Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 5: Anh Nói Giọng Trùng Khánh Mềm Thật Ấy
Lúc hai người lên xe A Dịch ở ghế sau đang chơi Anipop.
Âm lượng trò chơi bật khá nhỏ nhưng Thẩm Cảnh Viễn vẫn nghe được.
Hộp cây mọng nước của Thẩm Cảnh Viễn được đặt cẩn thận trong cốp sau.
Y ngồi ghế phó lái như lúc đi, từ gương chiếu hậu nhìn thấy A Dịch đang ngước lên, phát hiện trên cổ y có thêm chiếc khăn quàng thì chợt khựng lại.
Thẩm Cảnh Viễn cũng mất tự nhiên kéo kéo khăn.
Xe có mở hệ thống sưởi, nhưng anh thấy Yến Khinh Nam vẫn đang ngồi bên cạnh, tháo khăn quàng cổ xuống thì bất lịch sự quá, bèn dừng tay.
Đường về như gần hơn đôi chút, Thẩm Cảnh Viễn mải đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chưa xốc lại tinh thần đã về đến nơi.
Yến Khinh Nam và A Dịch mỗi người bê hai thùng, đằng sau Thẩm Cảnh Viễn ôm hộp cây mọng nước của mình.
Tạt ngang qua tiệm hoa Triệu Khả Thâm chào anh Nam một tiếng, Thẩm Cảnh Viễn thấy Yến Khinh Nam hơi nghiêng sang, nhưng bưng bê nhiều đồ nên chỉ đáp bằng lời.
Vào đến sảnh, Yến Khinh Nam và A Dịch đi cất đồ, Thẩm Cảnh Viễn ôm cây của mình lên lầu về phòng.
Y chưa từng chăm cây mọng nước bao giờ, chỉ mới nghe mấy đồng nghiệp trong văn phòng từng kể qua loài này không tưới nước thường xuyên được.
Thẩm Cảnh Viễn đặt cây lên mặt bàn trống trải, ngồi xuống nhìn chăm chú.
Thật ra cũng chẳng phải đang ngắm nghía gì, mà y đang thất thất nghĩ vài chuyện.
Thẩm Cảnh Viễn đặt hờ tay trên khăn quàng cổ, lát sau mới kéo một nửa xuống, nửa kia theo đà rũ xuống vai y, cách mặt đất chỉ tầm một gang tay.
Căn phòng dần ấm lên, Thẩm Cảnh Viễn thấy nóng mà Yến Khinh Nam cũng không có ở đây, y tháo hết khăn ra.
Dù trong thời tiết lạnh buốt y cũng hiếm quàng khăn.
Làm việc trong cao ốc, hệ thống sưởi luôn đầy đủ hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho dù có ra ngoài thì ngay sau đó cũng ngồi xe, quấn khăn quàng cổ lại thành ra hơi phiền phức.
Cộng thêm tính chất công việc trước đây anh đã quen mặc trang phục tương đối chính thức, xài khăn quàng cổ không hợp.
Nhưng Quan Huyên thì quàng nhiều lắm, ngày trước khi họ còn ở cùng nhau, tất cả khăn quàng cổ trong nhà đều là của cậu ta.
Thẩm Cảnh Viễn có một tư tưởng rất kỳ quặc.
Y đứng lên, vừa xếp khăn quàng cổ vừa nghĩ.
Có vẻ mấy thứ găng tay hay khăn quàng cổ thuộc về người nhỏ nhắn hơn, chẳng hạn như Quan Huyên.
Mùa đông thời tiết hơi lạnh một chút tay sẽ đỏ ửng lên, rất hay bị cảm ho nóng sốt, lúc nào cũng phải có gì đó quấn lấy bao bọc.
Nhưng tuổi ba mươi chẳng khác nào một điểm giao quan trọng mà Thẩm Cảnh Viễn đang dần bước lên, lên bậc thang nơi y gánh lấy cuộc sống và trách nhiệm mình đi trước, ngay cả khăn quàng cổ cũng chẳng dám mang theo cùng.
