Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 16: Hỏi Ngược
Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Hanny
Beta: Mít
***
Hãy ủng hộ nhà Noãn Thâm bằng cách đọc truyện tại w@ttp@d chính chủ, mọi thông tin về truyện sẽ được cập nhật tại blog Noãn Thâm.
Ôn Tư Sâm nhìn theo hướng Diệp Phong Hoa, thấy được vị trí văn phòng của Lam Vãn Thanh, liền trực tiếp xoay người ôm cô đi theo hướng đó.
Vóc dáng của Lam Vãn Thanh không tính là thấp, đặc biệt hôm nay còn mang giày cao gót.
Nhưng lúc này lại cuộn tròn ở trong lòng anh, rất giống mèo Ba Tư đang ngủ say, nho nhỏ, mềm mại.
Ôn Tư Sâm đi đến cửa văn phòng Lam Vãn Thanh, dùng khuỷu tay nhẹ áp then cửa, mũi chân chống cạnh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, ánh trăng sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ rộng lớn khiến văn phòng trở nên mông lung.
Anh hơi híp mắt, không phí nhiều sức lực, phát hiện cánh cửa phía sau bàn làm việc của cô.
Ôn Tư Sâm rất ít khi ở công ty, cho nên văn phòng của anh trừ các vật đồ dùng làm việc cơ bản, ngoài ra chẳng có thứ gì khác, nhưng anh trai Ôn Tư Cảnh của anh dành thời gian cả ngày ở công ty, thậm chí sẽ ở lại công ty khi có việc gấp.
Bởi vậy trong văn phòng của anh trai, sẽ chuẩn bị phòng ngủ để đề phòng bất kì tình huống gì xảy ra.
Hiển nhiên, người con gái nằm trong lòng anh cũng như thế này.
Anh cẩn thận ôm Lam Vãn Thanh lên giường, giúp cô cởi giày cao gót trên chân ra, tầm mắt hướng lên trên nhìn cô mặc bộ tây trang trên người một lúc lâu, suy nghĩ một chút vẫn là giúp cô cởi cúc áo bên ngoài.
Ôn Tư Sâm đắp cho cô một cái chăn mỏng, ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn cô.
Trong lúc ngủ, Lam Vãn Thanh ho nhẹ hai tiếng, âm thanh ong ong, hô hấp nặng nề, cô nhẹ nhàng xoay người nằm nghiêng, đôi tay giao nhau gối lên mặt sườn, mày nhíu chặt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào mặt cô, sắc mặt không khoẻ trắng bệch khiến anh cau mày lại.
Bệnh cảm này của cô, nhất định phải đi bệnh viện mới được.
Vừa định đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, Ôn Tư Sâm quay đầu, thì ra là người đàn ông vừa rồi ôm cô.
Trước khi mở cuộc họp, hai người đã gặp nhau ở hành lang, nhìn anh ta giống như trợ lý của cô.
Lúc này, nghĩ lại hình ảnh anh ta vừa ôm Lam Vãn Thanh lên lầu, quan hệ giữa bọn họ không đơn giản như vậy.
Anh nhìn người đàn ông đi đến mép giường, cúi đầu nhìn thoáng qua Lam Vãn Thanh đang nằm, chuyển tầm mắt qua nơi anh đang ngồi ở mép giường.
“Anh……”
“Cô ấy……”
Hai người định mở miệng lại im lặng.
“Anh và……”
“Cô ấy nên……”
Diệp Phong Hoa:……!
Ôn Tư Sâm:……!
Diệp Phong Hoa khoanh tay trước ngực, hất cằm ý bảo Ôn Tư Sâm nói trước.
Ôn Tư Sâm cũng không khách khí, cúi đầu nhìn thoáng qua đôi mày vẫn nhíu chặt của Lam Vãn Thanh, nhíu mày nói: “Cô ấy nên đi bệnh viện xem sao.”
“Không được, chị Lam không thích tiêm, nửa đường chị ấy tỉnh cũng sẽ nháo nhào đòi về.” Diệp Phong Hoa lắc đầu, ảo não mở miệng, giữa những câu chữ đó là sự thân mật với Lam Vãn Thanh.
Ôn Tư Sâm cố đè nén tiếng vang trong lòng, để không phát ra ghen tuông, anh hạ thấp giọng: “Cô ấy cảm hai tuần, chẳng lẽ vẫn luôn để như vậy?”
