Đọc truyện Anh Ấy Rất Tốt Rất Tốt – Chương 22: Trong Lòng Em Rất Khó Chịu
Chương 22: Trong lòng em rất khó chịu
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Hôm nay là chủ nhật, là ngày Trình Tang Tang được nghỉ.
Cô kéo màn rèm lại, đi đến phòng tắm tắm rửa.
Từ trước tới nay cô đều tắm rất lâu, không tới nửa tiếng thì không ra khỏi phòng tắm, nhưng mà tối qua cô lại chỉ tắm sơ qua, bởi vì cô sợ Hàn Nghị sẽ đi mất.
Sau khi tắm xong, cô vừa lau tóc vừa gọi điện thoại cho Phương Dương.
Cô mở loa ngoài.
Không lâu sau, điện thoại được nhận.
.
Trình Tang Tang hỏi: “Bác sĩ Phương, có rảnh nửa tiếng không?”
Phương Dương nói: “Rảnh chứ, phiền não của sư muội thì anh nhất định sẽ lắng nghe.”
Trình Tang Tang trầm mặc một lúc.
Phương Dương đã quen với sự trầm mặc của Trình Tang Tang mỗi khi cần tư vấn rồi, thế nên hắn cũng im lặng, chờ Trình Tang Tang chủ động mở miệng.
Không được mặt đối mặt nên hắn không thể nào phỏng đoán cảm xúc qua nét mặt của cô được, chỉ có thể bị động chờ cô mở miệng, rồi phân tích tâm sự của cô.
Cuối cùng, Trình Tang Tang cũng mở miệng: “Trong lòng em rất khó chịu.”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Đêm qua khi bị đuổi, em đã nhớ tới những kí ức không hay lúc trước.
Em rất bất lực và không thể thở nổi, trong một giây phút nào đó em đã nghĩ, hay là cứ để mình ngạt thở rồi chết luôn đi, em hoàn toàn không thể nào khống chế được cảm xúc của chính mình.
Sau đó, Hàn Nghị xuất hiện.
Người em từng nhắc với anh trước kia ấy.”
Phương Dương nói: “Anh vẫn nhớ, đó là bạn trai đầu tiên của em.”
Trình Tang Tang tiếp tục: “Anh ấy đã cứu em, không cần dùng tới bất cứ loại thuốc nào hết.
Lúc ấy em đã nghĩ, em nhất định sẽ bắt anh ấy lại, dù bằng bất cứ giá nào.
Sau đó, em phí hết tâm tư lừa anh ấy về nhà.
Em giả bộ mình bị trẹo chân, giả vờ rằng em rất yếu đuối, nhưng lúc em thiếp đi vì mệt, em đã mơ thấy một cơn ác mộng.”
Cô sửa lại xưng hô: “Sư huynh, anh biết mà, từ sau sự việc kia em đã không thể nào ngủ ngon giấc, nhưng hôm qua, lúc anh ấy gọi tên em thì ác mộng của em liền biến mất.”
Phương Dương đã làm cố vấn tâm lý cho Trình Tang Tang được mấy năm, rất hiểu biết về phong cách làm việc của cô.
Anh hỏi: “Thế về sau em làm gì? Tiếp tục giả vờ mình mơ thấy ác mộng?”
Trình Tang Tang nói: “Vâng.
Lời nói mấy ngày trước của anh ấy đã khiến em tổn thương, em vẫn không thể nào quên được.
Em biết em không cần phải làm như vậy, dù gì thì anh ấy cũng sẽ rời đi sớm thôi.
Nhưng sự thật sau đó lại nói cho em biết, em đã thắng.
Anh ấy ở lại rồi ôm em vào phòng, em ôm anh ấy ngủ cả đêm, lúc ấy tâm trạng của em rất phức tạp, em không biết bước tiếp theo của kế hoạch là gì, em sợ anh ấy đi mất, sợ anh ấy từ chối em, cũng sợ anh ấy sẽ phát hiện ra em giả vờ ngủ.
Cuối cùng, em cũng chẳng rõ mình có ngủ hay không, có lẽ là mơ mơ màng màng một hổi, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại.
Phương sư huynh, anh không biết đâu, cứ khi nào anh ấy ở bên cạnh em thì em lại vô cùng an tâm.
