Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 9


Đọc truyện Anh, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 9

Thời gian đã qua giờ tan sở, xung quanh đồng nghiệp gần như đã về hết, Tô Hồng Tụ cầm túi xách, cô vừa xoa mi tâm ( điểm giữa hai đầu lông mày ) vừa đi ra đại sảnh.

Mới đến làm việc, nên cô luôn nơm nớp lo sợ, số lần đi phòng giải khát rót nước cũng có hạn. Có lẽ đúng như lời sophie nói, cô thực sự quá mức cẩn thận rồi.

Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ cười cười, không có biện pháp, cô ở cái thành phố này đã nhiều năm, thật vất vả trên trời tự nhiên rơi xuống một khoản tiền lớn như vậy, cô làm sao có thể không cố gắng đây? Phải biết, công việc này vẫn có thời gian thử việc hai tháng, ngộ nhỡ thời gian thử việc cô không được thông qua thì thế nào? Tô Hồng Tụ cô không phải bị đánh trở về nguyên hình rồi sao?

Tô Hồng Tụ cẩn thận đi xuyên qua quảng trường đông nghịt người, cúi đầu đi tới trạm xe buýt gần đó.

Bên đường một chiếc màu đen xe hơi chầm chậm đi đến bên người cô, cô tùy tiện liếc mắt nhìn, có chút buồn bực xe này như thế nào lại đi đến chỗ cô vậy, nhưng cô không nói ra, vội vàng đi nhanh mấy bước tính đi tới đường dành cho người đi bộ.

Ai ngờ cửa sổ chiếc xe kia từ từ hạ xuống, bên trong một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt nói: “Lên xe.”

Bởi vì cự ly quá gần, Tô Hồng Tụ dĩ nhiên nghe được lời nói đó, nhưng cô không cảm thấy lời nói này là nói với cô, mà cảm thấy cô không thể cản đường đi của người khác, vì vậy vội vàng đi tránh sang một bên.

Giọng nói của người nam kia lần này có chút gấp gáp gọi: “Tô Hồng Tụ!”

Tô Hồng Tụ đột nhiên nghe được tên của cô, giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, kinh ngạc phát hiện, là Mạnh Tư Thành người tuần trước cô mới gặp lại!

Cô ngơ ngác nhìn Mạnh Tư Thành một hồi lâu, cuối cùng phản ứng kịp: “Làm sao anh lại ở đây vậy?”

Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ chau mày lại nhìn Tô Hồng Tụ, ghét bỏ nói: “Lên xe!”

Đại não của Tô Hồng Tụ hiển nhiên tạm thời không cách nào tiêu hóa nhiều tin tức như vậy, cô suy nghĩ một chút cuối cùng hiểu ra nói: “Anh cũng đi làm ở tòa nhà này hả?” Nếu không làm sao tuần trước cũng xuất hiện ở nơi này đây.

Mạnh Tư Thành không nghĩ sẽ giải thích với cô, dùng giọng nói không bình tĩnh lần thứ ba ra lệnh: “Tôi nói, lên xe!”

Lần này Tô Hồng Tụ “A” một tiếng, nhìn chiếc xe ô tô sáng bóng với những đường cong lưu loát vừa nhìn cũng biết là xe hạng sang, cô không hiểu hỏi: “Tại sao muốn tôi lên xe?”


Mạnh Tư Thành mím môi qua cửa sổ xe, anh nhìn Tô Hồng Tụ, anh thật tò mò, tại sao con người chậm chạp vụng về Tô Hồng Tụ này luôn có thể dễ dàng làm anh tức giận đây? Chẳng lẽ anh không phải vị luật sư được mệnh danh là tỉnh táo, trầm ổn, giỏi tranh cãi tiếng tăm lừng lẫy sao?

Anh bất đắc dĩ thở dài, cố nén tâm trạng mà giải thích nói: “Lên xe, tôi đưa cô về nhà.”

Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, rất kinh ngạc nhìn vào mắt của Mạnh Tư Thành, suy nghĩ một chút rồi vội vàng lắc đầu nói: ” Tôi tự về được rồi, ngồi xe buýt, rất tiện.”

Mạnh Tư Thành chau mày nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ, anh cảm giác sự nhẫn nại của bản thân đã đến cực hạn rồi.

“Đừng để cho tôi nói lại lần thứ sáu, lên xe đi.” Anh khắc chế trái tim đang muốn bộc phát ra lửa giận, cố giữ bình tĩnh chậm rãi nói.

Giờ phút này Tô Hồng Tụ đã cảm nhận được sắc mặt của người ở trước mặt cô đang rất âm trầm, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tính tình của cô từ trước đến giờ luôn mềm yếu, hơi co rúm người lại, vội vàng cầm túi xách nhanh nhẹn đi đến chỗ ngồi ở phía sau xe.

Cô vươn tay, dùng sức mở cửa xe phía sau, nhưng cửa lại mở không ra.

