Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 17: Trong Lòng Có Quỷ
Vừa rồi hai người mãi lo nói chuyện, mắt thấy đồ ăn sắp nguội lạnh, vội vàng dừng câu chuyện lại, gắp vài miếng.
“Sáng hôm nay em đã làm ra một chuyện vô cùng xấu hổ. Chị không biết lúc ấy em thấy mất mặt thế nào đâu.” Kể từ lúc rời khỏi phòng làm việc của Lăng Lực sáng nay, chuyện này vẫn luôn nghẹn trong cổ họng, không nói sẽ cảm thấy bứt rứt, vậy nên chưa đánh cô đã khai ra.
“Chuyện xấu hổ gì?” Ada nhét đầy miệng thức ăn, đang ra sức nhai nuốt, cô uống một ngụm canh cho trôi cơm rồi mới nói, “Không phải em vẫn luôn vô cùng cẩn thận sao?”
“Ai biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ma xui quỷ khiến, em thấy anh ta đột nhiên cúi đầu, lấy tay bịt mũi, em còn nghĩ là anh ta bị chảy máu mũi, vội vàng rút mấy tấm khăn giấy tới cho anh ta, kết quả ——”
“Kết quả như thế nào?” Ada hưng phấn nghiêng đầu hỏi.
Mạc Đồng ngại ngùng nói, “Kết quả là anh ta hắt hơi một cái.”
“Ha ha, ” Ada suýt nữa thì phun hết nước canh trong miệng ra, cười ra tiếng thật to, khiến tất cả mọi người trong phòng ăn đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
“Chị nhỏ giọng chút đi.” Mạc Đồng nhìn khắp xung quanh, khẽ nói.
“Ôi trời, bà cô ơi, tôi cười đau cả bụng.” Ada vừa nói vừa để cái thìa xuống lấy tay ôm bụng.
“Chị cười đủ chưa? Chuyện này buồn cười như vậy thật sao?”
“Lại còn không buồn cười. Em gái à, lúc đấy anh ta có cười không?”
“Không, ngược lại chính là một gương mặt lạnh lùng” Mạc Đồng ăn cơm cũng không cảm thấy ngon, chỉ ăn đại vài miếng, cũng cảm thấy kỳ lạ. “Cô thấy dạng người kia, giống người biết cười sao? Kiếp trước, anh ta nhất định là một tên đồ tể .” Mạc Đồng tức giận nói.
“Vậy anh ta phản ứng như thế nào?” Ada tò mò.
“Anh ta hỏi, có phải em thường xuyên lau máu mũi giúp người khác hay không?” Mạc Đồng thành thật trả lời. Nói xong nhìn Ada, Ada cũng nhìn cô, cả hai người đột nhiên cười hì hì, cười đến cong lưng lại, nén hơi vùi đầu xuống bàn cười một lúc lâu, cười tới chảy nước mắt.
Mạc Đồng cười xong, còn chưa kịp lấy lại hơi, đột nhiên cảm thấy Ada chụp lấy tay cô, “Trời ạ, đợi một lát nữa đi, để tôi thở đã.” Thì lại thấy Ada đứng lên, nói, “Chào Lăng tổng.”
Lăng tổng? Mạc Đồng khẽ run rẩy vì sợ, sợ tới mất hồn mất vía. Vừa ngẩng đầu lên, nhận ra không biết từ khi nào đã có thêm một cây cột điện đứng trước mặt mình. Cô sợ hãi vội vàng đứng lên, chào hỏi một câu. Do vội vàng, nên suýt chút nữa hất đổ bát canh trên bàn. Lăng Lực làm như không có chuyện gì, đặt khay thức ăn xuống vị trí đối diện, rồi cứ thế ngồi xuống, tùy tiện nói một câu, “Lúc không làm việc không cần khách sáo, ngồi xuống ăn đi.” Vừa nói xong, liền nhấc đũa lên ăn.
“Vừa nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Anh không có ngẩng đầu lên, hỏi.
Ada và Mạc Đồng đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Ada phản ứng nhanh nhẹn, “Chỉ là mấy chuyện cười nhảm của phụ nữ với nhau thôi.”
“Vậy kể tôi nghe một chút xem.”
“Lăng tổng, chỉ là chuyện giữa phụ nữ với nhau, đâu có thể không biết thẹn mà kể ra được.”
