Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 16: Nói Bóng Nói Gió
Giờ phút này giống như Lăng Lực tự lấy cục đá đập vào chân mình. Vốn là anh cố ý để cô chịu không nổi, lại không ngờ khi mình ngẩn đầu, đôi môi hồng hồng của cô ở trên đầu anh vì căng thẳng mà mấp máy, giống như trẻ con bị vật gì đó thu hút. Người yêu nhỏ xinh tối qua rõ ràng ở ngay trước mắt, anh có tật giật mình, chớp mắt mặt trở nên đỏ bừng, tim cũng không khống chế được đập điên cuồng. Anh cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, thuận miệng hỏi lại:” Phải không?” Liền vội vàng nới lỏng tay ra, sợ sự hồi hộp của mình bị cô phát hiện. Khi buông ra anh mới phát hiện mình dùng sức lớn như vậy, trên cổ tay cô lại nổi lên một cái dấu màu đỏ.
Anh nhanh chóng cúi đầu thấp xuống, âm thầm nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó kéo nhăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, cố ý làm chậm rãi, tranh thủ thời gian lấy lại bình tĩnh.
Mạc Đồng thấy anh lấy một cái túi xách nhỏ màu vàng nhạt từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra, vừa nhìn thấy, đúng là của cô.
Anh đưa túi xách cho cô, “Thực xin lỗi, tối hôm đó tôi nhận nhầm người. Túi xách này trả lại cho em.” Miệng anh giải thích, nhưng giọng điệu và vẻ mặt cũng không có chút áy náy nào.
Mạc Đồng bị một phen sững sốt, vội vàng đón lấy.
“Em kiểm tra xem bên trong có mất gì không. Trong túi có điện thoại di động, trong ví tiền có năm mươi đồng lẽ ba hào.”
Mạc Đồng ” à” một tiếng.
“Đừng lo lắng, nội dung trong điện thoại tôi không xem được, buổi tối đã hết pin.” Anh ra vẻ thông thạo, giống như chính nhân quân tử. Thực tế là đêm đó nhặt được túi xách của cô anh liền mở ra xem qua, chỉ tiếc là điện thoại di động lại hết pin, trong túi cũng không có đồ đạc gì.
Mạc Đồng lại ừ một tiếng.
“Cuối cùng cho em hai lời khuyên.”
“Khuyên cái gì?” Mạc Đồng ngạc nhiên.
“Thứ nhất, sau này ra ngoài mang theo bên người nhiều tiền một chút, khi gặp chuyện gì, mấy chục đồng lẽ cũng không thấm vào đâu.”
Anh công khai nói, trong lòng Mạc Đồng cũng đang nghĩ, chuyện tối đó cũng không thể coi là thật sự gặp chuyện gì? Bị người điên đuổi theo, bỏ mất túi, vì té mà da trên đầu gối bị tróc một mảng lớn. Nghĩ tới đây, vết thương kia như đã khép miệng lại giống như vẫn còn đau âm ĩ.
“Thứ hai, sau này nên quan tâm tới dạ dày của mình một chút, đừng ăn cay nhiều như thế, cẩn thận kẻo thủng dạ dày.”
Mạc Đồng nhớ tối đó anh chỉ ăn một đũa mì sợi liền bị cay đến chạy mất dép, trong lòng cười như hoa, miệng lại chỉ có thể vâng dạ liên tục, cảm kích sự quan tâm của lãnh đạo.
Lăng Lực dạy bảo xong, nhất thời không nói gì nữa. Mạc Đồng để túi lên bàn, tiếp tục sắp xếp tài liệu, chỉ vài phút sau đã xếp xong, không còn việc gì cô đứng ở đó không biết có nên mở miệng xin chỉ thị đi ra ngoài hay không. Trong khi đang do dự, liền nghe anh nói “Sắp xếp xong cô có thể ra ngoài.”
Cô vội vã vâng dạ, nhanh chóng cầm lấy túi xách của mình, chuồn mất.
Khi về đến văn phòng, có vài biên tập nhiều chuyện chào đón, giống như ruồi bọ ngửi được mùi trứng thối, hưng phấn nhảy nhót.” Mạc Đồng, cô có thể đi ra rồi, Lăng tổng tìm cô nói chuyện gì?”
“Có thể nói chuyện gì? Thì kêu tôi pha cafe, nhân tiện sắp xếp một vài tài liệu.” Mạc Đồng tự động che giấu việc thất thố và việc của cái túi xách kia.
“Chỉ vậy thôi?” Tiễn Lỵ Lỵ không tin.
“Không như vậy còn có thể thế nào?” Mạc Đồng hỏi đùa.
