Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 19: Cần Chấm Dứt Thì Phải Chấm Dứt
Cô thấy anh có vẻ giật mình nên thản nhiên cười với anh, vừa dùng sức giúp anh nới lỏng cà vạt vừa nói: “Nào có ai giống anh không, đã tới đây rồi mà còn ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, anh không sợ nóng à?”
Lăng Lực nhìn chiếc cà vạt được nới rộng trước cổ, khẽ cười nói: “Cám ơn.”
“Ở nước ngoài đã lâu mà anh vẫn còn khách sáo như vậy sao?” Phùng Linh Linh ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt anh.
Lăng Lực hít một hơi thuốc lá, ánh mắt nhìn về phía chất lỏng màu vàng đang sóng sánh trong tay.
“Đây cũng là quan niệm của tôi. Đối với phụ nữ tôi cũng không hề khách sáo.” Anh thản nhiên nói.
“Ồ?”
“Lúc tôi vừa mới ra nước ngoài không lâu đã được tham gia một bữa tiệc thác loạn, cô không biết giới trẻ ở nước ngoài phóng khoáng tới mức nào đâu. Các bữa tiệc sang trọng đều có làm tình công khai, sau khi buổi tiệc kết thúc tôi đã bị một nữ sinh kéo về nhà.” Anh vừa nói vừa dụi tàn thuốc vào gạt tàn, “Thành thật mà nói, khi đó tôi cũng không có kinh nghiệm gì về chuyện đó, cũng cảm thấy rất xấu hổ. Kết quả là cô ta tự lột sạch quần áo của mình sau đó lại lột sạch quần áo của tôi, đang mải mê thì cô ta nhớ tới cái gì đó vội đẩy tôi ra, kết quả là cô ta lôi từ dưới gối ra một hộp bao cao su, lấy ra một cái, cười nói ‘I for¬get this.’ Cô có thể đoán được không? Chỉ có điều khi ở cùng với cô ta tôi thấy rất thoải mái, bọn tôi rất hợp nhau. Kinh nghiệm của cô ta rất phong phú, cũng coi như người thầy đầu tiên dạy tôi bài học vỡ lòng. Sau đó cô ta dọn nhà tới New Jersey, thỉnh thoảng lại đột ngột tới tìm tôi. Dù lúc đó tôi có bạn gái hay không, chỉ cần là cô ta tôi sẽ không từ chối.” Lời nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng anh, giống như anh đang kể lại câu chuyện của một người khác. Sau khi nói xong, anh nhấp một ngụm lớn, trong lòng trào dâng cảm giác khoan khoái.
Sắc mặt Phùng Linh Linh biến đổi, đáy lòng cô dâng lên một chút khổ sở, nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười lúc đầu, cô thản nhiên che giấu vẻ bối rối của mình, trong lòng âm thầm tự nhắc nhở, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, chẳng lẽ cô còn trông mong vào việc anh đã ba mươi còn thủ thân như ngọc sao? Nhưng anh có thể không cần nói cho cô biết chuyện này, tại sao, anh lại phải nói thẳng với cô?
“Từ sau lần đó, giống như có một cánh cửa khoái hoạt mở ra trước mắt tôi, tôi đã trải qua từng người, từng người phụ nữ một. Tôi không biết họ thích tôi ở điểm gì, nhưng dù sao bọn họ cũng không ngừng tới, tôi cũng vui vẻ để bọn họ ngã vào lòng mình. Qua một thời gian, tôi mất đi cảm giác mới lạ, nhắm mắt lại đều cảm thấy tất cả họ đều giống nhau. Đều mông to ngực lớn, thân thể trơn bóng. Mỗi lần nói chia tay với bọn họ, có người khóc sướt mướt, có người nghiến răng giận dữ, cũng có người muốn đánh muốn giết, nhưng chỉ cần không để ý tới họ, kệ cho họ làm loạn, cuối cùng họ cũng sẽ biết điều bỏ đi.” Anh nghiêng đầu cười với cô, cầm ly rượu lên nốc cạn. “Cô biết không? Lúc mới đầu tôi rất sợ có người sẽ tìm tới tôi bắt tôi chịu trách nhiệm, nhưng cuối cùng vẫn không có ai. Ban đầu, có đánh chết tôi cũng không dây dưa với phụ nữ người Mỹ gốc Hoa. Nhưng dần dần tôi cũng không kiêng nể gì nữa. Mười năm nay, tôi đã lên giường với bao nhiêu người, tôi cũng không nhớ rõ nữa.”
