Angels in love

Chương 47


Bạn đang đọc Angels in love – Chương 47


*Đối đầu- hai trái tim hướng đến một thiên thần
Một ngày mới lại đến, trong lớp S.A1 vẫn rộn rã như ngày thường. Hôm nay, cả S.Angels và F.Boy đến trễ hơn mọi khi nhưng cũng đủ làm cho học sinh náo loạn nhất là cả bọn càng nổi bật hơn sau buổi patty tối qua. Trong lớp, Khôi Vũ đã có mặt từ sớm giờ đang cắm đầu vào cái IP5 rất bình thản vì hôm nay không bị làm phiền nữa với lời nói ‘dối dỗ ngọt’ Fan “Tối qua dự tiệc về trễ nên mệt”,”Mình muốn được yên tĩnh”… nhưng khi nó bước vào lớp vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường ngày thì ánh mắt lại đổi hướng dõi theo từng hành động, cử chỉ của nó. Anh bước theo sau nó thấy ánh mắt Khôi Vũ nhìn nó như vậy không hiểu sao lại thấy khó chịu nên ném cho Khôi Vũ một cái liếc mắt sắc lạnh thoáng qua. Nhận ra ngay mình đang bị ‘cảnh cáo’ Khôi Vũ vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác thì cũng là lúc thấy nhỏ cùng hắn bước vào lớp. Khôi Vũ nở nụ cười tươi rói chào nhỏ. Nhỏ cũng cười đáp lại nhẹ nhàng theo phép xã giao… Hắn thấy vậy khó chịu làm lơ đi lên trước nhỏ và định kéo ghế cho nhỏ ngồi xuống(ga-lăng thế ạ) nhưng vừa quay sang đã chạm mặt ngay Khôi Vũ, tâm trạng bực bội:” Cậu!… Sao không ngồi chỗ khác đi?!…”
“Tôi thích ngồi đây, sao cứ vô cớ đuổi đi hoài vậy?”-Khôi Vũ quay qua vừa trả lời vừa hỏi lại hắn
“Còn tôi thì không thích cậu ngồi đây tí nào. Chuyển chỗ!”-Hắn nói như ra lệnh
“NO!”-Khôi Vũ cố chấp
“Không gì, chuyển mau coi hôm nay Sammy đi học rồi…”-Hắn nói rồi nhìn sang nhỏ(thật ra ba ngày nay nhỏ nghỉ vì chuẩn bị cho buổi patty, lên lớp hắn ngồi chung với Khôi Vũ mà cứ hết nói móc rồi cãi nhau như nước với lửa)

“Sammy đi học thì liên quan gì… “
“Đương nhiên là…”-Hắn đang định cãi tiếp thì nhỏ đứng nãy giờ cũng lên tiếng-“Thôi đi, ngồi sao cũng được mà hai người đừng cãi nhau nữa, tôi đứng nãy giờ cũng mỏi chân lắm rồi nèk… Chán thiệt!”-Nhỏ nói rồi kéo ghế ngồi đại xuống, hắn cũng đành im lặng ngồi xuống cạnh nhỏ lòng vẫn cay cú nhìn Khôi Vũ bằng đôi mắt viên đạn. Tình trạng là suốt buổi học nhỏ ngồi giữa hai đứa con trai dù không phải vì chật chội mà là vì cảm thấy hơi bất tiện trong hoàn cảnh này nhưng cũng đành ‘chịu cực’ tí (ai cũng biết chị Sammy bị dị ứng với con trai mà ngồi kiểu này có sao hk ta??)
Reng, tiếng chuông vang lên kết thúc một ngày dài. Khôi Vũ chạy vội ra ngoài trước tới chỗ tòa nhà phía tây của Diễm Trinh. Cả bọn thì đứng dậy dọn dẹp sách vở ra về, nó cũng đứng lên xách chiếc balo lên vai thì tiếng tin nhắn reo lên từ con dế của mình… nó lướt nhẹ tay đọc hàng tin nhắn được gửi tới từ Dady thân yêu
“Cậu có việc hả Rin?”-nhỏ cất tiếng hỏi
“Ờh…”
“Ai vậy?”-Shaily chen vào hỏi tiếp
“Là Dady, kêu mình bỏ chút thời gian tối nay đi ăn với ông.”
“Vậy thì đi đi, sao trông cậu có vẻ chần chừ thế?”-nhỏ thản nhiên nhìn thái độ của nó
“Mình cũng tính đi. Nhưng hình như có gì đó không đơn gian như mình nghĩ…”-Nó do dự
“Mắc gì mà cậu lo xa quá vậy, cứ đi đi… lỡ biết đâu có việc gì quan trọng thì sao”-Shaily khuyên nó
“Ừhm… thôi vậy đi. Tối nay hai cậu ăn tối trước đi nhé mình sẽ cân giờ về sớm… Bye, mà… xe nhà mình tới đón sẵn luôn rồi kìa”-Nó vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ, phía xa xa giữa sân trường chiếc xe hơi sang trọng của tập đoàn nhà nó đã chờ sẵn…

