Ánh Ban Mai

Chương 1


Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 1

CHƯƠNG 1 -Hai người ngồi nơi băng đá , dưới bóng cây sao tỏa bóng mát. Chỗ này tương đối yên vắng, so với cảnh rộn rịp ngoài sân cỏ kia, nơi đoàn làm phim đang chuẩn bị ột cảnh quay.Ban Mai nheo mắt nhìn ra ngoài đó. Nắng buổi trưa làm cô thấy chói. Nhưng thay vì quay vào hướng bóng mát, cô lại ngó ra nơi đoàn làm phim làm việc, với ánh mắt ngưỡng mộ , vui thích.Bên cạnh cô, đạo diễn Hoàng Định cũng ngồi im. Nhưng không nhìn đoàn làm phim, mà là nhìn cô. Anh hơi lạ vì trưa nay Ban Mai đến tận chỗ làm việc tìm anh. Giờ này là giờ cô học. Và tính cô chẳng bao giờ chịu khó tìm kiếm. Nhất là anh đang ở chỗ xa thế này. Phải có một chuyện gì đó quan trọng, và anh có tâm lý chờ.Mà quả thật, Ban Mai đang có chuyện quan trọng. Ngấm chán ngoài kia , cô bắt đầu nhớ ra mục đích của mình. Cô quay qua Hoàng Định với một nụ cười háo hức.- Anh có biết em gặp chuyện gì không?- Bị thầy Hiền phát hiện ngủ gục trong giờ học , hoặc là cải nhau với chị Vân, hoặc là…Ban Mai cau mặt, phật lòng.- Bộ em chỉ biết làm mấy chuyện đó thôi hả?- Chắc vậy. Cãi thua chị Vân thì đến mách anh. Nếu không phải cái đó thì đâu có động cơ nào thúc bách hơn.Giờ này em đang học mà.- Cô Hoa nghỉ đấy – Ban Mai làu bàu.- À thì ra là vậy. Vậy đi đâu đây?- Đã nói là có chuyện quan trọng.- Nói đi. Nãy giờ anh sốt ruột lắm.- Thật chứ hả?Vừa hỏi, Ban Mai vưa nhìn nhìn Hoàng Định, xem anh có nghiêm chỉnh không. Nhưng thấy ánh mắt dò hỏi của anh, cô lại thấy phấn khởi:- Em được chọn làm người mẫu đấy.Định lập tức bật cười:- Vậy hả? Người mẫu quảng cáo trang phục trẻ em hả? Chắc chắn là em rất hợp.- Anh nói cái gì thế? – Hai mắt cô tròn xoe nhìn anh.Định vẫn cười, và gật gù:-Ngành đó bây giờ đang phát triển. Đào tạo người mẫu trẻ em không phảI dễ. Em bên điện ảnh nhảy qua là có cơ hội rồi. Chắc chắn em sẽ rất thành công.Ban Mai giẩy nảy:- Anh vừa nói cái gì thế? Cái gì mà người mẫu trẻ em? Em thế này mà quảng cáo trang phục con nít hả?- Chứ quảng cáo cái gì?- Em không biết. Nhưng chắc chắn không phải y phục của con nít.Định ra vẻ ngạc nhiên:- Chứ người ta để em làm cái gì khác bây giờ, mặt mủi em như vậy, quảng cáo y phục người lớn sao được, người ta nhìn sao ra?Ban Mai ngồi im ngẫm nghĩ. Từ từ hiểu ra, cô tức đến đỏ mặt.- Anh nói mặt em giống con nít hả?- Gần như vậy – Định trả lời thản nhiên.Ban Mai mím môi làm thinh. Từ đó giờ, cô biết mình có vẻ trẻ con, so với bạn bè cùng trang lứa. Nhiều người đã nói với cô như vậy. Nhưng cô chuyện đó cô không quan tâm. Bây giờ vào cái ngày đầu tiên cô được chọn làm người mẫu, cô hoàn toàn không nghĩ mình có khuyết điểm gì. Và Định là người đầu tiên cô muốn báo với anh. Thế mà chẳng những không nhận được lời chúc mừng nào , cô còn bị Định làm cho vỡ mộng. Bị chạm tự vào cái điều lẽ ra là cấm kỵ.Thế là cô bật lên:- Không thèm nói chuyện với anh nữa.Vừa nói, cô vừa đứng dậy, khoác balô sau vai một cách vùng vằng và bỏ đi.Định không gọi lại , anh cũng đứng dậy lững thững đi phía sau cô.- Đi đâu vậy?- Về.