Nhất là từ ngày đổ bệnh, Thẩm Cảnh Viễn nghĩ rất nhiều đến chuyện của những năm ba mươi.
Thẩm Cảnh Viễn gấp khăn lại rồi đặt lên đầu giường, ngồi bên mép nệm uống phần thuốc hôm nay.
Hộp thuốc to được chia thành nhiều ngăn nhỏ, trên nắp mỗi ngăn đều dán số lượng và thời gian uống, Thẩm Cảnh Viễn quen rồi cũng hiếm khi coi.
Vừa uống thuốc xong thì tiếng chuông vang lên.
Thẩm Cảnh Viễn bước ra mở cửa, người đứng ngoài là Yến Khinh Nam.
“Anh Nam?” Thẩm Cảnh Viễn gọi thế xong cũng tự sững sỡ một hồi.
Đoán chừng Yến Khinh Nam cũng không lường trước được, khựng lại, y lấy tinh thần về hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Từ góc độ này có thể thấy rõ ràng thuốc y chưa cất trên tủ đầu giường, Thẩm Cảnh Viễn vô thức ngăn cản.
“Ăn cơm.
Cậu giúp bọn tôi cũng đến giữa trưa rồi, không mời cậu ăn cơm thì không còn gì để nói.” Yến Khinh Nam nghiêng người ra ngoài, “Tìm quán cậu ăn được, đi thôi.”
Rõ ràng là đến cảm ơn nhưng Yến Khinh Nam nói chuyện không có biểu cảm gì, mấy cử động bản năng giống đi kiếm người ta đánh lộn.
Thẩm Cảnh Viễn cười, đáp: “Tiện tay ấy mà.”
Dù nói vậy, cơ thể y lại ngửa ra sau, rút thẻ phòng cạnh cửa ra, ấn cạch một tiếng tắt hết đèn đóm trong phòng, trở tay đóng cửa lại.
“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
“Ừ.” Yến Khinh Nam vỗ lên vai y một cái thật khẽ khàng, “Đừng khách sáo với tôi.”
Không phải chuyện có khách sáo hay không, Thẩm Cảnh Viễn ăn bữa cơm này mới làm Yến Khinh Nam không thấy anh nợ y ân tình.
Tuy Thẩm Cảnh Viễn thấy chiếc khăn quàng cổ kia đã đủ rồi, nhưng Yến Khinh Nam lên tận đây mời thì cũng phải chừa mặt mũi cho người ta.
Lúc xuống tầng Yến Khinh Nam hỏi thêm phương thức liên lạc được không, hai người mới đứng giữa cầu thang quẹt Wechat.
Tên Wechat của Yến Khinh Nam cũng ngầu như bản thân anh vậy, chỉ độc một dấu chấm tròn, ảnh đại diện là hình chụp chậu phát tài trưng trên bàn tiếp tân ngoài sảnh.
Hồi thuê phòng Thẩm Cảnh Viễn cũng có để ý thấy, mà hình như nó lớn hơn trong bức ảnh một chút.
Xuống tới tầng hai Thẩm Cảnh Viễn đã nghe được tiếng chơi mạt chược, y cười hỏi: “Các anh đang chơi à?”
“Vừa bắt đầu.” Yến Khinh Nam trả lời.
A Dịch ngồi chỗ gần cầu thang, từ trên lầu Thẩm Cảnh Viễn đã thấy bóng lưng cậu ta.
Lúc y và Yến Khinh Nam sượt qua, anh vỗ vào vai A Dịch nói: “Anh đưa Thẩm Cảnh Viễn đi ăn.”
A Dịch nhẹ gật đầu, lại nhìn sang Thẩm Cảnh Viễn.
Y cười với cậu ta một cái xem như chào hỏi.
