Bạn đang đọc Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn – Chương 85
Cơ mà so với Thư Đồng thì chắc chắn là cậu biết nhiều hơn một chút, vì thế mặc dù là không tình nguyện lắm nhưng Lăng Bạch vẫn phải rời khỏi giường, sắp xếp cặp sách lại rồi chuẩn bị về nhà cũ của mình.
Cậu vào phòng của Lăng Thanh tìm kiếm nửa ngày trời, cùng với mẹ Lăng hợp sức tìm, bà sau khi biết người muốn tìm là Vu Thần thì càng vui vẻ hơn: “Đứa nhỏ Tiểu Vu này nhìn im lặng vậy mà không nghĩ đến thằng bé quan tâm anh con thật đấy nhỉ.”
Lăng Bạch cũng cảm thấy như thế.
Cậu nhìn vào mấy tấm hình cũ của Lăng Thanh, bản thân có hơi thất thần, hai người họ đã từng đối chọi rất gay gắt, lúc nào cũng chướng mắt nhau, thế nhưng hiện tại lại trở thành đối tượng để đối phương có thể tin tưởng, dựa dẫm vào.
Đúng là bất ngờ thật ấy nhỉ.
Bất ngờ hơn nữa là hắn gần như trở thành người mà cậu tin tưởng nhất.
Đừng nói là mười năm trước, cho là một năm trước thôi, lúc ấy ai mà nói với cậu sau này người mà cậu thích nhất, tin tưởng nhất là Lăng Thanh.
Lăng Bạch cảm thấy cậu nhất định sẽ khịt mũi coi thường, cảm thấy đối phương chắc chắn là bị điên rồi.
Thế mà hiện tại, đúng thật là như thế.
Cuộc đời đúng là không lường trước được điều gì.
Cậu sửa sang lại đồ đạc rồi bắt xe đến công ty của Vu Thần, Lăng Bạch ngồi ở trong sảnh chờ anh.
Vu Thần khó hiểu hỏi: “Sau cậu không lên trên?”
Lăng Bạch hừ một tiếng: “Trước kia tôi lên trển anh đối xử với tôi như nào? Gặp cũng không thèm gặp, bày đặt làm giá ra dáng tổng tài đồ, nên bây giờ tôi không thèm lên nữa đó, anh muốn ảnh của anh tôi chứ gì? Tự mà xuống lấy đi!”
Vu Thần:.
.
.
.
Năm đó rốt cuộc tại sao mình lại nghĩ cậu ta cần mình bảo vệ nhỉ?
Đáng lẽ mình phải đánh chết cậu ta mới phải!
Vu Thần bất đắc dĩ đứng lên, đi xuống lầu lấy ảnh.
Lăng Bạch cực kì đắc ý, ngồi ngâm nga bản ca vùng lên hỡi nông dân kia, đại thù tất phải báo!
Vu Thần đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy cậu đang chống đầu ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, bên cạnh là một cái túi giấy.
“Đưa tôi ảnh đi” Vu Thần nói.
Lăng Bạch đưa túi giấy qua, lúc đưa thì có hơi chần chừ muốn lấy lại nhưng kết quả vẫn bị Vu Thần bắt được.
Lăng Bạch bất đắc dĩ đành phải buông lỏng tay đang cầm túi ra: “Thư Đồng bảo là tôi đến đây anh sẽ mời tôi ăn cơm, tôi còn chưa có ăn đâu đó, khi nãy vội muốn chết chạy đi lấy hình đưa anh, anh không được quỵt đâu!”
Vu Thần cười khẽ: “Tôi nói sẽ mời Thư Đồng ăn cơm chứ nói mời cậu hồi nào?”
Lăng Bạch: ? ? ? ?
“Còn có vụ phân biệt đối xử kiểu này à, phí sai vặt của tôi anh muốn quỵt là quỵt làm sao? Tiền xe tôi còn chưa tính cho anh nữa đó!”
Lăng Bạch giựt lại túi giấy của mình: “Đách quan tâm, anh không mời tôi ăn cơm thì trả hình lại cho tôi.”
Vu Thần bất lực nhìn đồng hồ, thấy cũng vừa hay đến giờ ăn trưa thì hỏi:
“Muốn ăn cái gì?”
Lăng Bạch sớm đã lên mạng search trước, đem di động để trước mặt anh, chỉ: “Cái này nè, tôi lâu rồi chưa được ăn đồ Nhật.”
Vu Thần nhìn thoáng qua: “Cậu có còn là thiếu gia nữa đâu mà ăn sang vậy?”
“Thì bởi vì bây giờ tôi không còn là thiếu gia, bình thường không ăn sang được, khó có dịp được anh mời, cho nên tôi thích ăn sang vậy đó được hông?”
