Đọc truyện Anh, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 10
Một mình Tô Hồng Tụ đi lung tung một vòng ở thành phố xa lạ này, thật ra cô không biết nên đi chơi ở đâu, cũng không biết đường . Đi một lúc chân cũng hơi mỏi, cô đi đến một trạm xe buýt gần đó, đứng nhìn biển chỉ dẫn một lúc, những chỉ dẫn chằng chịt khiến cô hoa cả mắt.
Cô nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc thấy một người bộ dáng giống đang là sinh viên, liền đi tới trước mặt người ta nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi đi xe buýt nào đến đại học TH vậy ?”
Giọng của cô quá nhỏ, người ta không nghe rõ, nên vẫn cúi đầu nhắn tin.
Cô cố lấy dũng khí, lớn tiếng hỏi lại: “Bạn học, cho hỏi một chút, đi xe nào đến đại học TH vậy?”
Cuối cùng người kia cũng nghe được, ngẩng đầu nhìn cô một cái nói: ” Đại học TH à, đi xe buýt số 51 là được .” Nói xong lại tiếp tục nhắn tin.
Tô Hồng Tụ vội vàng chạy đến biển chỉ dẫn, một phen nhìn lại những chữ nhỏ chằng chịt, cuối cùng tìm được xe buýt số 51, vì vậy cô thở phào nhẹ nhõm, kiên nhẫn chờ xe.
Thật vất vả chờ xe buýt đến, sau đó Tô Hồng Tụ ngồi xe đi thật lâu, cuối cùng cô cũng đến trạm xuống.
Sau khi cô nhìn ngó một phen ở cửa trường đại học đó, thấy không có ai kiểm tra mọi người ra vào trường học, vì vậy rốt cuộc lấy dũng khí đi vào bên trong.
Sau khi bước vào, cô hết nhìn đông tới nhìn tây, ngạc nhiên phát hiện, trường này thật to a!
Cô hơi không biết nên đi đường nào rồi, đang do dự, một giọng nói chợt vang lên: “Tô Hồng Tụ?”
Cô vội vàng quay đầu nhìn, lại kinh ngạc phát hiện là bạn học ở cao trung—— Tôn Bách Công!
Tôn Bách Công nhiệt tình hỏi Tô Hồng Tụ tới nơi này làm gì , nghe Tô Hồng Tụ nói là tới thăm quan, hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười nói: “Lúc học cao trung, mỗi ngày bạn đều vùi đầu ở trên bàn học tập, hiện tại lên đại học, cũng biết đi chơi một chút rồi, rất tốt!”
Tô Hồng Tụ nghe vậy hơi ngượng ngùng, cúi đầu cười cười.
Tôn Bách Công lập tức liền tỏ ý, cô đã tới nơi này, anh ta liền muốn cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình tiếp đãi.
Tô Hồng Tụ dĩ nhiên không muốn phiền toái người ta, vội vàng cự tuyệt.
Tôn Bách Công là một người cực kỳ phóng khoáng, lập tức vỗ ngực nói, trường học này rất lớn, cô đi một mình sợ sẽ bị lạc đường, không bằng để anh ta dẫn cô đi tham quan, đảm bảo cô có thể thấy được tất cả cảnh đẹp nổi danh ở trường đại học này.
Tô Hồng Tụ không dám cự tuyệt lần nữa, ngượng ngùng cười, cảm kích đồng ý.
Trường đại học này quả nhiên rất lớn, có một khu nhà lịch sử, bên trong lưu lại rất nhiều bút tích của danh nhân, Tô Hồng Tụ thăm quan đến trưa rồi, mà vẫn chưa xem hết.
Đến trưa, Tôn Bách Công nhiệt tình mời Tô Hồng Tụ cùng nhau ăn cơm, nói không ăn chính là xem thường anh ta rồi, nói như vậy Tô Hồng Tụ dĩ nhiên càng khó mà cự tuyệt.
Lúc chờ mang thức ăn lên, Tôn Bách Công lại hỏi cuộc sống của Tô Hồng Tụ ở trường học đã thích ứng được chưa, điều kiện sống như thế nào, rất thân thiết, như một vị anh trai vậy.
