Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 49: Phát Bệnh
Kết quả là ngày hôm sau Thái Vĩ không đến, chỉ gọi điện nói với Mạc Đồng cấp trên điều chỉnh nhân sự tổ tham gia chuẩn bị cho hội chợ sách, trong danh sách không có tên cậu ta. Đồng thời Mạc Đồng cũng nhận được thông báo, vì sau khi hoàn thành việc tham gia hội chợ sách trong nước lần này, công ty sẽ phái người đi Đức tham gia triển lãm sách lớn nhất quốc tế – Frankfort vào tháng mười, giám đốc Lăng rất coi trọng chuyện này nên sẽ tự mình tham dự, bởi vậy cần phải chuẩn bị cẩn thận, hội chợ sách trong nước lần này sẽ trở thành cơ sở để đánh giá trực tiếp. Nếu tham gia triển lãm sách quốc tế, hiển nhiên tài liệu chuẩn bị toàn là tiếng anh, mà Mạc Đồng lại là người tốt nghiệp chuyên ngành anh văn, cho nên ngoài chuẩn bị những việc lặt vặt cho hội chợ sách trong nước như hỗ trợ việc giới thiệu vắn tắt về công ty, tập tranh, danh thiếp…còn phải phụ trách cả việc chuẩn bị tài liệu tiếng anh.
Sau khi Mạc Đồng nhận được thông báo, chỉ một chốc lát sau, tổ trưởng Chu Vân đi vào phòng nói: “Tôi muốn nói với mọi người một chuyện, bên phía giám đốc Lăng cần tuyển một thư ký riêng, tạm thời chưa tìm được người nào phù hợp, lúc nãy Mã chủ biên đã gọi điện thoại cho tôi nói giám đốc Lăng có ý để Mạc Đồng chuyển qua đó làm việc một thời gian, như vậy sẽ giúp anh ta hiểu rõ được công việc của hội chợ sách hơn, cô lập tức chuyển qua đó đi, phía bên anh ta đã sắp xếp bàn làm việc và vật dụng cần thiết rồi.”
Trong phút chốc, cả văn phòng im lặng như tờ, có vô số dòng điện chạy loạn trong không khí, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Mạc Đồng, An Phỉ Nhiên và Tiền Lỵ Lỵ lại càng tỏ vẻ ghen ghét hơn.
Quyết định này quá đột ngột, trong lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị dời lên tầng mười, Mạc Đồng không kịp phản ứng, chỉ có thể gật đầu một cách máy móc. “Vâng.”
Nếu nói trong phòng này có ai không giật mình thì chỉ có thể là người khởi xướng chuyện này, lúc Ada nghe Chu Vân thông báo xong thì hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại gục xuống bàn cười tới cả người run lên. Mạc Đồng kỳ quái nhìn cô, thầm nghĩ, uổng công mình coi Ada là chị em tốt, mình sắp chết đến nơi mà chị ấy còn cười sung sướng như vậy, không khỏi quở trách một câu. “Chị lên cơn thần kinh à?” Ada cười chảy cả nước mắt, ôm bụng khoát tay với cô.
Sau đó lại nghe Chu Vân nói: “Còn công việc của cô ấy sẽ do mọi người cùng gánh vác.” Nói xong liền đi vào phòng. Nghe thấy vậy, hai cô nàng dở hơi trong phòng lại liên tục than vãn “Số mình thật khổ.”
Từ hôm nay, Mạc Đồng dưới thân phận thư ký riêng của Tổng giám đốc chuyển vào văn phòng làm việc của Lăng Lực. Văn phòng này có đầy đủ mọi thứ, cô làm việc ở bên ngoài, Lăng Lực ở phòng trong. Vật ngăn cách trung gian là bức tường thủy tinh có điêu khắc hoa văn.
Trước kia, trong ấn tượng của Mạc Đồng thì thư ký chỉ là một bình hoa di động, công việc hàng ngày là nghe điện thoại, khách tới thì bưng trà rót nước, những lúc rảnh rỗi có thể ngồi tỉa chân mày. Nhưng đến lượt mình mới biết hoàn toàn không phải như vậy. Cô không ngờ công việc trong văn phòng tổng giám đốc lại bận rộn như vậy, điện thoại reo không ngừng, người đến tìm Lăng Lực kéo dài không dứt. Cô phải sắp xếp các cuộc hẹn, còn phải tiếp đãi không biết bao nhiêu là khách trong một ngày, cô còn phải viết đủ loại bản kế hoạch, mà những văn bản công sở này khác rất xa với vốn kiến thức văn học mà cô đã học, cô vừa bắt đầu làm quen với mọi thứ, nửa sống nửa chín, ngày nào cũng vội vội vàng vàng, bận đến không có thời gian uống nước. Còn chưa chuẩn bị được chút tài liệu tiếng anh nào cho triển lãm sách, chưa đầy mấy ngày, cô đã bắt đầu cảm thấy cơ thể không thể chống đỡ nổi.