“Tại sao anh lại nói cho tôi biết những chuyện này?” Phùng Linh Linh khẽ hỏi, trong giọng nói mang theo cảm giác bi thương khó nén.
“Bởi vì cha cô là bạn tốt của cha tôi, tôi không muốn làm tổn thương cô. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi không phải là người đàn ông tốt.” Cuối cùng, anh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô. Hi vọng cô có thể hiểu rõ ý tứ của anh .
Bốn mắt chạm nhau, Phùng Linh Linh đột nhiên bật cười, cười đến đứng không vững, cười đến chảy cả nước mắt. Cô nhấc người ra khỏi chiếc ghế cao, vừa kéo anh vừa nói, “Đừng nói những lời vô nghĩa này, chúng ta nhảy thôi.”
Cô kéo anh đến sàn nhảy, lúc này chính là lúc nhảy múa điên cuồng nhất, Lăng Lực đẩy tay cô ra, ý bảo mình không biết nhảy. Anh đứng bên cạnh sàn nhảy. Phùng Linh Linh uyển chuyển đi vào khu vực chính giữa, bắt đầu chậm rãi uốn éo. Chiếc quần màu đỏ của cô lấp lánh phản chiếu dưới ánh đèn. Màu đỏ là màu thuộc về những người con gái mạnh mẽ, màu đỏ cũng chính là dấu hiệu của cô. Dáng người cao gầy, xinh đẹp của cô trở thành một ngọn lửa thiêu đốt khu vực trung tâm sàn nhảy. Rực rỡ tới mức khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm. Đám đông trong sàn nhảy bắt đầu ngừng động tác, tự giác vây quanh tạo thành một sân khấu nhỏ cho riêng cô. Động tác của cô tự nhiên như nước chảy không hề bị cản trở, chiếc váy màu rượu đỏ chuyển động khiến người ta cảm thấy hoa mắt, khiến những người đứng xem bên ngoài phát ra tiếng thét chói tai.
Phùng Linh Linh bắt đầu tiến ra ngoài sàn nhảy, vòng vây xung quanh tự động nhường đường cho cô, đến vòng biên sàn nhảy, cô kéo tay Lăng Lực, kéo anh đi qua vòng vây vào trong trung tâm sàn nhảy. Những tiếng thét chói tai, tiếng huýt gió và những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên đinh tai nhức óc.
Cô giống như dây leo bắt đầu chuyển động xung quanh anh, mỗi một động tác đều vô cùng uyển chuyển quyến rũ, vòng ra sau lưng anh rồi dán chặt vào người anh nhẹ nhàng cọ sát, quấn quít phía đằng trước, hai mắt chứa đầy ẩn tình, ngón tay mảnh khảnh không ngừng di chuyển trên người anh. Trên trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi, hơi thở nóng hổi phả lên cổ anh, đôi môi đỏ mọng như máu ghé sát vào miệng anh, cọ sát lên môi anh như có như không. Cảm giác này giống như dây mây quấn lấy anh từng vòng, từng vòng một, khiến anh không thể động dậy.
Có lẽ là do rượu, còn có cả bầu không khí khiến người ta quên đi tất cả, trái tim Lăng Lực đập rộn lên, cảm thấy toàn thân như bị một đốm lửa bao quanh, khiến cả người anh trở nên khô nóng.
