Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 38: Triền Miên Sau Lúc Chia Xa
Mạc Đồng cúi đầu nói cảm ơn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
. . . . . .
Trải qua đêm nay, Dương Bùi Văn và Mạc Đồng đã chính thức hiểu được tâm ý của nhau, nhưng bọn họ không công khai quan hệ. Thứ nhất, cả hai người đều không thích nói ra tránh dư luận xôn xao, huyên náo. Thứ hai, Dương Bùi Văn nói với Mạc Đồng nói, có một số việc, bao gồm cả gia thế của anh đều không tiện nói ra vào lúc này, hơn nữa cô biết cũng không tốt. Anh hứa khi tới thời điểm chín mùi, anh sẽ nói cho cô nghe tất cả. Cuối cùng, kết thúc học kỳ, Dương Bùi Văn bắt đầu đi thực tập.
Sau khi Dương Bùi Văn đi, Mạc Đồng liền trở lại cuộc sống theo chủ nghĩ khổ hành, ngoài đi làm kiêm chức kiếm tiền thì không còn mối bận tâm nào khác. Cứ cách một thời gian Dương Bùi Văn lại gọi điện cho cô, vì cả hai đều là người bảo thủ, dè dặt nên ngoài mấy câu chuyện về tình hình gần đây cũng không có những lời ngon tiếng ngọt buồn nôn kia. Chỉ là trước khi kết thúc cuộc gọi, Dương Bùi Văn thường có thói quen hỏi xem cô có thấy không khỏe chỗ nào không, dặn dò cô phải giữ gìn sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi, ăn uống, dần dà, Mạc Đồng cũng bắt đầu giống như bà mẹ trẻ, trước khi cúp điện thoại cũng không quên dặn dò anh thêm vài ba câu. Bọn họ không giống như những người trẻ tuổi mới yêu đương cuồng nhiệt mà giống như một đôi vợ chồng già đã chúng sống nhiều năm hơn.
Thêm hai tháng nữa trôi qua. Tối đó, Mạc Đồng theo thói quen tới phòng tự học ôn bài, đang tập trung tinh thần thì điện thoại kêu “ting” báo hiệu có tin nhắn tới, cô vừa mở máy ra liền vui mừng phát hiện đó là tin nhắn Dương Bùi văn gửi tới.
“Đến chỗ tượng kỷ niệm Lý Thì Trân, anh chờ em ở đó.”
Cảm giác vui sướng lan khắp toàn thân, chẳng lẽ anh đã về rồi sao? Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách chạy tới chỗ tượng kỷ niệm Lý Thì Trân.
Mặc dù lúc này tượng kỷ niệm Lý Thì Trân đã bị bóng đêm nồng đậm bao phủ, nhưng từ xa cô đã nhìn thấy bóng người mong nhớ ngày đêm. Cũng không phải mắt cô tinh, mà bởi vì đây là chỗ ưa thích của cô, còn bóng người đang nóng nảy bồi hồi kia còn ai khác ngoài Dương Bùi Văn đã lâu ngày không gặp. Cô vừa vui vừa vội vàng chạy tới, đúng lúc Dương Bùi Văn ngẩng đầu nhìn về phía cô, vừa thấy cô đã phất tay gọi. “Ở đây.”
Mạc Đồng nghe thấy giọng nói của anh, trái tim chấn động, bước chân nặng nề, hô hấp có phần ngừng lại. Đợi đến khi anh thật sự xuất hiện trước mặt cô, cô lại không biết làm gì để đối mặt với anh.
Dương Bùi Văn cảm giác được sự ngượng ngùng của cô, anh cất bước đi về phía cô, cô đang không biết nên tiến hay lùi cũng cố gom dũng khí đi về phía trước. Đến khi không thể bước thêm bước nào nữa, Dương Bùi Văn giơ tay lên khẽ lau mặt cô, dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại, mỉm cười. “Cũng may, không gầy đi mà còn tròn hơn một chút.”
Khi Mạc Đồng nhìn thấy bàn tay đang vuốt ve của anh, gương mặt đột nhiên nóng bừng, cô khẽ vuốt cằm, nói nhỏ. “Nhưng anh lại gầy đi nhiều, chắc là thực tập rất vất vả.” Giọng nói của cô dịu dàng ân cần những không giấu được sự nhút nhát, cái gì là quan tâm quá tất loạn cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cô ngượng ngùng cúi đầu, không có gan nhìn thẳng vào mắt Dương Bùi Văn, cô dời tầm mắt dán chặt vào viền áo xung quanh cổ anh.
