Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 33: Lắm Trò


Đọc truyện Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi FULL – Chương 33: Lắm Trò


Hơn mười một giờ đêm Tô Tiểu Vy gọi điện đến hỏi về chuyện chụp ảnh cưới, Giang Dụ Thần không chút lo lắng, ngược lại vô cùng thảnh thơi đáp: “Dạo gần đây anh bận lắm, hình cổng tại hôn lễ em tìm một họa sĩ vẽ đi, vừa đặc biệt vừa ý nghĩa, còn ảnh cưới đợi khi nào hưởng tuần trang mật rồi chụp luôn một thể”
Nhắc đến hưởng tuần trang mật Tô Tiểu Vy liền hứng khởi: “Vậy cũng được, sau hôn lễ khi nào anh có thời gian?”
Giang Dụ Thần quỳ trên giường, thắt lưng nhịp nhàng chuyển động, một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay khóa chặt hai cổ tay Hạ Nhiên Y ấn xuống đệm phía trên đỉnh đầu không cho cô dùng tay che miệng.

Phía cuối giường đối diện là bộ phim tình cảm Hàn Quốc đang chiếu mà Hạ Nhiên Y xem dở, âm thanh phát ra trong tivi phần nào làm loãng đi tiếng va chạm xác thịt.

Giang Dụ Thần không mấy hài lòng, bởi điều anh muốn là để Tô Tiểu Vy nghe thấy tiếng rên rỉ của Hạ Nhiên Y.

Nhưng so với người nên lo là Giang Dụ Thần thì Hạ Nhiên Y lại sợ bị phát hiện nên mím chặt môi ngăn những tiếng từ cổ họng lọt ra khỏi miệng.

Giang Dụ Thần chậm rãi đáp lời Tô Tiểu Vy: “Chẳng phải em nói tổ chức hôn lễ ở biển sao, anh sẽ sắp xếp thời gian làm lễ xong chúng ta hưởng tuần trang mật luôn”
“Thật à? Tốt quá” Giọng Tô Tiểu Vy mừng rỡ qua điện thoại, nghe thấy Giang Dụ Thần thở nặng nề liền nghi hoặc hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

“Tập thể dục” Giang Dụ Thần nở nụ cười quỷ dị với Hạ Nhiên Y, nói với Tô Tiểu Vy nhưng thực chất nhắm tới Hạ Nhiên Y: “Nếu thân hình anh mà xấu thì em sớm muộn gì cũng bỏ anh, đúng không?”
Trong khi Hạ Nhiên Y nằm rũ rượi trên giường, bên kia đầu dây là tiếng thẹn thùng của Tô Tiểu Vy: “Không đâu, dù anh có thế nào em cũng yêu anh”
Giang Dụ Thần cười một tiếng, nói câu cuối rồi cúp máy: “Em ngủ đi, ngày mai rảnh sẽ gọi cho em”
Tắt máy Giang Dụ Thần ném điện thoại sang một bên, chậm rãi “lui quân”, xử lý “bãi chiến trường” xong xuôi liền nằm xuống ôm Hạ Nhiên Y ngủ.

Thấy Hạ Nhiên Y nằm im không phản ứng, Giang Dụ Thần xoay mặt cô qua, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy? Ghen rồi à?”
Hạ Nhiên Y chỉ muốn đá Giang Dụ Thần xuống giường, bao nhiêu sinh lực còn sót lại trong ngày đều bị anh rút cạn, chẳng lẽ còn bắt cô phải tươi cười như hoa chăm sóc hầu hạ anh?
Bị Hạ Nhiên Y dùng ánh mắt lạnh lùng lườm, Giang Dụ Thần bật cười thành tiếng, chợt ôm chặt lấy cô thỏ thẻ: “Nhiên Y, chuyện em sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi hay rời đi, em nhất định phải suy nghĩ thật kỹ”
Trong tầm mắt Hạ Nhiên Y là yết hầu đang nhô lên của Giang Dụ Thần, cô vô thức đặt lên một nụ hôn, mi mắt khép hờ dần dần ngủ thiếp đi.

