Đọc truyện Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi FULL – Chương 31: Lầm Tưởng
Hai ngày sau Lạc Quân quay lại cùng gia đình Giang Dụ Thần ăn một bữa cơm lấy lòng tin từ Vương Tư Tuệ, bà chỉ chăm chăm vào chuyện người con trai này đáng tin tưởng mà không còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa Hạ Nhiên Y và Giang Dụ Thần.
Cũng như Tô Tiểu Vy, buổi tối thứ bảy hẹn nhau gặp mặt ăn cơm, thấy Lạc Quân vẫn dính Hạ Nhiên Y như sam trong lòng cô ta vô cùng phấn khích.
Sáng chủ nhật có hẹn đi chụp ảnh cưới, qua tám giờ Giang Dụ Thần vẫn chưa đến studio cửa hàng áo cưới, Tô Tiểu Vy nôn nóng gọi hết cuộc này đến cuộc gọi khác.
Gọi mãi Giang Dụ Thần không bắt máy, Tô Tiểu Vy lại sinh nghi liền gọi cho Hạ Nhiên Y, không ngờ lại là một giọng nam gắt ngủ: “Tô Tiểu Vy, cậu đừng có phiền người khác như vậy được không? Phá hỏng buổi sáng của người ta!”
Tô Tiểu Vy mừng rỡ khi nghe giọng Lạc Quân nói trong điện thoại của Hạ Nhiên Y, cô ta vẫn không quên chuyện chính: “Xin lỗi, nhưng mà cậu có biết Dụ Thần đang ở đâu không? Mình gọi cho anh ấy mãi không được”
“Dụ Thần ở xó xỉnh nào làm sao tôi biết, cúp máy đây, em bé nhà tôi dỗi rồi, phiền chết đi được”
Nói xong Lạc Quân cúp máy để lại lên bàn, quay lại ôm Hà San tiếp tục ngủ.
Tuy phần nào an tâm chuyện Lạc Quân ở cạnh Hạ Nhiên Y nhưng không liên lạc được với Giang Dụ Thần khiến Tô Tiểu Vy như phát điên, chuyện chụp ảnh cưới quan trọng như vậy sao có thể biến mất là biến mất.
Tô Tiểu Vy tạm hoãn buổi chụp hình, đón taxi đến thẳng nhà Giang Dụ Thần, dù anh không thích cô ta đến nhà riêng làm phiền nhưng hôm nay cô ta có lý do chính đáng.
Cửa nhà bị nhấn ầm ĩ, Hạ Nhiên Y dụi mắt thức dậy, lay Giang Dụ Thần đang ngủ say như chết ra mở cửa.
Anh cau có khi bị phá giấc ngủ, chậm chạp leo xuống giường lấy áo choàng ngủ khoác vào rồi xuống nhà mở cửa.
Tô Tiểu Vy vừa thấy Giang Dụ Thần trong bộ dạng ngái ngủ liền cảm thấy nóng lòng, cuối cùng vẫn bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc mà nhỏ giọng hỏi: “Thần, anh quên hôm nay phải chụp ảnh cưới sao?”
“Hôm nay? Chẳng phải tuần sau à?” Giang Dụ Thần nhớ rõ nhưng vẫn tỏ ra không nhớ.
“Tuần sau là hôn lễ mà, anh thay đồ đi, chúng ta đi chụp hình để còn kịp” Tô Tiểu Vy nhỏ nhẹ nhắc nhở, không dám vồ vập sợ Giang Dụ Thần khó chịu.
Giang Dụ Thần không nói gì quay người vào nhà, để cửa cho Tô Tiểu Vy vào.
Đến trước cửa phòng Lạc Quân gõ cửa, nói lớn ra hiệu: “Quân, hôm nay tôi phải đi chụp ảnh cưới”
Vài giây sau cửa mở ra, Lạc Quân mặt mũi bơ phờ chỉ quấn một chiếc khăn lớn ngang hông, anh nhìn Tô Tiểu Vy rồi nhìn sang Giang Dụ Thần, thành thục phối hợp: “** nó, tôi là ô sin của cậu sao, còn định bắt tôi theo hầu hạ”
Giang Dụ Thần còn chưa mở miệng thì Tô Tiểu Vy đã nhanh chóng lên tiếng trước: “Cậu với Nhiên Y cũng nên thử đồ mà”
“Vậy cũng được, lát gặp”
Trước khi cửa đóng lại, Tô Tiểu Vy kịp nhìn thấy trên giường là một cô gái tóc dài màu đen, cô ta càng khẳng định là Hạ Nhiên Y.
