Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 47


Bạn đang đọc Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi – Chương 47


Thích 47.

Muốn hẹn hò với Chu Tuyển.
Chu Tuyển vẫn bất động nhìn Mạnh Sơ Vũ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh gật gật đầu.
Mạnh Sơ Vũ cứ tưởng rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm không thể ngờ được, khó tin, thất vọng trên khuôn mặt anh.
Cuối cùng lại chỉ thấy được biểu cảm — không hổ là em.
“Nếu khởi động lại thì có thể khắc phục không?” Chu Tuyển chấp nhận rất nhanh.
“Nếu mau khởi động lại thì, chắc là…” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt, “Có cơ hội đấy?”
“Anh biết rđượcồi.” Chu Tuyển nhìn cô cười, “Nhưng có lẽ anh phải ở lại Bắc Thành thêm một ngày.

Tối qua chưa nói chuyện xong với bên Lan Thần, hẹn sếp Trình tối nay gặp lại.”
Theo như kế hoạch lịch trình ban đầu, chiều nay bọn họ đã phải dẹp đường hồi phủ.
Mạnh Sơ Vũ khẽ “À” một tiếng: “Vậy không cần em đi cùng anh à?”
“Việc tư, không cần trợ lý.” Chu Tuyển khẽ xuýt một tiếng, “Bạn gái thì được, nhưng không phải là đã pullback rồi sao?”
“…”
“Ai thèm đi theo anh? Em về nhà phá cỗ linh đình còn chẳng kịp!” Mạnh Sơ Vũ hừ một tiếng rồi đóng cửa, đóng một nửa lại dừng lại, ngập ngừng nhìn anh, “… Anh biết cuối tuần em về nhà nào đúng không?”
Chu Tuyển nhịn cười gật đầu: “Anh biết.”
“Ừm, vậy anh đi đi.” Mạnh Sơ Vũ nhìn anh một cái cuối cùng, đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, lại không kiềm được lòng nhìn mắt mèo.
Thấy Chu Tuyển đứng ngoài không đi, nhìn cảnh cửa của cô cười.
“…”
Ừ, bảo người ta là, nếu “mau” khởi động lại sẽ có cơ hội.
Còn cố tình hỏi người ta có biết cuối tuần mày ở đâu không.
Chẳng thà mày nói thẳng với anh ấy, mày không chờ được muốn nghe anh ấy tỏ tình ngay lập tức đi.
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu, ép trán vào cửa, nhắm mắt.
Vấn đề không phải nằm ở rượu.
Vấn đề nằm ở cô.
Dù uống say hay tỉnh táo, cô cũng muốn hẹn hò với Chu Tuyển.
*
Kết thúc lịch trình nửa ngày, buổi chiều Mạnh Sơ Vũ chia tay với Chu Tuyển ở khách sạn, ngồi xe ban tổ chức hội nghị sắp xếp đến sân bay Bắc Thành trước.
Lúc sáng Mạnh Sơ Vũ còn hơi lo lắng, tối qua Chu Tuyển với Ngụy Minh Trí của Nhà ở thông minh Mỹ An vừa xảy ra xung đột, hôm nay không biết chuyện đó có bị truyền đi hay không, hoặc là Ngụy Minh Trí có chuẩn bị gì ở sau hay không.
Ai ngờ sáng nay vừa tới hội trường, Ngụy Minh Trí đã đến xin lỗi Chu Tuyển.
Nhờ thế Mạnh Sơ Vũ mới biết, người nhà họ Chu có cổ phần ở Mỹ An, còn cái chức phó lãnh đạo của Ngụy Minh Trí là nhờ người nhà họ Chu nâng đỡ mới có được.
Tóm lại, Ngụy Minh Trí rất nghe lời người nhà họ Chu — tất nhiên là trừ Chu Tuyển.
Thế nên tối qua anh ta mới nghe theo kế hoạch mà anh trai Chu Tuyển bày ra, đến bày trò với cô và Chu Tuyển.
Nhưng cái kiểu xin lỗi hôm nay, nhìn thế nào cũng không giống phong cách của anh trai Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ có thể là vì bố mẹ Chu Tuyển nghe nói chuyện này, nghĩ dù sao cũng là ân oán của hai anh em, không thể vạch áo cho người xem lưng, nên ra mặt để giải quyết.
Nhưng Chu Tuyển đương nhiên không để tâm đến lời xin lỗi của Ngụy Minh Trí, cũng không có thể hiện chút rung động nào trước hành động của bố mẹ.
Gia đình kiểu gì thế?
Trong lúc chờ đợi không có việc gì làm ở sân bay, Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại tìm hiểu những thông tin liên quan đến Bất động sản Nguyên Dự và người nhà họ Chu.
Thời đại dữ liệu phát triển thế này, thông tin dần trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng đương nhiên, liên quan đến tư bản, phần lớn những tin tức công khai vẫn là thứ tư bản muốn công chúng nhìn thấy.
Vậy nên ngoại trừ chuyện mấy năm gần đây cổ phiếu của Nguyên Dự hạ giá, giá trị thị trường thu hẹp một cách rõ rệt thì Mạnh Sơ Vũ không tìm thấy tin tức riêng tư tiêu cực nào hết.
Mạnh Sơ Vũ lướt điện thoại, nhìn thấy tin tức liên quan đến Bất động sản Nguyên Dự, ngón tay lướt đến anh trai của Chu Tuyển thì khựng lại —
Chu Tuấn.
Anh trai của Chu Tuyển tên là Chu Tuấn.
Mắt nhìn thì cái tên này không có gì đặc biệt, nhưng đọc thầm trong lòng, Mạnh Sơ Vũ cứ cảm thấy có chỗ rất lạ.
Chữ “Tuyển” trong tên của Chu Tuyển có thể đọc là Jun, cũng có thể đọc là Juan.

