Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 34: Trễ


Đọc truyện Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi FULL – Chương 34: Trễ


“Hết sợ Giang Dụ Thần biết rồi sao?”
Tô Tiểu Vy nhắm hờ mắt nằm trong vòng tay người đàn ông có cơ bắp rắn rỏi màu đồng, mồ hôi đổ ướt cả tóc mai, cô ta cười lạnh: “Anh ấy bây giờ chỉ biết mỗi công việc, lần nào đến công ty cũng thấy hồ sơ chất cao như núi trên bàn chờ giải quyết”
“Biết hắn bận như vậy em còn gấp gáp muốn tổ chức hôn lễ làm gì?”
“Đương nhiên là phải giữ anh ấy rồi, tự dưng ở đâu xuất hiện đứa em gái là con riêng mẹ kế, còn chưa biết có bọn họ có lén lút qua lại hay không, cứ giữ Dụ Thần trong lòng bàn tay vẫn tốt hơn”
Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt thoáng lên tia lạnh lùng.
Mấy ngày bận phụ giúp chuẩn bị hôn lễ cho Giang Dụ Thần và Tô Tiểu Vy, Hạ Nhiên Y tối nào về tắm xong cũng lăn ra ngủ.
Giang Dụ Thần mấy hôm liền không gặp được Hạ Nhiên Y liền đích thân chạy sang mượn cớ ăn cơm để gặp mặt rồi về cho thỏa nhớ nhung.
Sáng chủ nhật ngủ dậy muộn hơn bình thường, Hạ Nhiên Y lúc lướt ngang lịch để để bàn lập tức nhận ra chuyện khẩn cấp, cô vội tìm điện thoại gọi ngay cho Giang Dụ Thần.
Tay Hạ Nhiên Y run lên cầm cập, phải dùng cả hai bàn tay giữ lấy điện thoại, sau vài tiếng đổ chuông cứ ngỡ Giang Dụ Thần còn ngủ sẽ không nghe máy, đến khi cuộc gọi gần kết thúc cuối cùng cũng nhận được phản hồi.
“Sao vậy?” Giọng Giang Dụ Thần ngái ngủ.

“Dụ Thần…” Hạ Nhiên Y đầu óc trống rỗng gọi tên anh.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng Giang Dụ Thần tỉnh táo trở lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Trễ gần một tuần rồi”
Không khí lại rơi vào yên lặng, vài giây sau Giang Dụ Thần gấp gáp căn dặn: “Em thay đồ đi, tôi sang đón em”
Cúp máy xong Hạ Nhiên Y chỉ còn biết làm theo lời Giang Dụ Thần nói, cả người bủn rủn không còn sức khi nghĩ đến chuyện có thai lần nữa.
Lần đầu do Giang Dụ Thần không dùng biện pháp an toàn, Hạ Nhiên Y cũng không biết mà dùng thuốc phòng tránh nên mới xảy ra ngoài ý muốn, nhưng lần này mỗi khi lâm trận anh luôn sử dụng đồ bảo hộ, không lý nào lại dính một lần nữa.
Trong lúc hoang mang, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần từng nói để cô tự lựa chọn ra đi hay ở lại bên cạnh anh sau khi hoàn thành mục đích trả thù Tô Tiểu Vy, nay mục đích đó anh đã sắp thực hiện được nên mới cố ý dùng cách này để ép buộc cô ở bên anh?
Lúc Giang Dụ Thần đến thì Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ đã ra ngoài gặp cha mẹ Tô Tiểu Vy bàn chuyện cần thiết còn lại cho hôn lễ nên chỉ còn Hạ Nhiên Y ở nhà.
Lên thẳng phòng Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần đẩy cửa vào bắt gặp cô vẫn còn mặc đồ ngủ ngồi thẫn thờ ở cuối giường.