- Về gấp vậy? Định đến mỹ viện sửa lại mặt hả? không được đâu. Xấu thì có thể làm cho đẹp lên, chứ trẻ con thì không thể làm cho thành người lớn được đâu.- Anh…Ban Mai đứng phắt lại. Lần này cô tức không nhịn được nữa. Mắt và mũi bắt đầu đỏ lên sắp khóc. Và lại nói một câu quen thuộc khi giận:- Không thèm nói chuyện với anh nữa. Biết vậy em sẽ không thèm đến đây, uổng công em.Vừa nói, cô vừa giận dữ bỏ đi. Nhưng Định đã nhanh nhẹn kéo chiếc balô trên vai cô. Anh rất thích nhìn cánh mũi đỏ hồng mỗi khi cô sắp nhè. Mà Ban Mai thì rất hay nhè. Những lúc cáu giận như vậy, nhìn cô giống y một cô bé. Có chút gì đó làm anh thấy rất tức cười.Nhìn nụ cười không đúng lúc của anh, Ban Mai kêu lên một cách cáu kỉnh:- Em nói chuyện quan trọng, còn anh thì coi thường quá.Định vội stop ngay. Chọc thêm chút nữa thì sẽ thành đại họa. Thế là anh hắng giọng, tạo một vẻ mặt nghiêm chỉnh:- Trở lại đàng hoàng đi, anh muốn nghe em kể tỉ mỉ, làm sao mà bỗng nhiên em thành người mẫu được. Còn chuyện đi học thì sao?Đúng là Ban Mai rất dễ mềm lòng. Cô bằng lòng bỏ qua tội châm chọc của anh ngay. Lúc này thì chuyện đó thật vớ vẫn, so với chuyện làm người mẫu của cô. Và cô đi nhanh trở lại băng đá, ngồi xuống.- Chuyện này là tháng trước lận. Anh có biết dì Thảo không?Cách hỏi của cô thật xa đề lăng lắc. Định không biết nhân vật đó là ai , nhưng cũng gật đầu:- Biết.- Là do dì Thảo giới thiệu đấy. Hôm đó là dì Thảo đi với dì Lý đến thăm mẹ, thấy em, dì Thảo cứ nhìn hoài, nhìn nhiều lần lắm.- Anh hiểu rồi, có nghĩa là dì Thảo đó thấy được tìm năng của em, và chọn em làm người mẫu.Ban Mai gật đầu liên tục:- Đúng đấy đại khái là vậy đó. Em đã đến tập…- Định không cần biết những chuyện nhỏ nhặt. Anh hỏi với một chút nóng ruột.- Cho là em sẽ làm người mẫu. Nhưng còn chuyện thi cử thì sao? Năm nay em phải thi tốt nghiệp mà.Bị nhắc đến thực tế , Ban Mai có vẻ bớt hứng một chút.- Tất nhiên là sẽ thi, nhưng vừa học, vừa tập cũng được mà.- Em tưởng em khỏe lắm đó chắc. Trong khi anh thấy em phải bồi dưởng để co sức học.- Í, đâu được. Phải ốm mới làm người mẫu được chứ.- Vậy em không còn muốn làm diễn viên sao?- Sẽ làm hết hai thứ, được mà anh.Định không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô. Nhìn theo con mắt nghề nghiệp chứ không phải của người yêu. Ban Mai có khuôn mặt đẹp theo kiểu non nớt. Đôi mắt hột nhãn to tròn, lóng lánh như lúc nào cũng có điều gì để hỏi. Mủi thì không có gì để nói. Nhưng miệng thì thể hiện rất nhiều trạng thái: cởi mở, thơ ngây, duyên dáng và hờn dổi. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để cô trở thành một diễn viên được nhớ lâu.Và trong con mắt đạo diễn của anh, Ban Mai có rất nhiều triển vọng để trở thành một ngôi sao. Nhất định, anh sẽ tạo cho cô một chỗ đứng vững vàng. Tất nhiên là trong làng điện ảnh, chứ không phải ở đâu khác.Cho nên chuyện Ban Mai đột ngột chuyển hướng, làm anh thấy thất vọng. Có lẽ anh trêu chọc cô là để lấp liếm tâm trạng đó.Thấy Định có vẻ không vui, Ban Mai nhạy cảm hiểu ngay tâm trạng anh. Giọng cô bớt sôi nổi hơn:- Anh không thích phải không?- Không thích cái gì?