Anh Ấy Rất Tốt Rất Tốt

Chương 23: Tôi Chỉ Không Phòng Em Mà Thôi


Đọc truyện Anh Ấy Rất Tốt Rất Tốt – Chương 23: Tôi Chỉ Không Phòng Em Mà Thôi

Chương 23: Tôi chỉ không phòng em mà thôi.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Sau khi Hàn Nghị đi hút thuốc, bầu không khí trong phòng ăn bỗng chốc an tĩnh lại.
A Sơn hỏi Tiết Chính Bình: “Có phải lão đại vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó không? Đó là do thiên tai, cũng là họa do con người, cho dù kinh nghiệm của lão đại phong phú đến đâu, kĩ thuật cao siêu nhường nào thì cũng không thể nào đấu với trời được.”
A Sơn, Sở Bắc và Tiết Chính Bình đều là những anh em từng ở trên tàu Phi Diệu năm đó.
Hiện tại Tiết Chính Bình đã là cục phó, thế nên anh giúp mọi người tìm việc làm ở gần nhau, chỉ trừ mỗi Đường Nam Tuần thích phiêu lưu trên biển.
“Lát nữa Nghị ca vào thì đừng có nhắc tới việc này trước mặt anh ấy.” Tiết Chính Bình uống một ngụm rượu rồi dặn dò.
A Sơn lại hỏi: “Sao em cứ cảm thấy anh có gì giấu em? Vừa rồi em đang định hỏi Nghị ca ở đầu thì Sở Bắc liền đá chân em.
Có chỗ nào không đúng ở đây phải không?”
A Sơn là người ít tuổi nhất trong mấy anh em, năm đó hắn chưa 18 tuổi đã lên tàu làm việc rồi.
Hắn còn nói: “Mấy năm nay lão đại đi đâu vậy? Hai anh có biết không?”
Tiết Chính Bình uống một hớp rượu, nói: “Có biết du thuyền Jewel chở khách đi du lịch không?”
A Sơn có chút bối rối, vỗ chân nói: “Đây không phải là con tàu mà Cẩu tử ca mơ ước năm đó sao? Em còn nhớ năm đó Cẩu tử ca cứ túm lấy em nói mãi không thôi về con tàu này, anh ấy nói rằng sau khi kết thúc hành trình anh ấy sẽ không đi đường thuyền Đông Nam Á này nữa mà sẽ nhận lời mời tới Jewel làm việc.
Cẩu Tử ca nói anh ấy có người nhà làm việc trên Jewel, ngày nào cũng sống ngập trong vàng son, phía trên có sòng bạc, có bể bơi xa hoa, còn có đủ loại trò chơi giải trí khác, giống như một tòa thành di động vậy.
Anh ấy còn đi thuyết phục các anh em trên Phi Diệu, lập ra đội bảo an 6 người, cùng nhau đánh chiếm Jewel.
Lúc đó chúng ta còn nói Cẩu Tử ca là gián điệp Jewel phái tới, chuyên môn đi đào người.”
Sau khi nói một tràng, A Sơn đột nhiên nhận ra gì đó.
Hắn hỏi: “Lão đại tới Jewel làm việc à?”
Sở Bắc: “Ừ.”
Tiết Chính Bình nói thêm: “Làm bảo an 6 năm trên Jewel.”
6 năm, bảo an, hai từ này vừa ra khỏi miệng Tiết Chính Bình thì A Sơn liền nghẹn ngào.
Hắn ngửa cổ uống cạn một chén rượu, lúc đặt chén rượu xuống, hai mũi vẫn chua chua.
Hắn nhìn Tiết Chính Bình, lại nhìn Sở Bắc, mãi lâu sau mới hỏi: “Hai anh đều biết?”
Tiết Chính Bình nói: “Mấy ngày gần đây mới biết thôi, chú đi học ở nước ngoài nên chưa kịp nói với chú.”
Sự im lặng bao trùm phòng ăn.
A Sơn nói: “Lão đại thật sự trọng tình trọng nghĩa.”
Sở Bắc nói: “Chả thế thì sao? Lúc đi thuyền, làm gì có ai ngờ được sẽ gặp phải hải tặc lúc nào, sẽ đụng phải thiên tai ra sao? Nếu có thật sự xảy ra chuyện, thì đó chính là mệnh.
Lúc đó, người rút lui cuối cùng khỏi Phi Diệu là Nghị ca, chức trách của thuyền trưởng anh ấy làm rất tốt, anh ấy không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cho chuyện năm đó.”
“Nghị ca không nghĩ như vậy.” Tiết Chính Bình cắm đầu uống rượu, nói tiếp: “Nghị ca sắp trở về rồi, hai thằng ranh các chú, nhất là A Sơn ấy, bớt nói đi.”
“Em biết rồi.”
Trùng hợp là, A Sơn vừa đáp lời xong thì Hàn Nghị hút thuốc trở về.
Anh nhìn mấy người trong phòng, hỏi: “Nói cái gì đấy, sao bầu không khí nặng nề thế này?”

