ tay xuống, mặt mũi đỏ bừng nhìn chằm chằm trần nhà.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì người đàn ông kia cũng đã nếm nước bọt của cậu.
Cạm bẫy đã vây chặt hai chân Chương Hướng Duy, đang có xu hướng lan lên tận bắp đùi, khiến cho khu vực đó trong tình trạng có thể bén lửa bất cứ lúc nào.
.
Hoắc Kham đang gọi video với An Lợi để bàn về công việc.
An Lợi nhận ra tâm trạng hắn đang rất tốt, trêu ghẹo nói: “Lão Hoắc, có lúc tôi thật sự khâm phục cậu, thời kỳ mới lớn thì cứ như lão cán bộ, mỗi ngày làm việc vất như chó, bây giờ đã đứng tuổi rồi thì lại cứ như hồi xuân, sao rồi?”
Hoắc Kham cầm máy chơi game: “Đương nhiên, đều là công lao của bạn nhỏ đó”
An Lợi không nhắc đến cơm chó đang được rải lung tung, y nói đến việc chính: “Vụ án fan độc duy của Chu Nhất Tâm, toàn bộ quá trình đều công khai lên hả?”
Động tác ấn phím của Hoắc Kham ngừng lại, chau mày lạnh mặt: “Đăng lên, đồng thời quăng luôn lên mạng”
“Được, chi tiết thì tôi sẽ bàn với anh Văn sau”
An Lợi nói: “Tôi nhận được tin tức, Bách Sách đã ký với Lâm Kỳ, là bạn học cùng lớp của Chương Hướng Duy, hồi làm bài tập kết thúc năm hai có hợp tác đóng đôi học bá thầm thích lẫn nhau, Bách Sách nhất định sẽ không buông tha chuyện này để dây dưa đâu, thuận tiện tuyền truyền lấy chút nhiệt độ cho <Tiên Ma Lộ> bị đè xuống suốt hai năm, mãi đến cuối năm nay mới có cơ hội lên sóng”
Hoắc Kham ấn đổi map: “Không lên nổi đâu”
An Lợi hít sâu một hơi, tin tức của lão Hoắc tuyệt đối có thể tin tưởng được.
Bách Sách dốc sức đầu tư làm ba bộ phim chế tác lớn, nếu <Tiên Ma Lộ> tiếp tục không được lên sóng, sẽ không thể tránh được kết cục công ty bị thu mua.
“Hợp đồng của Chu Nhất Tâm đến hạn, sẽ dễ dàng thoát được thôi, Bách Sách bản thân còn khó bảo toàn”
Hoắc Kham lạnh nhạt nói: “Khó nói lắm, hỏi phía anh Văn xem”
Sau đó hắn lại hỏi một câu chẳng hề liên quan đến câu trước: “An Tử, hôn gián tiếp lực sát thương có lớn không?”
An Lợi mông lung mất mấy giây, vẻ mặt có chút táo bón: “Hành động ngây thơ như thế, cậu có chắc là sẽ thảo luận với một người chỉ có tình dục không có tình yêu như tôi không?”
Hoắc Kham: “…”
“Coi như tôi chưa nói gì, cậu cũng đừng thắc mắc”
An Lợi lắc đầu, cùng ở dưới một mái nhà, mỗi ngày đều sống trong thế giới hai người, chắc là đã khiến thằng bạn y vui vẻ đến mức phát điên rồi.
“Đêm từ thiện Tranh Hi cuối tháng mười không dắt theo nhóc ấy hả?”
Hoắc Kham giết yêu quái rồi nhặt tiền: “Nhảm nhí, em ấy chắc chắn phải đi cùng tôi”
An Lợi lườm hắn một cái, tên này lại lên cơn.
“Vậy trước mắt phải lên kế hoạch công bố tin cậu ấy gia nhập Tân Ngu”
An Lợi nói: “Bên Tân Cách cũng chuẩn bị phát hành rồi”
Nhân vật trong game của Hoắc Kham đã chết, hắn thò tay tìm hộp thuốc lá, gõ gõ lên bàn mấy lần rồi rút một điếu ra đốt: “Ừm, nhớ đặt báo thức, cậu nhắc nhở những người khác một chút, đừng để trễ giờ, đừng vào nhầm tài khoản”
An Lợi: “…”
Lần này chỉ là báo điện tử, mua một lố thì cũng không tốn diện tích để cất giữ.