Tuy Chu Tuyển dùng âm Juan nhưng dù sao cũng là chữ đa âm, người ngoài nếu không chắc chắn rất có thể đọc nhậm thành Jun.

Nói vậy thì âm đọc giống hệt với chữ “Tuấn” trong tên của anh trai Chu Tuyển.
Sao lại bố mẹ đặt tên cho hai người con trai như thế?
Hơn nữa, Mạnh Sơ Vũ bỗng nhớ ra, hồi trước cô và Chu Tuyển cầm nhầm điện thoại, nhận được điện thoại của bà Chu Tuyển gọi tới, nghe thấy bà gọi không phải Tiểu Tuyển mà là Tiểu Tuấn.
Bà còn nói mình trí nhớ kém, gọi quen rồi không sửa được.
Thế nên tên của Chu Tuyển đã từng dùng âm đọc là Jun?
Thế thì còn lạ hơn…
Mang theo một đống nghi hoặc, Mạnh Sơ Vũ khó hiểu bước lên chuyến bay trở về Nam Hoài.
*
Hơn bảy giờ tối, Mạnh Sơ Vũ thuận lợi đáp xuống sân bay Nam Hoài.
Vừa mở máy đã nhìn thấy tin nhắn của Chu Tuyển, bảo cô xuống máy bay thì báo bình an cho anh.
Từ sân bay về đến nhà còn một đoạn đường, cô bèn biến thành máy báo bình an —
“Báo cáo, sếp Mạnh đã hạ cánh.”
“Báo cáo, sếp Mạnh lên xe.”
“Báo cáo, sếp Mạnh xuống xe.”
“Báo cáo, sếp Mạnh đã về đến nhà, phải phá cỗ, không thèm quan tâm đến anh nữa.”
Chu Tuyển đầu bên kia từ “Được rồi, lên xe cửa biển số xe cho anh”, “Được rồi, lên xe đừng ngủ gật”, “Được rồi, đi đường đừng nghịch điện thoại”, đến câu cuối cùng, không trả lời “Được rồi” nữa, chỉ gửi một chữ “Ừm”.
Mạnh Sơ Vũ ngồi trước một bàn đồ ăn đầy ắp thơm phúc, nhìn chữ “Ừm” trên màn hình nghiên cứu một hồi lâu.
Ngẫm ra được một chút tủi thân.
Nghĩ Chu Tuyển làm công cụ nói chuyện phiếm chống buồn chán chạy bằng cơm cho cô cả quãng đường, thế mà cô vừa về nhà đã không thèm quan tâm tới anh nữa, hình như có hơi xấu tính.
Vậy cô sẽ xấu tính thêm một chút nữa, chụp cho anh một bức ảnh toàn đồ ăn ngon.
“Khụ khụ!”
Vừa giơ điện thoại lên đã bị tiếng hắng giọng của bố cắt ngang, Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu mới phát hiện mình đã bị theo dõi một lúc lâu.
Mạnh Chu Bình nhíu mày với Mạnh Sơ Vũ.
Khó lắm mới về nhà được một lần mà ăn cơm cũng “người một nơi lòng dạ một nẻo”.
Y hệt cái lần về nhà hồi Quốc khánh.
Thậm chí còn hơn cả thế.
Mạnh Sơ Vũ tuy không nghe thấy những câu mắng mỏ càu nhàu trong lòng bố mình, nhưng nhìn biểu cảm của bố cũng nhận ra phần nào, buông điện thoại cười trừ, cầm đũa lên nói: “Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, tin nhắn công việc thì thôi không trả lời nữa.”
