Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 23
“Vị phóng viên gì ơi,” Túc Nghệ mở miệng gọi, “Làm phiền lần sau làm phỏng vấn phải kiểm tra kỹ lại các câu hỏi, tôi vẫn luôn nói rất rõ ràng rằng đối tượng tôi thích là người ngoài giới. Được rồi, đề tài này dừng lại tại đây. Tiếp theo tôi sẽ chỉ trả lời các câu hỏi về đề tài phim ảnh.”
Tay phóng viên vẫn rất bình tĩnh: “Cô không nói là ai thì sao tôi có thể tin là không phải đây?”
Đến lúc này thì nụ cười của Túc Nghệ không còn thân thiện nữa, mặc kệ Ngô Tuyết đứng sau ra sức kéo gấu áo, cô vẫn nói: “Tôi cần anh tin để làm gì?”
Tay phóng viên có vẻ ngượng, sửa lời lại: “Ý tôi là fan của cô.”
“Từ lúc nào mà anh lại là đại diện cho fan của tôi vậy?” Túc Nghệ cười nhạo, “Fan của tôi rất tin tưởng tôi, không phiền anh phải quan tâm.”
Đám phóng viên còn lại câm nín, máy ghi âm giơ còn cao hơn mặt.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Ngô Tuyết muốn đi chữa cháy. Nghệ sĩ của cô nhắm hai mắt ngồi trang điểm, thong thả nói: “Khỏi đi đi, thời gian đó chẳng thà để nghĩ xem tối nay ăn gì còn hơn.”
Bình thường Ngô Tuyết quản lý chuyện ăn uống của cô rất nghiêm khắc nhưng bắt đầu quay phim rồi thì khác, trong thời gian quay phim, cho dù ăn uống tẩm bổ thế nào thì lần nào quay xong cũng bị sụt mất mấy cân, không biết là thể chất thần kỳ kiểu gì nữa.
Ngô Tuyết giơ điện thoại lên bảo: “Giờ cô càng ngày càng giỏi quá nhỉ, cãi nhau với phóng viên thành chuyện thường như cơm bữa rồi phải không?”
“Chị không nhận ra à?” Túc Nghệ hỏi, “Tay vừa nãy chính là người lần trước làm mờ ảnh rồi bảo em bị lộ hàng đấy.”
Ngô Tuyết hỏi: “Lúc đó nhiều nhà báo như vậy, sao chị nhận ra được! Nói xem, sao em lại biết là tên đó?”
Túc Nghệ hừ một tiếng: “Tất nhiên là do em từng đi điều tra rồi.”
… Đúng là cực kỳ ghi thù.
Thợ trang điểm đang vẽ đường mắt mèo cho cô, điện thoại để trên bàn bỗng kêu, cô he hé mắt nhìn màn hình điện thoại rồi vội bắt lấy tay thợ trang điểm bảo: “Chị xinh đẹp ơi, để em trả lời tin nhắn một cái rồi chúng ta tiếp tục nhé, được không?”
Vì đường sá xa xôi, đi lại, ăn ở đều phải tiền nên Túc Nghệ không mang theo thợ trang điểm riêng, đoàn phim sắp xếp cho cô một thợ trang điểm lành nghề, lần trước Túc Nghệ tới Thượng Hải làm việc cũng chính người này đã trang điểm cho.
Chị thợ trang điểm nhún nhún vai cười: “Tùy cô thôi.”
Túc Nghệ đang định thò tay lấy điện thoại thì An Tuyền đã lấy giúp đưa cho cô.
Tối hôm qua, cô và Chử Ưng nói chuyện tới tận mười hai giờ đêm, giờ nghĩ lại thì cũng không phải nói chuyện gì đặc biệt, cô quấn lấy anh hỏi những chuyện thú vị trong bộ đội, ngại gửi tin nhắn âm thanh phiền phức nên gọi thẳng sang cho anh… đây cũng là một nguyên nhân lớn khiến tối qua cô ngủ không yên.