Nhưng báo xuất bản và những đồ khác thì một lời khó nói hết.
.
Hoắc Kham tắt video trên weibo, lướt lướt acc clone của bạn nhỏ, rồi chuyển sang xem acc chính của cậu một lượt, lại quay sang xem siêu thoại.
Chu Văn đề nghị nên tiếp quản hậu viện hội của bạn nhỏ, Hoắc Kham không tự ý quyết định, bảo anh đi hỏi đương sự, kết quả là vẫn giữ nguyên.
Hiện tại hậu viện hội đã phát triển từ lính mới, binh hoang mã loạn thành một quân đoàn hoàn thiện về mặt hình thức.
Trong siêu thoại mọi người đều đang sôi sục chuẩn bị mua báo điện tử.
Bài post đều là những nội dung liên quan, nói rằng mỗi lần Tân Cách cho ra báo đều sẽ là tiếng vang lớn, các đại lão nghiệp giới đều đang nhìn.
Mấy kỳ trước lượng tiêu thụ đều rất mạnh, nhà người khác có, nhà bọn họ cũng sẽ phải có.
Hoắc Kham cực kỳ tán thành với câu nói này, bạn nhỏ của hắn phải là số một.
Hoắc Kham hôm nay nhìn thấy siêu thoại mở quyên tiền, nhưng còn thiếu mất một ít, hắn dùng tài khoản fan only của mình bù đắp vào phần thiếu đó, sau đó ung dung mà lướt xuống dưới, nhìn thấy cờ* ở đâu thì rút ở đó.
*Cờ: Cờ là cách mà fandom bên Trung dùng để chỉ đặt ra mục tiêu trong việc quyên tiền, ví dụ fan A nói nếu mọi người góp đủ 1000 thì A sẽ bỏ thêm 2000 nữa, đó gọi là cắm cờ, khi số tiền đạt đủ 1000 và A giao ra 2000 kia thì gọi là rút cờ.
Vì vậy trong siêu thoại xuất hiện một làn sóng dấu chấm than.
Hoắc Kham ngậm thuốc lá lướt qua loa mục bình luận, phát hiện bản thân từ bá tổng ngáo ngơ lắm tiền trở thành chính cung nương nương.
Nương nương…?
Hai bên thái dương Hoắc Kham giật giật, mở phần bài phản hắc đi report từng link một, rồi lại đổi nick cp đi dạo siêu thoại cp.
Hai năm trước, nếu hắn biết có người ở trong giới mà làm mấy trò như này, hắn nhất định sẽ không thể nào hiểu nổi, cảm thấy đối phương chắc chắn có bệnh.
Nếu ai xem bói nói hắn hai năm sau cũng sẽ như thế, hắn khẳng định sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng hiện giờ vừa là fan only lại kiêm fan cp, Hoắc Kham cảm thấy rất ok, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, lúc chán còn có thể mua vui một chút.
Mấu chốt là đứa nhỏ thích lướt weibo xem bát quái, hắn đương nhiên cũng phải lên thăm thú một chút, nhỡ đâu không có chủ đề chung để nói chuyện thì biết làm sao.
Hoắc Kham khẽ cong khóe môi, nếu như cuộc đời hắn là một cái lọ, thì bây giờ hắn đang được thay nước mới, trở nên hoàn toàn khác biệt,
Chương Hướng Duy cũng đang trên siêu thoại cp, không biết cp nhà khác như thế nào, nhưng nhà cậu và Hoắc Kham có rất nhiều người tài.
Tốc độ sản xuất lương thực cực kì nhanh.
Mỗi lần vào lướt siêu thoại cậu đều có thể nhìn thấy thứ khiến mình thích thú, cậu sẽ không kìm nổi mà lưu lại.
Nói chung tất cả bọn họ đều là người phi phàm.