Lăng Lực thầm nghĩ: Cô đúng là một người phụ nữ mồm mép lanh lợi.
Trải qua hôm tụ tập thứ sáu tuần trước, Lăng Lực phát hiện ra vị thần thủ hộ bên cạnh Mạc Đồng không hề đơn giản, cô ta sành sỏi hơn Mạc Đồng nhiều, không phải là nhân vật dễ đối phó.
“Tên là Ada đúng không?” Lăng Lực lập tức chuyển đề tài.
“Vâng. Trí nhớ Lăng tổng thật tốt, nhanh như vậy đã có thể dò số chỗ ngồi ra người rồi.” Ada nói lời ngọt ngào mê hoặc người khác, rồi không kìm lòng được nhìn về phía má phải của anh, mặc dù năm dấu tay đỏ thẫm trên đó đã tiêu biến từ lâu.
Dường như Lăng Lực cảm nhận được ánh mắt lén lút của cô, nghi ngờ nhìn lại. Chẳng lẽ, chuyện xảy ra đêm đó đã bị cô ta nhìn thấy?
“Ada vào công ty từ bao giờ?”
“Năm năm. Sớm hơn Đồng một năm.” Ada cảnh giác nói.
“Cảm giác làm công cho người Hoa như thế nào?”
“Rất tốt. Rất tình cảm, đãi ngộ cũng tốt. Chỉ là ——” Ada cố ý ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
“Chỉ là thế nào?” Lăng Lực không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi.
“Lăng tổng, nếu như tôi nói ra, ngài đừng tức giận nhé.” Ada vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tươi cười.
“Được, cứ nói đi, tôi đảm bảo sẽ không tức giận.”
“Tôi muốn nói, nếu chúng ta ăn cơm ở nhà ăn, mà công ty có thể gánh cho chúng tôi một nửa tiền phí cơm nước thì thật là tốt.” Cô nói xong, cẩn thận dò xét Lăng Lực. Mạc Đồng ngồi bên không nghĩ tới cô lại to gan như vậy, không nhịn được lấy chân khẽ đá chân cô. Mà Ada lại coi như không biết gì, tận lực quan sát phản ứng của Lăng Lực.
Thấy anh ta hồi lâu không nói gì, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, sau đó mới nghe thấy anh nói, “Ừ, tôi biết rồi.”
. . . . . .
Hai người cứ chia nhau, một hỏi một đáp như vậy, kéo dài câu chuyện không mặn không nhạt.
Tuy Lăng Lực ngồi đối diện Mạc Đồng, nhưng không hề nói với cô câu nào. Mạc Đồng cảm thấy mất tự nhiên với thân phận kỳ đà cản mũi này, chiếc đũa chuyển động tới lui trên bàn, cũng không dám ăn quá nhanh, sợ khi ăn xong rồi chỉ biết ngồi yên ở đó như con ngốc.
Ada nhìn thấy rõ mồn một, cô vừa cẩn thận đối đáp với Lăng Lực, lại vừa lén quan sát hai người có âm mưu riêng bên cạnh. Một người bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của ông chủ, làm bộ làm tịch, ý định ban đầu muốn hướng về phía người nọ. Rõ ràng đang ở ngay trước mặt, nhưng cũng không dám nhìn cô ta lâu; Còn một người khác lại không hay biết gì, chỉ cảm thấy ông chủ mới rất khó gần, trong lòng bất ổn, mà không biết cô đã sớm ăn anh ta sạch sẽ.
Bữa cơm này, bề ngoài có vẻ gió thổi mây trôi, nhưng trên thực tế cuồn cuộn sóng ngầm. Hai nhân vật chính ăn không thấy ngon, chỉ có khán giả ngồi xem như Ada là tương đối hưởng thụ.
Mọi người trong nhà ăn vô cùng ngạc nhiên trước sự biến chuyển bất ngờ này. Nhưng không có ai dám nhiều lời, mọi người đều ra vẻ đang vùi đầu ăn cơm. Trên thực tế lại luôn dùng khóe mắt vụng trộm quan sát, vểnh tai hóng hớt vài câu. Nhưng những lời hội thoại đều rất bình thường, mấy người ngồi bên cạnh bọn họ cũng không hiểu được nguyên nhân tại sao.
