Bạn đang đọc Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn – Chương 84
Nói xong câu cuối, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, trở nên vừa phẫn nộ vừa căm hận.
Vu Thần cười khẽ: “Chuyện của chúng tôi không cần cậu quản.”
Anh khinh thường nhìn Quách Văn Hạo, vứt tờ giấy lau tay vào thùng rác, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Quách Văn Hạo cản anh, tức giận nói: “Vu Thần, trước đây anh có lỗi với cậu ấy như vậy, anh khi dễ cậu ấy, vũ nhục cậu ấy, còn giẫm đạp cậu ấy nữa, bây giờ anh đã kết hôn với cậu ấy rồi thì phải bồi thường cho cậu ấy gấp trăm lần, đối xử tốt với cậu ấy gấp ngàn lần, chứ không phải tùy tâm tùy tính, muốn đối đãi sao thì đối đãi!”
“Biến.”
“Đương nhiên là anh muốn tôi biến đi rồi, nếu năm đó tôi không rời đi thì làm sao Tiểu Thanh có thể ở bên anh được! Năm đó cậu ấy thích tôi như vậy, tôi cũng thích cậu ấy, chúng tôi mới là người nên ở bên nhau! Chứ không phải như bây giờ, cậu ấy kết hôn với anh mà một cái hôn lễ cũng không có, mỗi ngày còn phải mặc cho người khác suy đoán đồn đãi về hôn nhân của mình!”
“Cậu nói cái gì?” Vu Thần có hơi sửng sốt, dường như anh không nghe rõ: “Cậu nói năm đó em ấy thích cậu?”
“Chứ sao?” Quách Văn Hạo hỏi lại: “Chẳng lẽ thích anh?”
Vu Thần trầm mặc.
Đương nhiên Lăng Thanh không thích anh rồi, lúc đó giữa anh và Lăng Thanh chính là Lăng Bạch, anh không thích Lăng Thanh, cũng chả muốn gặp hắn.
Anh thậm chí không nhớ nổi hồi học cấp 3 Lăng Thanh trông ra sao.
Ngây thơ? Ôn nhu? Thẳng thắn? Hay vẫn không sợ bố con thằng nào như bây giờ?
Trong trí nhớ của anh không có hình bóng Lăng Thanh thời còn tuổi dậy thì, anh không biết Lăng Thanh thời đó đang làm gì và thích gì.
Anh cũng không biết Lăng Thanh lúc ấy vậy mà đã biết yêu rồi.
Anh nhìn Quách Văn Hạo, đối phương đang không cam lòng phẫn nộ trừng lại anh.
Tướng mạo cậu ta coi như cũng được, thân thể cũng cao ráo, gia thế cũng tạm chấp nhận được.
Nhưng mà cũng chỉ có vậy thôi.
Thành tích cậu ta không xuất sắc, tích cách không đủ trưởng thành, vậy Lăng Thanh thích cậu ta ở điểm nào?
Hay điều em ấy thích không liên quan gì tới những điểm này?
Vu Thần nghĩ không ra.
Anh nhớ tới tối hôm qua, Lăng Thanh có nói với anh là Quách Văn Hạo tới tìm mình, anh không để ý, chỉ nói cậu ta không thích em là được.
Lăng Thanh không thừa nhận, chỉ cười cười, anh cũng cười cho qua.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Lăng Thanh cũng không có phủ nhận.
Em ấy chưa từng giấu mình điều gì, cho dù chuyện lớn như thân thế Lăng Bạch, em ấy cũng thành thật nói anh biết.
Tuy nhiên, bây giờ Lăng Thanh lại chọn giữ im lặng về chuyện của Quách Văn Hạo.
Vu Thần bất giác nắm chặt bàn tay, trong nháy mắt, tim anh nhói lên.
Anh vòng qua Quách Văn Hạo, muốn đi ra ngoài, nhưng Quách Văn Hạo vẫn cố chấp chặn anh, còn muốn tiếp tục nói chuyện về Lăng Thanh.
Vu Thần siết nắm tay, bất ngờ đánh qua một quyền, lập tức ấn Quách Văn Hạo lên tường: “Cậu nghĩ cậu là ai mà có tư cách ở chỗ này quản chuyện của tôi và em ấy?”
Anh nhìn Quách Văn Hạo, ánh mắt cứng rắn, lại ẩn chứa lửa giận: “Cậu không cam lòng sao? Nhưng mà không cam lòng cũng chả làm được gì đâu, em ấy đã là người của tôi, cậu bây giờ đối với em ấy còn không được tính là khách qua đường nữa!”
Anh buông lỏng tay Quách Văn Hạo vẫn ngoan cố trả lời: “Tôi đây yêu cậu ấy, quan tâm cậu ấy hơn anh nhiều!”