Chương Hướng Duy lượn lờ một lúc thì nhìn thấy video trong báo điện tử của Tân Cách, lúc xem xong ngoài chấn động vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, cậu còn phát hiện một chuyện.
Đó là đoạn phỏng vấn cuối cùng về chuyện tình cảm kia không phát sóng.
Để chắc chắn bản thân không làm lộ ra, Chương Hướng Duy gửi tin nhắn hỏi Lâm Sơn Lam, nhưng hắn ta không trả lời.
.
Lâm Sơn Lam đang làm bảo mẫu ở nhà anh của hắn, hắn đeo găng tay, khẩu trang, mũ, còn mặc cả tạp dề, nhưng dù trang bị đầy đủ, sắc mặt của hắn vẫn thối hoắc khó nhìn, giống như là sắp phát dồ đến nơi.
Lâm Hoa Lâm gần đây đang viết một kịch bản vườn trường,vừa mới sáng ra anh đã mở nhạc ngập tràn cảm giác thiếu nữ, nghe suốt cả một ngày vẫn chưa dừng.
Lâm Sơn Lam không chịu nổi đạp vào một đống rác trên mặt đất: “Mở bé tiếng thôi!”
“Được rồi đây đây”
Lâm Hoa Lâm gõ phím lạch cạch lạch cạch: “Em trai à, đừng nóng nảy thế chứ, làm người quan trọng nhất là…!Ối mẹ ơi hết trà sữa rồi!”
“Lam Lam, mua hộ anh một cốc trà sữa ở Mỹ Đoàn đi, thêm cả kem, kem hộp ba màu á”
Lâm Sơn Lam coi như mình bị điếc.
“Lam Lam ơi ~”
“Tiểu Lam Lam”
“Nhiếp ảnh gia Lâm đại đẹp trai nhất Tân Cách ơi”
“Em trai yêu quý độc nhất vô nhị của biên kịch kim bài Lâm Hoa Lâm ơi”
“…”
Lâm Sơn Lam cầm chổi đi vào.
Lâm Hoa Lâm ngồi xổm ở trên ghế thấy thế vội vàng quăng bàn phím uống, hai tay vắt chéo trước ngực: “Bạo lực gia đình là không nên đâu”
Cái chổi bị quăng mạnh, anh vội vàng nhảy sang phía cửa sổ, quấn rèm cửa quanh người chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài.
Đầu tóc vừa rối vừa bết.
Nhìn bẩn cả mắt.
.
Lâm Sơn Lam xót thương đôi mắt, tháo găng tay xuống nói: “Còn lại anh tự dọn đi, thứ cho em đây không thể phụng bồi”
Lâm Hoa Lâm giả bộ đáng thương: “Đừng mà Tiểu Lam Lam, mẹ bảo em đến chăm sóc anh, em lại nhẫn tâm mặc kệ anh sao?”
Lâm Sơn Lam cười lạnh: “Nhẫn tâm chứ”
“…”
Lâm Hoa Lâm chỉ chỉ máy tính: “Ok ok, nói cho em một tin tức độc quyền, kịch bản này là anh đang viết cho tâm can bảo bối của anh Kham đó, đợi sau <Triều dâng> thì sang năm sẽ quay”
Lâm Sơn Lam tháo tạp dề cầm trên tay: “Phim chủ đề thanh xuân à?”
Lâm Hoa Lâm phát hiện nguy hiểm đã được giải trừ liền thả rèm cửa ra: “Ừm ừm”
Lâm Sơn Lam cảm thấy kì quái nói: “Anh ấy để đứa nhóc đó đóng phim yêu đương với con gái à?”
Lâm Hoa Lâm “Ôi chao” một tiếng rồi lại nói: “Em trai, suy nghĩ của em thiếu trong sáng quá”
Anh đẩy cặp kính tròn bị trượt xuống mũi lên, nghiêm túc nói: “Thanh xuân không phải chỉ có yêu sớm này nọ, còn có cả sợ hãi, dũng cảm, rồi trưởng thành…”
Lâm Sơn Lam cắt lời: “Chắc chắn sẽ có nữ chính, có nữ chính thì sẽ có fan cp của phim, thậm chí là đu cp người thật, dục vọng chiếm hữu của anh Kham mạnh như thế làm sao chịu được?”