Thời tiết lúc này, phía Bắc bắt đầu đổ lạnh, Dương Bùi Văn mặc một chiếc áo vest màu xám tro, cổ viền lông đen. Thật ra, lúc anh mới đi lại gần, Mạc Đồng đã nhận ra Dương Bùi Văn Thanh gầy đi không ít, vốn anh đã cao, bây giờ càng thêm cao gầy, thần sắc anh tiều tụy, hốc mắt thâm đen, dù lúc vuốt ve gương mặt cô anh có nở nụ cười, nhưng nụ cười đó không đủ xua tan đi mây đen trên gương mặt anh. Mạc Đồng mơ hồ cảm thấy, nhất định trong lòng anh đang có chuyện không vui.
Dương Bùi Văn cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của cô khẽ cười. Bàn tay đang đặt trên gương mặt cô hướng lên trên lau trán cô, những ngón tay lướt qua tóc mái của cô.
“Anh ấy à? Anh cũng không vất vả lắm. Nếu gầy như vậy cũng không phải do chuyện thực tập.” Nói đến đây, giọng nói của anh bắt đầu bé dần, câu chữ cũng có phần run rẩy, thì ra cũng có lúc anh lại mất bình tĩnh như vậy.
Mặt Mạc Đồng càng nóng như tôm he bị luộc chín, cô vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Dương Bùi Văn, máu nóng sôi trào toàn thân, cô lại vội vàng cúi đầu xuống.
Vẻ e thẹn của cô càng làm dây cung trong lòng Dương Bùi Văn căng lên, hơi thở của anh trở nên nặng nề, lần đầu tiên anh không kiềm chế được hôn lên trán cô, sau đó môi anh rơi xuống chóp mũi cô, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng đói khát như muốn thiêu đốt môi cô. Dương Bùi Văn có tiến bộ hơn hai lần trước, nhưng Mạc Đồng vẫn vụng về như cũ, hai lần trước đều là hôn báo trước khiến cô chỉ biết u mê đợi mọi chuyện trôi qua. Lần này thì khác, xa nhau lâu như vậy, sự thân mật giữa hai người là điều không thể tránh khỏi, cô vừa mong đợi vừa khẩn trương, lo lắng ngậm chặt hàm răng, dù Dương Bùi Văn có khiêu khích thế nào cũng không biết mở ra. Dương Bùi Văn tấn công mạnh mẽ nhưng lại thua dưới sự ngoan cố của cô, anh thở gấp, dời miệng sang tai cô thì thầm. “Há miệng ra.”
Mạc Đồng bị anh hôn tới hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không thể khống chế được động tác của mình, nghe ánh nói càng thêm lúng túng, cô vừa nghe lời hé miệng ra, đầu lưỡi của anh tự nhiên xông vào dò xét, động tác của Dương Bùi Văn vẫn chưa thuần thục, đầu lưỡi của anh đảo vòng mấy lần, cẩn thận ngậm, kéo, hút nhẹ, Mạc Đồng cảm thấy xương cốt toàn thân như bị ai kéo ra, đôi chân mềm nhũn, như người không xương chỉ có thể đưa hai tay vòng lấy cổ anh, tựa vào anh. Có như vậy cô mới thấy yên tâm, dù gì cũng không bị ngã xuống một cách mất mặt.
Mạc Đồng không biết mình còn phải tiếp tục như vậy bao lâu nữa, cô vừa sợ lại vừa xấu hổ, cả người không ngừng run rẩy.
Dương Bùi Văn từ vẻ dịu dàng ban đầu đã trở nên càng lúc càng động tình, càng lúc càng không thể thoát ra được, anh không còn vẻ lịch sự nhu hòa nữa, mà là dã man chiếm đoạt, dường như anh muốn tước đoạt hô hấp của cô, thiêu đốt dòng máu chảy trong người cô, bóp chết trái tim đang đập của cô.
Chẳng biết từ lúc nào, một bàn tay anh đã lặng lẽ thăm dò bên trong quần áo cô, một bàn tay khác luồn vào tóc cô, để cô và anh trong tư thế kết hợp hoàn mỹ nhất. Hơi thở của anh gấp gáp nặng nề tới dọa người, môi lưỡi tham lam quấn quít không dứt, bàn tay anh nóng bỏng như bàn ủi không ngừng di chuyển lên vùng da thịt sau lưng cô, dù vậy, bàn tay kia vẫn khống chế trong khu vực an toàn, chỉ có thể đau khổ chống đỡ bằng một chút lý trí còn sót lại.
Không biết đã trải qua bao lâu, Dương Bùi Văn bắt đầu di dời mục tiêu, hôn xuống cổ cô, Mạc Đồng cảm thấy mình như bị tiêm thuốc mê, chỉ muốn ngất đi, bây giờ không phải cô đang ở phía trên Dương Bùi Văn, mà là Dương Bùi Văn đang nâng cô lên, không để cho cô ngã xuống đất.