“Ầm” một phát, Vu Thần đấm tới, Quách Văn Hạo không kịp tránh, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
(Annie: đấm nó bể cái alo luôn anh ơi!!!)
Đường Mậu vừa đi tới cửa muốn tiến vào, liền thấy vậy nên bị dọa hết hồn, không dám nhúc nhích.
Vu Thần trên cao nhìn xuống Quách Văn Hạo, tức giận trong mắt càng thêm sâu: “Bớt ảo tưởng đi.”
Anh bình tĩnh nói xong bốn chữ này, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Đường Mậu sửng sốt, vội vàng đuổi theo anh.
“Vu tổng, có chuyện gì vậy, tôi …….”
“Lần sau cậu mà sắp xếp cho cậu ta đến gặp tôi, chúng ta không cần bàn tới chuyện hợp tác nữa.”
Vu Thần đánh gãy lời anh ta nói, nhận áo khoác của nhân viên phục vụ đưa tới, mặc kệ anh ta, một mình rời khỏi khách sạn.
Tài xế đã đậu xe đợi anh bên ngoài khách sạn từ sớm.
Vu Thần lên xe, tựa lưng vào ghế ngồi, nhưng tâm tình không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Anh nhìn phong cảnh trước xe thôi mà lại tựa như xa xăm mờ ảo, bên tai văng vẳng những lời nói lúc nãy của Quách Văn Hạo.
Lăng Thanh thích cậu ta sao?
Trước đây thích, vậy bây giờ thì sao? Còn thích không?
Ngày hôm qua bọn họ gặp nhau để nói cái gì?
Tại sao Quách Văn Hạo lại chỉ trích anh việc không muốn làm hôn lễ? Là vì thật ra Lăng Thanh vẫn luôn muốn tổ chức một cái sao?
Nhưng nếu vậy, tại sao em ấy không tự nói với mình?
Anh trầm tư, đúng lúc nghĩ tới thì chuông điện thoại vang lên.
Là nhạc chuông riêng dành cho Lăng Thanh, có một lần lúc họ xem phim, Lăng Thanh đã cài cho anh.
Phải mất một giây để bình tĩnh lại, anh bắt máy: “Alo?”
“Đang làm gì đó?” Lăng Thanh hỏi: “Em vừa mới ăn cơm xong nè.”
“Anh cũng vừa ăn xong.”
“Trễ vậy anh.” Lăng Thanh kinh ngạc: “Hôm nay có xã giao à?”
“Ừ.”
“Vậy anh về sớm nghỉ ngơi đi, nếu hồi nãy ăn không ngon thì về bảo đầu bếp nấu bữa khuya cho anh nha.”
Vu Thần lắng nghe giọng điệu của hắn, trước sau như một, vẫn ôn nhu săn sóc như thế.
Anh hỏi: “Em muốn chúng ta tổ chức hôn lễ không? Đã lâu vậy rồi, mình cũng nên tổ chức một cái hôn lễ ha.”
Lăng Thanh không ngờ anh sẽ hỏi cái này, trả lời nói: “Không gấp, chờ sự nghiệp nghiệp em ổn định một chút đi.”
“Em không muốn sao?”
“Anh muốn hả?” Lăng Thanh khuyên anh: “Chờ một chút đi Cá Nhỏ, cỡ một hai tháng nữa thôi, cũng không vội gì.”
Vu Thần nghe vậy, trầm giọng đáp: “Được.”
Lăng Thanh cười nói: “Cá Nhỏ, anh thật tốt.”
Vu Thần nghe xong, không hiểu sao thấy có hơi đau lòng.
Anh muốn hỏi hắn, vậy em có thích anh không?
Nhưng anh không dám.
Lăng Thanh từng nói em muốn thích anh, anh đã từng cho rằng chỉ như vậy là đủ rồi.
Đó là lời âu yếm êm tai nhất thế gian này, nào ngờ hôm nay anh mới phát hiện ra không phải vậy.
Hắn muốn thích anh, là vì hắn không thích anh, cho nên mới là “muốn”.
Nhưng hắn đã từng đối với một người khác nảy sinh ra cảm xúc gọi là “thích”.
Một người tính cách khác hẳn anh.
Cho nên Lăng Thanh không thích anh cũng là chuyện thường thôi, bởi vì có lẽ, anh căn bản không phải là loại người mà hắn thích.
Đó là lý do tại sao hắn phải nỗ lực gần gũi với anh hơn để có thể thích anh.
Ép dạ cầu toàn.*
Miễn vi kỳ nan.*
(*Ép dạ cầu toàn: nhẫn nhịn vì lợi ích chung, bằng mặt không bằng lòng.)
(*Miễn vi kỳ nan: cố mà làm, miễn cưỡng.)
