Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 6: Tôi Bị Bệnh
Trò chuyện với nhau được vài câu như vậy, sau hôm đó hai ngày liền Thẩm Cảnh Viễn không thấy mặt Yến Khinh Nam.
Ngày thứ ba Thẩm Cảnh Viễn chụp ảnh cây mọng nước trong phòng.
Vì mãi mà mới được một ngày có chút ánh mặt trời, cây mọng nước lại là loài ưa sáng, Thẩm Cảnh Viễn mang chậu cây ra ban công phơi.
Lá cây đủ loại màu sắc trông rất đẹp dưới nắng.
Thẩm Viễn thuận tay chụp mấy bức hình đăng lên vòng bạn bè.
Yến Khinh Nam like bài trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, còn bình luận: Trùng Khánh nắng đẹp vậy à?
Cũng có nghĩa là ông chủ đang không ở Trùng Khánh.
Thẩm Cảnh Viễn trả lời: Ừm, ông chủ đi đâu chơi thế?
Không lâu lắm, Yến Khinh Nam trả lời về nhà mấy hôm.
Thẩm Cảnh Viễn còn nói hai ngày tới vẫn muốn thấy nắng, sau đó hai người không bình luận qua lại nữa.
Y vừa đặt điện thoại xuống một lát thì thông báo cuộc gọi hiện lên.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn, là Giản Đông bạn y.
Vừa nghe máy Giản Đông đã gào to vào loa: “Anh Thẩm, đang ở Trùng Khánh hả?”
Thẩm Cảnh Viễn chưa nghĩ ra sao Giản Đông lại biết, ngơ ngác “Ờm” một tiếng.
“Tôi cũng đang Trùng Khánh đây, đi tôi mời cậu bữa cơm.” Giản Đông nói.
Thẩm Cảnh Viễn đi, lái xe đi.
Lúc gửi địa điểm hẹn Giản Đông còn dặn y lên cầu vượt phải cẩn thận theo chỉ đường, tuyệt đối đừng có quẹo lộn.
Thẩm Cảnh Viễn đi đến nơi mới phát hiện đây là con đường y đã cùng Yến Khinh Nam đến chợ buôn bữa trước.
Cuối cùng Thẩm Cảnh Viễn không đi nhầm đường, lái vô cùng chính xác.
Giản Đông đã chờ ngoài cửa từ sớm, nhưng hình như không nhận ra Thẩm Cảnh Viễn vừa mua xe.
Tới khi đến trước mặt, Thẩm Cảnh Viễn mở cửa bước xuống Giản Đông mới rướn cổ nhìn vào mấy lần, cười rộ lên: “Anh Thẩm!”
Giản Đông vẫn không thay đổi gì, hồi trước là một oắt con tròn trịa, bây giờ cũng không kém gì mấy.
Thẩm Cảnh Viễn chỉ tới trước bảo mình đi đỗ xe, Giản Đông vẫy tay, nhân viên phục vụ lập tức chạy đến để y xuống xe.
“Anh em mình bao nhiêu năm trời không gặp rồi?” Giản Đông ôm lấy vai Thẩm Cảnh Viễn, ngửa đầu nhìn lên trời.
“Bao giờ cậu mới thôi nhìn lên trời đấy?” Thẩm Cảnh Viễn cười, y biết thói quen của Giản Đông.
Từ hồi cả hai quen nhau Giản Đông cứ vậy, nghĩ ngợi gì trong đầu là lại ngước mắt lên trời, không bao giờ giấu nổi.
Giản Đông cũng cười, từ giây phút thấy Thẩm Cảnh Viễn xong vẫn chưa chịu ngưng.
“Vào trong từ từ nói chuyện đi.” Giản Đông khoác tay lên vai Thẩm Cảnh Viễn.
Giản Đông biết khẩu vị của Thẩm Cảnh Viễn, đó giờ đi ăn cùng nhau Giản Đông vẫn hay là người gọi món.
Lần này gọi xong anh ta lại đưa thực đơn cho Thẩm Cảnh Viễn, nói: “Lâu quá không gặp, xem thử có gì cậu không muốn ăn không?”
