Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 20: Tiến Thoái Lưỡng Nan
“Ừm. Anh nói tiếp đi.” Lăng Lực ra hiệu.
“Dĩ nhiên, hàng năm công ty chúng ta đều tham gia triển lãm. Từ bây giờ tới hội chợ triển lãm sách chỉ còn hơn hai tuần cho chúng ta chuẩn bị.” Mã Khôn đi vào trọng tâm.
“Được, cứ làm theo ý anh. Anh đã có kinh nghiệm về phương diện này thì cứ bố trí theo cách của mình, tôi cũng sẽ tham gia.” Lăng Lực ngẫm nghĩ một chút rồi nói “Anh thấy, nếu chúng ta mở buổi kí tặng sách trong hội chợ triển lãm này, liệu có thể tăng doanh số bán không?”
“Chủ ý này rất hay, có thể lôi kéo được tầng lớp trí thức. Tôi tán thành.”
“Ừm ” Lăng Lực cân nhắc một chút mới nói “Tôi sẽ nghĩ thêm xem làm cách nào tạo ra hiệu quả tốt nhất.”
” Vậy được, lần tới tôi sẽ mang bản kế hoạch chi tiết tới cho anh.”
“Được rồi.”
Tiễn Mã Khôn đi, Lăng Lực ngồi yên tại chỗ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, suy tư một lát anh mới cầm điện thoại lên gọi cho tổ trưởng Ban Biên Tập thứ hai Chu Vân.
“Chu biên tập, cô hãy bảo Mạc biên tập tới phòng của tôi một chút, tôi muốn bàn với cô ấy về hội chợ triển lãm sách lần này.”
“Vâng.”
Nhận điện thoại xong, Chu Vân lập tức đi ra khỏi phòng gọi Mạc Đồng, “Mạc Đồng, giám đốc Lăng tìm cô đấy.”
Nghe thấy câu ấy, An Phỉ Nhiên vẫn luôn một mực ngồi ngoài ôm cây đợi thỏ tức tới trừng lớn mắt, Tiền Lỵ Lỵ không hề có ý tốt “ôi chao” một tiếng, Ada ngồi đối diện với Mạc Đồng, vừa nhìn cô cười âm hiểm không ngừng, vừa đánh thật nhanh một dòng chữ vào QQ, “Bị chị đoán trúng rồi nhé.” Mạc Đồng chỉ có thể mở to mắt, im lặng nhìn trời.
Mạc Đồng đứng ngoài cửa hít sâu một hơi gõ nhẹ hai tiếng, nghe thấy bên trong có tiếng người đáp lại “Vào đi”, cô liền khẽ đẩy cửa vào trong, vừa đi vừa âm thầm cầu nguyện, lần này đừng để bị thất thố như trước.
“Giám đốc Lăng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừ, em pha giúp tôi một ly cà phê.” Anh vẫn giống như lần trước, không hề ngẩng đầu nói với cô.
“Vâng.” Mạc Đồng nhận lệnh nhanh chóng đi ra bên ngoài. Thì ra là tìm cô tới rót cà phê.
Cà phê đã pha xong, cô bưng một ly cà phê nghi ngút khói đặt lên bàn. “Giám đốc Lăng, cà phê của anh đây.”
“Được, cô ngồi đi.” Lăng Lực chỉ vào cái ghế đối diện.
“Không cần, không cần, tôi đứng là được rồi.” Mạc Đồng vội vàng nói, trong lòng thầm nghĩ nếu cô ngồi xuống không biết anh sẽ nói tới bao giờ, cô vẫn nên chết sớm đầu thai sớm.
Dường như Lăng Lực nhìn thấu tâm tư của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, mỉm cười nói “Cũng được.” Anh cầm ly cà phê lên uống một ngụm rồi chau mày: “Em cho đường vào cà phê à? Đã quên lần trước tôi nói tôi thích uống cà phê đen sao.”