Tiết Chính Bình đang muốn mở miệng thì A Sơn cười một tiếng, nói: “Bọn em đang lo tới chuyện tìm vợ của lão đại, em có biết mấy em gái trẻ tuổi xinh đẹp, mới khoảng 20 thôi, bọn họ cực kỳ thích tính cách với ngoại hình của anh, lúc trước nhìn thấy ảnh của anh trong điện thoại của em thì đều quấn lấy đòi em giới thiệu đấy.”
A Sơn cảm thấy điều này rất hiển nhiên.
Lão đại đã làm việc 6 năm liên tiếp trên Jewel thì 90% là không có đối tượng.
Người ở trên biển suốt năm suốt thánh như thế thì làm sao mà có vợ được? Vừa bị ngăn cách về mặt địa lý, vừa bị cách trở về mặt tín hiệu, gặp phải thời tiết xấu thì lo lắng không thôi, dù sao thì hải dương vẫn luôn là nơi bí ẩn khó lường nhất mà, chân trước có thể là cảnh đẹp tráng lệ, nhưng chỉ nửa chân sau đã có thể là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Nhưng mà, A Sơn lại bị Tiết Chính Bình đá cho một phát thật đau dưới bàn.
Hắn kêu lên nửa tiếng, rồi nhanh chóng ngậm chặt miệng.
Tiết Chính Bình nói: “Giới thiệu cái gì, đừng có chọc giận chị dâu.
Ngày đó tôi gặp được chị dâu ở bệnh viện số 9, chị ấy còn là bác sĩ đấy.”
Sở Bắc kinh ngạc nói: “Chính Bình, ông giấu cũng kĩ quá đấy.
Nghị ca có vợ mà cũng không nói với bọn tôi một tiếng.”
A Sơn mở miệng, nói: “Em sai rồi, em xin lỗi, em tự phạt một chén.
Lão đại anh cứ xem như em chưa nói gì nhé.” Hắn ngửa cổ uống cạn một chén rượu, lau miệng một cái rồi nói tiếp: “Lão đại, em mời anh một chén, chúc mừng anh tìm được vợ trẻ.
Năm đó em đã biết lão đại anh nhất định có thể tìm được vợ mà.
Cô bạn gái trước gì đó của anh ấy, vừa yếu ớt lại còn khó chiều, lúc ấy em còn lo anh bị bỏ bùa, mỗi lần uống say đều mang ảnh ra bắt bọn em gọi chị dâu, gọi xong lại bắt đầu kể lể cô ấy khó chiều thế này khó bảo thế kia.
Bọn em muốn bất bình thay anh thì anh lại không cho phép bọn em nói xấu về cô ấy, aa…