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu, đáp cậu thấy được là được, rồi trả lại thực đơn cho phục vụ.
“Chắc cũng được tầm…” Thẩm Cảnh Viễn ngẫm kỹ lại, thấy đúng là đáng sợ thật: “Hai năm rồi?”
Dù hai năm nghe cũng chẳng dài tới vậy, nhưng Giản Đông là bạn thời đại học của Thẩm Cảnh Viễn, cùng làm việc một công ty với nhau, rồi ở cùng một thành phố.
Lúc không yêu đương gần như Thẩm Cảnh Viễn cứ rỗi rãi là cả hai lại gặp nhau, mà chợt nghĩ, người bạn đến nhấc một ngón tay cũng đủ biết nay gặp mặt còn phải hỏi khẩu vị có thay đổi không.
Thẩm Cảnh Viễn tán gẫu với Giản Đông về mấy người xung quanh một lượt, anh ta mới hỏi Thẩm Cảnh Viễn: “Không phải công việc cậu bề bộn không ngơi tay à? Sao lại chạy tới đây chơi đây? Nghỉ phép? Ở đây mấy ngày thế?”
Một loạt câu hỏi này bật ra xong, Thẩm Cảnh Viễn biết mình không giấu được bao lâu.
Hai người hiểu rất rõ nhau, hôm nay Thẩm Cảnh Viễn không nói rõ Giản Đông sẽ không thả cho y về.
Giấu giếm, Thẩm Cảnh Viễn thấy mình phụ sự tin tưởng của bạn bè.
Nhưng y không nói ngay từ đầu, biết Giản Đông không chịu đựng được.
Những chuyện thế này Giản Đông yếu ớt hơn y khối lần.
“Nghỉ việc rồi.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
“Nghỉ?” Giản Đông kinh hoảng siết chặt hai nắm tay đặt lên bàn, nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Viễn không chớp mắt.
Thẩm Cảnh Viễn nhẹ gật đầu, im lặng trong chốc lát.
Vài phút ngắn ngủi này là để Giản Đông tỉnh táo đôi chút, cũng là để Thẩm Cảnh Viễn suy xét mình nên mở lời thế nào.
“Có chuyện gì rồi?” Giản Đông hỏi.
Y vừa nghe đã biết rõ giọng điệu của Giản Đông rõ là cố tỏ ra bình tĩnh, xem tay cầm tách trà đã xanh mét cả ra kia.
Thẩm Cảnh Viễn cười, vỗ xuống tay Giản Đông, hỏi: “Cậu làm sao đấy?”
“Tôi làm sao cái gì,” Giản Đông sốt ruột, “Cậu bị làm sao?”
“Không đùa nữa.” Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Đùa thêm nữa y không nói nổi.
Thẩm Cảnh Viễn cũng siết tay, chỉ là đặt trên đùi mình.
“Tôi bị bệnh.” Y lên tiếng.
“Bệnh?” Giản Đông sượng cứng người thật lâu, mãi sau mới cúi gằm đầu xuống, đến mức Thẩm Cảnh Viễn không thấy mặt mũi đâu.
Đến tận khi phục vụ dọn món lên, Giản Đông vẫn không nói năng gì.
Đồ ăn đầy đủ mà không ai động đũa, Thẩm Cảnh Viễn mới huých huých gọi: “Giản Đông.”
“Ừm…” Giản Đông sụt sịt mũi.
Thẩm Cảnh Viễn rút mấy tờ khăn giấy đưa qua.
Y không ngờ Giản Đông chưa gì đã khóc.
Y muốn cười, muốn nói vài câu, nhưng giọng cứ nghẹn ứ trong cổ không thốt lên được.
“Anh Thẩm, cậu đừng cười tôi…” Giản Đông cầm tờ khăn giấy chậm chậm lên mắt, nửa buổi mới ngẩng đầu lên.”
“Mắt thì đã một mí, mí trên đã sưng giờ con sưng hơn.” Thẩm Cảnh Viễn nói xong, Giản Đông vội nhếch môi nở nụ cười.
“Còn chữa được không?” Giản Đông lại sụt sịt thêm cái nữa.
Môi mím lại, mười ngón tay bứt rứt bấu víu vào nhau.
