Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?

Chương 37: Sáng Tỏ


Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 37: Sáng Tỏ


Những lời này của anh khiến cả ba người đều không có lòng dạ ăn uống.
Ngay khi bầu không khí trở nên ngượng ngập, phục vụ đã bưng thức ăn lên, là món thịt xào hạt ngô. Tôn Manh đang lo không biết nói chuyện gì, nhân cơ hội này cười gượng. “Món ăn tới rồi, đừng mải nói chuyện nữa, mau tập trung chuyên môn đi, dạ dày mình đói nhũn ra rồi.” Nói xong anh liền múc một thìa ngô bỏ vào miệng, vừa nói với phục vụ. “Đem menu tới đây, còn hai người nữa chưa gọi món.”
Nữ phục vụ trẻ tuổi lấy menu đem tới, Dương Bùi Văn ngồi ngoài đưa tay ra nhận. “Dù gì cũng là tôi tới muộn, bữa này tôi mời.”
“Sao vậy được, cậu muốn ăn gì thì gọi đi, mình sẽ thanh toán.” Tôn Manh vội vàng nói.
“Không sao, bọn mình làm việc công, có thể chi trả.” Vương Nhược Nam ngồi bên giải thích.
“À, vậy ra là chúng ta được thơm lây rồi.” Tôn Manh ôm quyền nói.
Không khí hòa hợp trở lại, Dương Bùi Văn thấy ba món Tôn Manh gọi khi nãy đã được bưng hết lên. Ngoài món thịt xào ngô, hai món còn lại là thịt bò xào củ niễng với một đĩa rau cải bó xôi, canh là canh trứng tảo biển, Dương Bùi Văn ngẩng đầu nhìn Mạc Đồng, nhìn thấy cô cầm đũa không biết chọn món nào cho đúng, anh liền cười lạnh trong lòng. Anh vẫy tay gọi phục vụ tới. “Cô ơi, ghi thêm cho tôi mấy món nữa, cá hấp cách thủy, lòng dồi, một đĩa khoai tây xào chua cay, cứ tạm thế đi, lát nữa sẽ gọi thêm.”
Cô phục kia viết qua loa tên mấy món ăn, nói “vâng” rồi lui xuống.
“Ồ, Dương sư huynh, mình không ngờ cậu lại thích ăn cay như mạng vậy đấy.” Tôn Manh khoa trương nói.

Dương Bùi Văn không đổi sắc, nhàn nhạt nói. “Cậu ở cùng Mạc Đồng lâu như vậy mà không biết cô ấy thích ăn cay sao?”
Ba người nghe vậy đều ngắn mặt lại, Tôn Manh cười tự giễu. “Thế à? Mạc Đồng, chưa bao giờ nghe em nói. Vậy chắc mấy lần trước ăn cơm cùng anh cũng không thấy ngon miệng.”
Mạc Đồng cố nuốt hết miếng cơm trong miệng, nhìn anh cười nói. “Sao có chuyện đó được?”
Tôn Manh lại quay đầu nhìn Dương Bùi Văn. “Dương sư huynh, anh biết rất nhiều về Mạc Đồng.”
Nụ cười vừa rồi của Mạc Đồng như đâm sâu vào mắt Dương Bùi Văn, đã tới lúc này cô còn cười được sao. Câu nói vô tâm này của Tôn Manh như châm dầu vào lửa, anh dùng đôi mắt sắp phun ra lửa nhìn Mạc Đồng, hừ lạnh nói. “Mấy chuyện này đã là gì? Những thứ tôi biết còn nhiều lắm. Cậu muốn biết không?”
Trái tim Mạc Đồng co đập dữ dội, cô cầm một chiếc bát nhỏ làm như đang múc canh để che giấu sự chột dạ của mình, trong lúc hoảng loạn, cánh tay run lên, chiếc bát tuột khỏi tay làm đổ nước canh ra bàn, Vương Nhược nam vội rút khăn giấy ra lau giúp cô.
Tôn Manh thấy vẻ mặt kích động của Mạc Đồng, âm thầm kinh hãi, dù biết là không ổn nhưng vẫn không nhịn được nói: “Được.”
Dương Bùi Văn vẫn dùng ánh mắt lạnh băng giống như từ đầu tới giờ anh chưa từng nhìn vào Mạc Đồng. “Được, vậy cậu phải nhớ kỹ. Cô ấy thích màu hồng, thích đọc tiêu thuyết, khi căng thẳng khóe môi sẽ hơi run, yêu tiền nhất. Còn có một chuyện rất quan trọng, cậu phải đặc biệt nhớ kỹ.”
“Là chuyện gì?”
Bàn tay cầm của Mạc Đồng không khống chế được run lên bần bật.

