Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 22
Đến tận khi môi người đàn ông rời đi rồi, cô hẵng còn ngơ ngác.
Chử Ưng nửa cười nửa không hỏi: “Ngốc rồi à?”
“…” Túc Nghệ chớp chớp mắt đáp, “Vừa nãy em vẫn chưa phát huy tốt, có thể làm lại một lần nữa không?”
Vừa nói xong, một thứ gì đó được nhét vào trong tay, người bất ngờ bị dúi về phía trước, cúi đầu xuống nhìn, là một quả dưa hấu sọc.
… Vừa nãy bọn họ đã ôm cái thứ quỷ này hôn nhau hả?
Túc Nghệ cảm thấy trải nghiệm hôn môi thật là tệ!
Cô hỏi: “Vừa nãy anh chính là đi lấy cái này hả?”
“Ừ,” Chử Ưng đáp, “chạy nhanh như vậy làm gì.”
Mặt Túc Nghệ lại đỏ rực lên, lắp bắp hỏi: “Sao anh biết số phòng của em?”
“Chị nói đấy.” Giọng Ngô Tuyết thình lình vang lên phía bên trái, chị mới từ phòng mình ra, cười đểu bảo, “Sao em có thể bỏ Chử tổng ở bãi đỗ xe vậy hả?”
Câu nói này, phiên dịch ra chính là: có cái gì mà không thể nói cho xong ở bãi đỗ xe đi?!
Túc Nghệ im thin thít một hồi không nói năng gì. Ngô Tuyết nhìn nhìn, cô nghệ sĩ nhà mình đang để mặt mộc không trang điểm, thế mà má vẫn tự động có hiệu ứng thêm má hồng.
Túc Nghệ hỏi: “Anh vào không?”
Ngô Tuyết: “…”
“Không,” Chử Ưng xem đồng hồ, “chốc nữa phải đi gặp bạn.”
Sao cái người này có lắm bạn vậy?
“Đi đi.” Túc Nghệ tựa người vào cạnh cửa, bối rối mấp máy môi một hồi mới nhả ra được một câu, “Lái xe cẩn thận nhé.”
Chử Ưng đáp: “Câu này em giữ lại để cảnh tỉnh chính mình đi.”
“… Ơ.”
Người đàn ông xoay người đi được mấy bước thì Túc Nghệ bỗng hỏi to: “Anh, anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?!”
Giọng nói rất thiếu tự tin.
Chử Ưng khựng chân đứng lại, phá lên cười.
“Ừ.”
Ngô Tuyết: “???”
Đến tận khi cửa thang máy từ từ đóng lại, Ngô Tuyết mới quơ quơ tay trước mặt Túc Nghệ: “Mau hoàn hồn lại cho chị.”
Túc Nghệ cúi đầu, mặt mày đầy ý xuân: “Tiểu Tuyết Tuyết, làm sao bây giờ, hình như em yêu rồi.”
Ngô Tuyết giật giật khóe môi: “… Vào trong rồi nói.”
Quay vào phòng, Túc Nghệ lập tức cầm điện thoại lên xem.
Chử Ưng: “Chạy cái gì thế?”
Chử Ưng: “Phòng số bao nhiêu?”
Và một cuộc gọi nhỡ của anh.
Ngô Tuyết ngồi xuống bảo: “Mau mau vứt cái mặt ngu của ngu này đi cho chị.”
Túc Nghệ mím môi nhịn cười, làm bộ nghiêm túc, nhanh tay gửi cho Chử Ưng một nhãn dán.
“Vì thành phần đoàn phim này tương đối hoành tráng, lễ khởi quay ngày may sẽ có không ít người bên truyền thông tới, dù chụp có xấu họ cũng sẽ không sửa giúp em đâu.” Ngô Tuyết bỏ mặt nạ xuống bàn, “Tối nay phải điều chỉnh trạng thái cho tốt, tình yêu tình báo gì để sau rồi nói.”
Túc Nghệ hỏi: Mấy tháng tới chị đều ở lại đoàn phim với em hả?”