Nhưng hình như Thẩm Cảnh Viễn cười hơi quá, chính y cũng không phát giác ra.
Vì sau khi y cười xong A Dịch ngơ người rất rõ ràng, quân mạt chược trong tay cứng đờ giữa không trung mãi không hạ xuống.
Yến Khinh Nam chọn một nhà hàng khá gần, cách bãi đỗ xe vài bước chân.
Hai người vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức cầm ấm trà inox kiểu dáng rất cũ lên rót nước, lúc đi nhân viên nói có thể đổ nước thẳng vào giỏ rác.
Ban đầu Thẩm Cảnh Viễn không nghe ra đổ cái gì nước cái gì, Yến Khinh Nam đã lấy cái chén bày trước mặt y đổ trà vào, rồi tách đũa ngâm vào nước nóng.
Nước trà đảo trong chén một lượt bốc lên làn hơi nóng.
Yến Khinh Nam cũng đổ nước vào tách trà, đảo một vòng rồi rót vào chén.
Làm xong, anh đổ tất cả nước vào giỏ rác, đưa chén đũa lại cho Thẩm Cảnh Viễn.
Y nói cảm ơn, tay cầm lấy đũa, chén và tách trà tráng qua sáng bóng.
Yến Khinh Nam làm hết phần y mới quay sang làm phần mình.
“Sao mình phải rửa thêm lần nữa ông chủ nhỉ?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Trước đây hồi còn ở Quảng Châu bạn học cũng làm vậy, Thẩm Cảnh Viễn ngại phiền, không ai tráng giúp nên y chưa từng hỏi ai.
“Sợ người ta rửa không sạch hẳn.” Yến Khinh Nam đưa mắt nhìn Thẩm Cảnh Viễn.
Rõ là một ánh nhìn rất bình thường thôi, vậy mà chẳng hiểu sao Thẩm Cảnh Viễn lại lẩn tránh.
“Ồ.” Y khô khốc đáp.
“Thật ra tôi cũng không biết.” Lát sau, Yến Khinh Nam nói tiếp: “Cậu hỏi thế nên tôi mới nghĩ, xung quanh người ta ăn cơm đều làm vậy, quen rồi thì không làm lại thấy không sạch sẽ.”
Thẩm Cảnh Viễn ừ hử một tiếng.
“Chút nữa cậu định làm gì?” Yến Khinh Nam gợi chuyện.
“Thật ra tôi cũng không biết.” Thẩm Cảnh Viễn vô thức lặp lại y nguyên câu nói của Yến Khinh Nam, lúc nhận ra cả hai đều bật cười.
Đàn ông lạnh lùng lúc cười cũng sống động, đuôi mày hơi nhếch lên, vẻ mặt cũng dịu đi đôi phần.
“Nhưng mà có thể đi dạo linh tinh, xem như du lịch vậy,” Thẩm Cảnh Viễn nói: “Chẳng phải ở đây nhiều cảnh đẹp lắm à?”
Yến Khinh Nam cúi xuống đổ nước, đáp: “Cậu nói mấy cái nổi tiếng ở trên internet à?”
“Tôi xem đại thôi,” Thẩm Cảnh Viễn cười, “Chỗ đó thì mấy cô gái trẻ thích đi hơn nhỉ.”
Yến Khinh Nam đồng ý: “Ừ, chỉ có cái chụp ảnh đẹp, nhưng đi cũng được.”
“Vậy tới đó tôi hỏi ông chủ sau.” Thẩm Cảnh Viễn vừa dứt lời, món ăn cũng được phục vụ lên.
Trong khoảng thời gian ăn cơm, ngoài trời mỗi lúc một âm u, đến khi Yến Khinh Nam ra quầy thanh toán thì bắt đầu đổ mưa.
May mà mưa mùa đông không tầm tã như mùa hè, Thẩm Cảnh Viễn chìa nửa cánh tay ra ngoài, nhắm chừng vẫn về được.