Cảm nhận được hành động như thay cho một lời trấn an của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần lại sinh ra cảm giác hối hận, hối hận vì đã cho cô lựa chọn rời khỏi anh.

Buổi sáng Giang Dụ Thần hít đất trên giường, mỗi lần hạ người đều hôn lên mặt Hạ Nhiên Y một cái.

Sau vài lần bị hôn làm Hạ Nhiên Y thức giấc, cô mơ màng mở mắt, phát hiện Giang Dụ Thần đang hít đất phía trên cô.

Hạ Nhiên Y dụi mắt ngái ngủ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ hơn, em ngủ thêm đi”
Hạ Nhiên Y xoay người nằm nghiêng, đẩy ngực Giang Dụ Thần, nhắm mắt lại lầm bầm: “Anh đi ra đi”
Giang Dụ Thần cong môi cười, vẫn tiếp tục hít đất, nhưng lần này là hôn lên vai trần của Hạ Nhiên Y.

Tám giờ Giang Dụ Thần chuẩn bị đến công ty, Hạ Nhiên Y về nhà Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ, Lạc Quân và Hà San cũng về thành phố giải quyết công việc.


Trong lúc phụ huynh hai nhà cùng Tô Tiểu Vy bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị hôn lễ, Giang Dụ Thần lại lấy lý do công việc để thảnh thơi chẳng thèm màng tới.

Buổi tối ăn cơm cùng nhau, Vương Tư Tuệ nóng lòng tra hỏi: “Nhiên Y, Lạc Quân có tính tới chuyện kết hôn chưa? Chẳng lẽ hai đứa ở hai thành phố cứ yêu xa như vậy mãi”
“Con mới tốt nghiệp cấp ba không lâu mà mẹ” Hạ Nhiên Y viện cớ lảng tránh.

“Thì sao? Con trước đó đã! ” Vương Tư Tuệ nóng vội suýt nhắc lại chuyện Hạ Nhiên Y từng mang thai, bà thở dài nhọc lòng: “Bỏ đi, chuyện tới đâu thì tới”
Giang Dụ Minh lặng lẽ khều tay Vương Tư Tuệ, lắc đầu ra dấu cho bà đừng tạo áp lực lên Hạ Nhiên Y.

Điện thoại Hạ Nhiên Y đổ chuông, là Giang Dụ Thần gọi đến, cô cẩn trọng liếc nhìn Vương Tư Tuệ và Giang Dụ Minh ngồi đối diện mới dám bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thư thả của Giang Dụ Thần: “Em đang làm gì?”
“Ăn cơm với dượng và mẹ”
“Em được lắm, bỏ tôi ăn cơm một mình về ăn với bọn họ”
Nghe giọng điệu trách móc của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y vô thức cong môi cười, cố ý trêu tức anh: “Đồ ăn ngon lắm”

Giang Dụ Thần “Xì” một tiếng khinh bỉ, thôi không đùa nữa, nghiêm túc dặn dò: “Từ giờ cho đến lúc diễn ra hôn lễ có lẽ Lạc Quân không quay lại làm bình phong cho chúng ta, em tự tìm cớ đi nhé”
“Không, anh tự chơi một mình đi” Hạ Nhiên Y nhịn cười nói.

“Được, em thử không gặp tôi trong hai mươi bốn tiếng tiếp theo xem, mỗi phút tôi đều chụp ảnh nóng gửi em”
Hạ Nhiên Y bật cười, qua loa hứa: “Biết rồi”
Hạ Nhiên Y vừa cúp máy, Vương Tư Tuệ liền mong chờ hỏi: “Lạc Quân à?”
“Dạ” Hạ Nhiên Y gật đầu tự nhiên, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Nhắc đến Vương Tư Tuệ lại thở dài, thầm nghĩ trong lúc Hạ Nhiên Y và Lạc Quân đang mặn nồng phải mau chóng tìm cách tác thành cho cả hai tiến tới hôn nhân, lúc đó bà mới mong được ăn ngon ngủ yên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.