Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 15: Về Nước
Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Mây
Beta: Sam
***
Hãy ủng hộ nhà Noãn Thâm bằng cách đọc truyện tại w@ttp@d chính chủ, mọi thông tin về truyện sẽ được cập nhật tại blog Noãn Thâm.
Ôn Tư Sâm trở về từ Maldives vào ngay sáng hôm sau, khi Lam Vãn Thanh vừa về nước.
Trước khi lên máy bay, anh đã gọi hơn mười cuộc nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.
Sau đó mới nghĩ đến khi đó cô vẫn trên chuyến bay, không khỏi lắc lắc đầu cười nhạo bản thân.
Khi lên máy bay rồi, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nhớ lại hai ngày từng chút từng chút một những chuyện khi ở cùng cô, từ phòng nghỉ đến bến tàu, cô không kiêng nể gì đánh giá anh qua lớp kính râm, cho đến ở khi ở trên tàu chống cằm, nhìn anh chằm chằm muốn tìm được đáp án.
Lại tới buổi trưa ăn cơm, ánh mắt cô liếc sang anh, trong đôi mắt ngập tràn ánh sáng, còn có cái ôm ngoài ý muốn trên thuyền Doni.
Trên bãi cát, cô cùng cô bé ngoại quốc chơi bóng, tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, anh còn ý thức được bản thân mình đã nổi lên phản ứng, không thể giải thích được sau ánh mắt thẳng thắn ấy của cô.
Rồi anh nổi giận vì tâm trạng hỗn loạn, điều quan trọng nhất, cũng điều làm anh ấn tượng sâu nhất, chú ý nhất, ở mãi trong đầu mà không tài nào vứt đi được, đó là sắc mặt tái nhợt của cô buổi chiều trước khi rời đi.
Hình ảnh kia làm anh vừa đau lòng vừa xa lạ, anh từ chối vô số cô gái, đám sinh viên trong trường đối xử nhiệt tình vài ba phút với anh nhiều vô số kể, nhưng anh chưa từng có cảm giác với bất kỳ một người phụ nữ nào như cô.
Hận mình không thể thu hồi lời nói lúc ấy, nhân tiện anh cũng tự đánh mình hai quyền.
Sau khi anh xuống máy bay, bắt đầu từ lúc ra khỏi sân bay, anh đã gọi điện liên tục cho cô, nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Anh bắt taxi đến tòa nhà Lam thị, nghe tin đã qua thời gian tan tầm.
Trước khi đi, nhân viên lễ tân nói với anh, chủ bọn họ đã nghỉ phép xuất ngoại còn chưa trở về, xem ra tin tức Lam Vãn Thanh về nước, người trong công ty không biết rõ.
Anh đành bất lực.
Ngày hôm sau hỏi địa chỉ nhà cô từ chỗ Ôn Tư Cảnh, anh đứng đợi trước cửa nhà gần hết ngày, cũng không thấy một người nào đi ra, anh bước tới ấn chuông cửa, cũng không có ai trả lời.
Giống như cô đã tan biến vào không khí.
Anh không có cách nào hình dung được sự mất mát và khủng hoảng của mình khi anh không gặp được cô, thậm chí anh không hiểu được vì sao cô lặng lẽ không một tiếng động chiếm lấy cả tâm trí anh.
Bọn họ không chỉ mới quen biết mấy ngày nay thôi, đúng không?
Nhưng anh phải thừa nhận rằng, một người phụ nữ như vậy, không có người đàn ông nào có thể từ chối được.
Đặc biệt là bây giờ.
Ôn Tư Sâm đi xuống bằng thang máy, nhìn Lam Vãn Thanh đang đi tới, tim đập rất nhanh.
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt hơi rũ xuống, cặp lông mày lá liễu hơi nhíu lại, đang dặn dò gì đó với người bên cạnh.
Cô mặc bộ tây trang thắt eo màu đen, làm nổi bật vòng eo nhỏ và đôi chân dài của cô, tiếng giày cao gót bước đi trên sàn đã cẩm thạch, rất mạnh mẽ.
Mái tóc dài qua vai chuyển động theo từng bước đi của cô, nhẹ nhàng đong đưa lại sinh động.
Chiếc nơ thắt bên trong cổ áo sơ mi trắng làm dịu đi sự lạnh lùng trên gương mặt cô, nhưng màu trắng kia càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, thậm chí còn trắng hơn so với sắc mặt của cô ở Maldives vào hoàng hôn ngày đó.