Yến Khinh Nam trả tiền xong bước lại, đứng cạnh bên Thẩm Cảnh Viễn.
Như bình thường Yến Khinh Nam sẽ không bao giờ nhờ vả người trong tiệm đến đưa dù.
Chỉ cần không đang cảm sốt, mưa lớn mấy nữa anh cũng đi thẳng về.
Nhưng Thẩm Cảnh Viễn thì không được.
Cậu ấy trắng quá.
Đôi lần tình cờ nhìn thấy y, Yến Khinh Nam nghĩ nước da trắng này là kiểu trắng không mấy khỏe mạnh.
Đêm ăn mì trên thang đá ấy, Yến Khinh Nam đã để ý đôi cổ tay vươn ra từ cánh tay áo cầm đũa trông gầy gò đến độ xương xẩu, với sắc trắng đến chói mắt dưới mái che lúp xúp sáng ánh đèn trên đầu.
Trên đường ra khỏi chợ buôn, vừa nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ đen tuyền kia Yến Khinh Nam đã cảm thấy rất hợp với y nên mới mua về, phải bọc phần cổ cũng hao gầy hệt như thế lại mới thấy an tâm một chút.
“Đi về thôi.” Thẩm Cảnh Viễn nói, chỉ con đường phía trước: “Có xa mấy đâu, không sao hết.”
Mới nói có mấy câu mà mưa trút xuống nặng hạt hơn trước, Thẩm Cảnh Viễn giục: “Đi thôi anh Nam.”
Chẳng hiểu sao Yến Khinh Nam không chịu động đậy, nhìn thế muốn xông thẳng ra ngoài của Thẩm Cảnh Viễn cau mày, kéo tay lôi y trở về, vừa cầm điện thoại lên vừa nói: “Để A Dịch mang dù tới.”
Anh nói rất kiên quyết, điện thoại cũng rút ra rồi.
Thẩm Cảnh Viễn đành phải đứng tại chỗ.
Hạt mưa vồn vã rơi từ trên mái hiên thành dòng.
Yến Khinh Nam nói vài ba câu rồi cúp.
Hai người đứng sát bên nhau, Thẩm Cảnh Viễn nghe được giọng điệu ngạc nhiên của A Dịch khi nhận cuộc điện thoại, đợi anh cúp điện thoại xong mới không nhịn được bật cười ra tiếng.
“Không phải A Dịch đang đánh bài à?”
Hình như nói tới chỗ này, Yến Khinh Nam có hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đáp gọn lỏn: “Cậu ta bảo từ từ tới.”
“Người Trùng Khánh ai cũng thích chơi mạt chược hả ông chủ?” Thẩm Cảnh Viễn rất tò mò chuyện này, “Hồi trước tôi coi tin tức, lũ có cuốn tới dân ở đây cũng phải gom bàn mạt chược theo.”
“Tính là một nét văn hóa đi.” Yến Khinh Nam nhìn y, hỏi: “Cậu biết không?”
Thẩm Cảnh Viễn đang phân tâm nghĩ lại bài báo mình đọc, mấy cô bác mỗi người nhấc một chân bàn mạt chược giữa dòng nước lụt đã dâng tới đầu gối.
Thế là y bỏ lỡ câu hỏi của Yến Khinh Nam, mù mờ nghiêng mặt qua: “Biết cái gì?”
Yến Khinh Nam cười: “Mạt chược.”
“À,” Thẩm Cảnh Viễn xua tay, “Không đâu.”
“Sau này dạy cậu chơi, không có gì làm xuống chơi với bọn A Dịch cũng được, giết thời gian.” Anh nói.