Tô Hồng Tụ cũng biết từ trước đến giờ Tôn Bách Công luôn là người nhiệt tình thẳng thắn, cũng nói đến tình hình cô ở trường học ra sao, hai người coi như trò chuyện với nhau thật vui.
Đang nói chuyện, có một đĩa thức ăn đặt trước mặt bọn họ.
Tô Hồng Tụ chú ý tới bàn tay đang bưng món ăn có hơi dừng lại, liền dọc theo cái cánh tay kia nhìn lên trên, không ngờ phát hiện, người này là Mạnh Tư Thành!
Cô thế nào cũng không nghĩ tới đột nhiên gặp được người này, ngạc nhiên đến nỗi miệng không khép lại được, ngơ ngác một hồi không nói gì.
Mà chỗ sâu nhất trong ánh mắt khi anh nhìn cô giống như có một loại lạnh lẽo, cơ hồ khiến cô không rét mà run, nhưng không đợi cô nhìn cho rõ, anh đã quay đầu đi.
Tôn Bách Công nhiệt tình chào hỏi Mạnh Tư Thành, rất thân thiết hỏi anh mấy ngày gần đây có bận không.
Mạnh Tư Thành cười cười, không nhìn Tô Hồng Tụ lần nào nữa, nói mấy ngày gần đây không bận lắm, chỉ làm ở chỗ này một ngày cuối mỗi tuần, vẫn có thời gian rảnh .
Từ thời trung học quan hệ của Mạnh Tư Thành và Tôn Bách Công cũng không tệ, ở cùng một ký túc xá, cũng đều là học sinh khá giỏi làm cán bộ lớp. Tốt nghiệp trung học lại cùng nhau đạt thành tích cao, cùng tới học trường đại học nổi tiếng cả nước.
Ở trong đại học, mặc dù hai người không học cùng một ngành, nhưng quan hệ như cũ không tệ, thỉnh thoảng gặp nhau. Nhưng gia cảnh của Mạnh Tư Thành không tốt, nên thường ngày anh phải đi làm thêm để kiếm tiền, ví dụ như gần đây anh làm ở nhà hàng này một ngày mỗi tuần. Vì vậy Mạnh Tư Thành có lúc quá bận rộn, hai người dần dần gặp mặt cũng ít đi.
Hôm nay không nghĩ tới, Tôn Bách Công dẫn Tô Hồng Tụ đến nhà hàng này ăn cơm, lại vừa đúng lúc gặp được Mạnh Tư Thành đang đi làm ở đây.
Tôn Bách Công thấy Tô Hồng Tụ ở một bên cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, chợt nhớ ra, vỗ mạnh đầu mình nói: “Tôi đúng là ngu ngốc mà, thậm đã chí quên nói cho bạn biết, bạn học xinh đẹp Tô Hồng Tụ lớp chúng ta tới trường học chúng ta chơi, hôm nay tôi đã dẫn cô ấy đi dạo lung tung khắp nơi, Ha haaa…!”
Mạnh Tư Thành không nhìn Tô Hồng Tụ, giọng từ tốn nói: “Vậy sao? Thật tốt a, bạn học cũ tới chơi, nên cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình, dẫn cô ấy đi thăm quan cảnh đẹp quanh đây một chút.”
Tôn Bách Công không hiểu lòng người quanh co, cười ha ha vỗ bả vai của Mạnh Tư Thành nói: “Ừ, tôi đối với người đẹp dĩ nhiên toàn tâm toàn ý, không tin bạn hỏi Hồng Tụ đi, xem hôm nay cô ấy đi chơi có vui không ?”
Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Tụ, trên mặt mang theo nụ cười hỏi: “Hôm nay đi chơi có vui không ?”
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, lại cảm thấy Mạnh Tư Thành mặc dù mặt đang cười, nhưng trong đôi mắt không có bất kỳ nụ cười nào, vẫn lạnh lẽo như vậy.
Trong lòng cô có chút không thoải mái, không biết nên nói gì, liền vội vàng gật đầu nói: “Vui lắm .”
Mạnh Tư Thành nở nụ cười nói: “Vậy thì tốt.”