“Sao anh đột nhiên im lặng vậy?” Lăng Thanh hỏi anh: “Mệt mỏi sao?”
Vu Thần “Ừ” một tiếng, nỗi lòng anh có chút loạn, thậm chí không biết nên nói gì.
“Vậy anh nghỉ ngơi tí đi, em chỉ là nhớ anh nên muốn cùng anh tâm sự thôi, cũng không phải chuyện gì quan trọng.”
“Anh cũng nhớ em.” Vu Thần nói.
Anh cụp mắt thì thầm: “Rất nhiều.”
Lăng Thanh nháy mắt cười: “Em sẽ về sớm thôi, yên tâm”
“Ừa.”
Anh nghe thấy bản thân tỏ vẻ lơ đãng nói: “À, hôm nay ở bữa tiệc anh gặp được người bạn cũ mà hôm qua em nhắc tới.”
Lăng Thanh bỗng chốc ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Quách Văn Hạo?”
“Ừ.”
“Hai người nói cái gì?” Lăng Thanh tự nhiên thấy hơi lạnh gáy.
Vu Thần cười một chút, hỏi hắn: “Em sợ anh với cậu ta nói gì sao?”
“Tất nhiên không phải.” Lăng Thanh phủ nhận: “Tò mò thôi.”
“Em cảm thấy bọn anh sẽ nói cái gì?” Vu Thần hỏi.
Lăng Thanh chống cằm trả lời anh: “Em thấy hai người cái gì cũng không nói.”
Vu Thần nghe lời hắn nói, chậm rãi, nhẹ nhàng mở miệng.
Anh nói: “Bọn anh đúng là cái gì cũng chưa nói.”
Lăng Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Vu Thần nhìn cảnh sắc ngoài xe, mờ mờ ảo ảo, xe cộ đông đúc, trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh biết mất, thật giả bất phân.
Anh nghe thấy chính mình nói với Lăng Thanh: “Anh không thân với cậu ta.”
Bọn họ thật sự không quen biết nhau, những điều Quách Văn Hạo nói cũng không nhất định đáng tin.
Giống như Lăng Thanh không muốn cử hành hôn lễ bây giờ, có lẽ Lăng Thanh cũng chưa từng thích cậu ta, hết thảy đều chỉ là Quách Văn Hạo tự mình đa tình, một bên tình nguyện mà thôi.
Lăng Thanh một lòng muốn cùng anh kết hôn, thậm chí không ngại bức hôn, sau khi kết hôn cũng thay đổi rất nhiều, cùng anh nghiêm túc vun đắp cho cuộc hôn nhân này.
Hắn hiểu rõ bản thân khác người, hắn cũng thẳng thắn nói rằng muốn tình yêu hắn rất khó, vậy thì làm sao mà hắn dễ dàng thích Quách Văn Hạo như vậy được.
Tất cả, nói không chừng đều chỉ là lời nói dối của Quách Văn Hạo.
Vu Thần đem những chuyện này xếp lại, đặt dưới đáy lòng, không muốn nghĩ tới nữa.
Anh và Lăng Thanh nói chuyện phiếm thêm một lúc, sau đó đành phải dừng lại vì điện thoại hết pin.
Quản gia Vương còn chưa ngủ, thấy anh trở lại, liền đi tới nhận áo khoác trên người anh, cùng anh nói: “Ngồi xuống trước đi, mới nãy phu nhân mới nhắn WeChat cho tôi, nói thiếu gia sắp về tới, bảo trong nhà chuẩn canh tuyết lê, vừa có thể giải rượu, vừa có thể lọc phổi, tôi mang một chén lên cho cậu nhé.”
“Được.” Vu Thần ngồi xuống sô pha.
Quản gia múc một chén, bưng tới đặt trước mặt anh.
Vu Thần đang uống, đột nhiên hỏi: “Hôm qua có người tới nhà tìm Lăng Thanh?”
“Vâng, bạn học cao trung của phu nhân.”
“Bọn họ nói gì?” Vu Thần hỏi.
Quản gia không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, bình thường nếu Lăng Thanh đã kể anh nghe rồi thì anh sẽ không hỏi nữa.
Ông không biết, cũng không muốn tự suy diễn, liền nói: “Cũng chưa nói gì hết, đối phương hình như mới từ nước ngoài về, thuận tay mua quà lưu niệm nên tặng cho phu nhân nhưng mà phu nhân không nhận, khách khí từ chối cậu ta.”
“Còn gì nữa không?”
“Hẳn là hết rồi.” Quản gia nói: “Lúc đó tôi cũng bận rộn nên không có chú ý tới.”
Vu Thần khẽ gật đầu.
“Có chuyện gì sao?” Quản gia hỏi anh.
“Không có.” Vu Thần nói: “Chỉ là hôm nay ở bữa tiệc gặp cậu ta thôi.”