“Em ra đầu đường mua giúp anh mấy phần đồ ăn sáng”
Tâm trạng Tô Tiểu Vy đang tốt vì nghĩ đến Lạc Quân và Hạ Nhiên Y, được Giang Dụ Thần nhờ vả cô ta không chút nghĩ ngợi liền đi ngay.
Sau khi Tô Tiểu Vy rời khỏi nhà, Giang Dụ Thần quay lại phòng, Hạ Nhiên Y cũng đã thay đồ xong.
Anh bước đến ôm thắt lưng, hôn lên môi cô một cái, chợt thỏ thẻ khai trước: “Hôm nay chụp ảnh cưới với Tô Tiểu Vy, đừng ghen nhé?”
“Mặc kệ anh” Hạ Nhiên Y không bận tâm đẩy tay Giang Dụ Thần ra đi gom quần áo nằm rải rác trên sàn nhà bỏ vào giỏ đồ bẩn.
Giang Dụ Thần dõi theo bóng dáng của Hạ Nhiên Y, trong lòng càng dâng lên khao khát muốn mau chóng lấy cô về làm vợ.
Tầm mười lăm phút sau Tô Tiểu Vy mua đồ ăn sáng trở về thì Giang Dụ Thần cùng Hạ Nhiên Y và Lạc Quân đều đã thay đồ đợi ở phòng khách.
Tô Tiểu Vy đưa hai phần về phía Lạc Quân rồi ngồi xuống cạnh Giang Dụ Thần mở nắp hộp súp cho anh, lén lút liếc về phía Lạc Quân cũng phát hiện anh ta đối với Hạ Nhiên Y vô cùng ân cần, bao nhiêu gánh nặng trong lòng cô ta trong phút chốc đều tan biến.
Ăn sáng xong cả chan ra xe đến studio chụp ảnh cưới, Lạc Quân lái xe, Giang Dụ Thần ngồi ở ghế phụ lái, Hạ Nhiên Y và Tô Tiểu Vy ngồi ở ghế sau.
Trên đường đi Tô Tiểu Vy nói không ngừng về việc trang trí không gian tiệc cưới, do Giang Dụ Thần bình thường bận rộn không để tâm tới nên hầu như đều do cô ta lo liệu.
Qua một lúc trong xe chỉ có tiếng của Tô Tiểu Vy, Hạ Nhiên Y đêm qua bị hành đến hơn hai giờ sáng, chưa kể uống thuốc nên có hơi buồn ngủ.
Liếc thấy Hạ Nhiên Y ngồi phía sau chổ Giang Dụ Thần che miệng xoay đầu ra cửa ngáp dài, Lạc Quân cuối cùng cũng tìm được lý do để lỗ tai được yên khỏi miệng Tô Tiểu Vy sau lưng.
Lạc Quân lên tiếng hỏi: “Nhiên Y, còn buồn ngủ sao?”
“Một chút ạ”
Tô Tiểu Vy nhìn sang Hạ Nhiên Y, chợt nhớ đến lúc ở trên giường trong phòng Lạc Quân, khóe môi cô ta liền cong lên.
Lạc Quân nhân cơ hội liền châm chọc Giang Dụ Thần, cố ý nói với hai cô gái phía sau: “Đều tại anh không biết kiềm chế, em ngủ chút đi, lát tới nơi anh gọi dậy.
Tiểu Vy, có chuyện gì thì nói riêng với Dụ Thần chổ khác, cậu làm ảnh hưởng đến cô ấy tôi đá cậu với cậu ta xuống xe”
Tô Tiểu Vy nhếch môi hứng thú, quan sát Giang Dụ Thần qua kiếng chiếu hậu thấy anh đang cười, cô ta kích động hưng phấn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đáp: “Biết rồi, đồ cuồng bạn gái!”
Sau hai mươi phút đến nơi, vừa mới đặt chân đến cửa studio thì Giang Dụ Thần nhận được cuộc gọi từ công ty phải rời đi trước, buổi chụp ảnh cưới xem như phải hủy bỏ.
Sau khi Giang Dụ Thần đón taxi đến công ty, Lạc Quân cũng đưa Hạ Nhiên Y đi “hẹn hò”, Tô Tiểu Vy phải ôm ấm ức tự mình trở về nhà.
Đến một studio chụp ảnh cưới khác, Giang Dụ Thần và Hà Sàn đã có mặt, Hạ Nhiên Y từ lúc bước vào cửa đã cảm thấy có chuyện không bình thường.