Vì buổi triền lãm sách gần tới, chủ nhật tuần này cũng không được nghỉ ngơi, vất vả chịu đựng hết một tuần, sáng thứ hai của tuần thứ hai, Mạc Đồng lại tiếp nhận vô số cuộc điện thoại, sau khi báo cáo hết tất cả công việc với Lăng Lực, lúc trở về chỗ ngồi liền cảm thấy váng đầu. Trước giờ cô thỉnh thoảng hay bị tụt huyết áp, thường là đột ngột, triệu chứng là toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu hoa mắt váng giống như người sắp chết. Mỗi lần tái phát cô đều mua một chút đồ ngọt ăn vào, đồ ngọt giống như linh đơn, thuốc tiên, chỉ cần ăn vào đã có thể tiêu trừ hết bệnh.
Trước kia, khi còn ở ban biên tập số hai từng phát tác vài lần, may mà Ada tham ăn nên trong tủ chỉ ấy chưa bao giờ thiếu đồ ăn vặt. Lần trước cũng là nhờ có chị ấy cấp cứu kịp thời, còn chân thành khuyên Mạc Đồng: “Mạc Đồng, bệnh này của em nói chính xác cũng phải là bệnh, nhưng khi tái phát thì đúng là bệnh nguy kịch gây chết người. Em nhớ phải mang theo đồ ngọt để phòng thân, em nói xem, có chị ở cạnh em thì không nói làm gì, nhưng nếu em phát bệnh khi ở một mình thì phải làm sao?” Lúc ấy, miệng thì ừ, nhưng trong lòng lại không để ý lắm. Quả nhiên lần này bị miệng quạ đen của Ada nói trúng rồi. Cô nhớ trong túi xách của mình có kẹo liền vội vàng đổ ra bàn, nhưng lại không thấy gì, Mạc Đồng thầm nghĩ không ổn rồi, cô vội cầm cốc đi rót nước, nghĩ uống nước vào sẽ đỡ hơn. Kết quả, cô vừa đi đến cạnh bình lọc nước thì đã lảo đảo muốn ngã, cốc nước rơi choang xuống đất, cô chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt đẫm cả lưng áo.
Đột nhiên Lăng lực nghe thấy một tiếng phịch vang lên trong phòng, vội vàng chạy qua đã thấy cô đang tựa vào bình lọc nước, cơ thể lảo đảo như sắp ngã liền đi qua đỡ cô.
“Em sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
Mạc Đồng vô lực dựa vào người anh, miệng khẽ rên, ánh mắt uể oải, mí mắt không mở ra được, Lăng Lực thấy vậy cảm thấy vô cùng sợ hãi. Anh vươn tay ôm lấy cô, mở cửa ra chạy ra ngoài.
“Mau thả tôi xuống, không phải là bệnh nặng gì đâu, chỉ là chứng tụt huyết áp tái phát thôi.” Lúc này Mạc Đồng đã bị hoa mắt, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.
“Nhưng cũng phải đi bệnh viện đã, tôi thấy em xuất hiện triệu chứng hư thoát.” Lăng Lực không để ý đến sự phản khán của cô, chỉ lo ôm cô chạy về phía trước, anh không ngờ cơ thể cô lại yếu ớt như vậy, sớm biết như vậy, anh sẽ không sắp xếp cho cô nhiều việc như vậy.
“Thật sự không cần đâu.” Cô yếu ớt từ chối. “Anh mau để tôi xuống, chỉ cần ăn một chút đồ ngọt là được rồi, ở chỗ Ada có, anh bảo chị ấy đem qua là được rồi.”
Lăng Lực vốn định đi thẳng vào thang máy, nghe cô nói như vậy lập tức quay người lại ôm cô chạy tới ban biên tập số hai, lúc này trước mắt Mạc Đồng đã xuất hiện vô số chấm đen, cũng không thể phân biệt nổi mấy hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, càng không thể nói chuyện.
Cửa phòng biên tập số hai vang lên một tiếng va đập mạnh. “Ada, mau, có cái gì ngọt lấy ra mau lên.”
Ada cũng đang mở to mắt, ngây người như những người khác, nhưng sau khi nghe Lăng Lực nói xong liền hồi phục tinh thần, tụt huyết áp, Mạc Đồng lại bị tụt huyết áp, Mạc Đồng vốn chẳng bao giờ nghe lời khuyên bảo của cô, thật đúng với câu không nghe lời người lớn thiệt thòi là trước mắt. Nhìn thử xem, chẳng phải đã ứng nghiệm rất nhanh sao.
