Bạn đang đọc Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! – Chương 57
“Chị hai, chị lại làm gì vậy?” Thẩm Quang Minh vừa đi học về, nhìn chị mình lại ngồi trước gương chải tóc, không khỏi bất an.
Gần đây chị cậu bỗng cư xử rất lạ, chính xác mà nói thì chính là từ cái hôm nọ lúc chị cậu bị sốt.
Hôm ấy, chị bị một nữ quản lí ở công ty mắng mỏ, còn bị bắt tăng ca đến tối muộn, lúc ra về lại gặp mưa to.
Đêm ấy chị sốt cao, suýt thì cần phải chở vào bệnh viện.
Nhưng trong cơn mê sảng, chị lại lắp bắp gọi tên một người đàn ông nào đó, còn khóc lóc rất thương tâm.
Mãi đến hơn một tuần sau, cậu mới biết người đàn ông tên Dịch Thành đó là ai.
Ban đầu, cậu cứ tưởng đó là bạn trai chị, cùng lắm cũng chỉ là gia cảnh khá giả.
Lúc biết được người đó là tổng giám đốc Dịch thị đức cao vọng trọng, cậu vô cùng bất ngờ, ngỡ ngàng rồi lại đau xót không thôi.
Bởi vì, chị cậu lại chọn yêu một người mà chị không bao giờ có đủ khả năng với tới.
Một bên là tổng giám đốc cao cao tại thượng, một bên lại chỉ là một nhân viên quèn, có phải chị cậu đã quá sa đà vào thế giới mộng mơ của thiếu nữ rồi không? Ngôn tình không có thật đâu!
Và nghiệt ngã hơn nữa, người đàn ông kia đã có gia đình rồi! Vợ hắn là một thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc, vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, được người người tán thưởng là xứng đôi vừa lứa.
Mặc dù thương chị, nhưng cậu không thể nào chối bỏ một sự thật rằng chị cậu không so được với vị phu nhân kia.
Mà gia đình họ lại đang vô cùng ấm êm hạnh phúc, cậu không tài nào chấp nhận được người chị vốn hiền lành lương thiện của mình vậy mà lại muốn chen chân vào hạnh phúc của gia đình người khác, làm kẻ thứ ba bị người đời phỉ nhổ.
Mà từ sau hôm đấy, chị cậu như thành một con người khác.
Khí chất trên người chị như thay đổi chóng mặt, cả cách hành xử cũng thông minh sắc sảo hơn, hoàn toàn không giống chị cậu trước kia.
Đặc biệt, giống như… chị đang chê lối sống mà trước nay họ đã quen thuộc.
Bạch Liên bỏ hết quần áo cũ đi, ngày nào cũng đứng trước gương với mấy bộ trang phục, than ngắn thở dài.
Rồi chị lại mua một đống mỹ phẩm, trang sức về trong khi những thứ ấy trước nay chị vốn chưa từng đụng vào.
Cậu hỏi, chị lại bảo đừng lo, rồi họ sẽ không còn phải cần kiệm thế này, rồi họ sẽ có một cuộc sống sung túc, mua sắm không cần nhìn giá.
Thẩm Quang Minh thật sự lo sợ, sợ chị mình đã sa đọa vào một thứ ảo tưởng không tên.
Hoặc chị đã quá đề cao bản thân, tin rằng mình chắc chắn sẽ câu dẫn được Dịch tổng.
Hoặc là, chị thật sự đã làm điều đó, thật sự biến bản thân thành tiểu tam phá hoại cái gia đình kiểu mẫu kia.
Nếu là vậy, cậu thà mong trường hợp thứ nhất là đúng.
Bởi nếu chị cậu thật sự làm ra loại chuyện kia, cậu và mẹ sẽ cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Đặc biệt còn là tội nghiệp cho cô gái kia.
Cậu từng ghé qua Paradise, cô chủ ở đó… thật sự rất tốt…
“Em đi học về rồi à? Thế xuống nấu ăn đi.” Thẩm Bạch Liên vẫn tần ngần nhìn mình trong gương, đuôi mắt cong cong động lòng người.
Đôi mắt này… Dịch Thành đã từng bảo anh ấy rất thích sự ngây thơ trong sáng trong đôi mắt to ngập nước ấy.
Thích những lúc cô ta làm nũng, thích những lúc cô ta ấm ức, nước mắt ngần ngận nhưng lại không dám khóc.
Thích lúc đôi mắt này mở to nhìn những thứ mới lạ.
Và thích cả đôi mắt này… khi cô ta nhìn vào hắn, khóe môi mỉm cười.
“Chị chưa nấu?” Quang Minh nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối.
sau khi tan học cậu còn đi làm thêm nên tận giờ này mới về.
Nhưng còn chị cậu? Hình như chị không có tăng ca, không phải trước đây chị luôn tranh phần nấu cơm rửa bát giặt giũ sao?
Cậu không ích kỉ lười làm, chỉ là cảm thấy người trước mắt mình dường như có chút lạ lẫm.
Có thật đây là chị cậu không?
“Ừm…” Bạch Liên ừ hử cho qua chuyện.
Từ khi nào đứa em trai vốn ngoan ngoãn hiền lành của cô ta lại lắm chuyện vậy nhỉ? Gần đây dường như nó luôn khó chịu khi nhìn cô, cứ như muốn hỏi gì đó.
Hay là do cuộc sống vẫn khó khăn quá? A! Không sao! Chỉ một thời gian nữa thôi…
“Hôm nay chị có vào thăm mẹ chưa?” Quang Minh mệt mỏi bỏ túi xuống, lại vòng qua gian bếp bên cạnh chuẩn bị nấu cơm.
Tay Thẩm Bạch Liên hơi khựng lại một chút, rồi đáp: “Chưa.
Em cứ yên tâm, mẹ đang ở bệnh viện tốt nhất cả nước, có bác sĩ chuyên môn và y tá chăm sóc tận tình.
Toàn bộ viện phí đều được chi trả xong xuôi hết rồi, còn có thêm phí dịch vụ, họ sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
“Chị!” Quang Minh đột ngột gắt lên.
“Tất cả chi phí đó… đều do Dịch tổng chi trả sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Liên thản nhiên đáp.
“Em làm sao vậy?”
Quang Minh bỏ lên, dùng hai tay nắm chặt vai chị mình, tức giận hỏi: “Chị! Chị nói cho em biết, có phải chị là tình nhân của Dịch tổng không?”