“Ừ,” Ngô Tuyết đáp, “Giữa chừng có thể sẽ bay về vài ngày để xử lý chút chuyện.”
Túc Nghệ lại treo lên vẻ mặt chờ mong: “Phòng tân hôn? Chọn ngày cưới? Gặp người lớn?”
Cô thực lòng thấy vui thay cho Ngô Tuyết, từ hai năm trước Ngô Tuyết đã nhắc với cô về chuyện muốn kết hôn nhưng không biết vì sao mãi chưa thấy Lưu Minh Hạo nhắc tới, ngay cả người lớn bên nhà anh ta cũng chưa từng gặp.
“Đừng tò mò chuyện của chị.” Ngô Tuyết đáp, “Em với Chử Ưng thế là thành rồi hả?”
Túc Nghệ ngoẹo đầu tựa vào sô pha: “Không biết, chắc vậy?”
“Chắc vậy? Hai người là trẻ con chơi đồ hàng đấy à?” Ngô Tuyết thấy quả dưa hấu cô ôm trong lòng bèn dặn, “Tối nay không được ăn, béo đấy.”
“Không ăn đâu.” Túc Nghệ cười, “Em muốn đặt nó lên đầu giường ngủ.”
Ngô Tuyết: “…”
Túc Nghệ rất vui nhưng cũng có hơi tiêng tiếc, nếu Ngô Tuyết xuất hiện muộn một chút, liệu có phải họ còn có thể hôn thêm lần nữa không?
Chử Ưng mãi không thấy trả lời Weixin, chắc là đang lái xe. Túc Nghệ nằm ngang trên sô pha, vui vẻ lướt weibo tiếp.
Sau khi lướt hết bài weibo đang nổi, cô mới phát hiện ra Lương Bác theo dõi mình.
Để tạo đề tài thảo luận mà hết unfollow rồi lại follow, nghĩ cô là máy tạo đề tài đấy à?
Làm cô phải bối rối tự hỏi, địa vị của cô tuyệt đối chẳng có gì cao, Lương Bác bị ấm đầu hay mù mắt mà cứ điên cuồng quấn lấy cô vậy?
“Tên Lương Bác này bị điên phải không?” Cô hỏi Ngô Tuyết, “Nhiều nữ minh tinh nổi tiếng vậy anh ta không tìm lại cứ tìm em kiếm chuyện làm gì chứ.”
“Em đang khinh thường chị hay đang khinh thường chính mình vậy hả?” Ngô Tuyết hờ hững đáp, “Khả năng thu hút đề tài thảo luận của em cao hơn mấy ngôi sao đang nổi khác nhiều, chốc chốc lại thấy nào bắt cá hai tay, nào lộ hàng, nào bị ném trứng, dân marketing cũng chẳng dám làm vậy đâu. Lễ khởi quay ngày mai, không biết là có bao nhiêu phóng viên xếp hàng để phỏng vấn bà đâu thưa bà.”
Túc Nghệ: “… Em thực sự không phân biệt được chị đang khen em hay đang châm chọc em nữa.”
Bài weibo đang nổi có nội dung thế này.
【Báo tường giải trí V: Lương Bác lại follow Túc Nghệ một lần nữa, phải chăng là nhịn đau tha thứ? Đỉnh đầu của fan Lương Bác đã đổi sang màu của thứ tha!】
Túc Nghệ chậc một tiếng, di di ngón tay, dùng nick chính đăng bài weibo thứ hai trong ngày.
[Túc Nghệ V: Ngại ghê, với Lương chỉ là quan hệ bạn bè, đầu các bạn vẫn là màu đen, yên tâm.]
Vì tin đang rất hot nên chẳng mấy chốc đã có thêm không ít bình luận.
Nhóm hỗ trợ truyền thông của fan Túc Nghệ: “Từ chối gán ghép! Không mời /gấu trúc!”
Đừng dính lấy Nghệ của ta hị hị: “Như tên weibo, dạo này đám fan của Lương Bác chuyên công kích tôi, nhân đây tôi muốn nói rõ, mắng thần tượng của tôi, được thôi, mắng tôi? Không được phép.”