Thẩm Cảnh Viễn kéo cục giấy từ trong tay Giản Đông ra vứt đi, đáp: “Chắc vẫn có khả năng.”
Giản Đông không lên tiếng, Thẩm Cảnh Viễn nói tiếp: “Bệnh ở tim, bây giờ chỉ điều trị cầm chừng được thôi, bác sĩ nói phải chờ công nghệ mới bên nước ngoài.”
Giản Đông nói: “Đợi bao lâu, anh Thẩm?”
Thẩm Cảnh Viễn nghẹn lời.
“Trông vào may mắn.”
Giản Đông cũng hít một hơi thật sâu: “Bây giờ có triệu chứng gì rồi?”
“Chủ yếu là hay khó thở, nhất là ban đêm.
Đợt phát hiện là có lần làm việc xong thì té xỉu trong nhà, rồi tự tỉnh lại.
Cứ nghĩ là lâu quá không nghỉ ngơi đàng hoàng, đi bệnh viện khám mới phát hiện ra.”
Khoảng ấy trùng với thời điểm ầm ĩ chia tay Quan Huyên, Thẩm Cảnh Viễn thấy mình sức cùng lực kiệt.
Hồi đầu cứ tưởng vấn đề cỏn con, làm luôn một đợt kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Bác sĩ đọc kết quả xong khuyên anh làm kiểm tra thêm, Thẩm Cảnh Viễn lờ mờ cảm giác được câu chuyện không còn đơn giản như y nghĩ.
“Khám ra thì nhập viện theo dõi hai tuần lễ.
Chỉ theo dõi rồi uống thuốc, bây giờ không phẫu thuật được vì tỉ lệ nguy hiểm quá cao, chỉ có thể chờ đợi.
Nằm viện mãi còn không bằng về nhà, giờ tình trạng tôi cũng không làm việc được, thôi thì nghỉ việc hẳn đi chơi.” Thẩm Cảnh Viễn cười, “Lâu quá rồi tôi không dừng lại nghỉ ngơi.”
Giản Đông nghe xong, không biết phải nói gì.
Thẩm Cảnh Viễn biết bạn mình vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, đành lấy chút gì đó cho anh ta ăn.
Cả bàn đồ ăn ngon mà cả hai đều thấy nhạt nhẽo vô vị.
“Sao mà chờ hả…” Giản Đông không ăn được mấy đã ngừng đũa, đầu lại cúi gằm xuống, vừa mở miệng đã sắp khóc nữa.
“Chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu lâu rồi cậu cứ tính đi, chuyện lớn tới mức độ này mà cậu không báo cho tôi.
Nếu tôi không liên lạc với cậu tôi sẽ không bao giờ biết được có đúng không? Tới ngày ai đó gọi điện cho tôi nói Thẩm Cảnh Viễn đang nằm viện, tôi phải chấp nhận ra làm sao?”
“Cậu ích kỷ quá đấy, chuyện này là lỗi của cậu, mai mốt phải nói với tôi cho rõ ràng.” Giản Đông khóc tu tu, Thẩm Cảnh Viễn lấy cho anh ta thêm tờ khăn giấy, chờ nói xong xuôi rồi mới xen lời: “Cậu đã ba mươi rồi Đông Tử.”
“Ba mươi thì làm sao?” Giản Đông trừng mắt, “Cậu cũng ba mươi, còn chưa chắc biết điều hơn tôi được bao nhiêu đâu?”
“Rồi rồi rồi.” Thẩm Cảnh Viễn cười không dứt miệng.
Y kéo ghế lại gần Giản Đông, khoác tay lên vai bạn mình.
“Cậu là anh em tốt nhất của tôi, đến giờ vẫn không thay đổi.
Chưa nói cậu biết cũng do tự tôi chưa cân nhắc cẩn thận.” Thẩm Cảnh Viễn hạ thấp giọng.
Giản Đông đẩy y ra, đáp: “Tôi biết mà, mới nãy cuống lên thôi.”
“Nói thật, với tình trạng bây giờ của tôi có chữa được không phải xem vận số thế nào.
Đông Tử cậu biết tôi rồi đấy, nửa đời trước tôi không bao giờ tin vào chuyện phận số, nửa đời sau lại phải trông ngóng vào nó.