Thật vất vả mới kết thúc được điệu nhảy này, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng vỗ tay hoan hô như sấm và tiếng trầm trồ khen ngợi. Đột nhiên có người hô lớn, “Hôn đi, hôn đi.” Câu nói này giống như phát súng mở màn kéo theo nhiều người hùa theo: “Đúng, hôn đi.” “Hôn đi.”
Đôi mắt Lăng Lực thâm trầm nhìn vào người con gái đang tựa trong lòng mình, ánh đèn mập mờ bao phủ lấy họ, bộ ngực cao vút của cô đang phập phồng mãnh liệt vì điệu nhảy điên cuồng vừa rồi, trên chóp mũi phủ lên một lớp mồ hôi trong suốt phản chiếu ánh đèn nhiều màu, đôi mắt cô tràn đầy nhu tình, còn có cả sự mong chờ, si ngốc nhìn anh. Giờ phút này, cả thế giới như không có lấy một tiếng động nào khác, một dòng máu nóng xông thẳng lên óc anh, anh khẽ cúi đầu nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô. Đúng lúc mọi người đang hưng phấn tới cực điểm, nín thở ngừng lại mọi tiếng gào thét thì anh lại đột ngột đẩy cô ra, vừa kéo tay cô vừa nói, “Đi thôi.” Hai người một trước một sau đi ra khỏi vòng vây khiến mọi người thất vọng không ngừng la hét.
Quay trở lại quầy bar, bọn họ lại uống thêm mấy ly nữa. Trải qua sự buông thả vừa rồi, Phùng Linh Linh có vẻ vô cùng kích động càng uống càng hăng, một ly lại một ly. Uống hết mấy ly vào bụng, cô bắt đầu nói càng lúc càng nhiều, cô vừa nói vừa cười, hơn hở như hoa, Lăng Lực biết đó là dấu hiệu say rượu. Cô vừa ngoắc tay với người pha chế để gọi thêm rượu thì Lăng Lực đã ngăn cô lại, ra hiệu với người pha chế là không cần nữa.
“Cô uống quá nhiều rồi.”
“Làm gì có, tửu lượng của Phùng Linh Linh này rất lớn, mấy ly rượu cỏn con này sao có thể quật đổ tôi được. Anh đừng có coi thường tôi.” Cô cười hì hì nói, hai gò má ửng hồng càng thêm mị hoặc.
Lăng Lực trầm mặc uống cạn sạch ly rượu, chuẩn bị đứng dậy. Đột nhiên Phùng Linh Linh nghiêng đầu ghé vào tai anh, cười nói: “Nếu như tôi nói cho anh biết tôi vẫn luôn ở một mình, anh có tin không ?” Nói xong, cô liền cười không ngừng.
Lăng Lực bước xuống quầy bar kéo cô dậy, cô không chịu, mượn rượu làm nũng nói, “Đừng mà, mới tới đây chơi có một chút, đêm nay vẫn còn chưa bắt đầu mà.”
Lăng Lực chỉ có thể dỗ dành cô, “Được rồi, đừng làm loạn nữa, lần sau tôi lại tới đây với cô. Hôm nay tôi cũng mệt rồi, muốn về nhà. Nghe lời tôi đi.”
Phùng Linh Linh nghe anh nói vậy lại thật rất biết điều bước xuống, cô đi không vững, thân thể lảo đảo, Lăng Lực không thể làm gì khác hơn là đưa tay xốc nách nâng cô đi. Đi được hai bước, đầu của cô gục vào vai anh. Thật vất vả ra mới ra khỏi quán bar, bên ngoài gió thổi rất mạnh khiến Lăng Lực rùng mình một cái, tỉnh táo lại không ít. Lúc này Phùng Linh Linh đứng bên lại đột ngột nhào vào ngực anh, rất lâu cũng không lên tiếng, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã tỉnh táo hơn nhiều, cô nhìn Lăng Lực không chớp mắt, nói rõ ràng từng chữ “Tôi không cần người tốt, tôi chỉ cần anh thôi.”
