Bạn đang đọc Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi – Chương 46
Thích 46.
“Làm bạn gái anh nhé?”
Căn phòng yên tĩnh không tiếng động, Chu Tuyển cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, nhìn hạt mưa đọng trên mép trên cửa sổ, xem khi nào nó sẽ rơi xuống.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Hạt mưa chầm chầm kéo dài ra, giây thứ tư, đột nhiên rơi xuống.
Cũng khắc đó, ống nghe vang lên tiếng nũng nịu của Mạnh Sơ Vũ —
“Cái này, cái này em muốn dùng thử xem hiệu quả thế nào đã, nếu hiệu quả thì…”
Không đợi cô nói xong, Chu Tuyển cúp máy, xoay người đi ra ngoài, mở phăng cửa phòng.
Phòng bên cạnh, nói rồi phát hiện cuộc trò chuyện đã kết thúc, Mạnh Sơ Vũ giơ điện thoại, nhíu mày nhìn màn hình.
Còn chưa nhăn thành chữ “Xuyên 川” bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ đến điều gì, thả lỏng lông mày, bật đèn trên trần nhà, xốc chăn xuống giường, đi ra cửa nhìn mắt mèo.
Quả nhiên là Chu Tuyển mặc đồ ngủ đứng ngoài cửa.
Như thể biết cô đang nhìn, anh cũng chăm chú nhìn vào màn ảnh tròn tròn này.
Ánh mắt ấy, mang lại cảm giác như anh muốn ăn luôn cánh cửa này.
Mạnh Sơ Vũ mở cửa phòng, thò nửa đầu ra nhìn anh, đôi mắt lanh lợi sáng như sao, lấp la lấp lánh nhìn anh: “Nhân viên phòng bên cạnh tới phục vụ rồi à?”
Không có điện thoại ngăn cách, giọng điệu nũng nịu sau khi say của cô lọt vào tai Chu Tuyển càng rõ ràng hơn.
Yết hầu Chu Tuyển khẽ lay động, nhìn cô chăm chú “Ừm” một tiếng.
“Có thu phí không?”
Chu Tuyển lắc đầu: “Không, miễn phí.” Ebo ok tr uy en.
Ne t
Mạnh Sơ Vũ “Ồ” một tiếng, chậm rãi mở cửa rộng hơn.
Như là ngại cô mở chậm, đến khi cửa mở được một khoảng bằng chiều dày cơ thể, Chu Tuyển nghiêng người đi vào, lưng thuận thế áp lên cửa.
Cảnh cửa đóng sập lại.
Trái tim Mạnh Sơ Vũ nhảy vụt lên, ngón chân giấu trong dép lê bỗng cuộn lại: “Nhân viên anh nôn nóng quá…”
“Không nhanh nhẹn, khách hàng đổi ý mất thì sao?” Chu Tuyển nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, tầm mắt từ khuôn mặt cô dịch xuống.
May mà đầu óc ngập trong cồn đến hồ đồ của Mạnh Sơ Vũ vẫn nhớ mình mặc áo ngủ không mặc nội y, vội vàng xoay người sang chỗ khác, vội vàng trở lại giường, nằm lên rồi đắp chăn.
Bọc kín mít cả người, chỉ lộ đầu ra ngoài, hai tay nắm lấy mép chăn như hamster.
“Thế anh nhanh lên… Lên chung cũng được!”
Chu Tuyển ngưng cười, tiến lên: “Vị trí làm việc của anh ở đâu?”
Mạnh Sơ Vũ như con cua dịch ngang vào trong, nhường cho anh một chỗ trống, vỗ vỗ mép giường nói: “Ở đây, nhưng mà — nhưng mà anh chỉ được ngồi thôi, không được nằm, em là khách hàng có nguyên tắc, anh phải tuân thủ nguyên tắc…”
Chu Tuyển cười ngồi ở mép giường, liếc nhìn đèn trần sáng rực: “Để đèn như vậy em có ngủ được không?”
Đôi tay nắm mép chăn của Mạnh Sơ Vũ chỉ trên tủ đầu giường: “Không ngủ được, anh tắt đi.”
Chu Tuyển giơ tay tắt đèn trần.
Cả phòng tối sầm, chỉ còn một chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp yên lặng phát sáng.
Thị giác bị hạn chế, khứu giác theo đó tự nhiên trở nên nhạy bén.
Mạnh Sơ Vũ ngửi mùi hương quanh cơ thể Chu Tuyển, nghĩ rõ ràng là sữa tắm của khách sạn, sao lại thơm như thế, muốn xích lại gần anh một chút ghê.
Cô lại hối hận vừa rồi dịch vào trong nhiều quá, nghiêng người đối mặt với anh, khẽ cọ ra bên ngoài.