- Không thích em làm người mẫu.- Anh lo ch+ không phải không thích.- Lo gì?-Trước mắt lo em rớt tốt nghiệp – Không có đâu. Thế còn sau đó nữa?- Sau đó à? Anh sợ em bị cuốn theo lĩnh vực mới uổng công anh chuẩn bị đường cho em.Ban Mai cười khì:- Em không có đi lạc đường đâu. Làm người mẫu cũng vui. Nhưng không thích bằng diễn viên. Chẳng lẽ công học mấy năm, em lại bỏ không thương tiếc.Định chợt nhìn ra phía ngoài. Thấy mọi người chuẩn bị xong , anh bèn quay qua Ban Mai:- Tối nay sẽ nói chuyện này, bây giờ em về hay trở lại trường?- Em thích ở lại chơi với anh.Định mỉm cười:- Nhưng anh phải làm việc, chờ lâu lắm.- Em có nói là chờ đâu, em ở đây chờ chiều đi tập luôn Định cau mày, có vẻ không bằng lòng.- Làm việc kiểu đó, không biết cuối cùng em sẽ ra sao đây.Ban Mai trả lời với một nụ cười tươi rói:- Anh lại đằng đó đi , coi chừng người ta chờ đó. Em ngồi đây chút rồi về nhà.Và cô ngồi im chờ cho Định đi xa. Đến lúc anh rẽ qua lối đi khuất sau đám cây , cô mới yên tâm lôi chiếc gương trong giở ra. Nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai, cô bắt đầu nhìn mình đăm đăm trong gương.Cô biết không phải vô cớ, khi lúc nãy Định chọc cô là người mẫu trẻ em. Anh chỉ chọc, nhưng cô hoang mang ghê gớm. Xem tivi, cô thấy tất cả nhửng người mẫu điều có khuông mặt chững chạc. Mặt mũi thế này liệu có chấp nhận được không?Nhìn mình mãi cũng không thấy phát hiện nào mới, Ban Mai lại mở balô lấy một bức hình một người mẫu chuyên nghiệp ra, rồi băn khoăn nhìn mình trong gương, so sánh từ chân tơ kẽ tóc với cô ta.Bất chợt phía sau cô, một tràng cười rộ lên làm cô giật bắn mình. Đến nổi quăng cả gương lẩn hình mà không hay.Định đi vòng ra phía trước, ngồi xuống cạnh Ban Mai. Rõ ràng anh không thể nín cười được dù đã cố gắng, anh giơ tay lên ra dấu xin lỗi.- Anh không cố ý nhìn lén em, chỉ trở lại bảo em ra chơi với anh thôi.Thấy cô không nói gì, anh mím môi để đừng cười.- Coi như anh không thấy gì hết, đừng giận nghen.Ban Mai vẫn lặng thinh. Cô lẳng lặng nhặt gương và hình lên cất. Rồi để chiếc balô trên chân, cô quay mặt ra nhìn phía khác. Quê muốn chui xuống đất, hoặc bay lên trời. Tức Định, nhưng không thể nào bắt bẻ được. Và cô cứ ngồi yên, bặm môi không nói một tiếng.Định choàng tay qua vai cô:- Em đừng so sánh như vậy , mỗi người có một cái đẹp khác nhau. Thật ra, người ta rất ít để ý khuôn mặt người mẫu. Họ chỉ nhìn bộ đồ mà cô ta đang mặc quảng cáo mà thôi.Ban Mai lẳng lặng đẩy tay anh ra khỏi vai. Và vẫn không nói một tiếng nào, cử chỉ đó chứng tỏ cô giận thật sự cô làm Định bắt đầu lo. Anh không tìm cách chạm vào cô, mà chuyển qua thái độ nghiêm chỉnh hơn.- Em quê nên đâm ra giận anh phải không? Với anh mà em còn thấy quê à? Vậy là em coi anh là người lạ phải không?- Anh dò thám em phải không?Định không nén được cười:- Tầm bậy!- Nếu không thì anh trở lại làm gì? Thử nghĩ đi, cứ đứng phía sau em, không thèm nói một tiếng, theo dõi từng cử chỉ của em để cười. Vậy mà bảo không người lạ sao? Nếu là anh, anh có giận không?- Anh sẽ nghĩ em lo cho anh, chứ không giận.- Nhưng em thì không nghĩ như vậy được.