Bước chân của Ôn Tư Sâm dừng lại, đợi cô đi đến gần hơn một chút, mới phát hiện mặc dù cô nói năng mạnh mẽ, nhưng giọng mũi vẫn còn rất nặng.
Tâm tư của người phụ nữ này đều đặt vào công việc, không hề chú ý tới anh, Ôn Tư Sâm không để ý tới sự kinh ngạc của người đàn ông đang đi bên cạnh cô nhìn thấy anh.
Lam Vãn Thanh chuẩn bị lướt qua người mình, anh liền trầm giọng gọi tên cô.
“Lan.”
– —
Đây là lần đầu tiên Ôn Tư Sâm mở miệng gọi tên Lam Vãn Thanh.
Không biết có phải vì mới uống thuốc cảm hay không, nghe được giọng nói này, trong nháy mắt Lam Vãn Thanh cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng.
Cố tình không nghĩ đến là một chuyện, trong lúc vô tình nghe được lại là một chuyện khác.
Lam Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.
Thì ra, cô đối với anh, đã đến mức chỉ cần nghe giọng nói thôi là có thể nhận ra được rồi.
Khuôn mặt tuấn tú, dáng người thẳng tắp của người đàn ông, giống như ngày hôm qua, chỉ là lúc này lông mày anh hơi nhíu lại, không che giấu được vẻ lo lắng trong mắt anh.
Cô không biết anh đến đây bằng cách nào, nếu anh đã xuất hiện ở chỗ này, vậy thì chắc chắn anh đã nghĩ kỹ rồi, đáng tiếc là, bây giờ cô lại không có thời gian nói chuyện thẳng thắn với anh.
“Xin lỗi, bây giờ tôi đang có việc gấp, mặc kệ anh muốn nói chuyện gì đi nữa, tôi cũng không có thời gian.” Lam Vãn Thanh nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Phong Hoa bên cạnh, nhẹ giọng dặn dò: “Dẫn Ôn tiên sinh đến phòng khách trước đi.”
Dứt lời, cô đi về phía trước, khuỷu tay bị anh giữ chặt lại.
Ôn Tư Sâm nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, sự mỏi mệt ẩn hiện ngưng tụ dưới đôi mắt, trong lòng như bị kim châm, sự quan tâm và lo lắng đến bên miệng lại xoay chuyển, chỉ dịu dàng nói một câu: “Tôi chờ em.”
Lam Vãn Thanh không nói nữa mà chỉ gật đầu, cất bước đi đến thang máy phía trước.
Diệp Phong Hoa gọi trợ lý thư ký đến, nhanh chóng dặn dò một vài câu, rồi cũng đi theo sau Lam Vãn Thanh vào thang máy.
Ôn Tư Sâm thấy Lam Vãn Thanh vào thang máy, mới đi theo sự hướng dẫn của trợ lý thư ký, vào phòng tiếp khách ở cửa thứ hai bên cạnh.
– —
Lam thị là công ty niêm yết, điều động nhân sự nội bộ, cổ phiếu cũng có thể bị rung chuyển, chứ đừng nói là chuyện chủ tịch qua đời bị truyền ra ngoài.
Sự việc xảy ra đột ngột, lại không hề có cảnh báo, mọi người đều hoảng sợ, không quan tâm đến tính xác thực của sự kiện.
Chuyện này dùng tốc độ ánh sáng lan truyền trên mạng, hơn nữa còn có người cố ý thúc đẩy, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cổ phiếu Lam thị đã giảm gần đến 10%.
Bộ phận pháp lý muốn đưa ra lời thanh minh, ngày hôm qua Lam Vãn Thanh ở bệnh viện cùng Lam Hồng Đào, Thôi Lan quay một đoạn video ngắn khi cô ngồi gọt táo cho Lam Hồng Đào rồi gửi cho bộ phận quan hệ công chúng.
Không phải kỹ thuật gọt táo của cô tệ đến mức không thể chấp nhận được, nhưng là mỗi lần cô thử làm, Lam Hồng Đào đều cười vô cùng vui vẻ, ngày hôm qua vô tình nói tới chuyện Lam Thần Dật và Tập Vận qua đời, ông cụ không còn cười nữa.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này để trêu chọc ông nội, cô bảo Thôi Lan quay phim lại, là muốn gửi đến điện thoại của Lam Hồng Đào, thỉnh thoảng ông sẽ mở ra xem cho vui.