Nhưng mà, trong lòng em lại chẳng dễ chịu, em luôn không nhịn được mà lừa anh ấy, em biết em không tốt, nhưng mà em nhịn không được.
Lừa gạt Lâm Sở An chẳng có chút áp lực nào cả, em và anh ta chẳng qua chỉ là nhu cầu về lợi ích mà thôi.
Thế nhưng Hàn Nghị không như thế.”
Phương Dương đã hiểu rõ ràng.
Anh nói trúng tim đen củc cô: “Theo góc nhìn của tâm lý học thì sự phòng ngự của bản thân em đã được mở ra.
Cách làm của em có chút mâu thuẫn với vấn đề đạo đức, thế nên em mới thấy khó chịu.
Xét cho cùng thì cũng là do em quá để ý tới Hàn Nghị, sự phòng ngự của em là do em thiếu cảm giác an toàn.
Mà thiếu cảm giác an toàn lại là do bóng ma tâm lý lúc còn nhỏ, muốn trị hết bệnh thì phải trị tận gốc.
Việc hiện tại em có thể làm, là khơi thông mối quan hệ với Hàn Nghị.”
Trình Tang Tang nói: “Ừm, em hiểu rồi.”
Sau đó, cô cúp điện thoại.
Phương Dương cũng đặt điện thoại cá nhân xuống, cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh án của Trình Tang Tang, sau đó ghi thêm một vài điều gì đó.
Anh biết rõ, Trình Tang Tang gọi điện tới xin tư vấn không phải bởi vì cô muốn tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Trình Tang Tang là một người rất có chủ kiến, xin tư vấn tâm lý chẳng qua chỉ là muốn phát tiết cảm xúc từ tận đáy lòng mà thôi, cô cần một người đồng ý với cách làm của mình.
.
Trình Tang Tang ở nhà cả một ngày.
Sau khi hoàng hôn buông xuống cô mới ra khỏi nhà, lái xe tới một trung tâm thương mại gần nhà.
Sáng ngày, Trình Mặc Nhiên gọi điện, hẹn cô ăn cơm tối.
Tình cảm của hai chị em từ trước tới nay vẫn rất tốt, mặc dù cô đã ra ngoài ở, cũng đã có công việc riêng của mình, nhưng hai người vẫn thường xuyên ra ngoài ăn cơm với nhau.
Khẩu vị của hai người cũng khá giống nhau, đều rất thích ăn đồ ăn theo phong cách gia đình.
Lần này, Trình Mặc Nhiên cũng hẹn ăn cơm ở một nhà hàng nổi tiếng về cơm gia đình.
Cách trang trí của nhà hàng này rất đặc sắc, trên tường dán rất nhiều tranh ảnh về lịch sử của thành phố, có chút phong cách của thời kỳ dân quốc, nhân viên phục vụ mặc đồng phục rất tao nhã, có chút cảm giác của lịch sử ngày xưa, nụ cười rất đúng mực chào đón khách hàng.
“Bạn tôi đã tới trước, ở phòng Lâm Thủy.” Trình Tang Tang nói với nhân viên phục vụ.
“Mời chị đi bên này.”
Cửa phòng ăn được mở ra, Trình Tang Tang có chút ngạc nhiên, sau đó liền khôi phục sắc mặt bình thường, hỏi: “Hôm qua Mặc Nhiên tìm anh cầu cứu à?”
“Vẫn là em hiểu nó.” Tống Nhẫn vẫy tay với cô, nói: “Mặc Nhiên để quên điện thoại trên xe, vừa đi xuống lấy rồi.
Anh vẫn chưa gọi món đâu, em xem menu xem muốn ăn món gì? Vừa rồi bếp trưởng của nhà hàng nói, hôm nay có cá pecca rất tươi, nếu em muốn ăn thì có thể bảo anh ấy hấp, nguyên con nguyên vị.”
Trình Tang Tang lật menu, gọi đồ ăn.
Sau khi phục vụ nhận menu đi ra ngoài cô mới hỏi: “Anh về từ bao giờ đấy?”
Tống Nhẫn nói: “Thứ tư.” Dừng lại một chút, anh làm như lơ đãng nói: “Anh có đăng trên Wechat mà.”
Trình Tang Tang xoa xoa hai huyệt thái dương, nói: “Thứ 4 có người tới bệnh viện gây chuyện, hôm đấy em khá bận nên không lên Wechat.”