“Tin nhắn công việc? Giáo viên Ngữ Văn của con không dạy con ‘Giấu đầu lòi đuôi’ là thế nào à?” Mạnh Chu Bình cười lạnh một tiếng, “Lần trước lập động vốn phải về nhà, cuối cùng lại nói có công việc đột xuất, bố thấy cũng là con bịa ra đúng không?”
“Cái gì thế bố,” Mạnh Sơ Vũ oan ức, “Lần đó con có việc thật mà!”
Mạnh Chu Bình nâng cằm với Phương Mạn Trân: “Thấy không? Nó bảo lần đó là thật, nghĩa là vừa rồi là giả.”
“…”
“Mẹ, bố cứ nghiền ngẫm từng con chữ như thế, mẹ sống với bố bao nhiêu năm chắc mệt lắm ạ?”
“Chẳng thế thì sao? Nói chuyện với bố con như quét mìn ý.” Phương Mạn Trân liếc nhìn Mạnh Chu Bình đang tức giận, sau đó dịu lại giảng hòa, nói với Mạnh Sơ Vũ: “Mẹ thấy cái tính kén cá chọn canh của con cũng di truyền từ ông ấy đấy.”
“Con làm gì mà kén chọn như bố đâu?”
Mạnh Chu Bình: “Con tìm người yêu mà còn không gọi là nghiền ngẫm từng con chữ à? Người này không biết cách nói chuyện, người kia cũng không biết cách nói chuyện.

Bố thấy con chọn luôn một chàng câm đi, không nói được thật có khi lại không kén chọn nữa!”
“Là do từ bé bố bắt con đọc bao nhiêu sách còn gì? Tố chất văn học của con được phát triển rồi, nghe mấy người đấy nói chuyện thấy trẻ con lắm…” Mạnh Sơ Vũ gắp đồ ăn, bỗng chuyển chủ đề, “Nhưng bây giờ vẫn ổn mà ạ? Con thấy nói chuyện không bắt buộc phải dễ nghe quá…”
Mạnh Chu Bình thở dài với Phương Mạn Trân: “Thấy không, đến lúc con gái bà cảm thấy nói chuyện không cần phải dễ nghe, nghĩa là nó lại bị người ta lừa rồi.”
Mạnh Sơ Vũ: “…”
*
Lần này Mạnh Sơ Vũ không lo lắng, cô cảm thấy cái kiểu của Chu Tuyển dạo này làm gì có chỗ nào giống như đang lừa cô.
Nhưng bây giờ chỉ còn một bước nữa, bị bố nói như vậy, cô bỗng nhớ đến một thủ pháp hí kịch thường được sử dụng trong các tác phẩm văn học — Một khi nhân vật chính hạnh phúc đến tột cùng, chắc chắn sẽ xảy ra bi kịch.
Nhất là khi ăn tối xong, thấy Chu Tuyển nhắn tin nói anh đi tham dự một bữa tiệc, sẽ kết thúc muộn, bảo cô mệt thì ngủ trước, cô nhận ra thế là trở thành cô đợi tin nhắn của anh.
Chu Tuyển có việc – quá bình thường, có việc không tiện dùng điện thoại – quá bình thường.