“Đó là………..cô ấy bị đau bụng kinh, mỗi lần đều đau tới chết đi sống lại, nếu cậu là một bạn trai tốt thì nên chuẩn bị đường đỏ cho cô ấy.”
“Đủ rồi.” Mạc Đồng đứng dậy, gương mắt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước. Chỉ có Dương Bùi Văn mới nhận ra sự phẫn nộ và khuất nhục ẩn chứa trong đôi mắt cô. Cô nhìn anh rồi đẩy ghế ra, xoay người che miệng bỏ chạy. Dương Bùi Văn thấy vậy cũng đứng bật dậy, không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của hai người kia, nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Đồng chạy cùng gió đêm, không ngừng nghẹn ngào khóc, Dương Bùi Văn điên cuồng đuổi theo sau khiến không ít người đưa mắt nhìn. Một lát sau Mạc Đồng mới chạy châm lại, cô cũng không biết Dương Bùi Văn đuổi theo sau, mãi tới khi cô cảm thấy có người đang tóm chặt cánh tay cô, nhìn lại là Dương Bùi Văn, cô liền phẫn nộ la lớn “buông ra”, sau đó liều mạng giãy dụa chạy về phía trước, vài lần như vậy, Dương Bùi Văn không kéo tay cô nữa, anh im lặng đi sau cô. Mạc Đồng chạy vào vườn trường, Dương Bùi Văn theo sát phía sau, Mạc Đồng biết anh không có ý định từ bỏ đành phải tới một nơi yên tĩnh, hai người một trước một sau, chỉ thoáng chốc đã đi tới trước pho tượng Lý Thì Trân cô yêu thích.
Lúc này, ở đây yên tĩnh không một bóng người, không một tiếng động.
Mạc Đồng dừng bước, quay người lại hét lên đầy giận dữ: “Dương Bùi Văn, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Giọng nói của cô có phần nức nở, gương mắt ướt nhòe.
Hai mắt Dương Bùi Văn sung huyết, hoàn toàn không còn vẻ lịch sự như bình thường, anh như dã thú đang phát điên hét lên: “Em nghĩ anh muốn làm gì? Anh và em đã giao ước thế nào, không được qua lại với nam sinh khác, em muốn làm gì?”
“Anh là gì của em, anh dựa vào cái gì mà quản em?”
Dương Bùi Văn giận quá hóa cười. “Em nói xem?”
“Chúng ta chỉ có quan hệ chủ tớ, anh trả tiền, em giặt quần áo giúp anh, không hơn không kém, em bán sức lao động chứ không phải bán thân làm nô lệ cho anh, anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống của em, em yêu ai, ở cùng với ai là chuyện của em, anh đừng có xen vào.” Mạc Đồng nhẫn tâm nói ra những lời này, nước mắt sớm đã thi nhau chảy xuống.

“Em đừng có khẩu thị tâm phi. Quan hệ giữa chúng ta, không phải em hiểu rất rõ sao.” Dương Bùi Văn buông lời nhạo báng, trong lòng chỉ thầm cảm thấy chua xót.
“Em không biết.”
“Nếu vậy, hôm gặp phải anh và Vương Nhược Nam ở thư viện, vì sao em phải trốn tránh?”
Mạc Đồng đau xót, dù gì cũng đã bị anh dồn tới chân tường. “Được, anh nói em tự mình đa tình cũng được, một bên tình nguyện cũng được, em thừa nhận rồi, anh đã thấy vừa lòng chưa? Anh làm nhục em đủ chưa? Mọi quan hệ giữa chúng ta xóa bỏ từ ngày hôm nay, sau này anh đừng khiến em thấy khó xử nữa.” Cảm giác xấu hổ và giận dữ đan xen, cô đưa tay ôm miệng, sợ bản thân mình sẽ khóc rống lên.
Vô thức, một dòng nước mắt chảy trên má Dương Bùi Văn, làm nhục? Xóa bỏ? Khó xử? Thì ra trong lòng cô, anh lại là loại người này.
Anh cảm thấy kiệt sức, bước chân nhẹ bẫng đi tới trước mặt Mạc Đồng, đưa tay tóm lấy bả vai cô. “Anh chưa từng nói em tự mình đa tình, một bên tình nguyện. Em không hiểu tình cảm của anh sao? Anh đã nói với em bao nhiêu lần, mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu.”
Mạc Đồng nghẹn ngào không nói nên lời: “Không……như vậy…..thì như thế nào? Mặc kệ…….dù thế nào………cũng không liên quan đến em.” Cô nói xong liền ra sức né tránh Dương Bùi Văn.
“Được, anh nói, ngoài công việc ra anh không hề có tình cảm gì với Vương Nhược Nam, cái gì cũng không có. Nói thế em đã hiểu chưa?” Giọng nói của anh đầy vẻ bi thương, tuyệt vọng, anh chưa bao giờ cảm thấy mình hèn mọn tới mức này. Mỗi lần đứng trước mặt cô, tôn nghiêm của anh gần như mất sạch không còn sót lại chút nào.
Mạc Đồng cừng đơ người, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết như cũ. “Đó là chuyện của anh với cô ấy.” Ánh mắt cô không dám nhìn thẳng vào anh.
“Lúc anh tặng em miếng ngọc Phật đeo trên người từ nhỏ, em phải hiểu được tâm ý của anh chứ. Đó không phải là miếng ngọc thông thường, đó là mã não quý hiếm giá mấy nghìn vạn.”
Con số kia khiến Mạc Đồng sợ hãi tới không nói được gì, từ sau khi Dương Bùi Văn tặng cô miếng ngọc kia, cô vẫn chưa từng lấy xuống, đợi đến khi hoàn hồn, cô lập tức vươn tay về phía miếng ngọc kia, nhưng cánh tay lại bị Dương Bùi Văn bắt được, anh lớn tiếng hỏi. “Em muốn làm gì?”