Giọng nói ấm áp của đối phương, cách kể chuyện gọn gàng, súc tích khiến cô nghe rất mê say.
Nghĩ lại thì mình đúng là đồ ngứa mồm, nghe kể chuyện xong, xem đồng hồ thấy đã mười hai giờ liền thuận miệng làm một câu anh muốn đi ngủ chưa.
Sau đó nói đôi câu qua quýt rồi cúp máy, một câu chúc ngủ ngon mắc nghẹn ngang cổ họng cũng không nói ra miệng được.
Trong khung chat là tin nhắn buổi sáng Túc Nghệ gửi cho anh.
Túc Nghệ nương nương: “Đã dậy, ra ngoài làm việc đây ạ [hôm nay lại thêm một ngày tinh thần phơi phới nữa.jpg]”
Chử Ưng: “Ừ.”
Ừ???
Chỉ một chữ ừ?!
Cô nghĩ ngợi đôi chút rồi quay ra trước gương chụp một tấm ảnh.
Túc Nghệ nương nương: “Em đang làm việc. [hình ảnh]”
Chử Ưng: “Tốt.”
Cuộc trò chuyện… kết thúc.
Túc Nghệ bỏ di động xuống đùi: “… Trang điểm tiếp thôi ạ.”
Thợ trang điểm vẽ cho cô một mắt mèo tương đối đơn giản, phần đuôi hơi kéo lên một chút, đôi mắt quyến rũ thực sự rất hút hồn.
Nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không được, chờ thợ trang điểm tô xong son môi, cô lại cầm điện thoại, mở hiệu ứng làm đẹp, chụp thêm một tấm.
Đang chuẩn bị gửi cho anh thì đối phương đã gửi trước cho cô một tấm.
Ở trên đường, người đàn ông mặc quần cộc áo phông trắng, hình như vừa chạy xong, thân áo trước hơi ướt.
Đi sau là một câu: “Vừa vận động xong.”
Túc Nghệ nhắn lại một câu không đầu không đuôi: “Cùng nhau không.”
Chử Ưng: “Được, chờ em đóng máy.”
Túc Nghệ rất muốn nói, vận động mà em và anh đang nói có lẽ không phải là cùng một loại.
Cô nuốt nước bọt, lưu ảnh về máy rồi vội vàng che điện thoại lại, cứ như thể sợ người ta nhìn mất phần vậy.
Việc quay phim không thể bảo chờ được, Túc Nghệ đành tỏ vẻ tội nghiệp gửi cho anh một câu “Chốc nữa nói chuyện sau nhé” rồi ngoan ngoãn cất điện thoại cẩn thận, tiếp tục hóa trang.
Thợ trang điểm bảo: “Tôi thực sự rất thích trang điểm cho cô, có làm hỏng thì cũng vẫn đẹp.”
“… Đừng.” Túc Nghệ nói, “Làm hỏng bị Lý Mẫn nhìn ra là lại đuổi em vào trong trang điểm lại đấy.”
Thợ trang điểm buồn cười: “Tôi biết, yên tâm đi, kiểu trang điểm tôi đã trao đổi kỹ với biên kịch rồi, nhất định sẽ vẽ cho cô thật đẹp.”
Trước bước trang điểm cuối cùng, Túc Nghệ vào thay trang phục.
Nhân vật của cô trong “Sóng ngầm” là một danh kỹ thượng đẳng chuyên hầu hạ đàn ông có tiền có quyền, tên là Thu Cơ, chuyên kiếm tiền ngầm bằng cách mua bán tin tức, sau khi gặp nam chính, hai người có thiện cảm với nhau nhưng chỉ trách xuất thân thấp hèn của cô gái này nên đã để lỡ nhau. Cuối cùng nam chính và nữ chính thiện lương trong sáng ân ái bên nhau trọn đời, còn cô ta, trong một lần truyền tin bị lộ, đã bị một súng bắn chết.
Trang phục lúc mới xuất hiện của cô là sườn xám màu trắng và xanh lam, thân trên đổ màu như vẩy mực, dưới vạt có thêu hoa lan.