Trong bóng tối, hơi thở Chu Tuyển nặng nề thêm một chút, đưa tay ngăn lại cái trán đang dựa lại gần của cô: “Như vậy, đừng lộn xộn.”
“Giường em, em muốn động đậy thế nào kệ em… Anh ý kiến nhiều thế, em sẽ đánh giá kém!”
“Em cứ nhích tới nhích lui như thế thì ngủ kiểu gì?”
“À, cũng phải…” Mạnh Sơ Vũ ngoan ngoãn nằm nghiêng bất động, “Vậy thế này, anh dỗ đi.”
Chu Tuyển điều chỉnh lại dáng ngồi, cúi đầu hỏi: “Em muốn nghe gì nào?”
“Nghe kể chuyện đi, nhưng đừng khó hiểu quá, bây giờ em chỉ hiểu được mấy câu thông tục thôi…”
“Vậy anh kể em nghe truyện cổ tích nhé?”
“Ừm ừm…” Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt lại.
Chu Tuyển gật đầu nghĩ, dựa vào đầu giường chuẩn bị: “Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng Gấu tốt bụng sống trong một rừng rậm rộng lớn, xinh đẹp.
Họ là bậc cha mẹ trong rừng rậm, chăm sóc một nhóm động vật nhỏ bé không có nhà để về…”
Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt bắt bẻ: “Mở đầu câu chuyện của anh đã sai rồi, rừng rậm vốn là nhà của động vật mà?”
“Nhưng những động vật nhỏ bé đó phải rời tổ, không còn gia đình bên cạnh, vì vậy chúng cảm thấy mình không có nhà.”
“Ồ, anh kể tiếp đi…”
“Có một ngày, vợ chồng Gấu nhặt được ngoài rừng rậm một chú Cáo nhỏ cô đơn.
Họ tìm kiếm khắp nơi, tìm tới tìm lui vẫn không thấy một chú Cáo nào nữa, bèn đem nó về rừng rậm, để nó sống cùng những động vật nhỏ khác.”
“Nhóc Cáo dần lớn lên trong sự quan tâm, chăm sóc của vợ chồng Gấu, tuy bên cạnh không có Cáo bạn, nhưng cảm thấy sống cùng nhiều động vật nhỏ như vậy cũng rất hạnh phúc.”
“Năm nhóc Cáo 6 tuổi, một đôi vợ chồng Sói vì tìm kiếm Sói cưng đi lạc của mình mà đi vào khu rừng này, gặp được nhóc Cáo.
Vì ngoại hình của nhóc Cáo có đôi chút giống với Sói cưng mà vợ chồng Sói không tìm thấy, họ cảm thấy có một Cáo cưng cũng được, bèn hỏi vợ chồng Gấu, bọn họ có thể dẫn nhóc Cáo này đi được không, nói nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”
“Ừm…” Cơn buồn ngủ đang dần dần chiếm lấy Mạnh Sơ Vũ, lẩm bẩm nói, “Sau đó thì sao…”
“Vợ chồng Gấu thấy vợ chồng Sói màu lông sáng bóng, ăn diện đẹp đẽ, chắc chắn là rất khá giả, vì muốn nhóc Cáo có cuộc sống tốt hơn nên đã đồng ý với bọn họ.”
“Nhóc Cáo rời đi cùng vợ chồng Sói, tuy ban đầu rất lưu luyến khu rừng này cùng với vợ chồng Gấu, nhưng về sau vì vợ chồng Sói đối xử với nó rất tốt, nó cảm thấy mình cuối cùng cũng có một gia đình.”
“Đáng tiếc, năm thứ hai có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Một ngày nọ, vợ chồng Sói bỗng dẫn từ ngoài về một con Sói nhỏ, nói đây là Sói cưng mà trước đây đã để lạc mất.
Nhóc Cáo vốn biết mình không phải sói, thấy Sói con đã trở lại, cảm thấy mình có lẽ sắp không còn nhà nữa.”
“Quả nhiên, vợ chồng Sói vì vất vả lắm mới tìm được Sói con nên tìm mọi cách để bù đắp cho Sói con, yêu thương Sói con, dần quên mất nhóc Cáo.
Nhóc Cáo ở căn nhà đó ngày càng trở nên cô đơn, không biết làm thế nào mới có thể khiến vợ chồng Sói quan tâm đến mình, đành phải ra sức học tập.”
“Nhóc Cáo còn tính là thông minh, hơn nữa lại chăm chỉ, học gì cũng tiếp thu rất nhanh, không bao lâu sau đã giỏi hơn Sói con rất nhiều.
Sói con cảm nhận được sự uy hiếp, bắt đầu đối nghịch với nhóc Cáo ở mọi phương diện, cả nhà loạn lên.”