Cũng không nghĩ tới lúc này nó lại phát huy tác dụng.
Quan trọng nhất bây giờ, trước tiên là loại bỏ tin đồn, động viên tinh thần của các cổ đông ổn định trở lại.
Phương pháp này sẽ có hiệu quả.
– —
Trong vòng nửa tiếng, bộ phận kỹ thuật đã tra được người đứng sau chuyện này —— Lý Tư người phụ trách khoa học kỹ thuật Reese.
Sau lưng còn có xí nghiệp Minh Hoa thúc đẩy.
Người phụ trách khoa học kỹ thuật Reese Lý Tư nhiều lần gọi điện thoại, muốn tự mình thương lượng với Lam Vãn Thanh về việc Lam thị thu mua cổ phiếu của bọn họ, nhưng đều bị cô từ chối.
Họ tức giận nghĩ ra một vài ý tưởng muốn đánh một đòn phủ đầu cho Lam thị.
Từ một vài tin đồn, nghe được Lam thị chuẩn bị thu mua cổ phiếu của Minh Hoa, lúc này mới tìm Minh Hoa để hợp tác, phối hợp ăn ý với nhau.
Lúc này, Lam Vãn Thanh rất tức giận.
Đầu tiên, Lam Vãn Thanh cô không phải là quả hồng mềm để người khác tùy tiện uốn nắn.
Thứ hai, Lam Hồng Đào là khu cấm địa của cô, nếu có ai đó không cẩn thận đụng đến sẽ làm cô khó chịu, càng đừng nói đến chuyện bọn họ phát tán ra tin đồn không hay.
Mặc dù đúng là có lỗi vì lúc trước đã đồng ý chuyện Diệp Phong Hoa thu mua Minh Hoa để luyện tập, nhưng lúc này Lam Vãn Thanh quyết tâm muốn đẩy hai công ty này vào đường chết.
Cho dù Lam Vãn Thanh đang bị bệnh, khi cô thu lại sự lạnh lẽo, cũng làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ, ánh mắt cô sắc bén nhìn tổng giám đốc thị trường Lưu Khải vừa bị gọi tới: “Có bao nhiêu ngân hàng để Minh Hoa và Resse vay vốn?”
“Bảy ngân hàng.”
“Còn bao nhiêu ngân hàng chúng ta có cổ phần?”
“Chỉ có ba ngân hàng.”
“Nắm giữ bao nhiêu cổ phần?”
“Một nhà 20%, một nhà 18% và một nhà nữa là 24%.”
“Tạo áp lực cho ba ngân hàng này, trước ngày mai truyền thông đưa tin Resse và Minh Hoa đang bị khủng hoảng tài chính ra ngoài.” Cô nhìn Lưu khải: “Mặc dù sẽ không trực tiếp tạo ra nguy cơ, nhưng chỉ cần thông tin này truyền ra ngoài, mấy ngân hàng khác nhất định sẽ thắt chặt vòng quay vốn lưu động của hai công ty, không đến nửa tháng, cổ phiếu của bọn họ nhất định sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.”
Lam Vãn Thanh quay đầu lại, nhìn quản lý bộ phận chứng khoán Bạch Ngọc Phi: “Đến lúc đó, tôi muốn thu mua toàn bộ cổ phiếu của bọn họ, chờ đến khi giá cổ phiếu tăng trở lại, lại tung ra toàn bộ ra thêm một lần nữa, sau đó tôi cần các người yêu cầu ngân hàng của chúng ta lại cho toàn bộ hội đồng quản trị của bọn họ vay vốn, dụ bọn họ mua lại cổ phiếu.”
“Trước khi cho bọn họ cho vay, theo tôi được biết không một ai trong số bọn họ có tay chân sạch sẽ cả, đến lúc đó lại đào vấn đề của bọn họ lên, làm cho giá cổ phiếu giảm xuống một lần nữa.” Lam Vãn Thanh híp mắt, dưới anh đèn sợi đốt sáng chói trong phòng họp, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: “Tôi muốn làm sao để cho mấy người bọn họ đều phải nợ nần chồng chất, cả đời cũng đừng hòng lật lại!”
– —
Nhân tài dưới trướng Lam thị rất nhiều, kim quay vòng mấy tiếng đồng hồ, các bộ phận phối hợp ăn ý với nhau.
Tạm thời ngừng lại, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và tiếng gọi điện thoại.