Ada luống cuống lục lọi ngăn kéo, sau đó nhanh chóng lôi ra một đống đồ ăn vặt, ngọt bùi cay đắng vị nào cũng có. Trong lúc Ada đang mải tìm kiếm thì Lăng Lực đã dùng chân kéo cái ghế dựa của Ada, ôm Mạc Đồng đặt lên trên, Mạc Đồng dựa vào lòng anh như một chú mèo con, hai mắt nhắm nghiền, lưng áo ướt đẫm, trán đầy mồ hôi, Lăng Lực đau lòng đưa tay sờ trán cô, xem có phải bị sốt hay không, anh không biết tụt huyết áo có thể trong nháy mắt hành hạ con người tới mức này. Ada vội vàng bóc một viên chocolate đưa vào miệng Mạc Đồng, Mạc Đồng ngậm vào, Lăng Lực chằm chằm quan sát phản ứng của cô, lót dạ bằng một viên chocolate, Mạc Đồng dần tỉnh dậy, anh lại lấy một viên khác từ tay Ada đưa vào miệng cô.
Mạc Đồng cảm thấy như được hồi sinh, cô mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên chính là ánh mắt lo lắng và vẻ mặt ân cần của Lăng Lực, khoảng cách với anh rất gần, gần đến nỗi khi ngẩng đầu lên là có thể chạm vào mặt anh, lúc này Mạc Đồng mới biết mình đang nằm trong lòng anh, ấm áp như vậy khiến cô không muốn đứng dậy. Sau đó cô nhìn thấy ý cười trong mắt Ada, còn cả ánh mắt phức tạp của người khác, cô vội vàng cúi người định đứng lên nói: “Bây giờ tôi không sao nữa rồi.” Ai ngờ còn chưa kịp đứng lên, Lăng Lực đã vội vàng ôm lấy cô, nói: “Không được, bây giờ sức khỏe của em vẫn rất kém, phải đưa em tới bệnh viện khám bệnh.” Sau đó, cũng không để ý mọi người nghĩ thế nào, dù Mạc Đồng phản đối thế nào đã vội vàng ôm cô bước ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy, đặt Mạc Đồng ngồi vào ghế phụ rồi lái xe rời đi.
Mọi người mở to mắt nhìn hai người rời đi, Tiền Lỵ Lỵ nói với vẻ suy tư. “Cuối cùng, tôi cũng cảm thấy hai người này có vấn đề.”
“Tiền Lỵ Lỵ, mấy chuyện thế này không được nói lung tung.” Tổ trưởng Chu Vân của ban biên tập số hai quát cô, vừa rồi bên ngoài ầm ĩ như vậy, cô còn nghe thấy giọng nói của Lăng Lực nên mới vội vàng bước ra.
Mạc Đồng ngồi trên xe vẫn nói không ngừng: “Thực sự không sao đâu, chỉ là tụt huyết áp thôi, ăn đồ ngọt xong sẽ khỏe ngay, không phải bệnh gì nặng, giám đốc Lăng, chúng ta quay lại đi.”
Lăng Lực đưa mắt nhìn về phía trước, hết sức chăm chú lái xe như bay, không để ý tới cô. Mạc Đồng nói hai lần, tự thấy không tác dụng liền ngậm miệng lại.
Đến bệnh viện khám gấp, sau khi bác sĩ hỏi qua tình hình liền nói. “Bệnh tụt huyết áp nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, bình thường nên ăn thành nhiều bữa, cân đối dinh dưỡng, cũng nên hạn chế một đồ ăn, ví dụ như hạn chế ăn những sản phẩm tinh bột thô: như khoai tây, còn có bột mỳ, nước có ga, rượu, muối. Tránh ăn hoa quả và nước trái cây có tỷ lệ đường cao. Hạn chế ăn mì ống, mì sợi, nước thịt, gạo trắng, ngô, khoai lang. Đậu và khoai tây có thể ăn hai lần một tuần. Còn muốn tăng hiệu quả ăn uống, trước khi ăn cơm nửa tiếng có thể dùng xenlulozơ giúp ổn định đường huyết. Trong bữa cơm nên kết hợp dùng tảo xoắn ốc có thể giúp ổn định đường huyết dạ dạy. Không được hút thuốc, uống rượu, cái này chắc không cần nói, phụ nữ hút thuốc uống rượu cũng ít. Bình thường nên mang kẹo theo người, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào. Mặt khác nên tăng cường rèn luyện cơ thể, cơ thể khỏe mạnh mới có thể phòng tránh được bệnh tật.”
Bác sĩ nhìn Mạc Đồng ngồi phía đối diện và Lăng Lực đứng bên cạnh đang không ngừng gật đầu như học sinh tiểu học. Nói xong một tràng thao thao bất tuyệt, bác sĩ mới dừng lại hỏi: “Bây giờ cô còn thấy chỗ nào không thoải mái không, nếu không thoải mái, chúng tôi có thể truyền nước cho cô.”
“Mạc Đồng vừa nghe nói phải truyền nước liền lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, không cần, tôi không sao nữa rồi.”
sssssssssssssss