Lăng Bạch hợp tình hợp lý nói: “Đi thôi!”
Vu Thần:.
.
.
.
Vu Thần ước lượng cái túi giấy trong tay, quyết định nể mặt đống hình này, cho cậu phí chạy vặt.
Anh cầm theo túi giấy, cùng Lăng Bạch đi ra cửa, vừa đi được mấy bước đã thấy Quách Văn Hạo bên ngoài đang đi về phía mình.
Vu Thần cũng mặc kệ cậu ta, nhưng Lăng Bạch bên cạnh lại khó hiểu hỏi: “Ủa đó không phải là bạn học cũ của anh tôi à?”
“Cậu biết cậu ta à?” Vu Thần liếc cậu một cái.
“Hồi bữa anh ta có tới nhà tôi mà, nói là muốn tìm anh tôi, nhưng anh tôi lúc đó không có ở nhà, sau đó anh ta hỏi mẹ tôi địa chỉ của anh, cũng không biết là có tới không nữa.”
Có, không chỉ tới mà còn cố ý muốn gặp riêng em ấy, diễn một màn tư tình còn đó, nhớ mãi không quên.
“Lăng Bạch, tôi hỏi cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Vừa dứt lời thì Quách Văn Hạo mang cái vẻ mặt đùng đùng tức giận đi tới trước mặt bọn họ.
Cậu ta nhìn Vu Thần, lại nhìn Lăng Bạch, làm ra vẻ như đang bắt gian tận giường, tức giận nói: “Mệt tôi còn tưởng anh ít nhiều cũng thích cậu ấy, kết quả thì sao? Sao anh dám làm vậy với cậu ấy hả? Anh không thấy có lỗi với Tiểu Thanh à?”
Vu Thần:.
.
.
.
Lăng Bạch: ? ? ? ?
Lăng Bạch không hiểu lắm, sao Vu Thần lại phải cảm thấy có lỗi với anh mình? Hai người họ gần đây mặn nồng lắm mà?
Giây tiếp theo, Lăng Bạch nhìn thấy Quách Văn Hạo chỉ vào mặt cậu, nổi điên nói: “Trước kia lúc còn đi học anh thích cái tên bông sen trắng Lăng Bạch này, chuyện gì cũng thiên vị cậu ta, bây giờ anh kết hôn với Tiểu Thanh, thế mà vẫn cùng với cậu ta ở bên nhau, anh không biết suy nghĩ cho vợ mình à? Anh không sợ lỡ mà Tiểu Thanh biết được sẽ khó chịu sao?”
Lăng Bạch:.
.
.
.
Lăng Bạch tức giận nói: “Tôi chỉ đến đưa hình, làm chân chạy vặt thôi hiểu không? Mắc gì anh tôi biết sẽ khó chịu cơ chứ?”
Quách Văn Hạo cười lạnh một tiếng: “Nhiều năm như thế mà cậu vẫn còn diễn cái nết đó à, điếm nó vừa thôi.”
(Khúc này ổng chửi Lăng Bạch là 婊里婊气 (chó cái, đĩ) luôn á mọi người :))) cọc ghê.)
Lăng Bạch: ! ! ! !
Đúng là tức chết cậu mà!
Mắc gì đi nói người ta là con điếm? Ăn không nói có vừa thôi chứ!
Thời buổi này nói thật cũng bị chửi nữa là sao? Có còn là con người không vậy?
Vu Thần lười để ý, muốn đi vòng qua cậu ta thì bị Quách Văn Hạo chặn lại: “Anh chột dạ à?”
“Phát điên đủ chưa?”
Quách Văn Hạo duỗi tay muốn nắm cổ áo của Vu Thần, anh lùi về phía sau một bước, vặn ngược lại tay cậu ta, khóa trái ở sau lưng: “Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không lần sau, gặp một lần tôi đánh một lần.”
“Anh cũng chỉ có nhiêu đó trò, anh như thế căn bản là không xứng để kết hôn với Tiểu Thanh!”
Vu Thần đá vào đầu gối của Quách Văn Hạo làm cho cậu ta khụy xuống, thiếu chút là quỳ luôn rồi.
Cậu ta vừa tức vừa nhục, nhưng vì bất bình cho Lăng Thanh mà rống lên: “Nếu không phải năm đó tôi rời đi thì cậu ấy đã sớm cùng tôi ở bên nhau! Làm gì tới phiên anh!”
“Bớt mơ tưởng đi.”
“Anh không tin à?” Quách Văn Hạo cười lạnh: “Năm đó cậu ấy viết cho tôi bao nhiêu là thư, nào là nói thích nói yêu tôi.