Từ phòng thử đồ bước ra, ngay cả Ngô Tuyết cũng phải giật mình.
Để hợp với nhân vật, trang phục của Từ Thiến Lam là sườn xám xẻ cao, nghiêng người là sẽ lộ hết đùi nhưng Túc Nghệ thì không.
Sườn xám bao trọn lấy thân hình hoàn hảo của cô, một bên chân trắng ngần như ẩn như hiện, hai tay thon dài đặt hờ lên nhau ở ngang eo, kết hợp cùng mỹ nhan của cô, đúng là y chang người bước ra từ gia đình Dân quốc quyền quý.
“Tốt lắm.” Biên kịch không biết đứng ở cửa từ lúc nào, hai mắt tỏa sáng, “Đúng là… hoàn mỹ.”
Ông ta cực kỳ để tâm kịch bản phim này, riêng hôm nay đã lượn qua lượn lại ở phim trường rất lâu.
Từ Thiến Lam vừa hay cũng từ phòng hóa trang chung đi ra, biên kịch nhìn cô ta một cái, nhân vật bỗng đâu xuất hiện này vốn dĩ ông ta rất phản đối nhưng bên phía nhà đầu tư cứ cương quyết đòi hỏi như vậy, hơn nữa cũng có nhiều người tới khuyên ông, chỉ là một nhân vật phụ thôi mà, ông nghĩ lại rồi cũng đồng ý.
Mặt cô ta hình như vừa bơm, vẫn còn hơi sưng sưng. Đem hai người ra so với nhau, chẳng khác gì kim cương và cục đá, chênh lệch quá rõ ràng.
Biên kịch vội vàng nhìn qua chỗ khác, bảo với Túc Nghệ: “Đi nào, ra trao đổi về cảnh diễn với đạo diễn Lý nào.”
Lý Mẫn đang bố trí cảnh quay, thấy họ tới liền quay sang hỏi: “Xem lịch chưa? Cảnh đầu là của em đấy.”
“Xem rồi ạ.” Túc Nghệ trêu, “Nào có ai lại xếp cảnh mở màn cho nhân vật phụ chứ.”
Lý Mẫn nói: “Vậy nên em phải thể hiện cho tốt vào, cảnh này trực tiếp quyết định tâm trạng quay phim cả ngày hôm nay của cô đấy.”
Cảnh phim đầu là cảnh quay đầu tiên, không phải cảnh đầu tiên khi ra phim. Đoạn này quay cảnh Thu Cơ từ phòng bước ra ngoài lan can, nhẹ nhàng liếc nhìn bâng quơ, câu hồn vô số đàn ông.
Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, Túc Nghệ đứng trong phòng, hít sâu mấy hơi.
Thợ quay phim ngồi trên ghế di động cười bảo: “Đừng căng thẳng, đẹp lắm rồi, nháy đại mấy cái là có đàn ông chịu theo cô ngay.”
Túc Nghệ cười, nháy mắt mấy cái với ống kính.
Lý Mẫn đứng dưới cầm loa hét lên với cô: “Tiết kiệm điện đi, đừng có phóng hết mất nhé!”
Năm phút sau, chính thức quay.
Sau một tiếng action, Túc Nghệ cúi đầu, tay nhẹ nhàng cầm quạt tròn để trên bàn, lúc đôi mắt ngước lên, đôi mắt sóng sánh.
Cô tao nhã đứng dậy, đầu ngón tay chạm nhẹ lên vành tai một cái rồi mới thong thả bước ra ngoài phòng.
Bên ngoài, phía lan can, có không ít diễn viên mặc sườn xám đang đứng, ngoại hình khá ổn, thực ra trước nay những cảnh nhân vật xuất hiện như thế này, các diễn viên quần chúng thường sẽ không mướn người đẹp nhưng vì Thu Cơ trong phim này là đóa hoa hút mắt nhất giữa muôn hoa nên Lý Mẫn và phó đạo diễn đã thảo luận với nhau, cảm thấy Túc Nghệ có thể đảm nhiệm được vai trò này nên mới cố ý tìm những diễn viên quần chúng có diện mạo đẹp làm nền.