- Đó là tại em chưa yêu anh hết mình, chưa thật sự nghĩ nhiều về anh, nên em không cảm nhận được điều quan tâm của anh.- Anh biện luận -Lẽ ra anh mới là người giận. Trong khi anh bỏ mặc mọi người chờ, để trở lại lo cho em, thì em lại chỉ lo giận.Ban Mai chợt quay lại, buồn buồn:- Anh có biết là em buồn lắm không?- Buồn vì bị anh chọc hở?- Đến thời điểm này, tự nhiên chuyện mặt mủi của em bị xem là thiếu xót. Anh không thông cảm còn cười. Mặt em tự nhiên đã như vậy, có phải lỗi tại em đâu.Định nhìn cô hơi lâu. Bắt đầu hiểu đây không phải là chuyện đơn giản. Và anh đã vô tình làm cho cái buồn của cô thành vấn đề nghiêm trọng. Và anh nói như trấn an:- Chỉ sợ khuôn mặt quá xấu, chứ còn vẻ non nớt thì có thể khắc phục được thôi. Hóa trang thành già hơn còn được huống hồ gì chỉ làm cho em trông chững chạc hơn.Ban Mai im lặng nghe. Cô có vẻ hơi nguôi một chút. Vì cô tin điều anh nói. Nhưng chỉ bao nhiê đó thôi thì chưa đủ. Cô cần anh khẳng định với tư cách nghề nghiệp. Bởi vì anh là một đạo diễn.Nhưng Định không có thời giờ nói nhiều. Vì mấy cô diễn viên tinh nghịch đang đứng tụ lại nhìn về phía hai người. Một cô đếm một, hai ba, rồi tất cả đồng thanh la lên:- Tôi chờ đạo diễn.Những tiếng cười kèm theo bay vẳng tới hai người. Ban Mai mạnh dạn đứng len:- Bây giờ em phải về thôi. Vì mình em mà bao nhiêu người chờ thì ngại lắm.Cô đi ra cổng. ngang qua chỗ cô diễn viên, cô gật đầu chào một cách cởi mở. Các cô nàng cũng nhìn cô một cách quan tâm. Quan trâm trên mức bình thường. Vì mặc dù Ban Mai chưa thật sự là diễn viên. Nhưng chỗ đứng của cô thì rất hứa hẹn. Chắc chắn đạo diễn Hoàng Định sẽ không để người yêu mình lu mờ trong giới điện ảnh. Và với bản lỉnh của mình, chính anh chứ không ai khác, là người hứng thú khai thác ưu điểm của cô nhất.Ban Mai đi ra lấy xe. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cô bèn trở về nhà, tranh thủ học bài ở trường.Bắt đầu một tuần nay, cuộc sống của cô trở nên bận gấp đôi. Trước đây, chỉ lo học ở trường. Bây giờ phải đến phòng tập để trở thành người mẫu. Nói là tập, chứ thật ra phải học như điên. May là cô có khiếu, chứ còn không chắc sẽ mệt nhừ vì tập tành. Bởi vì công việc của người mẫu không giống như diễn viên.Buổi chiều, Ban Mai đến phòn tập, cô đang loay hoay tháo giầy thì một cô gái đi về phía cô.- Cô Thảo bảo chừng nào Mai đến thì lên gặp cô đấy.Ban Mai ngó vào trong, hơi tò mò khi thấy cô dạy mới đang đứng hướng dẩn ột học viên.- Bộ hôm nay đổi cô rồi hả Thụy?- Ừ nghe nói cô Thảo nghỉ một tuần cô này vô thế.- Sao vậy kìa?- Mình không biết.Ban Mai mang lại giầy, đi lên tầng trên. Từ lúc học làm ngườ mẫu, cô phải học luôn cách mang giầy cao gót, loại giầy mỏng manh hư lúc nào sẳn sàng đứt quay, hoặc gẩy gót. Với người khác thì không có gì. Nhưng đối với Ban Mai thì là cả một vấn đề nan giải. Bởi vì cô có cái tật hay chạy bất tử. Và đi đứng cũng không được đầm thấm lắm.Trước đây, cô rất ít mang giấy gót nhọn. Đúng hơn là không hề mang, cho nên lúc đi mua giày mới cho cô, mẹ cô hay lo cô bị trẹo chân. Và đã luôn dặn cô đừng nhảy cẳng lên nếu gặp chuyện gì