A Sơn cảm thấy chân mình đang sưng lên.
Hắn đầu đầy dấu hỏi quay sang nhìn Tiết Chính Bình.
Ánh mắt hỏi: Em lại nói sai gì à?
Lúc này, Hàn Nghị lên tiếng: “Có gì mà không thể nói chứ, bạn gái trước của tôi đúng là xấu tính vô cùng, tùy hứng, khó chiều, cả ngày toàn làm những việc đâu đâu, ” Nói thì nói thế, nhưng mà A Sơn lại nghe được một chút mùi vị của năm đó, quả nhiên, lão đại nhà hắn sau khi uống một ngụm lớn rượu đế thì tiếp tục nói: “Nhưng con mẹ nó, tất cả đều là do tôi chiều mà thành đấy.”
Ánh mắt lạnh như đao phóng về phía A Sơn.
.
A Sơn rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới lão đại say mèm trên Phi Diệu năm đó.
“…
Bạn gái trước của tôi xấu tính cực kỳ, chẳng ai xấu tính bằng cô ấy hết.
Lần sau gặp lại nhất định tôi sẽ đánh cô ấy một trận.”
Lúc đó A Sơn còn chưa đến 18 tuổi, cậu chàng nhiệt tình phụ họa: “Học trường cấp 3 X đúng không ạ? Em có quen mấy người, để em bảo chúng nó đi đánh cô ấy cho.”
Sau đó, A Sơn bị đánh đến im thít.
“Đánh cái cc, đm, ai dám đánh Trình Tang Tang thì ông đây sẽ đánh chết chết bà nhà nó.”
.
A Sơn nghĩ đến đây thì quay sang nhìn Tiết Chính Bình, im lặng làm khẩu hình miêng.
— Trình Tang Tang.
Tiết Chính Bình lặng lẽ đá cho hắn một cước.

A Sớn khóc không ra nước mắt.
Chân thật sự sưng lên rồi!
Hắn lại nhìn về phía lão đại.
Lão đại đang uống rượu, cứ một chén rồi lại một chén.
Lần này, A Sơn thật sự hiểu ra rồi.
Cô bạn gái trước mà lão đại luôn treo trên miệng những năm đó, là người mà bọn họ không thể nói tới.
Đã 6 năm trôi qua rồi mà lão đại vẫn chẳng thể quên được người ta, có lẽ là cả đời cũng không quên được.
.
Trình Tang Tang ăn được một lúc thì bụng dưới hơi âm ẩm đau.
Theo kinh nghiệm nhiều năm thì đây có lẽ là dấu hiệu của việc sắp tới kì kinh nguyệt.
Kì kinh nguyệt của Trình Tang Tang không chuẩn, nhưng cô cũng chẳng đi khám, đây là do tác dụng phụ của thuốc chống kích thích.
Cô đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi tới nhà vệ sinh.
Sau khi kiểm tra thì xác nhận kì kinh nguyệt vẫn chưa tới.
Cô rửa tay.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh thì vô tình chạm mặt với Tống Nhẫn.
Cô hơi ngẩn ra, hỏi: “Anh ở đây làm gì?”
Tống Nhẫn nói: “Anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm, sợ em có chỗ nào không thoải mái nên đi ra nhìn xem.
Có cần anh giúp gì không? Ví dụ như làm tay chân đi mua gì đó chẳng hạn.”
Trình Tang Tang nghe ra ngụ ý của anh, cười nói: “Tống Nhẫn, anh đúng là người bạn của phụ nữ mà.
Trước kia đã giúp Tống Nhàn không ít lần hả.”
Tống Nhẫn hỏi: “Thật sự không có gì à?”
Trình Tang Tang nói: “Không sao, không phải như anh nghĩ đâu, có thể là do hôm nay em ăn hơi tạp.” Thấy anh vẫn không yên lòng, cô nói tiếp: “Anh trai Tống Nhẫn này, em là bác sĩ đấy, anh còn không tin bác sĩ à?”
“Tin em.”
Tống Nhân vươn tay lên, xoa xoa đầu cô.
Tóc của cô vừa mềm vừa đen, giống như một dải lụa bóng loáng vậy.
Anh thu tay lại, nhìn xuống Trình Tang Tang thì thấy cô đang nhìn về phía sau lưng anh không chớp mắt.
Thần sắc như thế, Tống Nhẫn rất ít khi được nhìn thấy trên mặt Trình Tang Tang.
Anh nhìn lại theo tầm mắt của cô thì chỉ thấy một hành lanh không bóng người, ngoài ra còn có một giọng nói từ đằng xa bay tới: “Lão đại, chúng ta đánh bài đi.”
.
Trình Tang Tang và Tống Nhẫn trở về phòng ăn.
Trình Mặc Nhiên đã ăn no nê, ngẩng đầu lên hỏi: “Có muốn gọi thêm vài nữa không?”
Trình Tang Tang nói: “Chị không ăn nữa đâu.”