Cô ngẩng đầu lên sợ hãi hỏi: “Cửa này không mở ra được à?”

Mạnh Tư Thành chau mày nhìn cô đối với dáng vẻ e sợ muốn trốn tránh anh của cô, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy mình nên ngồi ở phía trước sao?”

Tô Hồng Tụ ” ồ ” một tiếng, lại nhanh chóng đi lên kéo cửa xe phía trước.

Cửa xe mở ra, cô nhìn thấy Mạnh Tư Thành đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nửa thâm trầm nửa mơ hồ tức giận nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng cô khẽ run rẩy, cô vội vàng cúi đầu, lên xe ngồi vào vị trí bên cạnh anh, trong tay siết túi xách thật chặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi nghiêm chỉnh.

Các vật dụng bên trong chiếc xe này đều mang phong cách đơn giản và hào phóng, đệm rất mềm rất thoải mái, nhưng Tô Hồng Tụ không có tâm tình hưởng thụ, cô chỉ cảm thấy rất thấp thỏm rất lo lắng.


Mạnh Tư Thành nhấn chân ga, xe hơi chậm rãi khởi động.

Tô Hồng Tụ cảm giác cô vĩnh viễn không hiểu Mạnh Tư Thành đang suy nghĩ gì. Cô không hiểu tại sao anh luôn lạnh lùng với cô, cũng không hiểu tại sao anh tự nhiên nổi giận, lại càng không hiểu tại sao anh bỗng nhiên xuất hiện, sau đó muốn đưa cô về nhà.

Tô Hồng Tụ cảm thấy lấy thông minh của cô mà nói, thì không cách nào hiểu được người như Mạnh Tư Thành.

Đối mặt với người như vậy, cô thực sự không biết nói gì, cho nên cô liền lựa chọn không nói lời nào.

Xe chậm rãi đi về phía trước, Tô Hồng Tụ lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.

Bây giờ là cuối mùa thu, ngày càng ngày càng ngắn, mặc dù bên ngoài còn chưa tối hẳn, nhưng đèn đường đã được bật lên rực rỡ.

Ban đêm ở thành phố này rất phồn hoa rất tráng lệ, thời điểm Tô Hồng Tụ còn đang học đại học cô cảm thấy rất đẹp. Nhưng khi cô trưởng thành, rời khỏi trường học, lại phát hiện những thứ tốt đẹp ở cái thành phố này, thuộc về cô không nhiều.

Cô co rúc ở cái thành phố này như một con kiến hôi, đơn độc nhưng không tuyệt vọng với cuộc sống.

Trong mắt mọi người con kiến hôi rất nhỏ bé, nhưng nó chưa bao giờ tuyệt vọng, mà dùng chính sức lực nhỏ bé đó tạo ra cuộc sống tốt đẹp của mình.

Tiền đồ của Tô Hồng Tụ thoạt nhìn rất mong manh, cuộc sống thực sự quá khó khăn, nhưng cô luôn tràn đầy hi vọng, tràn đầy mơ ước.

Cố gắng tích góp từng li từng tí thu nhập ít ỏi của bản thân, muốn tương lai của cô tốt đẹp hơn một chút.

Có lẽ một ngày nào đó, ở nơi thành thị này cô sẽ có một căn nhà nhỏ, có một ngôi nhà ấm áp, có một người cô yêu, sau đó còn có thể đem mẹ cô ở nông thôn lên ở cùng, trải qua những ngày tháng thật hạnh phúc.


Đây là hi vọng mong manh của Tô Hồng Tụ mà có lẽ không thể thực hiện được.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, khúc nhạc thanh nhã rất nhanh tràn ngập cả buồng xe.

Tô Hồng Tụ quay đầu, len lén nhìn Mạnh Tư Thành một cái.

Mạnh Tư Thành hai tay cầm tay lái, đang tập trung nhìn đường xá phía trước. Nhìn một bên mặt của anh, sống mũi cao thẳng đẹp đẽ, khóe môi hoàn mỹ hơi mím lại có chút quật cường. Thật ra Mạnh Tư Thành từ thời còn học sinh đã được rất nhiều nữ sinh yêu thích, dáng người cao lớn đẹp trai. Nhưng, Tô Hồng Tụ không hiểu tại sao cô có chút sợ anh đây?

Giống như cảm thấy ánh nhìn chăm chú của cô, Mạnh Tư Thành xoay đầu lại nhìn cô một cái.

Tô Hồng Tụ cuống quít thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía trước.

Phía trước là đèn đỏ, hơi kẹt xe, một hàng dài xe dừng lại ở chỗ này, càng để lâu càng có khuynh hướng dài ra.

” Hiện tại cô đang ở chỗ nào?” Mạnh Tư Thành chợt mở miệng hỏi.