Nếu lúc này anh còn bớt thời giờ tám chuyện với cô, cô còn chê anh không làm việc cho đàng hoàng ấy chứ.
Chu Tuyển không có bất cứ điều gì khác thường, Mạnh Sơ Vũ chỉ là cảm thấy, tình huống này vô cùng giống với cái lần ở nhà đợt Quốc khánh.
Cũng là cô về nhà sau một quãng đường dài mệt mỏi, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, đắm chìm trong bong bóng hồng phấn, đến ăn cơm cũng phải chụp ảnh cho Chu Tuyển, sau đó bị bố phê bình một trận.

Còn Chu Tuyển thì ở nơi khác, cô vẫn luôn cầm điện thoại chờ tin nhắn của anh.

Sao cứ có cảm giác không may mắn thế?
Lần này Chu Tuyển sẽ về Nam Hoài gặp cô đúng hẹn chứ?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Tắm xong xem TV cùng bố mẹ hai tiếng đồng hồ, Mạnh Sơ Vũ về phòng, chưa đợi được Chu Tuyển xong việc nhưng lại không buồn ngủ, bèn nằm trên giường cầm điện thoại xem tin tức giải trí để giết thời gian.
Cứ xem như vậy, cơn buồn ngủ lại ập đến không thể kiểm soát.
Mạnh Sơ Vũ chống mí mắt, mơ màng cầm điện thoại, không biết đến mấy giờ, lòng bàn tay bỗng rung lên.
Mắt cô sáng lên, chăm chú nhìn màn hình, quả nhiên là tin nhắn của Chu Tuyển, nhấn mở xem —
“Cuối tuần không đến Nam Hoài được.”
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, hùng hổ gõ chữ: “Sao lại không đến được? Em đã nói là phải mau chóng khởi động lại thì mới khắc phục được mà!”
Chu Tuyển: “Vậy bỏ đi, không khắc phục nữa.”
Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại một hồi lâu không lấy lại được tinh thần, đến khi hoàn hồn, nhìn chằm chằm ba chữ “Vậy bỏ đi”, mũi cay xè, nước mắt chảy dài.
Hốc mắt nóng bừng lên, Mạnh Sơ Vũ khóc nức nở, nhìn chiếc điện thoại im lìm nằm trong lòng bàn tay, tức giận ném nó đi.
“Bịch” một tiếng, điện thoại đập xuống sàn nhà, vỡ tan tành, Mạnh Sơ Vũ giật mình mở bừng mắt.
Mở mắt ra mới phát hiện, điện thoại đang khóa màn hình vẫn nằm trong tay cô.
Mạnh Sơ Vũ nhìn đèn trần trong phòng vẫn còn sáng, xoa hai má ướt đẫm rồi ngập ngừng mở khóa điện thoại.
Bốn tin nhắn chưa đọc hiện lên —
“Anh xong việc rồi, em ngủ chưa?”
“Ngủ rồi à?”
“Bảo em mệt thì ngủ trước, chứ không phải ngủ mà không nói với anh tiếng nào.”
“Ngủngon.”
Mỗi tin nhắn lại cách nhau vài phút, rất giống — cuộc độc thoại quật cường của một người đàn ông tăng ca về nhà, phát hiện trong nhà không có ai chờ mình.
Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác nhìn bốn cái tin nhắn của Chu Tuyển, lướt lên trên.