“Chuyện này em không hiểu rõ bằng anh rồi, cp trong giới giải trí ấy à, nếu thật sự có thể xào thì phải song phương đồng ý tán thành, nếu như chỉ cần có một bên không đồng ý vậy thì không thể xào được”
Lâm Hoa Lâm nói xong còn hát: “Cp không phải muốn xào là có thể xào đâu”
Lâm Sơn Lam im lặng chốc lát rồi nói: “Anh Kham trả giá nhiều như vậy, không sợ làn trúc lấy nước, công dã tràng sao?”
“Đúng là chênh lệch tuổi tác hơi lớn, lại thêm nhiều nhân tố khác nữa”
Lâm Hoa Lâm cầm bím tóc của thằng em mình nghịch nghịch: “Nhưng chúng ta chẳng thể làm được gì, chỉ mong đứa nhỏ kia là được số mệnh an bài cho anh Kham thôi”
Lâm Sơn Lam nở nụ cười nhạt nhẽo: “Mong thế”
Hắn mở điện thoại ra nhìn lại thấy một tin nhắn.
Lâm Hoa Lâm bám trên người em trai hỏi: “Câu hỏi tình cảm gì đó?”
Lâm Sơn Lam không đáp.
“Em không nói ai cũng đoán được, cũng chỉ luẩn quẩn mấy câu hỏi về tình cảm của các nghệ sĩ chứ gì, chắc chắn là chủ ý của anh Kham”
Lâm Hoa Lâm ấn vào nhãn dán Husky đang chơi đu quay trên màn hình: “Em ấy có rất nhiều nhãn dán ngộ nghĩnh, trên vòng bạn bè cũng thú vị lắm, đúng là trẻ con, anh Kham với em ấy chắc chắn sẽ có sự khác biệt”
“Cũng chẳng biết anh Kham sẽ vượt qua kiểu gì”
Lâm Sơn Lam cách xa ông anh mình, hờ hững trả lời Chương Hướng Duy.
-Do bên biên tập.
Gửi xong lại xóa đi.
Lâm Sơn Lam gõ một dòng khác gửi đi.
– Là ý của Tân Ngu.
Chương Hướng Duy nhận được tin nhắn của Lâm Sơn Lam, phản ứng đầu tiên là nghĩ thời cơ để phá vỡ bầu không khí lúng túng đã đến rồi.
Bởi vì chuyện nước bọt, cậu luẩn quẩn ở trong phòng mất hơn nửa buổi sáng rồi.
Muốn đi tìm người kia chơi, nhưng lại sợ mình không kiềm chế nổi cơ mặt, không nói được gì biến mọi thứ trở nên nhạt nhẽo, nói chung là xoắn xuýt đủ điều.
Lần này thì đã có lí do để gõ cửa rồi.
Chương Hướng Duy ra khỏi phòng, vừa đi vừa sắp xếp câu chữ, bỗng nghe được một tiếng la.
“Duy Duy, sắp đâm vào tường rồi kìa”
Chương Hướng Duy đột nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn người đàn ông đứng ở hành lang.
Hoắc Kham nhanh chân bước về phía cậu: “Chưa đâm vào tường mà đã ngốc rồi hử?”
Chương Hướng Duy rũ mắt, nhìn đi, người ta tự nhiên như thế cơ mà, chắc là đã quăng chuyện đôi đũa hồi sáng đi tận đâu rồi, chỉ có cậu còn đang soi mói nghĩ ngợi thôi.
“Báo điện tử của em ra rồi”, Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói, “Thầy có muốn xem không ạ?”
Hoắc Kham trầm giọng nói: “Đưa tôi”
Mí mắt Chương Hướng Duy run lên, dùng từ cũng hơi táo bạo rồi đấy.*
*Câu “Đưa tôi” của Hoắc Kham còn có thể dịch là “Cho tôi”, mà cho cái gì….!ai biết đâu :v
.