“Ha!” Diệp Phong Hoa nhướng mày: “Anh biết nhiều thật đấy.”
Anh ta hơi cong người, tiến đến trước mặt Ôn Tư Sâm, híp mắt làm dáng tôi là thám tử nhìn anh: “Anh và chị Lam rốt cuộc có quan hệ gì?”
Ôn Tư Sâm nhíu mày, chống bả vai anh ta, đẩy về phía sau: “Anh biết tôi?”
“Nhị thiếu gia tập đoàn Ôn thị.” Diệp Phong Hoa đứng thẳng, nhìn anh cười cười: “Cũng không tính là người khiêm tốn.”
Thì ra nguyên nhân là như vậy.
Ôn Tư Sâm cười khổ, anh còn cho rằng……!
Cho rằng cái gì?
Lúc ấy, người muốn cô chặt đứt tình cảm là anh, anh còn nghĩ người khác biết anh là do chính miệng cô chủ động nhắc đến sao?
Huống hồ, có khả năng lúc ấy anh là ai cô cũng không biết, anh cũng chưa từng nói tên của anh cho cô biết
Nghĩ đến đây, Ôn Tư Sâm sửng sốt.
Nhớ đến vừa rồi ở hành lang đụng mặt cô, cô xưng hô “Ôn tiên sinh” với anh, lúc ấy anh không nghĩ nhiều, cho rằng cô nói là “Wen tiên sinh”, bởi vì hai chữ phát âm giống nhau.
Ôn Tư Sâm mới nghĩ ra có chuyện gì đó không đúng.
Tuy cô tỏ vẻ xa lánh anh, nhưng lúc anh xuất hiện, cô không hề biểu hiện kinh ngạc.
Có thể nói là, thật ra cô…!vẫn còn tình cảm với anh phải không?
Cô hẳn đã điều tra anh, một tập đoàn Lam thị lớn như vậy, tìm một người còn không phải là việc hạ bút thành chương* ư.
(*Hạ bút thành văn – 信手拈来: Ý nghĩa là hễ cầm đến bút thì viết thành văn.
Hình dung mạch suy nghĩ viết văn nhạy bén, văn chương viết rất nhanh.)
“Lan.” Ôn Tư Sâm nhìn Lam Vãn Thanh ngủ say: “Cô ấy nói với anh sao?”
“Chị Lam à.” Diệp Phong Hoa bĩu môi: “Chưa nói gì cả, chỉ nói là người xa lạ bình thường mà thôi.”
Diệp Phong Hoa không phải một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, đương nhiên anh ta nhìn thấy Ôn Tư Sâm nhìn Lam Vãn Thanh là có tâm tư khác, hơn nữa anh ta hiểu biết Lam Vãn Thanh nhiều năm, cho dù cô chưa nói gì, nhưng cách cô đối xử với người đàn ông trước mặt này khác biệt sự lạnh lùng vốn có của cô.
Nếu không phải tình huống khẩn cấp vừa rồi, Lam Vãn Thanh tuyệt đối sẽ bảo anh ta tiễn khách mà không phải là mời vào phòng nghỉ.
Anh ta vẫn cảm thấy có gì đó lạ lạ, chính là bầu không khí giữa hai người này thật kỳ quái, nói ái muội không phải ái muội, nói không ái muội thì lại mang vương vấn ái muội.
Quái lạ.
Diệp Phong Hoa:……!
Ôn Tư Sâm nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, hiển nhiên không bỏ ngoài tai lời nói nghiêm túc của Diệp Phong Hoa, nếu Lan thật sự nói với người đàn ông này, vừa rồi anh ta dễ dàng giao cô cho anh có dễ dàng không?
“Tôi theo đuổi cô ấy.” Lòng bàn tay Ôn Tư Sâm nhẹ ấn mày đang nhíu chặt của Lam Vãn Thanh, nhẹ giọng nói, anh nhìn giữa hai mày của cô đã giãn ra một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm túc lặp lại một lần: “Tôi theo đuổi, để cô ấy thành vợ tôi.”
Diệp Phong Hoa: WHAT???
Vợ???
Đừng tưởng rằng anh đẹp trai thì có thể ba hoa chích chòe*!
(*Ba hoa chích chòe: những chuyện lung tung, không đâu vào đâu.)