Còn anh? Anh được cậu ấy viết thư tặng bao giờ chưa? Được cậu ấy nói thích bao giờ chưa?”
Vu Thần tăng lực độ trên tay làm Quách Văn Hạo đau đến kêu thành tiếng.
“Thư đâu?” Vu Thần hỏi cậu ta: “Chứng cứ đâu?”
Lăng Bạch đứng một bên nhìn mà rét run trong lòng, thầm nghĩ không xong rồi.
Thư Đồng đúng là cái miệng quạ đen mà, bị cậu ta nói trúng rồi, Quách Văn Hạo kia đúng thật là trở về để nối lại tình xưa, bây giờ chỉ có thể đứng đây cầu nguyện mấy bức thư mà tên điên này nói đã sớm mất hoặc bị vứt đi rồi, chứ không thì không ổn tí nào!
Nhưng mà đúng là sợ cái gì thì cái đó càng mau đến, Quách Văn Hạo vừa mở miệng ra nói tiếp làm cho Lăng Bạch sợ muốn xỉu ngang: “Bỏ tay ra tôi cho anh xem.”
Lăng Bạch trừng mắt nhìn, thiếu chút nữa muốn ngất thật.
Vu Thần buông lỏng tay, Quách Văn Hạo một lần nữa đứng thẳng dậy, đối diện thẳng mặt anh.
Cậu ta chỉnh chu lại quần áo, khôi phục lại phong độ của mình: “Tôi hôm nay đến tìm anh là để nói cho anh biết, nếu như anh không quý trọng cậu ấy thì sẽ có người khác quý trọng.
Anh không cho cậu ấy được hạnh phúc, vậy thì buông tay đi, tôi sẽ cho cậu ấy hạnh phúc mà cậu ấy mong muốn!”
Lăng Bạch:.
.
.
.
Trong lòng Lăng Bạch hỏn lọn như có mười ngàn con ngựa chạy qua.
“Nín cái mỏ lại đi.” Cậu cạn lời: “Anh nghĩ anh là ai chứ, anh muốn cho anh tôi hạnh phúc, chắc anh tôi cần á?”
Quách Văn Hạo khinh miệt nhìn cậu: “Cất cái bản mặt bông sen trắng của cậu giùm đi, gớm chết đi được.”
Lăng Bạch:.
.
.
.
Má tức ghê sao hồi nhỏ mình không học võ nhỉ, nếu học là bây giờ cái tên họ Quách này tới công chuyện với mình!
Mẹ nó còn muốn cùng anh mình ở bên nhau nữa? Đéo xứng á cút đi!
Quách Văn Hạo từ trong túi lấy ra một bức thư được giữ gìn kĩ càng, phong bì bên ngoài bức thư rất đẹp, cậu ta vô cùng kiêu ngạo mà đưa nó cho Vu Thần.
“Cậu ấy thiếu anh thì vẫn sống tốt, nếu anh không thể yêu thương cậu ấy, vậy thì hãy đem cậu ấy trả lại cho tôi!”
Vu Thần cầm lấy bức thư, mở ra đọc.
Nội dung trong thư rất đơn giản, là mấy câu tâm sự của đôi lứa yêu nhau, một vài câu trong đó còn oán trách lên án Lăng Bạch.
Dòng cuối ở trong bức thư, Lăng Thanh viết: Tớ nghĩ là, tớ đã thích cậu mất rồi.
Vu Thần nhìn hai chữ “Thích” này, cảm thấy vô cùng chói mắt.
(Thích: 喜欢 nên bên TQ nó là hai chữ ó.)
Anh nâng một tay nữa lên, ngay lúc Quách Văn Hạo không kịp phòng bị mà đem bức thư trên tay xé làm đôi.
Quách Văn Hạo nhất thời không phản ứng kịp, đến khi anh xé thêm vào cái nữa thì mới giật lại thư của mình: “Anh làm cái gì thế? Đây là thư của tôi!”
Vu Thần nhẹ nhàng buông tay, những mảnh giấy từ bức thư bị xé nát theo gió mà bay đi.
Trong nháy mắt, trở thành mảnh vụn bay khắp nơi.
Quách Văn Hạo nổi điên, xông tới muốn đánh Vu Thần.
Vu Thần bên này cũng một bụng lửa giận, nhanh tay đánh ngược lại cậu ta, chưa tới vài phút đã đem Quách Văn Hạo đánh tới bầm dập mặt mũi.
Lăng Bạch bên cạnh vội vàng kéo anh đi.
Quách Văn Hạo còn muốn đánh trả, Vu Thần tránh khỏi tay của Lăng Bạch, xông tới đánh cho cậu ta thêm một trận.