Làm gì có “Cuối tuần không đến Nam Hoài được” với “Vậy bỏ đi”?
Đây là cô ngủ thiếp đi, không nhận được tin nhắn thật sự của Chu Tuyển, mà nhận được tin nhắn giả trong mơ…
Mạnh Sơ Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác giận dữ, buồn bã, tuyệt vọng đến nỗi sắp bùng nổ lại theo ra từ trong mơ, vấn vương trong lòng mãi không nguôi.
Cảm giác ấy quá chân thật, chân thật đến nỗi cô như lại một lần nữa thất tình.
Sao cô lại mơ thấy một giấc mơ tồi tệ như thế…
Mạnh Sơ Vũ nghĩ ngợi, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống, nhìn khung thoại trên màn hình, lập tức bấm số gọi sang.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, không đợi Chu Tuyển lên tiếng, Mạnh Sơ Vũ đã nức nở gọi một tiếng “Chu Tuyển”.
“Sao vậy, có chuyện gì thế em?” Chu Tuyển khựng lại rồi vội nói.
“Chuyện lớn…” Mạnh Sơ Vũ nghẹn ngào, “Em gặp ác mộng…”
Bên kia im lặng một hồi, sau đó truyền đến tiếng Chu Tuyển thở phào: “Mạnh Sơ Vũ, em nói trước rồi khóc được không? Bây giờ anh mới biết, hình như anh có bệnh tim.”
“Anh còn trách em…” Mạnh Sơ Vũ sụt sịt, ngồi dậy từ trên giường, “Anh có biết trong giấc mơ của em anh làm gì không?”
“Anh —” Chu Tuyển trầm ngâm một lát, thử hỏi, “Anh ngoại tình?” 
“Tưởng bở, anh còn chưa có cơ hội ngoại tình đâu!” Mạnh Sơ Vũ tức giận nói, giọng lại nhẹ đi, “Anh nói với em là anh không đến, anh nói bỏ đi, anh dám nói bỏ đi…”
Chu Tuyển mất vài giây mới hiểu được đại khái ý cô, như đang thở dài, lại như đang cười: “Sao anh lại không đến? Anh đã đặt vé chuyến bay rất sớm rồi mà.”
“Em không biết, dù sao bây giờ anh vẫn chưa đến, với lại em mơ thấy…”
Giọng Chu Tuyển trong điện thoại nhẹ đi, hình như anh đang dịch điện thoại ra xa: “… Còn có chuyến sớm hơn không? Bây giờ check-in còn kịp không? Không sao, hạng phổ thông cũng được.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn đồng hồ, vội cắt ngang: “Này Chu Tuyển!”
“Hửm?” Chu Tuyển đưa điện thoại lại gần.
“Em nói đùa thôi, sắp mười hai giờ rồi, bay chuyến sáng sớm ngày mai đã vội lắm rồi, anh còn đi chuyến nửa đêm à?”
Chu Tuyển cười: “Vậy em khóc nhè thì phải làm sao bây giờ?”
“Em… Em ổn rồi, em không khóc nữa rồi.” Mạnh Sơ Vũ bất giác thấy xấu hổ, “Mơ thấy ác mộng khóc cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Cái chính là vừa rồi em còn mơ thấy zombie, anh không biết đâu, cả Nam Hoài bị zombie bao vây.”
“Vậy mà em còn mong anh đến Nam Hoài?” Chu Tuyển lại cười.