“À” Mạc Đồng bối rối trả lời: “Sau này tôi sẽ nhớ kỹ.” Má ơi, nói gì vậy? Mày bị choáng tới hỏng đầu rồi à? Còn có lần sau sao? Trong lòng cô âm thầm kêu khổ.
Lăng Lực đặt ly cà phê xuống, liếc mắt nhìn cô một cái. “Nhớ là tốt rồi.”
Mạc Đồng không lên tiếng, chờ anh nói vào chuyện chính.
“Sáng nay Mã phó tổng tới tìm tôi nói về chuyện hội chợ triển lãm sách. Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này nên không muốn có sơ suất. Tôi có chủ ý muốn mở buổi ký tặng sách.” Nói tới đây anh cố ý dừng lại một chút nhìn phản ứng của cô, điều này khiến Mạc Đồng cảm thấy căng thẳng “Ảnh Tử, cô thấy thế nào?”
Đầu óc Mạc Đồng mơ hồ chỉ biết im lặng hồi lâu. Lăng Lực có biết thân phận thật sự của cô cũng không có gì kỳ lạ, ngày đầu tiên tới làm việc đã chỉ đích danh muốn gặp cô, khi đó cô đã nghĩ tới chuyện này.
“Nghe nói tác phẩm mới của cô sắp được bán ra, cũng nằm trong số sách mới giới thiệu đợt này. 《 Tuyệt Yêu 》 xuất hiện vừa đúng lúc, nếu cô xuất hiện ở buổi ký tặng sách, nhất định sẽ gây được tiếng vang lớn.” Anh vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Mạc Đồng.
Hai tay Mạc Đồng đã nắm chặt lại, chân mày hơi nhăn lại, không biết nên làm sao mới phải. Cô vẫn luôn không thích xuất đầu lộ diện, nếu Lăng Lực đã biết cô chính là Ảnh Tử, hẳn cũng phải biết cô không muốn công khai thân phận, anh làm như vậy rõ ràng là muốn khiến cô khó chịu, cô không ngờ anh lại là người nhỏ mọn như vậy, đi dùng cách này để chỉnh cô. Những suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu cô, cô nhìn trộm anh một cái nhưng chỉ nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của anh, giống như anh không phải hạng người có thù tất báo giống như cô nghĩ.
Cô do dự hồi lâu mới lên tiếng khẩn cầu, “Giám đốc Lăng, có thể đổi người khác đi không?”
“Sao vậy? Cô không muốn đi?” Lăng Lực đã nhận ra vẻ mặt khổ sở của cô nhưng vẫn cố tình hỏi. Tuy anh rất hưởng thụ vẻ mặt này của cô nhưng trong lòng lại có phần không nỡ.
Thật ra đối với Lăng Lực mà nói, cô có đi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh có thể nhìn thấy cô. Nói ra cũng thật mất mặt, anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Á Hoa mà ngày nào cũng phải vắt kiệt óc nghĩ cớ để gặp cô. Biết rõ cô đang ở trong công ty, thậm chí chỉ cách nhau có một dãy cầu thang lại không thể gặp nhau, mỗi lần nghĩ tới đây anh lại cảm thấy rất bất lực khi đảm nhiệm chức tổng giám đốc này. Đây cũng là lý do tại sao anh lại chậm chạp không chọn thư ký vì trong lòng anh đã có tính toán.
“Đây là chuyện tốt, thứ nhất có thể tuyên truyền cho sách mới xuất bản của cô, thứ hai là có thể nâng cao vị thế bản thân, vì sao cô lại không muốn?”
“Tôi không muốn bị người khác phân biệt đối xử, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Như bây giờ cũng rất tốt.”
Lăng Lực làm động tác vuốt cằm, nghĩ ngợi một chút mới hỏi, “Vậy ký trước mấy trăm quyển sách cũng không có vấn đề gì chứ?”
Mạc Đồng vui vẻ nhanh chóng đáp, “Chuyện này thì được.”