Hoắc Kham đã được xem từ lâu rồi, bản gốc, bản chỉnh sửa hắn đều có đây.
Chương Hướng Duy chờ hắn xem xong xuôi rồi mới hỏi: “Thế nào ạ?”
Hoắc Kham nói: “Rất tốt”
Chương Hướng Duy lập tức nở nụ cười xán lạn: “Là do thầy Lâm chụp giỏi ạ, thầy ấy giống như đạo diễn vậy, biết khai thác em á”
Hoắc Kham đưa điện thoại cho cậu: “Nên chính em cũng phải có đủ niềm tin vào bản thân”
Chương Hướng Duy nắm chặt điện thoại di động.
“Duy Duy, em là nghệ sĩ đầu tiên mà Tân Ngu ký kết”, Hoắc Kham hơi cong eo, “Em có biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Chương Hướng Duy gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hoắc Kham nhìn cậu: “Có nghĩa là em sẽ có rất nhiều tài nguyên để lựa chọn, em rất ưu tú, và sẽ càng ưu tú hơn nữa, đừng tự ti, đứng thẳng lưng lên, chỉ cần nhìn về phía trước, anh…”
Dừng một chút, Hoắc Kham nói: “Có Tân Ngu ở phía sau rồi”
Tim Chương Hướng Duy đập nhanh hơn, lỗ tai cũng nóng lên, sao adrenaline lại tăng vọt như đang được tỏ tình thế này.
Hoắc Kham thu lại ánh mắt cực nóng của mình: “Còn có gì muốn hỏi không?”
Chương Hướng Duy tỉnh táo lại, hỏi về việc bỏ câu hỏi liên quan đến chuyện tình cảm trong phỏng vấn.
Hoắc Kham hơi nhướng mày, Lâm Sơn Lam không làm theo lời hắn dặn, vớ vẩn cái gì không biết.
“Này là do chuyên gia bên phòng làm việc phụ trách, không đăng lên chắc chắn là có nguyên nhân”
Chương Hướng Duy nghe hiểu hàm ý đằng sau câu nói này.
Hắn đang nhắc nhở cậu rằng đây không phải việc gì to tát, không cần quá để ý, làm tốt chuyện của mình là được.
Vì thế mà Chương Hướng Duy không hỏi nữa.
Hoắc Kham vò vò tóc của đứa nhỏ, thật là ngoan quá đi.
Chương Hướng Duy giống như bị điện giật khiến chân tay ngứa ngáy, nhưng cậu lại ngồi im không tránh né, mặc kệ lòng dạ rối bời run rẩy.
Phản ứng chân thực này đã nói cho hắn biết, tình cảm của đứa nhỏ hiện giờ so với thích đã nhiều hơn một chút.
Cũng nói cho hắn biết, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lúc vô tình Chương Hướng Duy liếc nhìn thấy gì đó, tầm mắt cậu dừng tại đó một giây.
Cả căn nhà chỉ có một phòng duy nhất đặt mật khẩu, vừa này người đàn ông này đứng ngay ở cửa căn phòng đó, trông không giống như định đi vào mà là vừa mới đi ra khỏi đó.
Ngay cả thư phòng cũng chẳng khóa.
Thế mà không biết trong phòng đó có cái gì.
Hoắc Kham bắt được một giây đó, nhìn thấu suy nghĩ của đứa nhỏ, đáy mắt đen kịt: “Bác sĩ sắp đến rồi, lên phòng tôi đi”
“Dạ”
Chương Hướng Duy liếc nhìn cửa phòng đóng chặt.
Hoắc Kham đặt tay sau gáy cậu, đẩy cậu đi.
Không phải là không muốn cho em ấy xem, mà là tại vì bên trong khắp tường đều là ảnh, sợ dọa em ấy khóc.
____________________
Thanh: Chú Hoắc belike: “Duy Duy, cứ đứng thẳng lưng lên, anh luôn ở phía sau em, luôn yêu em, ủng hộ em, bảo hộ em, chở che cho em, Duy Duy cố lên á á á á” =)))))))))))))))))) .