Anh đi đến gần, nóng lòng hỏi: “Sao em không thay đồ? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra”
Hạ Nhiên Y ngước mắt nhìn Giang Dụ Thần, biểu cảm vô cùng tệ: “Tôi hỏi anh, có phải anh cố ý làm thế này để tôi không thể rời khỏi anh không?”
Giang Dụ Thần trầm mặc nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhiên Y đối chất, anh quả thật muốn giữ cô nhưng không muốn để cô mang thai khi sức khỏe cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
“Tin hay không tùy em, tôi đã hứa tôi sẽ làm, cũng chẳng cần dùng cách đó để giữ em”
Đến bệnh viện kiểm tra, kết quả Hạ Nhiên Y chỉ do stress quá độ mới bị trễ tháng, trong khi cô thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Giang Dụ Thần dù được minh oan vẫn không hề tốt đẹp, thậm chí trong ánh mắt lộ rõ sự hụt hẫng khi nghe kết quả từ bác sĩ.
Anh đã nghĩ, tuy sức khỏe Hạ Nhiên Y không tốt để mang thai nhưng nếu đứa bé xuất hiện xem như là duyên phận gắn kết anh cùng cô lần nữa, đáng tiếc tất cả đều không có.
Ngay buổi chiều Hạ Nhiên Y tới tháng, trước đây mỗi khi tới tháng đều khó chịu mệt mỏi, nhưng giờ đây cô lại vô cùng mừng rỡ.


Đổi lại, vẻ mặt Giang Dụ Thần khó ở từ sáng đến tối như bị người ta quỵt nợ không trả.
Ăn cơm tối xong Giang Dụ Thần nói chuyện với Giang Dụ Minh, chủ yếu đều bàn về chuyện sau khi kết hôn.

Tuy Giang Dụ Minh không hỏi nhiều nhưng ông lại để ý rất kỹ, Giang Dụ Thần rõ ràng chẳng có chút hứng thú với cuộc hôn nhân này nhưng lại đồng ý kết hôn.
“Con định khi nào sẽ sinh con?”
Giang Dụ Thần cong môi cười nhạt, lơ đễnh đáp: “Để xem sao đã”
Đúng lúc Hạ Nhiên Y đặt bình trà vừa mới pha xuống bàn, Giang Dụ Thần nhân cơ hội liền nói thêm cho cô nghe thấy.
“Cô ấy chịu sinh thì mới được, một mình con muốn thì làm được gì”
Trước khi trở vào bếp rửa chén, Hạ Nhiên Y đá nhẹ mũi chân vào bàn chân Giang Dụ Thần, cô không ngốc đến nỗi không nhận ra anh đang ám chỉ đến chuyện ban sáng.
Nói chuyện một lúc Giang Dụ Thần chuẩn bị về, trước lúc đi ghé vào bếp tạm biệt Hạ Nhiên Y.

Trong bếp, đúng lúc Hạ Nhiên Y vừa rửa chén xong, Giang Dụ Thần tiến đến gần thì thầm: “Tôi về đây”

“Đi đường cẩn thận” Hạ Nhiên Y lau khô tay, eo bỗng bị Giang Dụ Thần kéo sát vào người anh, cô hoảng loạn đẩy anh, gằn thấp giọng: “Bị thấy bây giờ”
“Vậy em hôn nhanh đi”
Hạ Nhiên Y không tình nguyện hôn chốc lên môi Giang Dụ Thần đang hạ thấp đầu xuống, anh khẽ cau mày phàn nàn: “Đó mà là hôn sao? Chạm môi không tính”
Trong khi Hạ Nhiên Y nơm nớp lo sợ bị bắt gặp, Giang Dụ Thần lại bình tĩnh không chút lo lắng.

Hạ Nhiên Y nhanh chóng hôn lại lần nữa, trực tiếp đưa lưỡi vào miệng Giang Dụ Thần chạm lưỡi anh rồi lập tức rời ra.
Hôn xong Hạ Nhiên Y liền đẩy Giang Dụ Thần tránh ra, xấu hổ xua đuổi: “Về đi”
Giang Dụ Thần cười cười mãn nguyện, hôn lên tóc Hạ Nhiên Y rồi mới chậm rãi chuyển hướng ra về.
Ngay ở phía ngoài cửa phòng bếp, một bóng đen trên sàn nhà nhanh chóng chuyển động rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.