đó vui mừng. Cho đến bây giờ thì cô chưa gặp sự cố gì. Và cái lo của mẹ trở thành vô căn cứ.Ban Mai thông thả đi lên tầng trên. Cô phải đi thong thả, bởi vì không thể phóng ào ào với đôi giày quai nhỏ dưới chân. Trông cô có vẻ chửng chạc hơn lúc ở nhà rất nhiều.Vừa rẽ lên cầu thang, cô gặp một thanh niên đi xuống. Đó là Minh Kiếm, bạn của Định. Thỉnh thoảng cô hay gặp anh ngồi quán cà phê với Định, nhưng chỉ chào nhau chứ chưa nói chuyện lần nào.Minh Kiếm có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô ở đây. Anh đứng hẳn lại:- Đi đâu vậy Ban Mai?- Dạ em đi tìm dì Thảo.- À, cô Thảo phụ trách phòng tập hả?- Dạ , ủa anh làm việc ở đây hả?- Không hẳn là làm việc ở đây. Nhưng anh đạo diễn nhửng chương trình biểu diễn của công ty.Anh chợt nhìn cô:- Anh thấy Ban Mai có ngoại hình khá đo, nếu xin làm người mẫu thế nào cũng được nhận.Ban Mai vuốt lại tóc, cười ngượng nghịu:- Em cũng đang xin đấy. Em đến tập cũng hơi lâu rồi.- Ồ , vậy hả? Vậy có diễn lần nào chưa?Dạ chưa.- Hèn gì anh không thấy. Nếu diễn thì mình đã làm việc chung rồi. Nhưng không lâu đâu , tuần sau có đêm diễn ở nhà hát, không biết cô Thảo có chọn em không?- Em cũng không biết nửa. Chắc chưa đủ sức đâu anh ạ.Minh Kiếm nói như khuyến khích:- Chắc em sẽ được chọn thôi. Tuy là mới đào tạo nhưng em đã từng học qua diễn xuất, mấy môn nghệ thuật thì dể tiếp thu hơn, so với các cô ở lỉnh vực khác.- Em cũng không biết dể hay khó nửa. Nhưng dì Thảo hay chê em lắm. Người khác thì tập một lần, hai lần. Nhưng đến em thì cứ bắt làm đi làm lai, em mệt lắm.- Được cô Thảo chú ý đày đọa là sướng đó em, thế nào em cũng nổi tiếng thôi.”Nổi tiếng” – Ban Mai tròn xoe mắt nhìn Kiếm. Hoàn toàn không tin. Và cũng không bi lời khen đó tác động đến mức nhảy lên mà vổ tay.Cô mỉm cười:- Anh Kiếm nói chuyện nghe vui quá.- Biết đâu nó thành sự thật thì sao?Ban Mai lại cười tiếp. Không biết nói gì hơn, cô đứng nép một bên cho Minh Kiếm đi qua. Rồi tiếp tục lên tầng trên. Nhớ lại câu nói của Minh Kiếm, tự nhiên cô lại cười một mình. Nếu mà được trở than`h người mẫu nổi tiếng thì thích thật. Mơ ước đó thật xa vời, nhưng tại sao không chứ.” Mình mà là người mẫu nổi tiếng, thì ba mẹ sẽ cực kỳ sung sướng. Chị Vân sẽ là đạo diễn nổi tiếng. Thật quá sức sung sướng. Trên cả tuyệt vời. “Nghĩ đến đó, Ban Mai đỏ hồng cả mặt. Cô áp hai tay lên mặt, vừa đi vừa mỉm cười tủm tỉm một mình.Cô không để ý một người đi ngược lại đang nhìn mình với vẻ chú ý. Đến lúc đến gần nhau, thấy tia nhìn của anh ta, cô mới nhớ ra và vội vàng ngậm miệng lại. Tạo vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhưng khi đi qua mặt anh ta, cô lại tiếp tục cười thú vị một mình.Ban Mai đi lên phòng dì Thảo, nhưng người phụ nữ trong phòng lại chỉ cô qua phòng thiết kế. Thế là cô phải đi ngược qua đầu hành lang bên kia.Có lẽ hôm nay là ngày xui của Ban Mai, nên khi cô vào phòng thì không có dì Thảo ở đó, chỉ thấy một người ngồi bên bàn. Anh ta xoay mặt về phía hướng cửa sổ, nên không nhìn được mặt.Ban Mai gõ cửa đánh tiếng, rồi nói dè dặt:- Anh cho hỏi thăm, có dì Thảo ở đây không ạ?Người thanh niên quay chiếc ghế nửa vòng. Ban Mai nhận ra đó là người mình mới gặp lúc nãy. Anh ta cũng có vẻ nhận ra cô. Không hiểu anh ta nghĩ gì mà chợt bật cười một mình rồi trả lời nhát gừng.