Từ giờ là câu chuyện bác sĩ bảo tôi phải chữa trị làm sao, công nghệ đó cũng không còn xa xôi, chỉ cần tôi đợi được là được.” Thẩm Cảnh Viễn buông tay, nhấp một ngụm trà.
Giản Đông bị thuyết phục, im ắng hồi lâu cuối cùng đáp: “Cậu có thể đợi được.”
Chuyện bệnh tật kết thúc tại đây, cả hai biết rõ có nói nữa thì cũng không có kết quả.
Sau đó bữa cơm biến thành uống rượu, bệnh Thẩm Cảnh Viễn không rớ vào cồn rượu được, chỉ uống trà cùng Giản Đông.
Giản Đông quá chén, mò mẫm điện thoại điện người nhà đến đón, y nghe đầu bên kia là một giọng nữ.
Thẩm Cảnh Viễn trêu: “Bạn gái hay bà xã đây?”
Giản Đông cười: “Đám cưới tôi mà không có cậu được à? Bạn gái, mới quen.”
Nói tới chuyện này Giản Đông mới nhớ tới một vấn đề khác: “Cậu chia tay Quan Huyên rồi?”
Thẩm Cảnh Viễn ừ.
Thời đại học Thẩm Cảnh Viễn đã công khai với Giản Đông, người anh em này của y vẫn biết y chỉ thích con trai.
Thậm chí y và Quan Huyên quen biết nhau cũng nhờ đi ăn uống với Giản Đông, Quan Huyên là em họ hàng rất xa của anh ta.
“Mới đây thằng nhóc đó gọi điện khóc lóc với tôi, nay cậu nói chuyện kia làm tôi đơ cả ra, giờ mới nhớ.” Giản Đông vẫn đang trong trạng thái không tỉnh táo lắm, suy nghĩ cực kỳ vất vả: “Nó muốn nhờ tôi nói với cậu mình sai rồi, kêu cậu nhận điện thoại của nó.
Nhưng mà ấy…”
Giản Đông vung vẩy tay, nói tiếp: “Tôi biết tính cậu, chuyện không phạm vào nguyên tắc cậu sẽ không quyết tuyệt như vậy.
Nếu thật sự là vấn đề nguyên tắc, vậy cậu phải tự suy xét lấy, đừng để ý mặt mũi tôi.”
“Tôi biết.”
Y đoán được Quan Huyên sẽ liên lạc với Giản Đông, thực tế thì hai người họ cũng không thân thiết mấy, chỉ có cái mác họ hàng thân thích vậy thôi.
“Tôi thấy cái điệu của thằng nhóc ấy chắc còn phải đến tìm cậu.” Giản Đông nói.
“Sao tìm được?” Thẩm Cảnh Viễn thấy đó là chuyện bất khả thi, “Cái này cũng tìm tới được nữa hả?”
“Chứ cậu nghĩ sao tôi lại biết cậu đang ở Trùng Khánh được?”
Giản Đông hỏi, Thẩm Cảnh Viễn mới giật mình.
“Mở tấm hình cậu chụp ra mà xem,” Giản Đông không chờ Thẩm Cảnh Viễn coi lại, “Cậu chụp trên ban công đúng chưa hả? Dưới cùng có cột mốc đường cậu zoom vào coi, đường Nam Sơn.
Đằng sau có đầu cầu thang đá dài, tiếp đó là con phố cổ rất nổi trên mạng.”
Giản Đông nói trúng phóc hết rồi, chỉ là Thẩm Cảnh Viễn không ngờ cầu thang đá kia không chỉ là một cái thang đá bình thường.
“Kệ cậu ta đi, tóm lại bọn tôi đã kết thúc rồi.” Thẩm Cảnh nói.
Lát sau người nhà Giản Đông đến, là một cô gái trông hơi mỏng manh yếu ớt.
Thẩm Cảnh Viễn đỡ lấy Giản Đông trao vào tay cô, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Một mình cô ổn chứ? Không thì để tôi về cùng hai người, tiễn cậu ấy tới nhà rồi đi?”