“Chị Lam, chị ấy…” Diệp Phong Hoa bị Ôn Tư Sâm kích thích, không khỏi cất cao giọng.
Lam Vãn Thanh nghe ồn ào, không chịu được thấp giọng “ưm” một tiếng, cô mơ màng nghe thấy tiếng của Diệp Phong Hoa, giọng mũi lẩm bẩm mở miệng: “Tên điên, đi ra ngoài.”
Nhìn Lam Vãn Thanh xoay người, quay lưng về phía họ tiếp tục ngủ.
Diệp Phong Hoa: “……”
Em đang quan tâm đến việc chung thân đại sự của chị đó, chị lại đuổi em ra ngoài!
Khóe miệng Ôn Tư Sâm hơi nhếch, đắp chăn giúp Lam Vãn Thanh, vừa qua đầu vai cô, lại trấn an nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau đó ra hiệu cho Diệp Phong Hoa, hai người cùng nhau ra ngoài phòng ngủ.
Ôn Tư Sâm hiểu biết nhiều hơn so với Diệp Phong Hoa, thời gian vừa qua, anh nhìn ra được quan hệ giữa hai người thân mật, tình cảm rất tốt, nhưng cảm giác kia giống như ỷ lại sự quan tâm của người thân, không phải tình cảm nam nữ.
Việc này khiến anh yên tâm nhiều hơn.
Muốn chứng minh sự suy đoán của anh, nếu không làm một hoạt động gián điệp thì cũng thật sự ngu ngốc.
……!
Tâm sự cùng Diệp Phong Hoa rồi quay lại, màu xanh lá bên ngoài cửa sổ sát đất đã nổi lên sắc cam nhàn nhạt, mặt trời ở Đông Thành dần lộ đầu sau rừng rậm sắt thép, chân trời như bị xé mở một lỗ hổng, ánh mặt trời ló dạng, gấp gáp không chờ nổi rồi lại chờ đợi kiên nhẫn.
Giống như anh hiện tại.
Ôn Tư Sâm đặt cốc nước ấm trong tay lên tủ, ngồi vào mép giường, rũ mắt nhìn cô gái vẫn còn ngủ say.
Lúc ấy ở Maldives, cô luôn đi theo phía sau anh, linh động giảo hoạt, nhưng lúc cô làm việc, thần thái kém xa sự hoạt bát ấy.
Trước kia anh nghe người khác nói cô đánh đâu thắng đó trên thương trường, không có gì ngăn cản nổi, kết hợp với những lời Diệp Phong Hoa nói với anh, không khó để hình dung, chỉ có anh may mắn thấy được sự ngọt ngào của cô.
Mà anh lại không biết tốt xấu để đánh mất.
Tối hôm qua, cô không mở miệng đuổi anh đi, là đã giữ mặt mũi cho anh lắm rồi.
Ôn Tư Sâm giơ tay nhẹ xoa thái dương cô, cô gái này lặng yên đã đi vào trái tim anh, mặc kệ là dáng vẻ làm việc của cô sấm rền gió cuốn như thế nào, nhưng cô ở trong lòng anh vẫn mềm mại.
Chỉ có cô.
– —
Cô gái trên giường có động tĩnh, Ôn Tư Sâm vào dựa sô pha đối diện giường, chợt mở bừng mắt.
Lam Vãn Thanh nhắm mắt duỗi thẳng cánh tay sờ soạng trên tủ đầu giường, Ôn Tư Sâm đứng dậy, lấy đi cốc nước ấm cô vừa đụng tới, trước một giây giúp cô tránh xa nguy hiểm.
Miễn cho cô không cẩn thận làm đổ lên người.
Biết cô đang tìm điện thoại xem thời gian, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, hiển nhiên Lam Vãn Thanh vẫn còn mơ hồ, nói: “7 giờ.”
Ý cười tràn ngập trong câu nói của anh.
Đột nhiên nghe thấy giọng nam vừa xa lạ vừa quen thuộc, tay Lam Vãn Thanh định vươn lên tủ đầu giường hơi dừng lại, ống tay áo lộ ra cổ tay trắng muốt, trông rất quyến rũ.
Anh mắt Ôn Tư Sâm âm u, theo cánh tay cô di chuyển lên trên, nhìn hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ của cô.
Quen thuộc là bởi vì âm thanh này thường xuyên vọng bên tai cô, xa lạ là vì nó xuất hiện ở trong phòng ngủ của cô, không thích hợp cũng không hợp tình hợp lý.