Không dễ dàng gì Lăng Lực mới dùng xong bữa, anh vừa lấy khăn giấy lau miệng, vừa nói, “Tôi ăn đủ rồi, đi trước nhé.” Nói xong liền đứng lên, bưng khay của mình rời đi.
“Chào anh.” Ada và Mạc Đồng kính cẩn chào một tiếng. Trong lúc nhất thời ai cũng đứng yên, đợi đến lúc anh ta đi xa Mạc Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người cũng bưng khay thức ăn nguội lạnh đi về phía toa ăn.
Đến ca làm buổi chiều, tất cả các phòng ban trong công ty tràn ngập sự vui sướng, còn náo nhiệt hơn cả cảnh tượng cuối năm. Vì trong đống thư phải xử lý của mọi người đều có cùng một lá thư, thông báo: để tăng cường phúc lợi cho nhân viên trong công ty, bắt đầu từ ngày mai, những nhân viên ăn cơm tại nhà ăn, phí cơm nước mỗi bữa chỉ thu tiền nửa giá, một nửa còn lại do công ty chi trả. Đặc biệt thông báo ọi người biết.
Trong phòng làm việc liên tiếp vang lên những tiếng hò reo vui vẻ, Ada đánh một hàng chữ gửi qua QQ cho Mạc Đồng, “Thấy thế nào?” Mạc Đồng ngẩng đầu lên, cả hai người đều hiểu rõ ý nhau, cười thầm.
Đột ngột Mạc Đồng nghĩ tới chuyện gì đó, thuận tay đánh một hàng chữ gửi qua. “Sao lúc ấy chị lại to gan như vậy, sao có thể chắc chắn anh ta sẽ không nổi giận?” Đến bây giờ cô vẫn còn bội phục dũng khí của Ada, phải nói là rất liều mạng, còn có phần lỗ mãng.
Ada ngẩng đầu nhìn cô cười quỷ dị, lọc cọc lần hai, lại có một hàng chữ nhảy tới, “Chị là ai nào, chị chính là thầy tướng số Ada, nên chị biết hết!”
Buổi chiều hôm đi làm đầu tiên, ai nấy đều hưng phấn khác thường, ấp ủ sự cảm kích trong lòng, làm việc càng thêm hăng hái, phấn chấn. Chỉ ngoại trừ một người, đó chính là “Thượng đế” đã tạo ra động lực khổng lồ thúc đẩy mọi người làm việc.
Lăng Lực ngồi trong căn phòng làm việc của tổng giám đốc to như vậy, nhưng lại không có cách nào bình tâm được. Người yêu sâu đậm đang ở ngay trước mắt nhưng không nhận ra nhau, còn chuyện gì khổ sở hơn chuyện này chứ? Đêm hôm đó thấy cô mềm mại thơm mát, giống như một chú mèo con dịu dàng nằm ở trong ngực anh, đó là lần đầu tiên chân chính anh có được cô. Nụ hôn kia không những không thể giải trừ đói khát trong lòng anh, ngược lại còn không ngừng kích động niềm khát vọng và nỗi nhớ nhung của anh.
Cả buổi chiều, anh đi đi lại lại qua phòng làm việc của ban văn học số hai không dưới mười lần. Cũng nhân tiện đi qua xem những ngành khác, ra vẻ như đang tuần tra, nhưng trên thực tế là anh muốn nhìn Mạc Đồng. Anh lập tức phát hiện cô không ngồi ở vị trí gần cửa nữa, đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng anh đã vất vả phát hiện ra cô đổi chỗ ngồi tận trong góc phòng. Cô đang muốn tránh anh sao? Điều này khiến anh cảm thấy buồn cười.
Lúc này, anh đang đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mặt trời sáng lạn vẩy lên người anh những ánh nắng vàng rực. Anh châm một điếu thuốc, phiền muộn hít sâu một hơi. Rốt cuộc bây giờ anh phải làm gì? Không thể tùy tiện nhận lại nhau, nhưng khi không thấy cô, trong lòng anh lại thấy ngứa ngáy khó chịu.