“Không cần đâu.” Cô gái ấy lắc đầu, “Tôi luyện Judo.”
Thẩm Cảnh Viễn ngơ người một lát, mỉm cười: “Được, vậy giao cậu ấy cho cô nhé.
Sau này có dịp chúng ta làm quen chính thức.”
“Vâng.” Cô gái nọ rõ ràng đã biết Thẩm Cảnh Viễn từ lâu, “Chào anh Thẩm, chúng tôi đi trước.”
Tiễn người xong, Thẩm Cảnh Viễn gọi lái xe thuê về.
Đêm nay nhà nghỉ yên tĩnh khác lạ, chỉ có mình Mạn Mạn đứng pha cà phê bên chiếc bàn nhỏ cạnh quầy lễ tân, hương thơm nồng nàn.
Lúc tạt ngang Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Hôm nay trực ca đêm à?”
“Dạ không.” Mạn Mạn biết anh hỏi chuyện tách cà phê, đáp: “Có khách yêu cầu ấy mà.”
“Mọi người làm hết chỗ này à?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Tối muộn anh pha chế về thì bọn em làm.” Mạn Mạn trả lời.
“Mọi người lợi hại thật.” Thẩm Cảnh Viễn cảm thán.
“Em được chút chút thôi, anh Nam mới cái gì cũng biết làm ấy anh ạ.” Mạn Mạn gõ thìa hai lần, hoàn thành một tách cà phê.
“Vậy tôi đi trước.” Thẩm Cảnh Viễn chào rồi lên lầu luôn.
Chưa lên tới phòng Thẩm Cảnh Viễn bỗng nghe có tiếng khóc lóc, y không khỏi thả chậm bước, đi lên thì nhìn thấy cô gái trẻ ngồi trên sofa cạnh tường cúi đầu khóc rấm rứt, không hiểu sao thấy bóng dáng nọ khá quen mắt.
Thẩm Cảnh Viễn lục lại ký ức, nhớ trước đó từng thấy vị khách này một lần rồi, nhưng lần đó hẳn là cô đi cùng một cậu trai khác.
Thẩm Cảnh Viễn không định xen vào việc người ngoài, tăng tốc lướt qua.
Y cảm giác cô gái nọ ngẩng lên nhìn mình.
Đến gần chiếc sofa, tay Thẩm Cảnh Viễn đột nhiên bị người ta túm chặt lấy.
Cô gái trẻ ngửa mặt lên, giọng sụt sùi ngắt quãng: “Anh, anh…!làm ơn giúp tôi được không?”
Thẩm Cảnh Viễn còn chưa kịp trả lời, thậm chí còn chưa thấy rõ mặt cô, cửa phòng bên cạnh bật mở, cậu thanh niên vốn định đi đâu trước đó đùng đùng lao ra, nhìn thấy tay hai người thì nổi điên: “Vừa mới cãi nhau rùm beng một trận khỏi miệng đây? Chưa gì đã tìm thằng đàn ông khác ngay trước mặt tôi rồi cơ à?”
Cậu thanh niên nói giọng địa phương Trùng Khánh, Thẩm Cảnh Viễn chỉ hiểu câu được câu không, tránh tay khỏi cô gái.
“Chắc cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Thẩm Cảnh Viễn hết sức bình tĩnh lên tiếng.
Cậu thanh niên dữ tợn nhìn chằm chằm hai người.
Thẩm Cảnh Viễn không vội rời đi, một cô gái trẻ phải cầu xin sự giúp đỡ của người dưng giữa khách sạn, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, y không thể đi ngay bây giờ được.
Thẩm Cảnh Viễn vừa cảnh giác nhìn cậu thanh niên, vừa nhắn tin Wechat cho A Dịch.
Bây giờ Yến Khinh Nam không ở đây, chỉ còn nước tìm A Dịch.
Trong lúc y vội vàng gõ tin nhắn, cô gái trẻ khóc lớn, thét lên: “Chúng ta có thật chỉ đang cãi nhau không? Anh tự hỏi bản thân mình sao còn mặt mũi mà nói em với anh chỉ cự cãi…!Anh cứ, cứ đối xử với em như vậy.”
