Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 48: Làm Chuyện Xấu
Thấy cô nói trôi chảy như vậy, ngay cả người luôn gắn bó thân thiết như Ada cũng không biết cô đang nói thật hay nói dối.
Sự thật chứng minh, thân thiết với lãnh đạo hơn một chút sẽ có ưu đãi đặc biệt hơn, mặc dù sự thân thiết này không phải do Mạc Đồng chủ động, mà là do lãnh đạo đồng tình với cấp dưới. Buổi sáng hôm nay, Mạc Đồng vừa chuẩn bị tinh thần sẵn sang tiếp tục chiến đấu gian khổ như hôm ngày qua, tổ trưởng của ban biên tập sốhai lại tới nói. “Tối qua, sau khi giám đốc Lăng tan sở phát hiện ban chúng ta vẫn còn có đồng chí ở lại làm thêm giờ, cảm thấy ban chúng ta phân công công việc chưa hợp lý, vậy nên hôm nay tôi phân công lại công việc của Trương Phương lần nữa, Ada, An Phỉ Nhiên, Tiền Lỵ Lỵ, Đổng Đình và Tô Thiến, mỗi người nhận một phần, phân công cụ thể như thế nào sẽ do mọi người tự phân chia, vì cuối tuần Mạc Đồng phải bận rộn chuẩn bị cho hội chợ sách nên tạm thời không tăng áp lực cho cô ấy.” Tổ trưởng vừa nói xong mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, đúng là quyết định của lãnh đạo thay đổi từng ngày, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Mạc Đồng vừa bất ngờ nhưng cũng vừa mừng thầm trong lòng, nhất thời cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, đủ vị phức tạp.
Cô rất vui vẻ, đến trưa liền hào phóng trích máu đãi Ada ăn cá.
Màn diễn xuất sáng nay đã sớm bị yêu tinh Ada biết rõ mồn một. Nếu như lúc mới đầu nghe xong câu chuyện về chiếc chìa khóa của Mạc Đồng còn cảm thấy mơ hồ, thì sau khi nghe tổ trưởng phân công lại công việc, trong nháy mắt Ada đã hiểu rõ, thế nên suốt buổi sáng, Ada luôn chăm chú dùng ánh mắt hình viên đạn chiếu về phía cô làm cô thấp thỏm không yên. Lúc làm việc, Ada còn không nhịn được kéo kéo Mạc Đồng cùng đi vệ sinh, vừa bước vào nhà vệ sinh, Ada quan sát thấy bốn phía vắng lặng liền đặt hai tay lên vai Mạc Đồng, nhìn cô từ đầu đến chân, giống như sợ trên người cô mất đi miếng thịt nào vậy.
“Sao vậy? Ada”. Mạc Đồng bị Ada nhìn tới sợ hãi.
“Anh ta không làm gì em chứ?” Ada sợ tai vách mạch rừng, nén giọng tới mức nhỏ nhất. Nhưng giọng điệu dồn dập, Ada rất lo sợ đồ ngốc này vô thức bị người ta ăn tươi nuốt sống mà vẫn chưa biết gì.
“Làm gì cơ?” Thật ra Mạc Đồng biết Ada ám chỉ ai, nhưng cô sợ nói thật ra sẽ bị hiểu nhầm.
“Đừng có đánh trống lảng với chị, em thành thật thẳng thắn cho chị, cái màng mỏng của em còn không?”
Mạc Đồng nghe xong như bị sét đánh, xấu hổ hận tới mức không thể chui xuống đất, Ada chết tiệt này, câu nói như vậy mà chị ấy cũng nói ra được. Mặt cô hết đỏ lại trắng, xấu hổ và giận giữ nói. “Chị…chị nghĩ đi đâu vậy?”
Ada dùng ánh mắt nghiêm túc chăm chú quan sát cô, mãi đến khi cảm thấy cô không giống người nói dối mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. “Nói như vậy là vẫn còn hoàn bích? Còn là tốt rồi.” Còn nửa câu sau Ada không nói ra, vị sư huynh ngốc nghếch của em kiềm chế cực khổ như vậy, không phải để đặc biệt giữ lại cho tên mặt người dã thú.