“Được, vậy quyết định như vậy. Cô đi làm việc đi.”
“Vâng.” Mạc Đồng đáp lại một tiếng, cảm giác như trút được gánh nặng đi ra ngoài.
Khi cô đứng trước mặt anh lại không nỡ nhẫn tâm với cô, nhưng khi cô vừa đi ra ngoài lại khiến anh cảm thấy trống trải. Cái gọi là tương tư thật muốn hại chết người.
. . . . . .
Sau khi tan việc chiều hôm đó, Lăng Lực cảm thấy phiền muộn, tùy ý tìm một quán cơm lấp đầy dạ dày rồi lái xe lượn quanh mấy vòng thành phố, anh cũng không biết mình muốn làm gì, cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại lái xe tới trước công viên nhỏ mà hôm trước đã làm Mạc Đồng sợ hãi chạy trối chết, anh quay cửa kính xe xuống, mang theo hy vọng nhìn về phía rừng cây, kết quả phát hiện quả nhiên cô đang ngồi ở chỗ lần trước, anh lái xe tới khúc quanh chỗ cô từng chạy trốn, sau đó tắt máy, ngồi trong xe chờ đợi.
Gần một tiếng sau mới thấy Mạc Đồng đi ngang qua xe anh, anh không dám đuổi theo ngay lập tức, mà đợi cô đi một đoạn xa mới chậm chạp lái xe đi theo sau cô. Thật ra chung cư nơi Mạc Đồng ở nằm ngay trước mặt, chung cư rất yên tĩnh, nhưng bề ngoài tao nhã cũng đủ nói cho người ta biết giá của nó không rẻ chút nào.
Lái xe đi theo cô vào trong, Lăng Lực phát hiện nơi này rất rộng, cảnh vật xung quanh gọn gàng sạch sẽ. Mạc Đồng đi thẳng đến một tòa nhà ở giữa mới dừng lại đi vào thang máy. Cô đứng trong thang máy, mắt Lăng Lực dõi theo thang máy đang đi tới tầng 5 sau đó căn phòng bên trái bật sáng, thì ra là cô ở đó.
Trước khi tốt nghiệp đại học Mạc Đồng vẫn luôn sống một cuộc sống nghèo khổ, cả đời này cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô mua được một căn hộ giữa thành phố được coi là nơi tấc đất tấc vàng này, vậy mà lúc học đại học tùy tiện viết một bộ tiểu thuyết lại có thể làm cho cô nhanh chóng phất lên như vậy, nó không chỉ mang tới cho cô danh vọng mà còn có một khoản tiền khổng lồ, cuộc sống hiện tại của cô rất đầy đủ.
Người đã đi lên rồi, Lăng Lực cũng yên lòng hạ cửa sổ xe xuống. Anh không biết mình theo cô tới nơi này làm gì, anh cứ ngây người ngồi trong xe, hút từng điếu thuốc một, ngẩn ngơ dõi theo ánh đèn màu cam, thỉnh thoảng lại chìm vào ký ức.
Đáng lẽ anh phải hận cô, hận cô tới thấu xương, cô đã đập tan giấc mộng thưở thiếu thời của anh, đẩy anh tới cảnh không thể quay đầu lại, nhưng sao sau nhiều năm như vậy, biết cô không chết anh lại mừng rỡ như điên? Lần này gặp lại cô, anh còn có thể tự thoát ra được không? Anh mãnh liệt lắc đầu tự hỏi mình: Lăng Lực, có phải mày điên rồi không? Suy nghĩ một chút anh chỉ biết cười khổ, đúng là anh điên thật rồi. Dù trước mặt người khác anh có sành sỏi thế nào, có mạnh mẽ thế nào, thì chỉ cần đứng trước mặt cô, anh lại bị đánh trả về nguyên hình một cậu thanh niên lúng túng, ngây ngô năm đó.
Nhưng cô không hề nhớ gì cả. Quá khứ giữa hai người họ giống như chưa từng phát sinh.