Thẩm Cảnh Viễn chợt phát hiện Yến Khinh Nam rất thích nói những câu khẳng định, chẳng hạn như sau này dạy cậu, chứ không sau này có thể dạy cậu chơi, như gọi A Dịch mang dù đến chứ không hỏi y kêu A Dịch mang dù đến được không, hoặc như mua khăn quàng cổ thì quấn ngay lên cổ y, dẫn y đi ăn cơm cũng lên thẳng lầu hỏi.
Anh cực kỳ tự tin trong một số việc.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ thật nhiều, lật đi lật lại mổ xẻ Yến Khinh Nam cho trọn vẹn, bề ngoài lại không hiện thái độ gì.
Y và Yến Khinh Nam kề vai chờ dù đến, không ai mở lời gợi chuyện.
Chắc A Dịch vẫn đánh chưa xong ván nên Mạn Mạn là người tới.
Thẩm Cảnh Viễn nhận dù rồi chậm rãi cảm ơn, bung ra tiến vào màn mưa.
Mạn Mạn nói chuyện với Thẩm Cảnh Viễn trong lúc đưa dù cho Yến Khinh Nam: “Em còn đang bảo sao hôm nay anh Nam lại gọi đưa dù.
Hồi trước mưa to mấy tụi em có hỏi có cần không lúc nào ảnh cũng ngại phiền.”
“Khách mà.” Yến Khinh Nam cũng bung dù, đứng sau lưng Thẩm Cảnh Viễn.
“Dạ phải —— ” Mạn Mạn ê a kéo dài, bị Yến Khinh Nam chau mày cắt ngang: “Sao nữa?”
Mạn Mạn bị dọa im bặt trong chớp mắt, giơ dù cun cút chạy sang cạnh Thẩm Cảnh Viễn.
Trông Yến Khinh Nam không phải dạng dễ giận, Thẩm Cảnh Viễn trấn an: “Mọi người sợ ông chủ thế à?”
Mạn Mạn cười, lén trộm nhìn Yến Khinh Nam mà vẫn bị anh bắt gặp, đành phải đáp: “Không sợ đâu, giỡn thôi anh ạ.”
Thẩm Cảnh Viễn bắt chước phương ngữ Trùng Khánh: “Ừa nghen.”
Mạn Mạn lập tức đứng khựng lại, ngoái đầu gào to với Yến Khinh Nam: “Anh Nam nghe chưa đó?”
Yến Khinh Nam bất đắc dĩ gật đầu.
“Anh nói giọng Trùng Khánh mềm thật ấy.” Mạn Mạn tròn mắt nhìn Thẩm Cảnh Viễn.
Thẩm Cảnh Viễn bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm ra ngượng ngùng, tay siết chặt cán dù.
“Có à?” Y hỏi.
“Có đó nha,” Mạn Mạn nhấn mạnh, “Anh hợp nói giọng Trùng Khánh lắm đó.”
Thẩm Cảnh Viễn chịu không nổi, đành phải nhìn về Yến Khinh Nam cầu cứu: “Anh Nam, quản lý nhân viên anh đi kìa.”
Yến Khinh Nam không che ô quá cao, tán ô che khuất một phần mái tóc.
Lúc nói chuyện với Thẩm Cảnh Viễn anh hơi cụp mắt xuống: “Quản, nhưng nhân viên của tôi với ông chủ cô ấy nghĩ giống nhau.”
Bao nhiêu năm qua Thẩm Cảnh Viễn không đỏ mặt lấy một lần.
Vậy mà khi Yến Khinh Nam đăm đăm nhìn y sau lúc nói ra câu ấy, y phút chốc cảm giác mặt mình như bốc hỏa, vội nghiêng đầu: “Đừng đùa tôi.”
Yến Khinh Nam lại trêu Thẩm Cảnh Viễn.
Sau giây lát tạm ngừng, anh hỏi y: “Sao lại nghĩ vậy?”
Editor có lời muốn nói:
Mong chúc mọi người có mùa Giáng Sinh và những ngày cuối năm an lành ~
Edit: tokyo2soul.