Túc Nghệ tất nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.
Cô bước tới gần lan can, từ từ hạ người, ngồi xuống thành lan can, sườn xám tôn lên những đường cong, các diễn viên bên dưới phối hợp ngẩng đầu lên nhìn.
Đầu tiên cô nhoẻn miệng cười, liền đó giơ quạt tròn lên, đặt hờ bên môi, che nụ cười đi.
Đôi mắt long lanh kia khi cười lên ngập tràn quyến rũ, không khó tưởng tượng khuôn mặt đằng sau quạt động lòng người biết nhường nào.
Ngô Tuyết nhìn các diễn viên đứng sau máy quay, thầm nghĩ, nhìn đi, đây là quân át chủ bài của bà đây đấy.
Khoan nói những người khác, chỉ nói Trình An An thôi, xem đến đỏ bừng luôn cả khuôn mặt.
“Cut!”
Lý Mẫn hô một tiếng: “Qua!”
Túc Nghệ nghe vậy liền đứng ngay dậy, tuy chỉ là tầng hai nhưng lan can này tương đối thấp, lúc cô ngồi xuống có cảm giác như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, đúng là khiếp vía.
Cô vịn lan can, hét xuống bên dưới: “Chờ em với, cho em xem phát lại một lần.”
Cô từ từ bước xuống cầu thang, chân đi dép bệt màu đen, chạy thẳng tới chỗ màn hình, xem phát lại một lần nữa.
Cô nhìn nhìn rồi nhíu mày: “Chỗ này có phải là làm chưa được tốt không?” Cô chỉ vào động tác đầu ngón tay của mình.
Lý Mẫn cũng nhìn theo, quả thực, lúc đưa quạt lên, ngón tay hơi cứng.
“Nếu làm ngón tay cong cong kiểu lan hoa chỉ chắc sẽ tốt hơn nhỉ?” Túc Nghệ lẩm bẩm xong rồi nói, “Quay lại thêm lần nữa đi ạ.”
Nói xong, cô quay người lên lại tầng hai.
Trình An An cảm thán: “Chị Nghệ thật sự… tuyệt quá!”
Lý Mẫn tỏ vẻ đồng tình: “Đúng thế.”
Lần này, cuối cùng Túc Nghệ cũng xem như vừa lòng, cả đám người đứng chung một chỗ thực sự là nóng, xem xong, cô vội lùi ra sau mấy bước, tay gảy gảy nghịch khuyên tai.
Chử Ưng đứng ở đằng xa nhìn vào, thấy cô nàng đứng ngu ngơ nghịch vành tai so với dáng vẻ quyến rũ vạn người mê ban nãy hệt như là hai người.
Sau đó, hình như nghĩ ra gì đấy, cô đi vội tới chỗ trợ lý lấy điện thoại.
Chưa đầy hai phút, điện thoại của anh liền reo lên.
Một cô gái như vậy, thực sự là khiến người ta khó lòng kháng cự.
Anh bỗng nhớ tới hôm qua, lúc ở trên xe, cô bảo thích xe việt dã.
Lúc đó, anh thực sự đã muốn mua cho cô một chiếc việt dã.
Cảnh diễn tiếp theo không có vai của Túc Nghệ, cô ngồi cạnh Lý Mẫn, thong thả nhìn nhân viên đoàn phim chuẩn bị cảnh quay.
Tuy biết nếu có tin nhắn thì sẽ có âm báo nhắc nhở nhưng cô vẫn không nhịn được cứ cách chục giây lại xem điện thoại một lần.
Đang lúc cô chuẩn bị bật sáng màn hình một lần nữa thì bỗng một bàn tay dày rộng xuất hiện trước mắt cô, như là sợ làm xấu lớp trang điểm của cô đi nên chỉ chạm rất khẽ khàng, từ từ che mắt cô lại.