“Sao, có zombie thì anh không đến nữa à?”
“Đến chứ, trời sập cũng đến.”
Mạnh Sơ Vũ “Xì” một tiếng, nghĩ câu này buồn nôn như thế, mà không hiểu sao lại thuận tai đến lạ.

Cô muốn bảo Chu Tuyển nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng cũng muốn nghe giọng anh nhiều thêm một chút, đang bối rối, bỗng nghe Chu Tuyển nghiêm túc gọi cô một tiếng: “Mạnh Sơ Vũ.”
“Dạ?”
“Em mơ thấy như vậy, anh hẳn nên chịu trách nhiệm.”
Mạnh Sơ Vũ thấy rất đúng, cũng tại anh trước kia cứ thay đổi thái độ, Chu Tuyển vẫn rất có ý thức nhìn nhận lại bản thân mình.
“Vậy anh định chịu trách nhiệm thế nào?” Mạnh Sơ Vũ nhỏ giọng hỏi.
“Tối qua em hỏi anh thích em đến nhường nào phải không?”
“À, đúng rồi, anh nói đợi em tỉnh rượu…”
“Bây giờ anh kể nốt câu chuyện trước khi đi ngủ nhé?”
Mạnh Sơ Vũ ngẩn người: “Gì cơ?”
“Tối qua kể chuyện cho em, em quên rồi à?”
Quả thật Mạnh Sơ Vũ không nhớ rõ lắm, lúc ấy ngấm rượu nửa mơ nửa tỉnh, nhưng nghe Chu Tuyển nói vậy, cô cẩn thận nhớ lại, bỗng nhận ra có gì đó kì lạ.
Một dự cảm mãnh liệt nảy lên trong lòng, cùng với một chút khó tin, cô hỏi lại với vẻ không chắc chắn: “Từ từ, anh nói câu chuyện ấy…”
“Nghe anh nói hết nhé?”
Mạnh Sơ Vũ chậm rãi ngồi thẳng dậy, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặt: “Ừm, anh nói đi, em nghe.”
“Tối qua đã kể đến đoạn bé Thỏ trắng rời khỏi rừng rậm.

Nhóc Cáo ban đầu rất đau lòng, nhốt mình trong phòng, nhưng có một ngày nó bỗng nghĩ, khi mình bị đưa về rừng rậm đúng vào mùa mưa của Giang Nam, ngoài trời ngày nào cũng đổ mưa, còn khi bé Thỏ trắng tới tìm nó, nó ra ngoài mới nhận ra mùa mưa đã qua đi, trời quang mây tạnh, là do nó cứ mãi trốn trong phòng mới bỏ lỡ rất nhiều ngày nắng.”
“Nó nghĩ bây giờ bé Thỏ trắng không tới tìm nó nữa, nếu nó cứ tiếp tục ở phòng sẽ không có cơ hội thấy được ánh mắt trời, hơn nữa, không có cơ hội gặp lại bé Thỏ trắng.

Thế nên, vài ngày trôi qua, nó đã thỏa hiệp với chính bản thân mình.”
Mạnh Sơ Vũ một tay nắm chặt điện thoại, tay kia siết chặt mép chăn: “Về sau, bé Thỏ trắng không đến nữa đúng không…”
“Ừm, bé Thỏ trắng không đến rừng rậm nữa.

Nhưng không sao, nhóc Cáo đã ra ngoài.

Vả lại rất nhanh sau đó, một chuyện thú vị đã xảy ra.”
“Chuyện gì ạ?”
“Sau đó không lâu, vợ chồng Sói lại đi vào khu rừng ấy, nói muốn đón nhóc Cáo về.

Vợ chồng Gấu giận dữ, nói các người coi nhóc Cáo là cái gì? Nhóc Cáo lén nghe bọn họ nói chuyện mới biết, chuyện vợ chồng Sói giải trừ quan hệ nhận nuôi với nhóc Cáo không biết vì sao lại truyền ra ngoài, lên báo.”
“Vợ chồng Sói nghe biết bao nhiêu tiếng mắng chửi, núi vàng núi bạc trong nhà cũng ngập trong nước miếng.

Bọn họ không gánh vác nổi tổn thất này, hy vọng vợ chồng Gấu cho bọn họ thêm một cơ hội.

Vợ chồng Gấu không đồng ý, bảo bọn họ tự hỏi nhóc Cáo xem nó có đồng ý hay không.

Lúc này, nhóc Cáo bước ra, nói mình đồng ý.”
Mạnh Sơ Vũ nghe mà cảm giác tim mình thắt lại, hô hấp cũng như ngừng lại, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Tại sao?”
“Vì nhóc Cáo đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, lúc sống chung với vợ chồng Sói nó nhận ra, động vật bên ngoài và động vật trong rừng rậm không giống nhau.

Nếu tiếp tục sống trong rừng rậm, rất có thể nó sẽ càng ngày càng cách xa bé Thỏ trắng, và cả những động vật giống như bé Thỏ trắng.”
“Sống chung với vợ chồng Sói không đến ba năm, nhóc Cáo đã học được sự khôn khéo của bọn họ.