Tống Nhẫn cũng nói: “Không cần.”
Trình Mặc Nhiên chuẩn bị đi tính tiền thì bị Trình Tang Tang gọi lại, cô nói: “Em ngồi đây đi, để chị chụp kiểu ảnh.”
“Gì cơ?” Trình Mặc Nhiên khẽ giật mình, hỏi: “Chụp…
chụp cái gì?”
Trình Tang Tang chỉ huy: “Em đến ngồi bên cạnh Tống Nhẫn đi, chị chụp rồi đăng lên Wechat.”
Trình Mặc Nhiên lại càng kinh ngạc hơn, hắn hỏi: “Chị, bình thường chị có đăng ảnh lên Wchat đâu, ” Dừng một chút, Trình Mặc Nhiên trừng mặt nói: “Chị! Có phải chị luôn ẩn em trên Wechat không, thế nên lâu lắm rồi em không nhìn thấy chị đăng bài?”
Trình Mặc Nhiên nói xong thì định cầm điện thoại của Trình Tang Tang để điều tra, ai ngờ lại bị Trình Tang Tang vô tình gõ mạnh xuống đầu.
“Ngồi đàng hoàng cho chị.”
Trình Mặc Nhiên tủi thân nói: “Em có bị ẩn không?”
Trình Tang Tang tức giận nói: “Không ẩn, chỉ là chị mày đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn đăng ảnh có được không.
Được rồi, mày cúi đầu giả bộ ăn cơm đi.”
Trình Mặc Nhiên nói: “Từ từ đã.”
Hắn đưa tay sửa sang tóc, lại chỉnh chỉnh quần áo một hồi, lưng dựng thẳng tắp, ngũ quan tuấn lãng dưới ánh đèn mờ lại càng tăng thêm vẻ đẹp trai.
Gen của Trình gia thật sự rất tốt, tùy tiện chụp vài tấm mà còn đẹp trai hơn cả tiểu sinh đang hot.
Sau đó, Trình Tang Tang lại chụp bàn đồ ăn, ảnh tự sướng của mình và ảnh chụp chung với Trình Mặc Nhiên, chọn ra đủ 9 cái để ghép hình, sau đó cô đăng lên Wechat.
[Ăn cơm cùng em trai và anh bạn thân.]
Trình Mặc Nhiên cười một tiếng, chế nhạo: “Chị, Wechat của chị chẳng thú vị gì cả.”
Trình Tang Tang: “Không thích thì đừng xem nữa, đi tính tiền đi, chị mày còn phải về nhà nghỉ ngơi.”
.
Trình Tang Tang về đến nhà là hơn 9 giờ tối.
Cô tắm rửa rồi trùm khăn tắm ra ngoài chọn áo ngủ.
Trình Tang Tang là một con người yêu thích quần áo ngủ, trong tù quần áo của cô có đủ loại quần áo ngủ, từ to đến nhỏ, phải mấy chục bộ.
Ngón tay mảnh khảnh lướt qua từng bộ từng bộ một, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy ngủ màu đỏ lộ lưng.
Cô cởi khăn tắm, trực tiếp thay đồ.
Gió từ điều hòa thổi tới khiến phía lưng có chút lạnh.
Trình Tang Tang lấy thêm một chiếc áo dài tay cùng bộ với chiếc váy mặc vào, sau khi thắt dây lưng, vòng eo nhỏ xinh xắn được lộ ra, chiếc váy ngủ không dài, chỉ vừa vặn tới bẹn đùi.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, cắt tỉa mái tóc dài, sau đó xịt chút nước hoa vào hai cổ tay.
Cô mở điện thoại.
Bức ảnh cô vừa đăng lúc tối đã có không ít like và bình luận, chỉ là cô vẫn không thấy người mà cô muốn nhìn.
Thoát khỏi tường nhà, cô ấn vào khung chat của Hàn Nghị.
Gõ một dòng tin nhắn rồi gửi đi.
[Hàn Nghị, anh có đồ rơi ở chỗ em này, lúc nào anh tới lấy?]
Sau đó, cô gửi thêm cho anh 2 bức ảnh.
Là CMDN của anh.
Mặt chính diện và mặt sau.
10 phút sau, Hàn Nghị vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Trình Tang Tang bắt đầu đắp mặt nạ, cô nằm trên ghế salon, thuận tay cầm một quyển sách để đọc.
Khi cô đắp mặt nạ xong, sách cũng mới giở chưa được 10 trang thì chuông cửa vang lên.