Sau đó Mạnh Tư Thành quay đầu nói mấy câu với Tôn Bách Công, dặn dò anh ta có thời gian thì đi đăng ký tham gia hội học sinh, Tôn Bách Công dĩ nhiên vội vàng đồng ý, cười nói có thời gian sẽ đi đăng ký, yên tâm đi, anh bận rộn thì cứ đi trước.
Mạnh Tư Thành gật đầu một cái, liền rời đi.
Tôn Bách Công quay đầu đối với Tô Hồng Tụ giới thiệu, nói Mạnh Tư Thành ở trong trường đại học vừa kiêm chức ở hội học sinh, thành tích học tập vẫn rất tốt, làm cho anh ta rất bội phục ….
Tô Hồng Tụ đương nhiên gật đầu đồng ý, không biết trong lòng tại sao luôn có loại cảm giác không thoải mái, giống như vừa uống một ly nước lạnh vậy.
Vài món thức ăn sau đó, đều là người khác bưng ra, không thấy Mạnh Tư Thành xuất hiện nữa.
Bữa cơm này tinh thần Tô Hồng Tụ ăn có chút thấp thỏm, ngay cả Tôn Bách Công đều nhìn ra có gì đó không đúng, vội hỏi cô có chỗ nào không thoải mái.
Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu một cái, nói, muốn đi toilet, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Ai biết được đến toilet lại phát hiện, bồn rửa tay trong toilet là nam nữ dùng chung, mà lúc này ở trước bồn rửa tay có một người đang đứng, ngơ ngác nhìn gương.
Tô Hồng Tụ lấy làm kinh hãi, người kia lại là Mạnh Tư Thành.
Mạnh Tư Thành từ trong gương thấy Tô Hồng Tụ đi tới, trong đôi mắt giống như có gì đó giật giật, nhưng ngay sau đó liền trầm xuống, lộ ra ánh mắt có chút khổ sở.
Tô Hồng Tụ đứng ở trước gương, không biết thế nào cô không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cúi đầu nhìn vòi nước trên bồn rửa tay.
Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm gương ngẩn người, cũng không biết anh đang nhìn mình trong gương, hay còn nhìn Tô Hồng Tụ trong gương nữa, hoặc anh thật ra không nhìn cái gì ?
Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi lúng túng, liền vươn tay mở khóa vòi nước, nhẹ nhàng chậm rãi rửa tay.
Mạnh Tư Thành nhắm mắt lại, từ từ mở miệng, giọng nói mang chút tuyệt vọng cùng bi thương.
“Tôi đã rất cố gắng, tôi cho rằng chỉ cần cố gắng, liền có thể lấy được thứ tôi muốn. Nhưng có một ngày đột nhiên phát hiện, mọi chuyện có lẽ không phải như thế.”
Tô Hồng Tụ khựng tay lại, cô ngơ ngác nhìn giọt nước lưu lại trên tay, không biết nên nói gì.
Giọng nói của Mạnh Tư Thành mang ngữ điệu hơi ưu thương lần nữa vang lên: “Có một nơi, tôi vẫn muốn đi, cho nên tôi nghĩ tích góp tiền, nghĩ tới có một ngày tôi muốn đi xem một chút. Nhưng hôm nay tôi bỗng nhiên không muốn đi nữa, bởi vì chỗ đó có lẽ cũng không đẹp như tôi nghĩ .”
Trong lòng Tô Hồng Tụ dâng lên một cỗ tư vị khó tả, mũi có chút cay cay, vì trong lời nói của Mạnh Tư Thành, giống như có vô tận đau thương cùng phiền muộn.
Cô rất muốn an ủi anh, nhưng lại không biết nên nói gì, cho nên cô chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn giọt nước đọng trên tay.
Mạnh Tư Thành cũng không đợi cô an ủi, nhìn thật sâu cô một cái, chợt kéo ra một nụ cười: “Vừa rồi tôi nói năng linh tinh, bạn không cần để ý đâu.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tô Hồng Tụ đứng ở trước gương, nhìn hai mắt cô có chút mê man .
Trong đầu cô lại xuất hiện đôi mắt kia, một ánh mắt lạnh lẽo.