“Chao ôi, thực không thú vị.” An Phỉ Nhiên thở dài, “Sao thiếu tổng không gọi tôi? Đổi lại là tôi, chắc chắn không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”
Mạc Đồng không biết nên khóc hay nên cười. Cô nghĩ tới hôm nay mình bị kêu đi làm phục vụ như vậy chắc chắn là không liên quan tới vị trí chức vụ của mình. Vì thế suy nghĩ một chút nói với An Phỉ Nhiên, “Phỉ Nhiên, Cô xem Lăng tổng kêu tôi, chắc chắn là vì tôi ngồi ở phía ngoài cùng rồi, đối diện với cửa. Anh ta nhìn qua bên này, chắc chắn nhìn thấy tôi đầu tiên, không gọi tôi thì gọi ai? Nếu không, hai ta đổi vị trí, nói không chừng lần sau anh ta bảo cô pha cafe cho anh ta.”
An Phỉ Nhiên thấy cô nói chân thành, nghĩ lại cũng thấy chuyện là như vậy, liền đồng ý, “Tốt, cô nói lúc nào thì đổi được.”
“Không bằng đổi ngay bây giờ?” Mạc Đồng đã sớm mơ ước vị trí đó của cô ấy, cái vị trí kia của cô ấy là ở hàng sau, có thể mặt đối mặt với Ada, như vậy, cô có thể thường xuyên gặp Ada.
“Tốt.”
Hai người nói làm là làm ngay, thu dọn đồ đạc của mình, cấp tốc đổi vị trí. Sau khi ngồi vào vị trí của mình, Mạc Đồng cảm thấy an tâm, An Phỉ Nhiên đang chờ cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Tập đoàn Á Hoa có nhà ăn riêng dành cho nhân viên, điểm này cũng rất hiếm có trong các công ty. Đến thời gian ăn trưa, Mạc Đồng và Ada lấy cơm xong. Hai người bưng đồ ăn đến bàn đặt gần cửa sổ ngồi xuống giống như trước đây.
“Thực sự anh ta chỉ bảo em đi lấy cafe giúp anh ta sao?”
Đêm đó Ada muốn nhờ Lăng Lực đưa Mạc Đồng về nhà. Nhưng Mạc Đồng say đến không biết gì, cô thật sự không yên lòng. Vì thế liền kêu phó Phòng Lưu đưa các cô về chổ của cô ấy. Cả buổi tối, Mạc Đồng giống như người chết, sáng hôm sau tỉnh lại, hỏi cái gì cũng không biết.
Ada nhớ lại hình ảnh hôm đó, cuối cùng cũng cảm thấy không hợp lí. Lăng Lực đối xử với Mạc Đồng không giống bộ dạng thừa nước đục thả câu. Lại có chút nghĩ không chính đáng, thời gian dài như thế, ban đêm trong nhà hàng còn nhiều ghế, anh ta muốn làm gì đã sớm làm. Hơn nữa, đàn ông giống như anh ta, tội gì phải dùng thủ đoạn hạ lưu, dựa vào điều kiện của anh ta, phải có rất nhiều cô gái tình nguyện đáp lại mà.
Hình ảnh đêm đó lại cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, nghi ngờ của cô càng ngày càng có căn cứ, đó chính là: vị Lăng thiếu mới tới này chắc chắn là biết Mạc Đồng, không chỉ có biết, mà hai người còn có ẩn tình sâu xa. Vẻ mặt cử chỉ đêm đó của anh ta, anh ta hôn Mạc Đồng, cuối cùng ôm cô ấy vào lòng, cằm cọ vào tóc của cô ấy, khẽ gọi tên cô ấy, bộ dạng đều biểu hiện ra anh ta yêu cô gái này.
Nhưng Mạc Đồng không biết anh ta.
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Cô không dám tùy tiện nói lại việc này với Mạc Đồng, bởi vì việc này không hề nhỏ, ngộ nhỡ chọc ra cái dạng gì, có thể là chuyện lớn.
Bây giờ cô hỏi Mạc Đồng, trong lòng đã sớm biết rõ Lăng Lực kêu cô ấy không thể nào chỉ đơn giản là pha cafe như vậy.
“Thật mà, chị không thấy anh ta gọi em đi pha cafe cho anh ta sao?” Mạc Đồng vẫn muốn nói dối cho qua.
” Chỉ như vậy thôi sao?” Ada nhíu mày. “Em biết không? Mỗi khi em nói dối, khóe môi đều hơi mím, vừa rồi chị nhìn thấy khóe môi em mím lại, chớ giả bộ, nói mau.”
Ada luôn hiểu cô nhất. Cô ở Á Hoa chỉ có cô ấy là bạn tốt. Trong tòa nhà đứng đầu trong các công ty, nhân tài luôn đông đúc, tất cả mọi người trong đầu toàn là tinh hoa, lòng dạ thâm hiểm. Mạc Đồng luôn có cảm giác như bước trên băng mỏng. Nhưng Ada thì khác, mặc dù cô ấy cũng rất tinh tế, nhưng có tấm lòng tốt, nhiệt tình. Dĩ nhiên, không phải với ai cô ấy cũng như vậy, chỉ là đặc biệt cởi mở với Mạc Đồng. Mạc Đồng đi chung với cô ấy rất thoải mái. Ada lớn hơn cô ba tuổi, đã có bạn trai ổn định, làm công ty bất động sản ở thành phố A. Hai người chờ góp tiền mua nhà kết hôn.