Trên xe, nó vẫn vô hồn nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ tay chống cằm, bỗng nó cất tiếng hỏi người tài xế đang lái xe phía trước:”Anh có biết Dady muốn tôi gặp ai vào tối nay không?”
“Dạ, thưa tiểu thư… tôi chỉ nhận được lệnh của chủ tịch là đưa cô tới Salon lựa đồ và làm tóc rồi đến nhà hàng Europe là xong công việc của tôi thôi ạ còn lại tôi không biết gì hết cả”-Người tài xế kính cẩn trình bày
“Sao cũng được…lái tiếp đi!”-Nó thờ ơ ra lệnh
Tại tòa nhà phía tây, Khôi Vũ bước vào nhìn Diễm Trinh ngồi ở ghế sofa đang suy tư trông chờ điều gì đó
“Sao rồi?”-Khôi Vũ khẽ gõ cửa rồi bước vào tự nhiên ngồi phịch xuống ghế
“Thì… vẫn đang chờ tin…”-Diễm Trinh nhíu mày nhìn cái điện thoải trên bàn thì trùng hợp sao lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, vội vàng chộp ngay điện thoại rồi bật loa ngoài-“Alo”
“Chị Diễm Trinh xin lỗi vì để chị chờ lâu”
“Đừng nói nhiều nữa, vấn đề chính đi đã có kết quả chưa?”

“Dạ chị, Huỳnh Mỹ Bảo Tiên thật ra không phải là con nhà nghèo nhận học bổng vào học Starking những thông tin trước kia đều là hồ sơ giả do cô ta tạo ra, Thiên Bảo cũng không biết việc này và cô ta chính là… là…”-Người bên kia điện thoại ấp úng-“LÀ Ai?”- Diễm Trinh nóng lòng nạt lên -“Dạ là tiểu thư tập đoàn thời trang Dior đứng đầu Việt Nam, hai năm trước sau khi chia tay với Thiên Bảo thì lập tức qua Pháp du học và phát triển Dior ạ”
Bất ngờ trước thông tin của nó Diễm Trinh sững sốt không nói nên lời… Khôi Vũ ngồi gần sau khi nghe hết cũng thấy lạ về nó…-“Chị, chị Diễm Trinh, chị có nghe em nói không ạ…”- Tiếng nói bên kia điện thoại làm Diễm Trinh giật mình định hồn trở về thực tại
“Được rồi, bây giờ mày cứ tiếp tục theo dõi cô ta và cả con nhỏ Thiên Ân nữa… dạo này Nhã Thanh đi du lịch rồi không giúp chị được nên giao ày… Cố làm tốt đi…”-Diễm Trinh nghiêm giọng dặn dò rồi cúp máy mà không để người đó nói gì. Nằm ngửa ra sau, Diễm Trinh lặng người đi để không gian yên tĩnh
“Diễm Trinh… cậu tính làm gì?”-Khôi Vũ lên tiếng
“Tôi sẽ tự có cách của mình. À mà nói mới nhớ, việc tôi nhờ cậu có làm không vậy…!? sao đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì không những vậy mà khoảng cách giữa Thiên Bảo và con nhỏ đó ngày càng gần”
“Thì tôi… tôi…”-Khôi Vũ ấp úng chưa biết trả lời Diễm Trinh ra sao vì vẫn đang phân vân… ngay lúc đó điện thoại của Khôi Vũ bỗng đỗ chuông giống như một phép thần cứu Khôi Vũ kịp thời-“A, có điện thoại”-Nhưng không hiểu sao khi nhìn số máy người gọi tới đôi lông mày cậu nhíu lại, chần chừ một lát rồi đi ra ngoài gọi điện… Khoảng 15′ sau Khôi Vũ trở vào-“Diễm Trinh tôi có việc phải đi rồi, có gì chừng nào rãnh chúng ta sẽ nói tiếp… Tạm biệt!!”-Nói vội rồi Khôi vũ bước đi để Diễm Trinh đứng ngơ ra thở dài khó hiểu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.