Lam Vãn Thanh phân phó Diệp Phong Hoa chuẩn bị bữa ăn khuya cho mọi người, để mọi người có thời gian tranh thủ ăn cái gì đó, cô nhẹ nhàng nói cám ơn, lời cô nói không xem là khách khí.
Mặc dù là nhân viên của Lam thị, những vấn đề này dường như là chuyện mà mọi người nên làm, nhưng Lam Vãn Thanh lại không thể không thừa nhận, cô hơi ích kỷ nên mới để mọi người ở lại tăng ca thâu đêm cùng cô.
Đương nhiên nhân viên sẽ không phản đối, nhất là khi nghe được đêm nay tăng ca sẽ được tính gấp năm mức lương tăng ca theo giờ, vì vậy họ không có ý kiến gì hết.
3 giờ sáng, cổ phiếu bắt đầu tăng trở lại, dư luận trên mạng dần chuyển hướng sang người tự tiện phát video, những chuyện còn lại không cần Lam Vãn Thanh đụng đến.
Diệp Phong Hoa mang bữa ăn khuya đến cho cô, cô lắc lắc đầu, khẽ cười chào hỏi mọi người, rồi ra khỏi phòng họp.
Nghe thấy tiếng bước chân theo sau của Diệp Phong Hoa, Lam Vãn Thanh rũ mắt đứng ở khúc cua trước cửa phòng họp, quay lưng về phía anh ta vẫy vẫy tay, anh ta không hiểu lắm, chỉ bước hai bước đến bên cạnh cô.
“Lam tổng, có chuyện gì sao?”
Lam Vãn Thanh túm chặt ống tay áo của anh ta, mỗi đầu ngón tay đang nắm run rẩy.
Diệp Phong Hoa phát hiện có gì đó không đúng, đỡ bả vai cô, cúi đầu nhìn cô, lớn tiếng gọi: “Chị Lam?”
Trán Lam Vãn Thanh đặt ở trên vai anh ta, thấp giọng dặn dò: “Đừng để lộ ra, hơi choáng váng mà thôi.”
Vừa dứt lời, cơ thể cô trượt xuống.
Diệp Phong Hoa nắm lấy eo cô bế ngang người lên, sải bước đi về phía trước, không có thời gian chờ thang máy, anh ta đẩy cửa cầu thang thoát hiểm chạy lên tầng.
Tuy Diệp Phong Hoa thường xuyên tập luyện, cơ mà ôm một người cao gần 1m7 leo hai tầng lầu thì rất tốn sức.
Diệp Phong Hoa ôm Lam Vãn Thanh chạy qua hành lang dài đến phòng làm việc của cô, đi ngang qua phòng khách.
Ôn Tư Sâm vẫn luôn chờ bên trong nghe thấy tiếng động, khi anh đi ra khỏi phòng khách, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lam Vãn Thanh bị ai đó bế đi ngang quá, trái tim anh thắt lại, vội vàng chạy theo, cau mày: “Sao lại thế này?”
Nếu anh không theo sau, Diệp Phong Hoa đã sớm quên còn có một nhân vật, bây giờ đã là 3 giờ sáng, không nghĩ tới anh còn chưa đi, bước chân dừng lại, ngơ ngác nói: “Cảm lạnh, thể lực không thể chống đỡ nổi, ngất đi rồi.”
“Để tôi.” Ôn Tư Sâm cẩn thận “nhận” Lam Vãn Thanh đã ngủ say từ tay Diệp Phong Hoa, siết chặt cánh tay, nhìn anh ta: “Phòng làm việc của cô ấy ở đâu?”
Diệp Phong Hoa theo phản xạ, anh ta chỉ về phía trước.
Ôn Tư Sâm xoay người, ôm Lam Vãn Thanh đi vào phòng làm việc ngay lập tức, để lại Diệp Phong Hoa ngẩn người đứng ở hành lang hết hai phút.
Nhìn cửa phòng làm việc của Lam Vãn Thanh mở ra rồi đóng lại, anh ta hoàn hồn.
Diệp Phong Hoa: “……”
Hãy ủng hộ nhà Noãn Thâm bằng cách đọc truyện tại w@ttp@d chính chủ, mọi thông tin về truyện sẽ được cập nhật tại blog Noãn Thâm.
***
Tác giả có lời muốn nói:
A…!Vì sao tôi lại trở thành fan cuồng, có bạn trai khỏe mạnh thật là tốt!
–
Chân kia của giáo sư Ôn bước ra từ nhỏ căn phòng tối rồi~ rải hoa ^^.