“Tại chị hay suy nghĩ vớ vẩn thôi.” Mạc Đồng cắn răng mạnh miệng, nhưng không đủ khí thế.
“Em đừng giả vờ với chị, sức em tới đâu chị còn không rõ sao. Em có dám nói sáng nay Lăng Lực tình cờ gặp em không? Bây giờ đang giờ làm việc, để nhiều người biết khó giữ được bí mật, tạm thời chị bỏ qua cho em, trưa nay em phải thành thật khai báo đầu đuôi ngọn ngành.”
Vì thế, sau khi tan ca giữa trưa hai người lại đi tới chỗ cũ của họ, Ada dồn dập hỏi. “Nói mau, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Dáng vẻ của Ada rất giống như nghiêm hình bức cung khiến da đầu Mạc Đồng tê dại, mà câu nói ngay sau đó của Ada suýt khiến Mạc Đồng hộc máu. “Em nói thật đi, có còn trong sạch không, đã bị người ta vuốt ve toàn cơ thể chưa không?”
Ada nói không chút kiêng dè, đã nói vụng lại còn nói to khiến không ít người ngồi trong nhà ăn nhìn về phía này, Mạc Đồng hận không thể che được cái miệng thối của Ada. Bất đắc dĩ lấy ra một tấm ngăn cách bàn ăn, cô dùng đũa gõ nhẹ vào đầu Ada. ” Chị nói nhỏ một chút. Định làm trò cười cho người khác sao.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Mạc Đồng kể qua loa lại toàn bộ chuyện tối xảy ra tối qua cho Ada nghe. Trong lúc nói thì lẩu cá cũng được đem lên, nhân tiện còn khui thêm hai chai bia, đây là thói quen lâu năm của các cô, ăn lẩu cá phải kết hợp với uống bia. Hai người vừa động đũa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Vì tối qua mới đi ăn lẩu cá cùng Lăng Lực nên Mạc Đồng không vội vã như Ada, cô vừa nói vừa nhìn tướng ăn như chốn không người của Ada, ngồi phía đối diện, tiêu diệt sạch nồi cá.
“Nói như vậy, Ông chủ không chỉ mời ăn cơm mà còn đưa về nhà, sau đó còn ở lại nhà em—–“
Mạc Đồng không đợi Ada nói xong đã vội vàng ngắt lời Ada, thì thầm. “Là vì lúc ấy đã quá khuya, em ngủ say không biết gì. Anh ta mới ngủ lại trên sofa một đêm.”
“Được rồi, miệng là của em, em muốn nói thế nào thì tùy, chỉ cần trong lòng em biết rõ là được.” Mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng Ada lại nghĩ: may mà người kia còn có một chút nhân phẩm, nếu không em chết lúc nào cũng không biết. Nhưng cô chợt nhớ đến sự việc nhìn trộm lần trước, sợ tới giật mình, vội vàng hỏi. ” Tối hôm qua em có uống rượu không?”
“Uống một chút.” Mạc Đồng thành thật trả lời.
“Mẹ ơi, đi ăn cơm với người nửa lạ nửa quen sao phải uống rượu.” Ada chỉ cảm thấy nói với cô đúng là nước đổ đầu vịt.
“Không phải thói quen mỗi lần đi với chị sao? Em cũng không uống nhiều, chỉ có hai chai thôi.”
“Em chắc chắn là hôm qua em không uống say?”
“Chắc chắn, mặc dù hơi choáng váng, nhưng đầu óc tuyệt đối tỉnh táo.” Nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của Ada, cô có phần tức giận. “Không tin thì thôi.”