Hôm sau đi làm, Mã phó tổng đã tới tìm anh. Sau khi anh ta gõ cửa liền đi vào thấy trong phòng trống rỗng, trong lòng thầm mắng nhân viên làm việc không tốt. Quảng cáo tìm thư ký cho tổng giám đốc đã đăng lâu như vậy, thế mà vẫn chưa tìm được người thích hợp, lát nữa nhất định phải đi thúc giục họ.
Đi vào trong phòng, Lăng Lực đang dọn dẹp bàn làm việc, tối hôm qua vì đến chỗ hẹn nên vẫn chưa kịp sắp xếp lại đống tài liệu lung tung trên bàn. Nghe thấy Mã Khôn chào mình, anh buông bản công việc trong tay, nói, “Mã phó tổng tìm tôi có việc sao? Ngồi xuống đi.”
Mã Khôn ngồi xuống chiếc ghế da đối diện với Lăng Lực.
“Có muốn uống gì không?” Lăng Lực hỏi.
“Không cần, không cần, ” Mã Khôn vội vàng đáp, còn nói, “Bộ phận nhân sự làm việc không có hiệu quả gì cả, đã đăng tin tìm thư ký lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được một thư ký thích hợp. Lát nữa tôi sẽ đốc thúc họ. Nhiều người tìm việc như vậy, tôi không tin là không thể tìm được một người thư kí giỏi.”
Lăng Lực khẽ cười nói, “Cũng không thể trách họ được, hai ngày nay bọn họ cũng gọi điện đề cử cho tôi hai người, điều kiện không tệ, nhưng chỉ là tôi vẫn chưa đưa ra quyết định thôi,cũng không vội mà.”
Trên mặt Mã Khôn lộ vẻ nghi ngờ, “Anh bận như vậy mà không có trợ lý giúp đỡ cũng không tốt, đến lúc tiếp khách cần chỉnh lý tài liệu, cũng không thể tự mình làm tất cả được.”
Lăng Lực lơ đãng nói, “Không sao, tôi vừa mới trở về, vẫn còn đang trong giai đoạn thực tập nghiệp vụ, tự mình làm sẽ tiến bộ nhanh hơn.” Anh vừa nói tay vừa rút một điếu thuốc trong hộp ra hút, sau đó mới hỏi Mã Khôn có hút thuốc không, Mã Khôn vội vàng đứng dậy nhận lấy, Lăng Lực tiện tay giúp anh ta châm thuốc, sau đó hai người cùng ngồi hút.
“Hôm nay Mã phó tổng tới tìm tôi có chuyện gì?” Lăng Lực nhả một hơi, hỏi.
“Ôi, xem này, tôi lại quên mất việc chính.” Anh ta dụi thuốc vào gạt tàn, sau đó nói “Là như vậy. Sắp tới là sẽ bắt đầu hoạt động triển lãm sách mùa thu. Năm nào, triển lãm này cũng được tổ chức từ 29 tháng 8 tới mùng 2 tháng 9 tại trung tâm hội chợ triển lãm quốc tế.”
“Hội chợ triển lãm? Cụ thể là như thế nào? Việc này rất quan trọng sao?”
“Tương đối quan trọng. Đây là cơ hội khó có được để đẩy mạnh tiêu thụ sách mới và các tác phẩm kinh điển. Hiện tại có hơn năm trăm nhà xuất bản trong nước và các nhà xuất bản đến từ Anh, Pháp, Mỹ, ngoài ra còn hơn hai nghìn nhà xuất bản tới từ hơn năm mươi quốc gia khác cũng tham gia triển lãm, số người tới tham quan ước chừng khoảng hai mươi vạn người. Có nhiều khi còn có thể mời những tác giả nước ngoài nổi tiếng tới tham dự, đây cũng điều rất có lợi cho chúng ta.”
sssssssssssssss