“Mặc Nhiên nói với anh, tối hôm qua nó suýt chút nữa thì lao vào đánh nhau với đám người Quách Tuyết An.
Bên Quách Tuyết An có một người tên là Phong ca, có chút bối cảnh xã hội đen, Mặc Nhiên còn trẻ nên xử sự không khéo, ” Tống Nhẫn cười: “Rèn luyện thêm vài năm nữa thì mới hiểu chuyện được.
Việc kia em không cần lo lắng nữa, anh với Mặc Nhiên đã giải quyết xong rồi.”
Trình Tang Tang nói: “Cảm ơn anh, hôm nào em mời anh ăn cơm nhé.” Nghĩ tới gì đó, cô nói thêm: “Tối hôm qua em không nên để Mặc Nhiên tới đồn công an một mình, nó dễ xúc động.” Cô nhìn Tống Nhẫn một cái rồi nói: “Chỉ biết tỏ ra thành thục hiểu biết trước mặt em gái anh thôi.”
“Hai người đang nói ai tỏ ra thành thục hiểu biết đấy?”
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Trình Mặc Nhiên ngồi xuống, uống một ngụm nước rồi nói chuyện với Tống Nhẫn: “Nhẫn ca, cuối tuần sau đi cưỡi ngựa không? Em vừa mới mua một con ngựa, chạy không được nhanh lắm, anh có muốn thi thử không? Nếu như anh thua thì anh phải giao Đoàn Tử nhà anh cho em nuôi 1 tuần, chịu không?”
Đoàn Tử là một chú mèo Ragdoll, hai con mắt của nó đen lúng liếng, xinh đẹp vô cùng, là sủng vật được cả gia đình Tống gia cưng chiều.
Tống Nhẫn nhìn Trình Tang Tang, hỏi: “Em có đi không?”
Trình Mặc Nhiên nói: “Chị em còn phải theo đuổi Nghị ca, thế nên là không rảnh đâu.” Cậu chàng lại bắt đầu hóng hớt hỏi: “Chị, tối hôm qua có xử xong Nghị ca không?”
Trình Tang Tang không trả lời, chỉ nói: “Cuối tuần em có chút việc, hai người đi chơi đi.”
Tống Nhẫn hỏi: “Thật sự định làm lại với Nghị ca à?”
Trình Tang Tang “Ừ” một tiếng.
Trình Mặc Nhiên hỏi: “Nói đến đây em lại không rõ, tại sao lúc trước chị lại đá Nghị ca thế? Tối hôm qua em thấy Nghị ca rất quan tâm chị, cứ ai định xông tới chỗ chị là anh ấy phi thẳng côn vào mặt luôn.
8 năm rồi mà vẫn còn quan tâm như thế, chứng tỏ năm đó anh ấy yêu chị cực cực nhiều.
Đã yêu thương lần như vậy thì tại sao lại…
“
Trình Tang Tang: “Trình Mặc Nhiên, ăn cơm của em đi, trẻ con thì đừng hỏi việc của người lớn.”
Tống Nhẫn nói: “Tán thành.”
.
Tối nay Tiết Chính Bình tổ chức một bữa tiệc gặp mặt các anh em, hơn 7 giờ mọi người đã đến đủ, ngoại trừ Đường Nam Tuần vẫn còn phiêu du trên biển thì tất cả mọi người đều đã tới.
Các anh em đã nhiều năm không gặp, nhưng chẳng ai cảm thấy xa lạ cả.
Vừa uống được vừa nhớ về kỷ niệm năm đó.
Hàn Nghị đã uống nửa lít rượu đế mà vẫn vững như Thái Sơn.
Anh ra ngoài hút thuốc, hờ hững nhìn xung quanh, đối diện cũng là một phòng ăn, trước cửa phòng có hai chữ “Lâm Thủy”, hai phòng ăn cách nhau một hành lang, cuối hành lang có một cửa sổ, vừa vặn thích hợp cho những ai muốn hút thuốc.
Anh rút ra một điếu, châm lửa.
Hút một ngụm.
Lúc khói thuốc chầm chậm phun ra thì suy nghĩ của anh cũng theo đó tung bay.
ĐM, trong đầu anh lúc này toàn là người mà anh không nên nghĩ tới.
.