Ada thấy cô thề son sắt như vậy, không tiện bám lấy chủ đề này, nhẹ nhàng nói sang chuyện khác. “Mẹ kiếp, làm lãnh đạo thật là sướng, hôm nay có thể cho em chết, ngày mai lại có thể cho em sống lại, Mạc Đồng, em phải để tâm thêm một chút, nhân cơ hội này nhịn bợ anh ta cho tốt, nịnh bợ được thì những ngày sau này sẽ tốt lên, tiện tay làm luôn chức tổng biên, đừng quá cố chấp. Nói đi nói lại, em cũng phải để ý thêm một chút, ngàn vạn lần đừng đắc tội với anh ta, nếu không anh ta sẽ cho em sống không bằng chết đó.”
Lời nói này khiến Mạc Đồng cảm thấy căng thẳng, nghĩ thầm, quả thật đúng lànhư vậy. Gần vua như gần cọp, kế sách hiện tại chỉ có thể tận lực tránh xa vị ôn thần này, ít gặp mặt sẽ tốt hơn, như vậy, tỉ lệ trúng chiêu cũng sẽ ít đi một chút.
Hai người cơm nước xong, lúc quay về công ty thì chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu ca làm việc buổi chiều, trưa hôm nay không được nghỉ ngơi rồi. Hai người bước ra khỏi thang máy, vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng làm việc, trùng hợp bắt gặp Thái Vĩ Triều của ban biên tập số một đang đi tới. Ban biên tập số một chủ yếu là biên tập về sách báo khoa học xã hội, văn phòng ở tầng mười hai, không cùng tầng với các cô, anh ta xuất hiện ở đây, hiển nhiên là tới tìm Mạc Đồng.
Cái cậu Thái Vĩ này vào công ty cùng năm với Ada, người Đông Bắc, vóc dáng cao to, mang theo tính cách điển hình của người phương Bắc, lòng dạ ngay thẳng, thật thà nhiệt tình. Đừng thấy cậu ta cao to, nhưng cậu ta lại mang vẻ mặt phong độ của người trí thức, trên mũi mang mắt kính, mặt mày thanh tú, rất có duyên với các cô gái trong công ty. Nhưng không biết cậu ta trúng tà gì, bao nhiêu hoa đẹp đều bị cậu ta phớt lờ, chỉ khăng khăng nhắm vào Mạc Đồng, không có việc gì cũng lấy cớ đến phòng chơi, tiện thể sát lại gần Mạc Đồng. Nhưng trong khoảng thời gian này, cậu ta lại ít lui tới, Ada nghĩ cái gì cũng có nguyên nhân của nó, văn phòng của giám đốc mới nhận chức đặt ngay cách vách, trừ khi là không sợ chết mới bỏ việc chạy loạn. Nghĩ như vậy, xem ra hôm nay Thái Vĩ tới đây là có việc rồi.
“Thái Vĩ, đã lâu không thấy cậu lên chơi, sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy?” Ada nhiệt tình lại gần chào hỏi.
“Đợi hai người cả buổi trưa rồi, chị Đổng nói hai người ra ngoài một chút, tôi nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian, không ngờ hai người ăn một bữa cơm lại lâu như vậy.”
“Có việc gì à?”
“Ừ, tôi đến tìm Mạc Đồng.”
Ada thầm nghĩ có bao giờ cậu ta tới tìm cô đâu.
“Sao vậy?” Không phải Mạc Đồng không biết Thái Vĩ có tình ý với mình, mặc dù cô đã nhiều lần nói với anh ta mình đã có bạn trai, nhưng anh ta luôn giả vờ câm điếc, nhiệt tình đối với cô không giảm. Cô cũng không biết bản thân lại có sức hút lớn như vậy.
“Lần này em cũng được chọn đi chuẩn bị cho hội chợ sách sao? Anh đã nghe nói vài ngày trước, anh cũng nằm trong số đó. Tài liệu ở đây, mười mấy người tham gia vào việc chuẩn bị hội chợ sách đã lập thành một tổ nhỏ, ngày mai sẽ chuyển đến văn phòng tập thể ở tầng mười, anh ghé qua đây nói với em một tiếng, tiện thể xem bên em có cần anh giúp gì không.”