Nó nghĩ, vợ chồng Sói chỉ coi nó như công cụ chống đỡ phong ba cũng chẳng sao, Sói con đối nghịch với nó cũng chẳng sao, nó muốn sống cuộc sống bên ngoài, nó không muốn khác biệt với những động vật bên ngoài.

Vậy nên nhóc Cáo đã đi theo vợ chồng Sói.”
“Sau khi quay lại, nhóc Cáo sống một cuộc sống có chất lượng cao, được học lên cao, dần dần cũng rất ít khi nhớ đến bé Thỏ trắng.

Đến tận năm 19 tuổi, mùa hè năm ấy, nhóc Cáo chuẩn bị đi du học.”
“Những mùa hè trước Cáo không về nhà mà ở ký túc xá của trường.

Nhưng mùa hè này trường mới chuyển đến vẫn chưa vào ở được nên nó không có nơi nào để đi.

Bạn học cũ của Cáo nghe nói Cáo đang đi tìm phòng, bèn mời Cáo đến nhà mình ở một thời gian.


Ở nhà của người bạn học kia, Cáo tình cờ gặp được Thỏ trắng theo bố mẹ đến đó chơi.”
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt.
“Thỏ trắng giờ đã 16 tuổi, không thể nói là đáng yêu, phải nói là xinh đẹp.

Đã nhiều năm trôi qua, ban đầu đương nhiên Cáo không nhận ra bé Thỏ trắng, nhưng nó nhận ra bố của bé Thỏ trắng, rồi biết đó là bé Thỏ trắng năm ấy.

Ngày ấy, nó rất muốn được chạy đến trước mặt bé Thỏ trắng, hỏi bé rằng em còn nhớ anh không? Nhưng lại cảm thấy câu hỏi này dường như vô nghĩa.

Dù cho có nhớ, cũng không biết nên nói gì, huống chi rất có thể bé Thỏ trắng đã không còn nhớ được nó.”
Mạnh Sơ Vũ nén tiếng nghẹn ngào: “Sau đó thì sao…”
“Sau đó Cáo nghĩ, bé Thỏ có lẽ chỉ là một — hình tượng đẹp đẽ trong thời thơ ấu không mấy đẹp đẽ của nó, bây giờ nó đã rất tốt, sắp phải ra nước ngoài, không cần thiết phải đi quấy rầy bé Thỏ.

Nhưng Cáo vẫn muốn cảm ơn bé Thỏ.

Tuy họ chia tay không quá vui vẻ, nhưng hình như nó vẫn chỉ nhớ đến sự đáng yêu của bé Thỏ.