Anh đang nghĩ tới xuất thần. Đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu vang. Anh đi tới bên cạnh bàn làm việc cầm điện thoại di động lên, chỉ thấy trên màn hình hiện tên Phùng Linh Linh. Đây đúng là củ khoai lang nóng bỏng tay. Anh cảm giác mình đã mập mờ với đối phương quá nhiều, còn dây dưa thêm nữa, sẽ không có cái gì tốt đẹp.
Tiếng di động bất khuất kêu vang không hề dừng lại, có thể tưởng tượng ra quyết tâm không đạt được mục đích thề không bỏ qua của người ở đầu dây bên kia. Anh liền nhấn nút trả lời.
“Alo, là tôi.” Giọng nói ngân như chuông bạc của Phùng Linh Linh truyền đến, “Đang làm gì vậy?”
“Đang ở công ty, còn có thể làm gì.” Anh nói nhàn nhã.
“Sắp tan tầm rồi, tối nay có hẹn gì chưa?” Anh đang định nói muốn sẽ ở lại học thêm nghiệp vụ, lại nghe thấy đầu dây bên kia nói, “Không phải anh định nói mình vừa mới trở về, không quen nghiệp vụ, phải ở lại làm thêm giờ chứ?”
Bị cô ta vạch trần dễ dàng như vậy, Lăng Lực cười cười, trong lòng thầm bội phục người phụ nữ này, đúng là không dễ gạt cô ta. “Đúng là tôi có ý định này đấy.”
“Xem kìa, bị tôi nói trúng rồi.” Phía đầu dây bên kia Phùng Linh Linh chậc lưỡi không ngớt, đắc ý giống như vừa túm được đuôi con chuột. “Lúc đầu, là ai nói muốn bái tôi làm sư phụ nào?”
Lăng Lực khẽ cười một tiếng, tán thưởng khả năng hài hước của cô.
“Hôm nay, sư phụ sẽ dạy anh bài học đầu tiên, đó là mau bỏ qua mấy công việc kia, dẫn tôi đi chơi. All work and no play makes jack a dull boy*. Người mới du học về như anh, chắc không đến nỗi không hiểu được đạo lý này chứ?”
*All work and no play makes jack a dull boy (là câu thành ngữ có nghĩa suốt ngày làm việc mà không dành thời gian cho việc giải trí, thư giãn sẽ không tốt cho sức khỏe, là một câu thành ngữ nổi tiếng được dùng để biện hộ khi đi chơi, đi dự tiệc hoặc để thuyết phục những người suốt ngày làm việc chăm chỉ đi chơi)
Lăng Lực không ngừng cười thành tiếng, “Tuân lệnh, sư phụ.”
Lăng Lực nhìn đồng hồ đeo tay, còn cách giờ tan tầm mười phút, anh thu dọn qua các thứ, rồi rời khỏi phòng làm việc.
Lái xe tới tập đoàn Thịnh Thế chỉ mất hơn một phút đồng hồ, vì công ty hai nhà ở rất gần nhau. Lúc anh chạy xe tới, Phùng Linh Linh đã tự nhiên cườI nói, đừng trước cửa đợi anh đến.
Nhưng cùng đúng lúc tan tầm, nhân viên tập đoàn Thịnh Thế nối đuôi nhau bước ra khỏi tòa cao ốc, nhìn thấy Lăng Lực bước ra khỏi chiếc xe Lincoln bắt chuyện với cô nàng rất hiếm khi thấy mặt Phùng Linh Linh, làm ai nấy đều rối rít vươn cổ qua xem, chỉ thấy trai đẹp gái xinh, đúng là một đôi khó gặp, lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, lén lút bàn tán xôn xao.
Phùng Linh Linh làm như không nhìn thấy, dáng vẻ tao nhã đi về phía Lăng Lực, dịu dàng cười với một mình anh. Lúc đi đến bên cạnh anh, cô còn dí dỏm ngẩng đầu lên nhìn anh cười, nụ cười vừa đắc ý, lại vô cùng quyến rũ, Lăng Lực bắt gặp cũng thấy rung động, mất hồn trong giây lát. Dù là ai cũng khó qua ải mỹ nhân. Bảo sao có nhiều công tử nhà quyền quý cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chiếc váy màu thạch lựu của cô ta, Lăng Lực biết, bọn họ cũng không hẳn chỉ nghĩ tới cơ nghiệp nhà cô ta thôi.
sssssssssssssss