Túc Nghệ bị đùa buồn cười lăn lộn, trả lời lại dưới bình luận.
Túc Nghệ V: “Xem ra bạn có thể từ bỏ “fan” tịch được rồi /mỉm cười”
**
Lúc nhìn thấy Weixin, Chử Ưng vừa mới tới quán bar.
Túc Nghệ nương nương: “[ăn dưa cũng là cách yêu anh.jpg]”
Anh tìm thử trong gói biểu cảm mình có một hồi, nhờ vậy mà phát hiện ra những tấm anh có đều là do Túc Nghệ gửi cho.
Hơn nữa anh chỉ lưu, chưa từng dùng bao giờ.
Lưu Tỉ đang an vị ở một góc, thấy anh tới liền liều mạng vẫy tay gọi.
Chử Ưng đi qua đó. Lưu Tỉ ngồi ở một bàn lớn, hai người ngồi có vẻ rất trống, cực kỳ khiến người khác chú ý khi khách tới ngày càng đông lên.
“Ông tới rồi.” Lưu Tỉ cười hề hề, rót rượu cho anh, chạm cốc một cái, “Nào, nếm thử đi, rượu này tuyệt lắm đấy.”
Chử Ưng không buồn nhìn cốc rượu lấy một lần: “Sao ông lại tới đây?”
“Tôi hả? Tới theo đuổi một cô em.” Anh ta đáp chẳng thẹn thùng chút nào.
Chử Ưng rõ ràng là chẳng có hứng thú với trò chơi ái tình của anh ta, anh gõ ngón trỏ lên miệng cốc rượu để trên bàn hỏi: “Ông có gói biểu cảm không?”
Lưu Tỉ vừa làm một hớp rượu, còn tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
Chử Ưng lặp lại: “Gói biểu cảm.”
Đầu tiên, mặt Lưu Tỉ dại ra, rồi như bừng tỉnh, búng tay một cái thật kêu, trộm nghĩ người anh em của anh ta da mặt thật là mỏng.
“Có, ông muốn gói biểu cảm quốc tịch nào?”
“…” Cái này mà cũng có chia quốc tịch sao? Chử Ưng nhíu mày, do dự rồi đáp, “Trung Quốc là được.”
Lưu Tỉ mở điện thoại, vùi đầu tìm một hồi rồi liền đó, một loạt hơn chục tiếng âm báo của điện thoại liên tục vang lên trong túi Chử Ưng.
Anh vô tư mở ra xem rồi khựng lại.
Hơn chục tấm ảnh động, hình hai người, một nam một nữ, tóc đen da vàng, đang làm cái chuyện không tiện tả ra.
“Ưng tử, thế nào? Tôi còn có video nữa, loại vài phút đấy, hay là gửi luôn cho ông cả tập nhé? Mấy chục GB cơ…” Lưu Tỉ vừa nói vừa gửi, rồi bỗng phát hiện ra mấy tấm gửi sau đều hiện một dấu chấm than nho nhỏ.
[Bạn chưa phải là bạn bè với anh ấy (cô ấy)]
“?” Anh ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Sao ông lại kéo tôi vào danh sách đen hả?”
Chử Ưng chẳng buồn đáp.
“Không phải ông bảo có việc cần gặp mặt nói trực tiếp à?”
“À phải, suýt thì quên.” Người uống say thường phản ứng chậm hơn bình thường, lập tức quên ngay chuyện mình bị cho vào danh sách đen, “Túc Nghệ hình như đang ở Thượng Hải quay phim, ông giúp tôi hẹn cô ấy ra ngoài ăn một bữa được chứ? Tôi không thân với cô ấy, mà mời chưa chắc được nể mặt.”
Chử Ưng nheo mắt: “Người ông muốn theo đuổi là cô ấy à?”
“Không phải.” Lưu Tỉ xua tay, hồn nhiên không biết mình vừa suýt chết, “Tôi tìm cô ấy có chút chuyện quan trọng cần thảo luận…”
“Tìm tôi chỉ vì việc này thôi à?”