Mạc Đồng hoảng sợ hỏi, “Em dễ bị nhìn thấu như vậy sao?”
“Em yên tâm đi, chỉ có những người thông minh quen biết em mới nhìn ra được. Dù sao, bình thường cậu cũng ít giao lưu với mọi người. Mọi người ai cũng có thói quen, còn em, tất cả đều là khối băng lạnh, xa cách người ngoài ngàn dặm.”
Mạc Đồng biết không thể gạt được cô ấy, húp một ngụm nước canh, thấp giọng nói:”Đã xãy ra một chút chuyện xen ngang.”
“Nói nhanh lên một chút”. Ada hưng phấn nói.
Mạc Đồng nói chuyện tối hôm đó, cho rẳng Lăng Lực là người điên, sợ tới mức vứt túi xách và việc té ngã cho Ada nghe.
“Em nghĩ hôm nay anh ta gọi em chủ yếu là muốn trả túi xách cho em.”
Ada nghe xong hết hồn, thêm chuyện tối thứ sáu cô nhìn thấy, nghe thấy vậy, phỏng đoán trong lòng cô càng ngày càng chắc chắn.
“Vậy anh ta có trả lại cho em không?”
“Trả rồi.”
“Anh ta giải thích chuyện tối hôm đó đuổi theo em như thế nào?”
“Anh ta nói anh ta nhận nhầm người.”
“Nhận nhầm người?” Ada nghi ngờ gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng. Buổi tối thứ sáu lúc anh ta ôm Mạc Đồng, rõ ràng anh ta kêu tên của cô ấy, làm sao có thể nhận nhầm người?
“Mạc Mạc, tạm thời mặc kệ người khác có nhận nhầm người không. Em thành thật nói ình biết, em có quen anh ta không? Trước kia các người đã gặp mặt chưa? Hay là nói___” Ada dừng một chút, Mạc Đồng biết tiếp theo cô ấy muốn nhấn mạnh cái gì, cô rất hiểu người chị gái nghịch ngợm này. Mỗi khi cô ấy muốn ném bom, đều ngừng trước một lúc, vận đủ khí, cứ như vậy, khi bom rơi xuống mới có thể nổ làm đối phương không còn tro cốt. “Các người là bạn học ngày xưa kiêm người yêu à?”
Đầu tiên Mạc Đồng chấn động, tiếp theo liền gắt cô ấy một tiếng, “Biết ngay miệng chị không tuông ra được những lời tốt đẹp.”
Cô vùi đầu và miếng cơm, cân nhắc trong giây lát, còn nói:” Tối hôm đó chạy về nhà, em đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng không nhớ có nhân vật Tần Nam này. Em không nhớ rõ có vị bạn học như vậy, hơn nữa em là người của một tỉnh nhỏ. Anh ta là một thiếu gia có tiền như vậy, làm sao có thể đi học ở nông thôn chứ? Không có khả năng.” Cô nói xong như muốn tự thuyết phục chính mình lại lắc lắc đầu.
“Nói cũng đúng.” Ada nghe cô ấy nói như vậy cũng sớm hiểu được đạo lý, lại nghĩ đến Mã Khôn nói Lăng Lực chỉ du học ở nước ngoài, mới trở về không lâu, hai người làm sao có thể cùng xuất hiện chứ? Nghĩ đến tình huống này quả thực là kì lạ, chuyện kia cô không thể nói tùy tiện nói lung tung, đỡ phải gặp họa.
Ngược lại, cô dùng ý tứ sâu xa dặn dò Mạc Đồng, “Vậy em phải cẩn thận rồi, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, anh ta lại nhìn chằm chằm em như vậy thật không phải là chuyện tốt, trừ phi___” giọng nói của cô ấy lại chuyển đi, Mạc Đồng không chỉ có cảm giác sởn gai ốc, cô còn hoảng sợ cả kinh, ai chịu nổi?
“Có chuyện mau nói, có rắm thì mau đánh”. Mạc Đồng gõ một cái lên dĩa của cô ấy.
“Trừ phi anh ta nhìn thấy em. Vừa gặp đã yêu.” Ada cười nói nửa đùa nửa thật.
Mạc Đồng vừa nghe, lại cáu gắt, tuy nhiên Ada nói nhỏ, nhưng cô vẫn sợ cách vách có người, hận không thể đứng lên che miệng của cô ấy, “Đi chết đi. Á Hoa người đẹp như mây, dù thế nào cũng không tới phiên em. Hơn nữa, tối hôm đó anh ta và Phùng Linh Linh của tập đoàn Thịnh Thế vô cùng thân mật, không phải là chị cũng thấy sao, chị nói bừa như vậy không phải hại em à?”
Tròng mắt Ada xoay chuyển, lắc đầu, thở dài, không nói thêm cái gì.
sssssssssssssss