Trình Tang Tang đi chân trần ra cửa, vừa đi vừa hỏi: “Ai vậy?”
“Lấy CMND.”
Giọng nói rất trầm.
“À.” Trình Tang Tang mở cửa.
Không lâu sau, Hàn Nghị đi lên, còn chưa đến gần, Trình Tang Tang đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
Cô dò xét anh từ trên xuống dưới một chút, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Anh uống rượu à? Tiết Chính Bình đưa anh qua đây sao?”
Hàn Nghị không trả lời, anh chỉ nói: “CMND của tôi.”
Trình Tang Tang hơi giương cằm, nói: “Em để trên bàn, tự anh vào lấy đi.
Về sau đừng để ví tiền trong túi quần, rất dễ bị người ta lấy mất.
Mặc dụ trị an của thành phố S không tệ, nhưng mà mấy thành phần trộm vặt thì vẫn có.” Cô nhắc nhở: “Hàn Nghị, anh phải đề phòng người khác một chút.
Tiền mất thì không sao, nhưng CMND mà mất thì làm lại rất phiền phức đấy.”
Hàn Nghị đút CMND vào ví, nghe được câu nói này của cô thì cười lạnh.
“Trình Tang Tang, cô nói xem, tại sao CMDN của tôi lại rơi?”
Trình Tang Tang nhún nhún vai, hững hờ tới gần anh, nói: “Có lẽ hôm qua anh không cẩn thận làm rơi đấy.”
Mùi rượu trên người Hàn Nghị rất nồng, nhưng khi cô dựa sát gần anh, mùi thơ, trên người cô vẫn chuẩn xác bay vào mũi anh.
Nhìn bộ dạng chính trực ngay thẳng của cô, Hàn Nghị cắn răng nghiến lợi nói: “Ông đây chỉ không phòng cô mà thôi.”
Trình Tang Tang mếu máo: “Anh gạt em, anh không đề phòng em lúc nào? Ngay lúc này anh vẫn đang đề phòng em đây này.
Em chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, sao có thể làm thế với anh được? Được rồi, anh muốn đi thì đi đi, dù sao thì với anh, phụ nữ đều như nhau cả.”
Hàn Nghị nhớ tới lời nói của cô khi cô gặp ác mộng tối qua.
Anh đột nhiên mềm lòng.
Anh nói: “F*ck! Trình Tang Tang, cô có thôi đi không!”
Trình Tang Tang chỉ tay vào anh, nói: “Anh đi đi! Anh hung với ai chứ! Em chẳng chọc giận gì anh hết! Em…

Cô bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Hàn Nghị cắn đầu ngón tay của cô, đau đến mức cô phải nhíu mày.
“Anh…

Trình Tang Tang còn chưa nói xong thì miệng đã bị ngăn lại.
Một chiếc hôn vừa thô bạo vừa kịch liệt.
Hàn Nghị hung hăng nói: “Ngày đó chỉ là nói nhảm thôi, Trình Tang Tang, em phải nhớ hận tới khi nào.”
Khóe mắt Trình Tang Tang có chút ý cười nhỏ bé xẹt qua.
Cô kiễng chân đuổi theo đôi môi của anh.
Dây buộc áo ngủ chẳng biết đã bị gỡ xuống lúc nào, giờ phút này, chỉ còn lại chiếc áo ngoài lỏng lẻo, cô nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc áo tơ lụa thuận thế trượt xuống, lộ ra hơn phần lưng trần trụi trắng nõn, vừa vặn rơi vào mắt Hàn Nghị.
Cảm giác được người trước mặt không mặc gì ngoài áo ngủ, Hàn Nghị liền chửi thề một tiếng.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.