“À…,” Mạc Đồng cảm kích gật đầu. Trong lòng thầm kêu khổ, sáng hôm nay mới được giải phóng, ngày mai lại bắt đầu lao động khổ sai.
Đúng lúc này, Ada tình cờ nhìn thấy Lăng Lực thần bí bước ra khỏi văn phòng, chắc đang định đi làm chuyện gì đó, chỗ các cô đang đứng các thang máy không xa, Ada vừa nhìn thấy Lăng Lực đi về phía này, hai mắt phát sáng, nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch.
“Thái Vĩ này, nửa tháng tới tôi giao em gái tốt của tôi cho cậu, cậu phải cố gắng chiếu cố cô ấy một chút, công việc nặng nhọc như chuẩn bị cho hội chợ sách trước giờ đều là việc của đàn ông, cậu nhìn Mạc Đồng gầy yếu như vậy, chậc chậc.” Ada cố tình khuếch đại âm lượng, cô hài lòng phát hiện mình đã hấp dẫn được tầm mắt của Lăng Lực.
“Chuyện này là đương nhiên, không cần chị nói tôi cũng làm. Hôm nay tôi tới đây để xem ngày mai Mạc Đồng có cần chuyển thứ gì lên đó không, đến lúc đó tôi sẽ tới giúp đỡ.” Thái Vĩ đưa lưng về phía Lăng Lực, không biết nguy hiểm đang tới gần.
“Nghe nói việc chuẩn bị cho hội chợ sách vô cùng phức tạp, buổi tối còn phải làm thêm giờ, mà trong thời gian hội chợ sách còn phải luân phiên thay nhau trực.”
“Ada, chị cứ yên tâm đi, đến lúc đó, chỉ cần có thể giúp Mạc Đồng tôi sẽ không lười biếng.” Thái Vĩ dũng cảm vỗ ngực, giọng nói đầy vẻ xúc động, bàn tay còn nhân tiện khoác lên vai Mạc Đồng. “Mạc Đồng, đến ca trực của em, anh sẽ đi thay em.”
Lúc cậu ta hùng hồn nói ra câu này thì Lăng Lực đã tới gần họ, Ada hài lòng nhìn khuôn mặt mây đen che phủ của anh, ánh mắt nhìn Thái Vĩ như hận không thể tử hình cậu ta ngay tại chỗ, cô vui sướng muốn hét lên, nhưng ngoài mặt lại cung kính lên tiếng chào hỏi Lăng Lực, “Giám đốc Lăng”. Mạc Đồng nhìn thấy anh cũng chào hỏi một câu. Lăng Lực ừm một tiếng xem như trả lời. Thái Vĩ vừa quay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện giám đốc mới nhậm chức đang ở ngay phía sau, cậu ta cũng vội vàng cung kính chào hỏi, lập tức thấy Lăng Lực nghiêm mặt, không thèm nhìn cậu ta mà đi thẳng về phía thang máy.
“Dường như hôm nay giám đốc Lăng không được vui.” Lăng Lực rời đi rồi Thái Vĩ liền cảm thấy bất an.
“Không phải lãnh đạo đều như vậy sao, vui vẻ thì tươi cười, không vui liền bày ra vẻ mặt dọa người, cậu đừng có động vào anh ta.” Ada an ủi cậu ta. Trong lòng cô thấy hơi áy náy với Thái Vĩ, tên nhóc này cũng chỉ có lòng tốt, kết quả lại bị lôi ra làm vật hy sinh. Vốn cô vốn chỉ muốn làm cho người kia khó chịu, không ngờ lại mang họa cho người khác. Nhưng Lăng Lực không tới mức hẹp hòi như vậy chứ, việc nhỏ như thế này chắc sẽ không hạ sát thủ đâu. Cô cá anh có làm gì cũng không tới mức quá tuyệt tình.
sssssssssssssss