Dương Bùi Văn thở gấp như trâu, không ngừng phả khí nóng vào cổ cô, bàn tay xấu xa của anh cũng bắt đầu thăm dò cô, ban đầu Mạc Đồng cảm thấy sợ hãi, đợi đến khi môi của anh dời xuống ngậm lấy tai cô, cái cảm giác tê liệt đó quả thật khiến cô hít thở không thông, cô thoáng nghĩ, nếu cứ hôn tiếp như vậy nhất định sẽ có chuyện xảy ra, còn một chút tỉnh táo, nàng dùng lực đẩy Dương Bùi Văn ra.
Con ngươi Dương Bùi Văn lóe sáng như bảo thạch, từ khuôn mặt tới mang tai, khóe mắt đều đỏ bừng, hơi thở nặng nề không yên, anh giật mình nhìn Mạc Đồng, khàn giọng hỏi nhỏ, “Sao vậy? Em không thích sao?”
“Không phải vậy, ” Mạc Đồng đỏ mặt như sắp xuất huyết, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Chỉ là, nên đến đây thôi.”
Dương Bùi Văn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thân thể vẫn còn hơi run rẩy, lý trí đang dần dần khôi phục lại, lúc này anh mới nhận ra bàn tay mình còn để trong quần áo cô, trên tay còn cảm nhận được mồ hôi từ cơ thể cô, anh xấu hổ vội vàng rút tay về. Nhẹ nhàng ôm lấy cô nói, “Ừ, được.”
Sau đó hai người đi tới trước pho tượng Lý Thì Trân, sau khi Dương Bùi Văn ngồi xuống, ôm lấy Mạc Đồng ngồi trên đầu gối. Hai người kể lại những chuyện xảy ra sau lúc chia tay. Nhưng những chuyện này phần lớn đều từng nói qua điện thoại, bây giờ cũng chỉ tính như nhắc lại mà thôi.
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Đồng hỏi, “Không phải chưa thực tập xong sao? Sao mà anh đã về rồi?”
Dương Bùi Văn không nói gì, màn đêm hôm nay không xua được ưu thương ngày càng nồng đậm trên người anh. Mạc Đồng đứng đó chờ đợi. Cuối cùng, anh cũng đã chậm rãi mở miệng.
“Bảy hôm trước anh nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, bọn họ nói bệnh của mẹ đang rất nguy kịch, lúc anh chạy về nhà thì chỉ kịp nhìn thấy bà lần cuối, bác sĩ nói hai ngày trước ý thức của bà đã mơ hồ, chỉ là bà vẫn liều mạng không chịu buông tay, bà nói, bà muốn gặp anh lần cuối.”
Anh đặt cằm lên đầu Mạc Đồng nghẹn ngào kể lại, Mạc Đồng cảm thấy có tiếng nước rợi xuống mái tóc cô, thấm vào da đầu cô. Cô không biết mình phải an ủi anh như thế nào, cô chỉ biết vòng tay qua người anh, cơ thể cô dán sát vào người anh, ôm chặt lấy anh.
Trong đêm lạnh giá không người, hai bọn họ ôm chặt lấy nhau, bất động giống như pho tượng Lý Thì Trân phía sau. Nửa đêm, bọn họ dùng cơ thể sưởi ấm lẫn nhau, cảm thụ sự ấm áp của nhau. Giống như hai con thú cô đọc bị vứt bỏ ở khu rừng hoang vắng, chỉ có thể ôm chặt lẫn nhau, dùng nhiệt độ bản thân sưởi ấm cho nhau cùng vượt qua mùa tuyết rơi lạnh giá. Trái tim hai người bắt đầu sinh ra cảm giác nương tựa lẫn nhau mà sống.
Một lúc lâu sau, Mạc Đồng mới nghe thấy Dương Bùi Văn nói, “Hiện tại, trên thế giới này, người khiến anh bận tâm nhất chính là em.”
. . . . . .
Mấy ngày không mặn không nhạt dần dần trôi qua, chớp mắt đã tới lễ Giáng Sinh, Dương Bùi Văn lại đột nhiên trở về bên cạnh Mạc Đồng như lần trước. Kết thúc học kỳ này, Dương Bùi Văn không còn học ở trường đại học A nữa, anh sắp tốt nghiệp.
Đây là lễ Giáng Sinh cuối cùng ở trường của anh, khắp nơi trên đường đang tràn đầy không khí náo nhiệt ngày lễ. Những tủ kính lấp lánh ánh sáng ấm áp, câu thông noel đeo đầy quà tặng, những ông già Noel đội mũ đỏ đáng yêu có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu. Mạc Đồng thật không biết tại sao người Trung Quốc lại yêu thích lễ Giáng Sinh của người phương Tây như vậy, cô chưa bao giờ mơ ước có một ông già Noel ngồi xe trượt tuyết tới nhà tặng quà cho cô, trong ấn tượng của cô, lễ Giáng Sinh chẳng khác nào câu chuyện cổ tích “cô bé bán diêm” của Andersen.
sssssssssssssss