Anh cứ miên man suy nghĩ như vậy ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng, anh không hề khóa cửa sổ xe mà cứ ngồi ngủ trong xe cả đêm như vậy. Trong khu chung cư đã có người lục đục thức dậy, nghi ngờ nhìn vào khi đi lướt qua xe anh, anh ngẩng đầu nhìn lại ô cửa sổ tầng năm lần cuối rồi nhẹ nhàng khởi động xe.
. . . . . .
Tuy ngủ trong xe cả đêm qua nhưng tinh thần làm việc sáng nay của Lăng Lực vẫn rất tốt, không hề lộ ra chút mệt mỏi chút nào. Anh mới vừa yên chỗ, Phùng Linh Linh đã gọi điện thoại tới. Anh cứ nghĩ, khi đêm đó anh nói trắng ra vậy sẽ đủ làm cho cô lùi bước, nhưng không ngờ trong chuyện tình cảm cô cũng hiếu thắng như trên thương trường vậy. Mỗi ngày cô đều gọi điện cho anh nói đủ chuyện trên trời dưới biển, giống như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.
“Alô, là tôi đây.”
“Xem ra Thịnh Thế rất rảnh rỗi, nên ngày nào cô cũng có thời gian gọi điện cho tôi.” Lăng Lực nghe thấy giọng cô là mở miệng châm chọc. “Cẩn thận tôi sẽ mách lẻo với chú Phùng đó.”
“Thôi đi, lúc tôi bận rộn anh cũng có nhìn thấy đâu. Tôi vẫn luôn làm việc cẩn thận, chăm chỉ.” Phùng Linh Linh cười phì một tiếng, làm như không hiểu điều anh ám chỉ.
“Hôm nay sư phụ định căn dặn gì nào?” Hai ngày nay, Phùng Linh Linh không quan tâm tới vấn đề ăn uống của anh thì cũng lại quan tâm tới sức khỏe của anh.
“Anh đã có thư ký mới chưa?”
“Chưa. Mới đi làm có mấy ngày mà. Không vội.”
“Vậy anh nhớ thông gió trong phòng nhiều vào, đặt cây xương rồng trước máy tính. Trong phòng của anh toàn là đồ mới mua mùi rất nặng. Anh có thể đặt trong phòng mấy chậu cây, Lan da hổ, cây Cảnh thiên, Lô hội, với cỏ lan chi, thứ nào trong đó cũng có tác dụng rất tốt.”
“Ừ.” Trong điện thoại Lăng Lực luôn miệng dạ vâng. “Cám ơn, cô cũng sắp trở thành chuyên gia trong vấn đề này rồi.”
“Dựa vào kinh nghiệm thực tế của tôi, chỉ cần đặt trong phòng hai chậu nước muối, trong vòng một, hai ngày là có thể khử hết toàn bộ mùi.”
“Như vậy cũng có tác dụng sao? Tôi phải thử mới được.”
Ở đầu bên kia điện thoại Phùng Linh Linh trầm mặc trong chốc lát mới hỏi, “Tối nay anh có rảnh không? Hôm ở quầy bar, tôi nhớ anh có nói sau này sẽ tới đó uống với tôi lần nữa.”
Lăng Lực ngẩn người, cảm thấy mình rất thất bại. Không thể chấp nhận cô nhưng cũng không thể từ chối cô, chuyện này không khác gì trò diễn xiếc đi dây. Kết thúc sẽ làm cả hai bên đều bị tổn thương. Trong đầu vừa nhớ tới triển lãm sách, anh lập tức kiếm cớ nói “Thật ngại quá, sắp tới nhà xuất bản chỗ tôi sẽ mở triển lãm sách, cô cũng biết tôi vừa mới trở về, vẫn đang trong giai đoạn làm quen, chờ tôi giải quyết xong chuyện này, nhất định tôi sẽ mời cô uống một chầu.”
sssssssssssssss