“Vợ chồng Sói cố gắng duy trì sự hòa bình trong nhà, đến tận năm nhóc Cáo 9 tuổi, Cáo và Sói con đã xảy ra một mâu thuẫn rất lớn.
Vợ chồng Sói nhận ra Sói con và nhóc Cáo không thể chung sống với nhau, nhưng họ không thể vứt bỏ Sói con của mình, nên đưa nhóc Cáo trở về rừng rậm.”
“Thế thì đáng thương quá, anh đừng kể cho em nghe bi kịch chứ…”
“Có lẽ không phải bi kịch đâu?” Chu Tuyển trong bóng tối cười cười.
“Sau khi trở lại rừng rậm, ban đầu quả thực nhóc Cáo cũng rất đau lòng, không muốn nói chuyện cùng các động vật nhỏ khác, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Nhưng có một ngày, rừng rậm xuất hiện một bé Thỏ trắng.
Bé Thỏ trắng ấy rất đáng yêu, rất dễ thương, mọi động vật đều thích chơi với bé.”
“Nhưng bé Thỏ trắng lại không thích những người chủ động chơi với mình, mà trái lại, bé chủ động lại gần nhóc Cáo không thèm nói chuyện với bé.
Nhóc Cáo đi phía đông, bé Thỏ theo đến phía đông, nhóc Cáo đi phía Tây, bé Thỏ theo đến phía Tây.
Qua một thời gian, cuối cùng nhóc Cáo cũng mở lòng nói chuyện với bé Thỏ trắng, chơi cùng bé.”
Sao lại có thêm nhân vật thế này?
Mạnh Sơ Vũ nghe mà đầu óc căng lên, muốn ý kiến với Chu Tuyển nhưng ý thức lại ngày càng hỗn loạn, cứ như vậy câu được câu chăng nghe tiếp.
“Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, bé Thỏ trắng ấy dường như chỉ thích những động vật không thích chơi cùng bé.
Nhóc Cáo chơi cùng Thỏ trắng mấy ngày, một ngày nọ, bé Thỏ bỗng không để ý đến nhóc Cáo nữa.
Nhóc Cáo không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không biết làm thế nào để dỗ cho bé Thỏ vui.
Thấy bé Thỏ chia kẹo cho các động vật khác, lại không cho mình, nhóc Cáo đành thất vọng rời đi, lại không thể ngờ, một khi đi là không còn gặp lại bé Thỏ trắng ở rừng rậm…”
Mạnh Sơ Vũ không còn suy nghĩ đến chi tiết được nữa, chỉ nghe hiểu hình như nhóc Cáo lại bị vứt bỏ, nghĩ Chu Tuyển đúng là biết lừa người, thế này mà còn không gọi là bi kịch à?
Cái con Thỏ trắng kia trông đáng yêu thì có ích gì, vẫn là đồ tồi đấy thôi!
Đáng thương cho tấm lòng chân thành của nhóc Cáo nhà mình!
Nghĩ vậy, giọng Chu Tuyển càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, dần không còn nghe rõ.
“Khi nhóc Cáo gặp lại bé Thỏ trắng, đã là năm Cáo 19 tuổi…” Chu Tuyển nói tới đây, nghe hơi thở Mạnh Sơ Vũ dần nặng nề, dừng kể chuyện cúi đầu nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Mới vậy đã ngủ rồi, bé Thỏ trắng?”
Mạnh Sơ Vũ không trả lời.
Chu Tuyển thở dài, cúi người kề sát vào tai cô: “Dùng thử xong rồi, em hài lòng với hiệu quả không?”
Lần này Mạnh Sơ Vũ nghe thấy tiếng hỏi chuyện bên tai, mơ màng trả lời: “Ừm…”
“Làm bạn gái anh nhé?”
“Ừm…”
“Lần này sẽ không bỏ rơi anh nữa chứ?”
“Ừm…”
Chu Tuyển nâng ngón trỏ, nhẹ gãi lên chóp mũi cô: “Vậy thì không phải bi kịch.”
*
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Sơ Vũ thức dậy trên giường khách sạn, mở mắt ra quay đầu, nhìn thoáng qua nắng mai lọt qua kẽ hở trên rèm cửa, nhìn căn phòng trống vắng, kí ức sau khi say rượu tối qua dần dần hiện lên trong trí nhớ.
Cô không ngủ được gọi điện thoại cho Chu Tuyển, nói một đống thứ linh tinh, mở cửa cho Chu Tuyển vào phòng, bảo anh ngồi trên giường mình, dỗ mình ngủ…
Sau đó Chu Tuyển kể cho cô một câu chuyện, hình như là một câu chuyện cổ tích vô cùng trẻ con, nhân vật chính là Cáo, nhân vật phụ là Gấu, Sói…
Thôi, không nhớ rõ, mấy cái đó không quan trọng, quan trọng là khi cô sắp mất đi ý thức, Chu Tuyển hình như đã hỏi cô một câu.