“Thì ra là vậy.” Quản gia nhìn anh: “Thật là trùng hợp.
Có điều nếu cậu muốn biết thì hỏi phu nhân không phải tốt hơn sao? Ít nhất là tốt hơn hỏi tôi, tôi có biết gì đâu?”
Vu Thần ngẩng đầu nhìn ông, thầm nghĩ chuyện ông biết cũng có ít đâu.
Chẳng qua anh không nói gì, chỉ khẽ cười một cái, bình tĩnh nói: “Ừ.”
Đêm hôm đó, trời mưa.
Mưa không lớn, Vu Thần ngồi bên ban công nhỏ trong phòng ngủ, nhìn ra cảnh ngoài cửa sổ, nhưng như thế nào cũng không nhớ nổi hình bóng Lăng Thanh thời cấp 3.
Anh nhớ rõ mình thời cấp 3, nhớ rõ Từ Hàm thời cấp 3, nhớ rõ Hoắc Kỳ thời cấp 3, thậm chí còn nhớ rõ Lăng Bạch thời cấp 3, nhưng không nhớ ra được Lăng Thanh thời cấp 3.
Thời cấp 3 của hắn là khoảng thời gian chưa từng có mặt anh, trước đây không có cảm xúc gì, nhưng hôm nay bị Quách Văn Hạo nhắc tới làm anh thấy hối hận vô cùng.
Nếu có thể, anh ước gì mình có thể biết Lăng Thanh từ hồi còn học cấp 3, hoặc sớm hơn nữa, từ cấp 2, thậm chí là tiểu học, nhà trẻ.
(*hệ thống trường học của Trung Quốc là nhà trẻ -> tiểu học -> sơ trung -> cao trung, giống ở Việt Nam mình là nhà trẻ -> cấp 1 (tiểu học) -> cấp 2 (THCS) -> cấp 3 (THPT) )
Anh sẽ cùng hắn đi qua từng giai đoạn trong cuộc đời, mỗi sự thay đổi, mỗi lần lột xác để trưởng thành, bọn họ luôn luôn có nhau và mãi mãi sẽ là người duy nhất của nhau.
Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, cho nên hiện tại anh ngay cả Lăng Thanh thời cấp 3 như thế nào cũng không thể nhớ nổi.
Anh đã bỏ lỡ thời niên thiếu huy hoàng nhất của hắn.
Đêm đó, Vu Thần ngủ muộn, và cũng ngủ không yên giấc.
Sáng hôm sau, anh liên hệ Thư Đồng, nhờ cậu đem album hình của Lăng Thanh bên Lăng gia đến cho anh.
“Tất cả luôn sao?”
“Ừa.” Vu Thần nói: “Mang hết qua dùm anh.”
“Chiều nay em sẽ gửi cho anh.”
“Trưa nay đi.” Anh nói: “Em đem lại đây, anh mời em ăn cơm.”
“Nhưng trưa nay em có việc rồi, sớm nhất cũng phải 4-5 giờ chiều mới xong.” Thư Đồng khó xử nói.
Vu Thần nghe vậy, lúc này mới thoáng nhượng bộ nói: “Vậy thì thôi, nhưng em nhớ mang qua đây sớm một chút.
Vừa xong việc là mang qua liền nhé.”
“Vâng.” Thư Đồng đáp ứng.
Mãi cho đến khi cúp điện thoại, cậu mới giật mình nhận ra cậu hoàn toàn không biết album hình Lăng Thanh là cái nào!
Cậu mới trở về Lăng gia năm nay thôi, làm sao biết được hồi nhỏ lúc nào có hình chụp Lăng Thanh, lúc nào không, lỡ mà gửi qua sót thì làm sao bây giờ?
Thư Đồng suy nghĩ một hồi, quyết định gọi điện thoại cho Lăng Bạch, giao chuyện này cho Lăng Bạch xử lý.
“Dù sao sáng nay cậu cũng không có tiết, nên giờ về nhà sắp xếp đi, trưa nay phải mang qua đưa chị dâu, biết chưa?”
“Ủa sao cậu không tự mình đem đi?”
“Câu hỏi tuyệt vời, tôi có biết khi còn bé anh tôi chụp bao nhiêu bức ảnh sao? Chúng tôi đã từng đi chơi cùng nhau, hay chụp ảnh cùng nhau chưa? Cậu trả lời xem?”
Lăng Bạch – người mỗi ngày đều bị diss là tu hú chiếm tổ: ……
Lăng Bạch che mặt, quan trọng là cậu cũng có biết đâu!
Hồi đó cậu và Lăng Thanh như chó với mèo, ai rảnh mà quan tâm Lăng Thanh đã chụp bao nhiêu bức ảnh chứ!