- Cô Thảo mới vừa ra ngoài đấy.- Vậy sao?Ban Mai hỏi nhỏ một mình, rồi đưa mắt tìm chiếc ghế. Lúc này, cô thèm được ngồi kinh khủng. Và không cần biết dì Thảo có trở lại hay không, cô vẫn dè dặt.- Tôi có thể ngồi đây chờ được không?- Cứ tự nhiên.Ban Mai đến phía hàng ghế sát tường, buông người xuống một cách nhẹ nhàng. Từ nảy giờ, đi quá nhiều, hai chân cô mỏi nhừ. Thật ra, cô cũng rất hay đi. Nhưng lúc trước không đến nổi phải gượng người như khi mang giày mỏng manh. Làm người mẫu đâu có sướng như người ta tưởng.Ban Mai liếc nhìn phía bàn. Thấy người thanh niên có vẻ không để ý mình, cô bèn cúi xuống tháo cả đôi giày rồi cử động chân một cách thoải mái. Cảm thấy cổ chân còn mỏi, cô xoay bàn chân, và xoa nhẹ cho đỡ mởi.- Không quen đi loại giày đó hả?Tiếng người thanh niên vang lên, khiến Ban Mai vội bỏ chân xuống , ngồi thẳng lên. Cô gật đầu một cách ngượng nghịu:- Dạ tại nảy giờ đi nhiều quá, nên mỏi.- Quen với cô Thảo à? – Anh ta hỏi sau một lúc im lặng.- Da.- Quen thế nào?Anh ta nói chuyện cụt ngủn, có vẻ trịch thượng. Nhưng Ban Mai vẫn không thấy phật lòng. Cô là người mới, lại không ai trong công ty, nên cô nghĩ anh ta là nhân vật có quyền lực ở đây. Vì nếu không thi anh ta không có thái độ kẻ cả như vậy.Ban Mai còn đang suy nghĩ thì anh ta nhắc lại:- Quen thế nào?- Ban Mai thành thật nói:- Dì Thảo là bạn của người bạn của mẹ em, cũng không phải là quen thân. Tại dì ấy bảo em xin vào đây, nên…Ban Mai chưa nói dứt câu thì anh ta đã ngắt lời:- Vậy đang làm người mẫu à?- Dạ chưa, chỉ mới học thôi, chưa diễn lần nào.- Cô Thảo đã đào tạo thì chắc chắn sẽ trở thành người mẫu có tiếng thôi.- Thật à?Ban Mai hỏi và nhìn anh ta vừa như hỏi, vừa như tin tưởng. Nhưng anh ta buông một câu làm cô mất hứng.- Cũng không chắc lắm, điều đó tùy thuộc khả năng của cô mà.Ban Mai mất hứng thật sự. Cô tiu nghỉu ngồi im. Người thanh niên khẽ liếc nhìn cô, rồi lại buông một câu:- Trông cô cũng có dáng người mẫu lắm đấy. Có điều khuôn mặt còn non quá. Ra sân khấu phải hóa trang kỹ mới được.Ban Mai điếng tim được với câu đó. Ngay cả một người lạ hoắc mà cũng nhận xét như vậy. Đau chết đi được. Tại sao thời điểm này, khuôn mặt của cô lại trở thành vấn đề nghiêm trọng thế này.Ban Mai bậm môi ngồi yên. Nếu mà anh ta tiếp tục chê thêm, chắc cô sẽ bỏ về, và bỏ luôn ý thích làm người mẫu. Để tối ngày rúc một xó cầu nguyện ình mau già.May mà anh ta chỉ nói bấy nhiêu đó, anh ta lại xoay người về phía hướng cửa sổ, im lặng. Hình như anh ta cũng chờ dì Thảo.Một lát sau, Ban Mai thấy anh ta lấy máy ra gọi ai đó, rồi đứng lên đi ra. Ngang qua chỗ cô, anh ta hơi đứng lại:- Cô Thảo có chuyện rồi, đừng chờ nữa.Và anh ta ra khỏi phòng. Ban Mai ngơ ngác nhìn theo. Đến lúc anh ta đi mất, cô mới nhớ sao mình không hỏi dì Thảo đã gặp chuyện gì.Rồi cô lại mang giày, lững thững đi xuống phòng tập.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.