Bạn đang đọc Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! – Chương 58
“Chị! Chị nói cho em biết, có phải chị là tình nhân của Dịch tổng không?”
Bạch Liên nghiêng đầu nhìn em mình, đôi mắt to trong trẻo chớp vài cái, nháy mắt đã làm Quang Minh xiêu lòng.
Trong đôi mắt kia, cậu nhác thấy hình ảnh chị mình trước đây, ngây thơ, đơn thuần.
Lực tay cậu dịu lại, nhưng rất nhanh lại bị nụ cười trên đôi môi kia dọa sợ.
Thẩm Bạch Liên cong môi cười, nụ cười quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, kiêu sa quyền quý hoàn toàn trái ngược với đôi mắt ngây thơ và bộ trang phục bình dân trên người.
Quang Minh buông lỏng tay, hơi lùi về sau hai bước.
Thật sự… cậu có cảm giác chị mình bị ma nhập!
“Em ngốc quá, tình nhân cái gì chứ.” Bạch Liên mỉm cười dịu dàng.
Câu trả lời này làm Quang Minh an tâm phần nào.
Cậu vừa định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị lời tiếp theo của Bạch Liên làm cho đơ người: “Chị là vợ của anh ấy, là Dịch phu nhân.
Còn em, em là em vợ của Dịch tổng.” Kèm theo đó là một nụ cười thật xán lạn.
Bạch Liên quay lại bàn trang điểm, lại mân mê vài lọn tóc bên má.
“Chị điên rồi à? Anh ta đã có gia đình rồi!” Quang Minh gắt lên.
Cậu bắt lấy vai chị mình, ra sức lay mạnh, như thể lay như thế thì có thể khiến chị cậu tỉnh ra.
Nhưng không, tất cả mọi sự cố gắng của cậu đều là vô ích.
Bởi chị cậu đã lún quá sâu vào vũng bùn mang tên quá khứ.
Thẩm Bạch Liên sau trận ốm nặng lần trước đã nhớ ra kiếp trước của mình.
Cô ta nhớ về chuyển biến lớn nhất trong đời kể từ khi gặp Dịch Thành, cô ta từ vịt hóa thành thiên nga, từ một cô gái nghèo khổ làm không đủ ăn trở thành bà hoàng sống trong nhung lụa, từ cô gái phải lam lũ khắp nơi lo cho mẹ, cho em trở thành bảo bối được người đàn ông giàu có nhất nhì trong nước thương yêu, cưng sủng trong lòng bàn tay.
Họ đã cùng nhau trải qua không ít biến cố, và đến sau cùng cô ta đã có được một hạnh phúc trọn vẹn, một gia đình sung túc mà người người hằng ao ước.
Họ có một đứa con trai, cùng nhìn nó lớn lên rồi lấy vợ, sinh cho họ vài đứa cháu kháu khỉnh đáng yêu.
Thế nhưng, chớp mắt một cái, cô ta lại quay về lúc sống cơ hàn.
Người mẹ già yếu bệnh tật không tiền chạy chữa, người em trai còn đang ăn học chưa thành danh, mà bản thân lại chỉ là một nhân viên quèn mà ai cũng có thể bắt nạt, đồng lương ba cọc ba đồng dường như còn không đủ để lo ăn lo mặc.
Mọi thứ quay về vạch xuất phát khiến cô ta không kịp trở tay, sống trong nhung lụa và yêu thương mấy mươi năm trời làm cô ta quên mất cách sống trong cơ cực, suy nghĩ tới cái cảnh phải làm việc nhà, chăm sóc mẹ đau ốm bỗng chốc làm cô ta sợ hãi.
Cô ta muốn tìm Dịch Thành, và rồi bàng hoàng nhận ra kiếp này không giống như kiếp trước.
Dịch Thành không yêu cô ta!
Người vợ mà kiếp trước Dịch Thành nhất quyết muốn ly hôn, người mà kiếp trước vẫn luôn muốn hãm hại cô ta rồi bị Dịch Thành trả thù khiến cho nhà tan cửa nát, chết không toàn thây nay lại là người mà Dịch Thành yêu thương nhất.
Khương Tâm Dao nhàn nhã ngồi ở vị trí Dịch phu nhân, nhận hết những yêu thương ngọt ngào mà kiếp trước Dịch Thành từng dành cho cô ta.
Cô ta không cam tâm! Không bao giờ cam tâm! Tất cả, tất cả những thứ đó vốn dĩ là của cô ta, chỉ thuộc về một mình cô ta mà thôi!
Nhưng cô ta căm tức thì cũng có nghĩa lí gì? Khi mà giờ đây, nhìn cô ta một cái thôi Dịch Thành cũng không muốn nhìn, chứ đừng nói gì đến rung động và yêu đương.
Mà mọi chuyện đều bắt đầu từ cô gái tên Khương Tâm Dao kia! Tất cả đều vì sự thay đổi của cô ta mà mọi chuyện mới ra thế này! Tại sao không an phận tiếp tục làm phó tổng giám đốc Khương thị, rồi tiếp tục là người phụ nữ kiêu ngạo, tiếp tục cuộc hôn nhân lạnh nhạt với Dịch Thành? Tại sao lại thay đổi để Dịch Thành chú ý tới cô ta? Tại sao lại mở Paradise để hủy hoại lần gặp đầu tiên của cô ta và Dịch Thành? Tại sao lại không ngoan ngoãn ở một chỗ chờ chết chứ?
Thẩm Bạch Liên càng nghĩ lại càng tức giận, nắm tay siết chặt, răng cắn môi đến suýt thì bật máu.
Cô ta quay lại, trừng mắt với em trai mình: “Em có ý kiến gì? Tất cả những thứ đó vốn là của chị! Của chị hết có biết không hả? Cô ta… Khương Tâm Dao cô ta chỉ đang chiếm đoạt mọi thứ của chị mà thôi! Chị phải đòi lại, phải đòi lại hết!”
“Chị điên rồi! Tất cả những thứ đó vốn chưa bao giờ là của chị hết! Hai người họ danh chính ngôn thuận đến với nhau, sao chị còn muốn chen chân vào? Chuyện này lộ ra, chị còn muốn nhìn mặt mọi người thế nào hả?”
“Em thì biết cái gì chứ?! Chị là đang nghĩ cho mẹ, cho cả em nữa đó! Cùng lắm cũng chỉ là không nhìn mặt vài kẻ không biết điều thôi mà, rồi em và mẹ sẽ được ăn sung mặc sướng, sẽ được cả đời vô lo vô nghĩ, được sống trong nhà cao cửa rộng.
Còn hơn bây giờ, phải chui rúc trong cái xó tồi tàn này!”