Nhắn tin xong, Thẩm Cảnh Viễn nghe ra có gì đó bất hợp lý.
Cậu thanh niên liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh Viễn, lại gần nhìn chòng chọc y, hỏi: “Ở đây còn chuyện gì của anh nữa, vẫn chưa chịu đi? Cái mặt này mà dám bảo với tôi là người qua đường? Không phải cô lại quyến rũ ở đâu ra đấy hả?”
Thẩm Cảnh Viễn hất cánh tay chỉ vào mặt mình ra, đến giờ giọng điệu vẫn xem như bình tĩnh: “Nói chuyện cho cẩn thận.”
“Ok, vậy tao đếch nói nữa.” Cậu thanh niên cười khẩy, giây sau vung nắm đấm lên.
Dạo này vì bệnh mà Thẩm Cảnh Viễn không thể vận động nhiều, nhưng lúc trước công việc bận bịu mấy y cũng bớt chút thời gian tập tành, nền tảng vẫn có.
Cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, vừa nóng tính vừa không suy xét đến hậu quả, đá đấm rất hăng.
Thẩm Cảnh Viễn bị động lao vào quần nhau với thanh niên một chập, cô gái ngồi bên mới đầu la hét hô hoán, sau đó im ắng, Thẩm Cảnh Viễn không rảnh để tâm cô đã chạy đi kiếm người.
Lâu ngày không vận động cường độ mạnh, Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy tiếng hít thở của mình to đến đáng sợ.
Nó như che lấp tất thảy âm thanh chung quanh, chỉ còn mỗi trái tim co bóp dữ dội trong lồng ngực, vang tiếng thình thịch nặng trĩu.
Đến khi Yến Khinh Nam và A Dịch cùng xông vào, Thẩm Cảnh Viễn mới lấy lại nhịp hô hấp dài thượt thoi thóp, quay người chạy về phòng uống thuốc.
Sau hai ba đòn cậu thanh niên đã phục dưới người A Dịch, mặt bị đè nằm sấp xuống.
Yến Khinh Nam tìm Thẩm Cảnh Viễn, vừa quay đầu lại đã thấy y đứng ngoài cửa phòng tìm kiếm thứ gì, anh bước lại hỏi: “Tìm gì?”
Thẩm Cảnh Viễn ngẩng đầu nhìn anh giây lát, Yến Khinh Nam phát hiện mấy giọt mồ hôi rịn trên trán y.
Kịch một tiếng, tấm thẻ phòng trượt ra rơi khỏi người Thẩm Cảnh Viễn.
Y nhặt lấy quẹt cửa, nói với Yến Khinh Nam: “Chờ tôi một lát.”
Thẻ phòng vừa được nhét vào khe, đèn trong phòng tức thì sáng trưng.
Thẩm Cảnh Viễn chộp lấy ấm nước trên bàn trà, rót nước vào chiếc cốc rỗng tuếch trên tủ đầu giường, vương vãi ra ngoài đến hơn cả nửa.
Uống thuốc với nửa cốc nước lạnh xong, y mới cảm thấy an tâm đôi chút, quỳ gối cạnh giường chậm rãi xoa ngực.
Mỗi lần làm vậy nhịp tim sẽ ổn định lại nhanh hơn, ít phút sau Thẩm Cảnh Viễn thấy khá hơn nhiều, nhẹ nhàng thở hắt ra, tay ôm kín mặt ngồi gục trên sàn.
“Thẩm Cảnh Viễn?” Yến Khinh Nam gõ cửa gọi, “Cậu ổn không?”
Thẩm Cảnh Viễn nghe giọng anh nhưng vẫn ngồi im một lát, muốn đáp tôi không sao, nhưng mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đặc, giọng ồ ồ ùng ục trong cổ họng như tiếng nước lăn tăn sôi.
Y chống tay lên giường đứng dậy, mở cửa cho Yến Khinh Nam.
Anh vừa chạm mặt y đã nhướng mày: “Sao vậy?”
Thẩm Cảnh Viễn chưa mở miệng nói gì đã ho khù khụ, bịt chặt miệng vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Dưới ánh đèn lờ mờ trước gương, Thẩm Cảnh Viễn thấy giữa năm ngón tay là bọt nước màu đỏ loãng mình ho ra.