“Em trả lại anh.”
Dương Bùi Văn cười lạnh. “Chưa được anh cho phép, em không được tháo xuống.”
Mạc Đồng cố chấp không chịu, Dương Bùi Văn lại không buông tay cô ra, hai người giằng co hồi lâu, thể lực Mạc Đồng không so được với anh, cuối cùng lại bị anh đàn áp rồi kéo chặt cô vào lòng, gắt gao ôm chặt cô. Nước mắt nóng bỏng không ngừng chảy xuống gò má Dương Bùi Văn, chảy xuống cổ Mạc Đồng. Anh khịt mũi, nghẹn ngào nói. “Em còn muốn anh nói rõ ràng thế nào nữa đây. Trong lòng anh không có ai khác, từ trước tới nay chỉ có một mình em.”
Khi nghe chính miệng Dương Bùi Văn nói ra những lời này, Mạc Đồng khổ sở nhắm hai mắt lại, thân hình mảnh khảnh của cô dựa vào vai Dương Bùi Văn, cô thút thít khóc, nước mắt cô làm ướt đẫm một mảng áo của anh.
Mãi sau, Dương Bùi Văn mới đưa tay ra vuốt ve mái tóc cô, nâng cằm cô lên, anh nhìn cô bằng ánh mắt cuồng nhiệt trước nay cô từng thấy.
Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cô. Đôi mắt sung huyết của anh trở nên sâu lắng, mặt anh càng lúc càng gần, màu mắt càng lúc càng thâm, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt cô, cả gương mặt Mạc Đồng nằm trọn trong bàn tay đang run rẩy của anh, mặt cô càng lúc càng nóng. Cô bối rối né tránh ánh mắt đó, còn ngượng ngùng cúi đầu, Dương Bùi Văn càng xiết chặt cằm cô hơn, anh không cho phép cô trốn tránh anh thêm nữa, đến khi cô nhìn kỹ lại, lửa nóng trên môi anh đã nặng nề rơi xuống, áp chặt vào đôi môi ẩm ướt của cô.
Đói khát đay nghiến. Trong người anh như có một ngọn lửa bốc lên, tả hữu xung đột muốn tìm đường ra mà không thành, điên cuồng thiêu đốt cả người anh, khiến chất lỏng màu đỏ trong cơ thể sôi trào. Anh không có kinh nghiệm, tất cả chỉ dựa vào bản năng nguyên thủy. Mạc Đồng run rẩy trong lòng anh như chiếc lá thu rơi trong gió, không hề có lực phản kháng. Dương Bùi Văn bất chấp tất cả cắn mút cô như muốn đem cô hòa vào cơ thể anh, quấn quít si mê hồi lâu, trái tim như hòa chung nhịp đập, nhiệt độ cơ thể giữa hai người không ngừng tăng cao……
Rất lâu sau, Dương Bùi Văn cảm thấy mỹ mãn ôm chặt lấy Mạc Đồng, kiên quyết nói. “Sau này không được nghĩ ngợi lung tung, cũng không được qua lại với người khác. Nghe không.”
…………………
Khi Mạc Đồng trở lại ký túc xá đã là mười một giờ, mắt cô sưng đỏ, nước mắt còn chưa kịp khô. Vừa bước vào cửa đã thấy Vương Lộ Lộ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. “Mạc Đồng, tối nay Tôn Manh có gọi điện tới, anh ấy không ở nhà hàng đó đợi nữa mà đã về trước rồi. Thì ra chuyện giữa cậu và Dương Bùi Văn là thật.”
sssssssssssssss


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.