Anh đánh cậu ta hai trận xong thì trong lòng mới thoáng bình tĩnh lại, cầm lấy túi giấy của mình lúc nãy đặt trên mặt đất lên, đi về phía trước.
Lăng Bạch kinh hồn bạt vía, cũng vội vàng đi theo.
Cuối cùng hai người vẫn đi đến tiệm đồ Nhật mà Lăng Bạch muốn đi.
Lăng Bạch nhìn anh nãy giờ vẫn cứ trầm mặc không nói gì, tâm tình thấp thỏm, hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không có gì.”
Hic, này nhìn giống không có gì chỗ nào, Lăng Bạch thầm nói.
Cậu gãi gãi đầu, muốn an ủi Vu Thần một chút: “Đó chỉ là chuyện của quá khứ thôi, anh đừng nóng.”
“Anh cậu từng thích Quách Văn Hạo à?” Vu Thần đột nhiên hỏi.
Lăng Bạch có hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu.
“Không có, chắc chắn là không có! Anh tôi sao mà thích anh ta được chứ!”
Cho dù là có đi nữa thì bây giờ cũng không thể thừa nhận được!
Vu Thần cười khẽ một tiếng: “Thế à? Nhưng lá thư lúc nãy, đúng là nét chữ của em ấy hồi cấp 3 nhỉ?”
“Anh nhớ lầm rồi.” Lăng Bạch chột dạ.
Vu Thần nhìn cậu, không nói lời nào, một lúc lâu sau, anh cầm lấy thực đơn.
Anh không có nhớ lầm, cũng sẽ không nhớ lầm.
Anh đã từng xem qua chữ viết của Lăng Thanh khi còn đi học, lần đó Lăng Bạch đưa cho anh một tờ giấy có một đoạn Lăng Thanh nói xấu Lăng Bạch, muốn cậu mau mau biến mất.
Lăng Bạch lúc ấy vô cùng thương tâm, Vu Thần nhìn thấy tờ giấy đó, chỉ nói: “Chữ viết của cậu ta xấu thật.”
Chữ viết khi ấy của Lăng Thanh cùng với chữ viết trên bức thư lúc nãy Quách Văn Hạo đưa cho anh xem, giống nhau như đúc.
Vu Thần ăn cơm, Lăng Bạch cũng ăn cơm.
Hai người trầm mặc ngồi ăn không nói lời nào.
Lăng Bạch có chút xấu hổ: “Ừm thì, chuyện quá khứ thôi, qua cũng qua rồi, anh tôi bây giờ không phải là đang thích anh lắm mà, đúng không?”
Vu Thần “Ừ.” một tiếng, không nhiều lời với cậu nữa.
Bữa cơm này diễn ra vô cùng yên ắng.
Cơm nước xong, Lăng Bạch liền lập tức xách giò chạy trước, cậu ngồi trên xe gọi điện cho Lăng Thanh, nhưng điện thoại của hắn luôn trong trạng thái thuê bao.
Lăng Bạch đành phải gửi WeChat cho hắn: 【Cháy nhà rồi anh ới! Quách Văn Hạo đi kiếm anh Thần, hai người mới đánh lộn xong, Quách Văn Hạo còn cầm thư hồi đó mà anh viết cho anh ta, đem cho anh Thần coi, cái lá thư mà anh nói anh thích anh ta á.】
Lăng Bạch: 【Anh Thần hình như để trong lòng vụ này lắm luôn á, anh mau đi giải thích với ảnh đi!】
Lăng Bạch: 【Em biết ngay mà, sao tự nhiên anh Thần đòi coi ảnh chụp hồi đó của anh làm gì chứ, chắc chắn là do bị tên điên Quách Văn Hạo kia chọc rồi!】
Lăng Bạch:【Anh ơi chắc anh hông thích Quách Văn Hạo đâu he?】
Lăng Thanh từ nãy tới giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Lăng Bạch lo lắng bức rức tới mức loạn cả lòng mề tim gan lên, nhưng vẫn không kìm được mà gọi điện cho Thư Đồng nhiều chuyện lại sự việc lúc nãy.
Cậu nói tới khi mà Thư Đồng kinh ngạc hỏi: “Tình cảm trong giới gay của mấy người đều phức tạp như thế à?”
Phức tạp tới mức làm thẳng nam cũng hết hồn.
Lăng Bạch: ? ? ? ?
“Đây là trọng điểm hả?” Lăng Bạch cả giận nói.
“Aiz, sao mà anh tôi vẫn còn tắt máy vậy chứ, cái tên Quách Văn Hạo này, vừa về nước một cái là lắm chuyện xảy ra.”.