“Đúng vậy.” Lưu Tỉ nháy mắt, “Đại sự đời người, không thì tôi tự dưng chạy tới Thượng Hải làm gì? Này này, đừng đi chứ.”
Chử Ưng đến đầu cũng không buồn ngoái lại.
**
Hôm sau, Ngô Tuyết qua gõ cửa, vừa mở cửa đã bị giật mình.
“Cái mắt thâm quầng này của cô, hôm qua cô đi ăn trộm nửa đêm à?”
Túc Nghệ ngáp một cái.
Pha kích thích tối hôm qua quá mạnh, đi ngủ cũng phải quay mặt nhìn quả dưa hấu để trên tủ đầu giường… kết quả là cả đêm không ngủ được.
Cuối cùng, thợ trang điểm phải đánh một lớp che khuyết điểm thật dầy dưới mắt mới miễn cưỡng coi như có thể vác mặt đi gặp người khác.
Nguồn tin của Ngô Tuyết luôn rất chuẩn, các kênh truyền thông có tên tuổi đều cho người tới đưa tin, lúc cô tới, mọi người cơ bản đã tới đông đủ.
Vừa xuống xe, cô liền nghe thấy một giọng gọi vui mừng: “Chị Nghệ.”
Nghiêng đầu nhìn sang, là Trình An An. Cô ấy đã thay xong phục trang, tết hai bím tóc, tay ôm sách, trông cực kỳ giống nữ sinh thời Dân quốc.
Ống kính truyền thông ồ ạt quay qua.
Túc Nghệ cũng cười: “Chào buổi sáng nhé, An An.”
“Tiểu Nghệ, mau tới đây.” Lý Mẫn gọi cô, “Sắp bắt đầu phỏng vấn rồi.”
Túc Nghệ đi qua đó, Từ Thiến Lam đứng gần cô nhất bảo: “Cuối cùng chị cũng tới rồi, còn thiếu mỗi chị thôi đấy.”
Túc Nghệ xem thử giờ: “Chắc là tôi không đến muộn chứ.”
“Không đâu.” Lý Mẫn xếp cô ngồi cạnh Trình An An, “Em chưa bao giờ đến muộn cả.”
Giờ dâng hương vẫn chưa tới, diễn viên thì đã tới đông đủ, phía đoàn phim và truyền thông bàn nhau đẩy vụ phỏng vấn lên làm trước.
Trước mặt Ngô Kha và Trình An An tụ tập rất đông các nhà báo nhưng trước mặt có nhiều mic nhất lại là Túc Nghệ.
Cô nhìn những tay phóng viên như hùm như hổ trước mặt, trộm nghĩ hôm qua Ngô Tuyết nói gở cấm có sai.
“Túc Nghệ, lần thứ hai hợp tác với đạo diễn Lý Mẫn, có gì muốn nói không?”
Túc Nghệ cười cười: “Không có, hết thảy đều không cần nói.”
Lý Mẫn ngồi nhận phỏng vấn ngay cạnh cô, nghe thấy thế liền quay đầu sang, hai người nhìn nhau cười.
“Nghe nói vai diễn lần này của cô vô cùng đặc biệt, có thể chia sẻ một chút với chúng tôi không?”
Túc Nghệ vờ như rất bất đắc dĩ: “Nếu chia sẻ thì đạo diễn Lý sẽ nổi giận với tôi mất.”
Mọi người lao xao tỏ vẻ thông cảm.
Trong tốp phóng viên có ai đó lên tiếng: “Túc Nghệ, bài weibo cô đăng hôm qua là cãi nhau nói lẫy với Lương Bác sao?”
Túc Nghệ khó hiểu đáp: “Tôi và bạn bè luôn luôn hòa ái, sao lại cãi nhau chứ?”
“Cô và Lương Bác không phải quan hệ tình yêu?” Vị phóng viên nọ tiếp tục hỏi, “Vậy trước đây, trong buổi phát trực tiếp, nói về người trong lòng, chẳng lẽ là đã sắp xếp trước với Lương Bác? Dù sao hai người cũng nhờ chuyện này mà độ hot tăng thêm không ít.”