— Làm bạn gái anh nhé?
— Ừm…
Mạnh Sơ Vũ bật dậy khỏi giường.
Không phải chứ không phải chứ!
Mạnh Sơ Vũ, mày độc thân suốt 25 năm, khó khăn lắm mới thoát được kiếp FA, mà lại qua loa như vậy?
Chu Tuyển, anh có còn là người không đấy?
Không có nghi thức tỏ tình long trọng, nhân lúc người ta say rượu với buồn ngủ choáng váng đầu óc đi hỏi cái câu này?
Bạn gái của anh có khác gì lừa được không cơ chứ!
Với lại…
Mạnh Sơ Vũ nhớ lại lời mình nói qua điện thoại, nói đúng ra, tối hôm qua rõ ràng cô lại một lần nữa tỏ tình với Chu Tuyển…
Mạnh Sơ Vũ ơi là Mạnh Sơ Vũ, cái miệng của mày đúng là không giấu được gì hết!
Vừa nghĩ thông suốt là mình thích anh ấy, cả đêm không kiềm được lòng nói luôn cho anh ấy, còn không biết rụt rè mời người ta tới tận giường…
Mạnh Sơ Vũ tức đến nỗi chỉ muốn tát cho mình một cái thật mạnh, vò tóc, nhíu mày tuyệt vọng.
Dù sao cũng là mối tình đầu, phải có một nghi thức nghiêm túc khi cô còn tỉnh táo chứ…
Nghĩ vậy, tủ đầu giường vang lên một tràng báo thức chói tai.
Mạnh Sơ Vũ nhìn đồng hồ mới như từ trong mộng tỉnh lại.
Hôm nay là ngày thứ hai của hội nghị, bây giờ đã gần tám giờ, còn phải tiếp tục làm việc.
Mạnh Sơ Vũ vội xốc chăn xuống giường, định chạy vào phòng tắm rửa mặt, chạy đến mép cửa bỗng nghe tiếng gõ cửa phòng.
Nhìn qua mắt mèo, thấy ngoài cửa là — người yêu cô, sơ mi quần tây, cả cây đẹp đẽ.
Quá bất ngờ, cô vẫn chưa chấp nhận được chuyện mình say rượu xong tự nhiên có người yêu, sao người yêu đã tới tận cửa rồi…
Mạnh Sơ Vũ quay người đi, tay phải cuộn lại đấm vào lòng bàn tay trái để nghĩ cách.
Lại nghe thấy ngoài cửa vang lên ba tiếng cốc cốc cốc.
Mạnh Sơ Vũ hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Tuyển, những hình ảnh tối qua hiện lên trước mắt cô như một bộ phim.
Mạnh Sơ Vũ, sao mày uống rượu xong lại thành như thế hả!
Cảm giác mình như khỏa thân đứng trước mặt Chu Tuyển, xấu hổ ghê…
Mạnh Sơ Vũ lùi về sau cửa, chỉ lộ mặt nhìn anh, mở miệng ra đòn phủ đầu: “Em vừa dậy chưa chuẩn bị xong, anh xuống tầng ăn sáng trước đi!”
Nói xong đóng cửa lại.
Chu Tuyển giơ tay chặn cửa, cúi đầu cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: “Không sao, em cứ từ từ, anh chỉ đến trước xem xem — phó bản[1] tối qua vừa qua cửa đã được lưu chưa?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ nâng mắt, nhìn Chu Tuyển rồi khẽ nuốt nước bọt.
Xem dáng vẻ hỏi ý kiến của anh, chắc là cho phép cô được chơi xấu rồi.
Đã qua cửa cuối cùng rồi, để anh qua một lần nữa cho cô thêm tí trải nghiệm chắc không quá đáng đâu nhỉ?
“Nói ra có lẽ anh không tin,” Mạnh Sơ Vũ cố gắng bình tĩnh chớp mắt, “Phó bản này, nó —”
“Hửm?”
“Nó pullback rồi.”[2]
“…”
[1] Phó bản: Bản sao của khu vực hay dungeo dành riêng cho mỗi người hoặc mỗi nhóm bước vào khu vực hay dungeon đấy, người chơi bước vào sẽ không nhìn thấy người chơi khác nhóm.
Cũng được dùng để chỉ chính địa điểm hay khu vực có tính chất như vậy.
Tương đương với khái niệm “instance” hay “instance dungeon” trong tiếng Anh.
[2] Pullback (thuật ngữ trong chứng khoán): Hiểu một cách đơn giản là giai đoạn giá tạm thời đi ngược lại xu hướng chính (có thể là tăng hay giảm) đã được thiết lập trước đó nhằm điều chỉnh lại giá, trước khi quay trở lại tiếp tục đi theo xu hướng cũ..