“Uống miếng nước trước đi.” Yến Khinh Nam cầm cốc nước theo vào, “Nước của cậu lạnh quá, chút nữa phải đun lên.”
Thẩm Cảnh Viễn vặn vòi nước, nghiêng đầu cảm ơn Yến Khinh Nam.
Nước lạnh lẽo quá, Thẩm Cảnh Viển đổ người xuống, mới mở được một chốc mà Yến Khinh Nam đã đưa tay vặn lại.
“Nước lạnh còn mở làm gì.” Anh đỡ vai Thẩm Cảnh Viễn, dịch cốc nước lại gần, “Uống nước đã, chút xíu nữa để Mạn Mạn đun nước nóng cho cậu.”
Thẩm Cảnh Viễn lại cảm ơn, đưa tay muốn cầm lấy.
Yến Khinh Nam bất động, biểu cảm lạnh hệt như thời tiết ngoài kia.
Y cúi đầu, kề môi mình tới miệng ly, anh nghiêng tay để y uống được nước.
Nước lạnh băng, một hớp trượt xuống cổ họng khô khan cũng làm nó dịu đi nhiều.
Thẩm Cảnh Viễn đưa bàn tay ướt đẫm ôm mặt, hỏi: “Anh giải quyết thế nào?”
“Báo cảnh sát, A Dịch đưa cậu ta xuống tầng, đang chờ cảnh sát đến.
Chắc cậu cũng phải đến đồn.” Yến Khinh Nam nói.
“Được.” Thẩm Cảnh Viễn gật nhẹ đầu, “Vậy bây giờ chúng ta xuống thôi.”
Yến Khinh Nam cầm cốc nước ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại hỏi: “Cậu có bị thương không?”
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.
Bộ dạng lao vào nhau của hai người rất đáng sợ, nhưng Thẩm Cảnh Viễn biết cậu thanh niên kia không đụng được vào mình.
Cả hai đều cố gắng cản người kia động chạm vào người, không lao vào đánh đấm được mấy lần.
Y thì quá lắm chắc chỉ đập khuỷu tay vào tường, tím bầm mất mấy ngày.
Yến Khinh Nam quan sát Thẩm Cảnh Viễn, xác nhận không nhìn thấy vết thương nào mới nói: “Vậy mặc nhiều vào.”
Vì câu nói của Yến Khinh Nam mà Thẩm Cảnh Viễn đi thay áo khoác thật, y hiếm khi thấy mất tự nhiên khi sửa sang quần áo mình như bây giờ, may mà Yến Khinh Nam không nói gì.
“Không phải ông chủ đang ở ngoài thành phố à? Mới về?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Hai người một trước một sau xuống cầu thang, Yến Khinh Nam nói: “Mới về, vốn là chiều đã về tới nơi, chuyến bay delay tới giờ này.
Hành lý tôi còn đang để dưới đã theo A Dịch chạy lên.”
Cậu thanh niên bị A Dịch và mấy người đàn ông Thẩm Cảnh Viễn chưa gặp bao giờ theo dõi sát sao.
Bạn gái cậu ta nghẹn ngào khóc nức nở, tay ôm một tách cà phê, đoán chừng là Mạn Mạn đưa cho.
Thấy Yến Khinh Nam, mọi người dưới sảnh thay phiên nhau gọi anh Nam một tiếng.
Khi Thẩm Cảnh Viễn đi ngang qua, cậu thanh niên ngẩng mặt nhìn y, vẻ hùng hổ không bằng được lúc đánh nhau.
Yến Khinh Nam nói Mạn Mạn lấy một ly nước nóng, Thẩm Cảnh Viễn theo tiếng ngồi xuống chiếc ghế trước quầy tiếp tân.
Mạn Mạn rót nước, Thẩm Cảnh Viễn nhận lấy uống một ngụm, đoạn nói: “Cảm ơn anh Nam.”
Yến Khinh Nam đứng cạnh bên y, ngón tay lướt qua gáy y thật khẽ, ừ một tiếng rồi đi về phía cậu thanh niên kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Nam của mấy bồ đẹp trai lắm đó..