Cô suy nghĩ, nằm im một lát, hoài nghi bản thân bị bệnh nghiêm trọng đến mức xuất hiện ảo giác.
“Còn chưa tỉnh ngủ sao?” Ôn Tư Sâm hơi cúi người, khẽ chạm mu bàn tay cô đang bất động.
Giây tiếp theo, tay Lam Vãn Thanh như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại, mở to mắt.
Ôn Tư Sâm xem phản ứng theo bản năng của cô, đầu ngón tay anh hơi cứng, đứng thong thả dựa vào đầu giường, tay lại đút vào túi quần, nắm nhẹ.
Lam Vãn Thanh sinh bệnh nên đầu óc choáng váng, chớp mắt một cái đã suy sụp, cô nhớ mang máng tối hôm qua ở trong phòng hội nghị.
Đầu rất đau, nhưng vì có một đông bắt cô phải kiên trì đến cuối cùng, khi mọi việc được giải quyết, rốt cuộc mới được ra khỏi phòng họp, ký ức chỉ ngừng khi cô bị tên điên kia bế lên, cô nói với anh ta: “Về văn phòng.” Sau những lời này, việc gì xảy ra cô cũng không biết.
Tầm mắt Lam Vãn Thanh từ rèm cửa chuyển sang người đứng ở mép giường, anh đưa lưng về phía ánh sáng, nhìn cô chăm chú, Lam Vãn Thanh đành kéo chăn bông lên trên.
Cô hạ giọng, ngước mắt nhìn anh, ra vẻ bình tĩnh: “Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Ôn Tư Sâm sáng bừng, nâng nâng khóe miệng: “Ngày hôm qua tôi nói sẽ chờ em.”
Cho nên, anh chờ cô trong phòng ngủ à?
Lam Vãn Thanh liếc nhìn mọi thứ xung quanh, nhíu mày: “Trợ lý của tôi đâu? Tại sao anh ta không ở đây?”
Tiểu tử thúi Diệp Phong Hoa kia cư nhiên để một người xa lạ trong phòng ngủ của cô như vậy? Không sợ anh có mưu đồ gây rối với cô sao?!
“Anh ta ở bên ngoài văn phòng em.” Ôn Tư Sâm làm như biết cô suy nghĩ gì vậy, anh dịu dàng trấn an cô gái.
Anh nhìn thở phào nhẹ nhõm: “Anh ta là trợ lý của em, ở chỗ này không thích hợp.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Anh ta không thích hợp, chẳng lẽ anh thích hợp?
Ngắm đôi mắt như muốn lên án của Lam Vãn Thanh, Ôn Tư Sâm cười nhạt nói: “Tôi không giống, tôi là người em thích.”
Lam Vãn Thanh không khỏi nhíu mày, mím môi, không vui hỏi lại: “Phải không?”
Tay Ôn Tư Sâm nắm thật chặt, duy trì nụ cười nhạt trên mặt, cố gắng không để bản thân lộ ra sự bất an, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Lam Vãn Thanh nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, bỗng dưng cười ra tiếng, cố ý mang châm chọc: “Bốn ngày trước cũng không biết là ai nói với tôi, chuyện không thành thì sớm chặt đứt tình cảm cũng tốt.”
Khóe môi Ôn Tư Sâm mấp máy, Lam Vãn Thanh mỉm cười: “Tôi nghe anh, tôi đã chặt đứt.”
Ôn Tư Sâm biết cô đang nói lúc tức giận, nhưng chính tai nghe lời cô nói, giống như mình bị ai đạp một cái, đây là kết quả anh gieo gió gặt bão, lẽ ra anh nên chịu đựng.
“Tôi biết.” Hô hấp anh nhợt nhạt, dịu dàng nói: “Thế nên tôi sẽ theo đuổi em.”
Hãy ủng hộ nhà Noãn Thâm bằng cách đọc truyện tại w@ttp@d chính chủ, mọi thông tin về truyện sẽ được cập nhật tại blog Noãn Thâm.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Búi Búi: Giáo sư Ôn, tới theo đuổi tôi đi, tôi ngoan ngoãn ngồi bất động tại chỗ.
^^
Ha ha ha
–
Búi Búi ngoan ngoãn cầu xin một đợt thu hoạch mới..