“Nha. . . . . .” Tô Hồng Tụ ở chỗ nhà dân tự xây phòng cho thuê, nên nói như thế nào đây? Cô suy nghĩ một chút, mới nói: ” Cho tôi đến đầu đường xx đi, tự tôi đi vào được rồi.”

Mạnh Tư Thành gật đầu một cái, anh đã xem qua tư liệu của cô, anh làm sao có thể không biết cô ở đâu đây.

Sau câu đối thoại này, bên trong buồng xe lại rơi vào im lặng, chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng vẫn đang vang vọng.

Chợt, Mạnh Tư Thành ho nhẹ, nhàn nhạt nói: “Chúng ta rất lâu không có gặp mặt rồi.”

Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành nhắc tới vấn đề này, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy a, kể từ sau khi tốt nghiệp cao trung, đã không gặp qua rồi. . . . . .” Nói tới chỗ này, Tô Hồng Tụ chợt dừng lại.

Mà Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt có nhàn nhạt nhớ lại, có lẽ còn có chút phiền muộn. Nhưng trong buồng xe ánh đèn quá mờ, Tô Hồng Tụ không thấy được, cô cũng không để ý thấy.

Thật ra thì không phải vậy, sau khi tốt nghiệp cao trung, bọn họ đã gặp lại một lần .

=== ====== ===


Năm đó, lúc Tô Hồng Tụ bước vào cuộc sống sinh viên đại học năm thứ nhất.

Một lần, Điền Phỉ Phỉ bạn cùng phòng của cô muốn đi Bắc Kinh thăm bạn trai, bạn trai của cô ấy đang học tại một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Nhưng là, một cô bé, cho tới bây giờ chưa từng đi xa nhà, tự nhiên cũng không muốn đi một mình. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Điền Phỉ Phỉ rủ Tô Hồng Tụ cùng đi.

Tô Hồng Tụ muốn cự tuyệt, người ta đi Bắc Kinh thăm bạn trai đó là lẽ thẳng khí hung ( chuyện đương nhiên ), bản thân cô không quen không biết chạy đi thăm thì xem là cái gì?

Điền Phỉ Phỉ là một cô gái rất hoạt bát, miệng cũng rất lợi hại, vì vậy cố gắng thuyết phục Tô Hồng Tụ ví dụ như Bắc Kinh là thủ đô của Trung Quốc, nơi đó có lịch sử lâu đời vân vân, con người lúc còn sống cũng nên đi thăm quan một chút, còn có lần này đi còn được thăm quan trường đại học nổi danh, bỏ lỡ lần này về sau sẽ không có cơ hội đâu? Cuối cùng, Điền Phỉ Phỉ còn sử dụng đòn sát thủ, uy hiếp làm nũng vừa lôi kéo cánh tay của Tô Hồng Tụ vừa dụ dỗ cô.

Tô Hồng Tụ cảm thấy thứ nhất cô không có lí do để đến đó, thứ hai là viêm màng túi, nhưng nghe lời nói đi thăm quan trường đại học, cô chợt nhớ tới lời người kia đã nói.

Có thể đi nơi đó chơi a. . . . . .

Tô Hồng Tụ không biết thế nào, trên mặt tự nhiên có chút nóng lên, trái tim không khỏi đập nhanh vì ý nghĩ vừa rồi.

Cô nghĩ, cuộc đời cô không thể đi học ở trường đại học đó, nhưng tại sao cô không thể đi nhìn một chút chứ ?

Một bên cô bị Điền Phỉ Phỉ làm nũng, Tô Hồng Tụ cúi đầu cắn răng, hạ quyết định, vậy thì đi một lần đi!

Bạn trai của Điền Phỉ Phỉ gọi Tôn Vĩ. Tôn Vĩ nhìn đến bạn gái anh mua một tặng một, dẫn theo một người, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn ở ký túc xá trường học tìm cho các cô hai chiếc giường trống.

Ban ngày, người ta ngọt ngọt ngào ngào tình chàng ý thiếp, Tô Hồng Tụ cảm giác cô quả thực là một cái bóng đèn, vì vậy cô nói muốn đi gặp bạn học cao trung học ở đây, ra ngoài thăm quan một chút. Điền Phỉ Phỉ dĩ nhiên không phản đối, nhiệt tình lôi kéo cánh tay của Tô Hồng Tụ trước khi đi nói: “Ngoan, thật vất vả tới Bắc Kinh một lần, nên đi chơi một chút! Cẩn thận bị lạc đường nha!”

Ở bên cạnh Tôn Vĩ thấy thế, lắc đầu cười nói: “Người ta cũng không phải đứa bé, em a, thật nhiều chuyện!”

Điền Phỉ Phỉ nhìn Tô Hồng Tụ le lưỡi một cái, khoác cánh tay của bạn trai cô ấy rời đi.

Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, chợt nổi lên hâm mộ Điền Phỉ Phỉ. Nếu như cô giống như Điền Phỉ Phỉ hoạt bát đáng yêu, thì tốt biết bao !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.