Nên nó muốn đưa cho bé Thỏ một thứ như món quà.”
“Quà ạ? Vậy Cáo, Cáo đã tặng chưa…”
Chu Tuyển cười một tiếng: “Hồi ấy, ngày nào Cáo cũng đọc sách nước ngoài, nhớ ra mình có một tập thơ đã phiên dịch được một nửa, trong đó có một bài thơ rất thích hợp để tặng cho bé Thỏ trắng.”
Mạnh Sơ Vũ bỗng nâng mắt, nghĩ tới cái gì.
Nghe Chu Tuyển bên kia vẫn đang nói, cô xốc chăn xuống giường, vội vàng chạy về phòng sách.
Thắp sáng đèn phòng sách, Mạnh Sơ Vũ nhìn quanh kệ sách, lắc đầu một cái, ngồi xổm xuống mở kệ sách phía dưới, nơi cất giữ những quyển sách cũ.
Sách trong kệ rất nhiều, vừa dày vừa nặng, lấy từng cuốn ra, nhìn rồi đặt sang một bên, rồi lại nhìn, đặt sang một bên.
Phải, phải tìm thấy…
Đó là tập thơ vỡ lòng khiến cô yêu thích Borges, sau khi mang về từ nhà Giản Thừa cô vẫn thường xuyên lật xem, về sau tuy không còn đọc nữa, nhưng chắc chắn cũng sẽ cất giữ tử tế.
Nhà họ quý nhất là sách, sẽ không vứt đi…
Mạnh Sơ Vũ càng tìm càng sốt ruột, giữa mùa đông nhưng đổ mồ hôi đầm đìa trên trán.
Chu Tuyển nghe tiếng lục lọi của cô, cười nói: “Đừng tìm nữa, để anh đọc cho em nghe.”
Giọng nói trong ống nghe vang lên, Mạnh Sơ Vũ sờ thấy một lớp bìa thô ráp.
Lấy ra, thấy tên của Borges.
Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tấm bìa cũ kĩ, ố vàng: “Là… bài thơ nào ạ?”
“‘What can I hold you with’ trong Hai bài thơ tiếng Anh của Borges.”
Một tay cầm điện thoại, một tay lật đến mục lục của tập thơ, Mạnh Sơ Vũ tìm được số trang của bài thơ này.
“I offer you lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs.”
Giọng Chu Tuyển êm đềm lọt vào tai, Mạnh Sơ Vũ lấy hết can đảm lật sang trang có bài thơ, liếc mắt một cái đã thấy được vài chữ Hán viết tay có chút phai màu kẹp giữa trang sách tiếng Anh.
Cô mười sáu tuổi không nhận ra nét chữ này.
Thậm chí chỉ mấy tháng trước, cô vẫn cho rằng đây là nét chữ của Giản Thừa.
Nhưng giờ đây cô chắc chắn, nét chữ này là của Chu Tuyển.
Trong điện thoại, Chu Tuyển đọc từng câu tiếng Anh, Mạnh Sơ Vũ theo tiếng đọc của anh đọc thầm trong lòng từng dòng phiên dịch —
“Tôi phải làm thế nào mới có thể giữ em lại?
Tôi cho em con đường chật hẹp, hoàng hôn tuyệt vọng, cho em ánh trăng vùng hoang vu
Tôi cho em nỗi bi ai của người ngắm nhìn ánh trăng cô độc thật lâu.”
“Tôi cho em tất cả những gì có được bên trong cuốn sách của tôi, và cả sự kiên cường hay hóm hỉnh trong đời tôi.
Tôi cho em lòng trung thành của một người đàn ông chưa từng có tín ngưỡng.”
“Tôi cho em phần sâu thẳm của bản thân mà tôi luôn cố gắng gìn giữ — thứ sâu thẳm không rung động bởi lời nói, không đổi chác với giấc mơ, không dao động trước thời gian, niềm vui hay nghịch cảnh.”
“Tôi cho em nỗi cô độc của tôi, bóng tối của tôi, sự khát khao lòng tôi;
Tôi thử mua chuộc em bằng hoang mang, nguy hiểm và thất bại.”
Cáo mười chín tuổi gặp lại Thỏ trắng mười sáu tuổi, đem những lời muốn nói cùng Thỏ trắng, nhưng không có cơ hội, cũng không biết phải nói ra thế nào cất vào một tập thơ, đưa đến tay Thỏ trắng.
Anh nói — Anh phải làm thế nào mới có thể giữ em lại.
Mạnh Sơ Vũ ngơ ngẩn ngồi dưới đất, chớp chớp mắt, giọt lệ nóng bỏng rơi xuống.
“Tại sao…” Mạnh Sơ Vũ lau nước mắt, “Tại sao lúc cãi nhau anh không nói với em? Lúc anh chạy đi ước điều ước sinh nhật cũng không nói với em…”
Chu Tuyển im lặng.
Tại sao ư? Vì anh đã làm sai, muốn dùng “Hiện tại” và “Tương lai” để chuộc lỗi, chứ không phải “Quá khứ” nhẹ nhàng bâng quơ nhận được sự tha thứ của cô.
Dù cô có còn thích anh hay không, sau khi nghe câu chuyện này cũng sẽ dao động.
Nếu lúc đó nói với cô, dường như là dùng áy náy để níu giữ cô, lại là một lần thao túng cảm xúc.
Nhưng giờ đây, câu chuyện này có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng cô, để cô không còn gặp ác mộng nữa, anh hẳn nên kể cho cô.
“Vì…” Chu Tuyển suy nghĩ rồi nói, “Chỉ khi em muốn biết anh thích em đến nhường nào, câu chuyện của anh mới có ý nghĩa.”
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.