Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 22


Đọc truyện Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển – Chương 22

Mặc dù người nên đi đều đã đi, nhưng Tiểu Thất vẫn hết sức lo lắng, nàng
tìm khắp nơi đều không thấy Đại Bạch. Vốn cho là Đại Bạch nghe thấy
thanh âm nên núp vào, nhưng nàng tìm khắp nơi một vòng, đều tìm không
được Đại Bạch, Tiểu Đào sau khi trở về cũng thập phần lo lắng, dựa theo
Tiểu Thất phân phó, nàng ta đến hậu sơn dạo qua một vòng, nhưng một chút manh mối cũng không có.

Đến chạng vạng, Tiểu Thất vẫn không tìm được Đại Bạch, nàng càng vội vàng, nhanh chóng thẳng rơi lệ: “Đại
Bạch đến tột cùng đi nơi nào. Hắn cái dạng kia chạy tán loạn khắp nơi,
là rất dễ dàng xảy ra vấn đề a. Đều là ta không tốt, ta lúc ấy ngăn cản
lại Lục tỷ tỷ thì tốt rồi.”

Tiểu Đào cũng khóc theo, có điều vẫn khuyên lơn: “Tiểu thư cũng không cần lo lắng quá mức. Đại Bạch hôm
nay là bộ dạng con người, lại biết nói. Không có người coi hắn như quái
vật, ngài đừng lo lắng nhiều như vậy, ngài đừng khóc a! Dù là bị người
phát hiện, tối đa nói hắn là người xấu, không có chuyện gì, nhất định
không có chuyện gì.”

Tiểu Thất trừng mắt nhìn Tiểu Đào, “Trở thành người xấu là chuyện nhỏ gì chứ? Nhỡ loạn lên đánh chết làm sao
bây giờ? Những thủ vệ giữ cửa kia đặc biệt dọa người đó! Bọn họ đều cầm
dao, ô ô ô, làm sao bây giờ đây? Đại Bạch tên ngu ngốc này, hắn đi nơi
nào a? Ở cửa chờ ta không phải được sao? Nếu như hắn lại đi lạc, ta làm
sao tìm được hắn a!”

Tiểu Thất càng nghĩ càng sợ, trong đầu
suy nghĩ vô số tình cảnh đáng sợ, vốn là thân thể gầy yếu càng run rẩy
lên, Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình lung lay sắp đổ, vội vàng đỡ nàng,
”Tiểu thư, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, không có việc gì, nhất định sẽ

không.” Lời này không riêng gì trấn an tiểu thư, cũng là tự nói với bản
thân nàng ta.

Tiểu Thất nhìn nàng, hòa hoãn hồi lâu, kiên
định đứng lên: “Ta đi ra ngoài tìm hắn. Ta tin tưởng hắn sẽ không chạy
loạn, mới vừa rồi là ta rối rắm, hắn tất nhiên là nghe được giọng của
Lục tỷ tỷ mới né tránh, có lẽ… Có lẽ hắn lại sợ có người lục soát, mới trốn xa một chút. Đại Bạch thông minh như vậy, mới vừa rồi là chúng ta
rối rắm không có phát hiện manh mối, có lẽ, có lẽ sẽ rất dễ dàng tìm
được nó.”

Nói xong, Tiểu Thất đứng dậy đẩy cửa phòng ra, lầm bầm lầu bầu: “Hắn nhất định là leo tường.”

Bên tường cũng không có dấu vết gì, Tiểu Đào ở sau lưng nàng, nức nở: “Tiểu thư, này không có…”

Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Đào biến hóa, Tiểu Thất theo tầm mắt của nàng
ta nhìn sang, chỉ thấy Đại Bạch ngồi chồm hổm ở đầu tường, nhe răng
cười với nàng, ra vẻ thiên chân vô tà.

Tiểu Thất đanh mặt
nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lạnh như băng, nàng càng nghĩ càng giận, phẩy tay áo một cái, trực tiếp vào nội thất.

Cố Diễn
từ trên tường nhảy xuống, mặc dù nhìn ra Tiểu Thất không cao hứng, nhưng Cố Diễn lại không biết Tiểu Thất vì sao mất hứng, vẻ mặt nghi vấn nhìn
về phía Tiểu Đào, nhất định là Tiểu Đào làm cho Tiểu Thất mất hứng, nhất định là như vậy!

Bị Cố Diễn khinh khỉnh, Tiểu Đào cảm giác
mình quả thực là oan hơn so với Đậu Nga. Nàng có làm gì đâu! Hơn nữa, rõ ràng Đại Bạch không hiểu chuyện chạy khắp nơi, mới chọc tiểu thư cùng

nàng thương tâm như vậy, hiện thời hắn cứ như vậy trở lại, còn ra vẻ
thiên chân vô tà, thật sự là không thể chịu được nữa.

Hừ một tiếng, Tiểu Đào cũng hung hăng trợn mắt nhìn Cố Diễn một cái, vào cửa.
Cố Diễn khó hiểu, chẳng lẽ không phải bởi vì Tiểu Đào? Vậy nhất định là
vì Trịnh Tĩnh Xu quỷ đáng ghét kia. Thật không biết, một nữ tử tại sao
phải cay nghiệt như vậy.

Nghĩ như vậy, Cố Diễn cảm thấy,
chính mình cần phải làm cho Tiểu Thất thích, ngươi xem, Tiểu Thất hiện
tại không vui nên sẽ giận dỗi hắn. Mặc dù đối tượng không phải là hắn,
nhưng là không quan hệ, chỉ có đối với người thân cận nhất, nàng mới có
tính tình nóng nẩy như vậy!

Cố Diễn càng nghĩ càng vui vẻ, đi đi vào phòng.

Tiểu Thất nhìn hắn, thấy hắn không chịu đi đường thật tốt, thanh âm lạ lạ,
vẻ mặt gian giảo, vỗ bàn, “Đại Bạch, ngươi tới đây cho ta.”

Cố Diễn vội vàng xông tới: “Thất… Tiểu Tiểu Thất…”

Tiểu Thất không hề bị lay động, tuyệt đối không thể bởi vì hắn giả ngốc, mà động lòng!

“Ngươi hôm nay chạy đi nơi nào? Ngươi biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu
không? Hơn nữa, ngươi xem một chút đã là giờ gì, ngươi thế nhưng còn

chưa có trở lại, ngươi nói, ngươi đến tột cùng chạy đi chỗ nào?”

Tiểu Thất vỗ bàn một cái thật mạnh, bộ dáng tức giận.

Cố Diễn sửng sốt, ngạch, là bởi vì hắn nên tức giận? Trời ạ, nhưng hắn là
vì tránh né Trịnh Tĩnh Xu quỷ đáng ghét kia a! Này… Hắn này bị phát
giận cũng quá oan uổng, ô ô ô! Hắn là vô tội a!

Ai, ai ai,
cũng không đúng. Tiểu Thất đối với hắn phát hỏa, kia giải thích rõ hắn
trọng yếu! Cố Diễn lập tức lại tâm hoa nộ phóng.

Nhìn hắn
lại nhíu mày lại ngây ngô cười, Tiểu Thất vỗ trán, nàng thật không biết, mình sao lại đi so đo cùng một con chó, nhưng… nhưng vẫn còn tức
giận, khó mà bình ổn a!

Nàng nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Đại
Bạch, muốn tha thứ, nhưng lại cảm thấy tức giận. Không tha thứ, lại cảm
giác mình giận một con chó, thực tại mất mặt, rối rắm như vậy, nàng cũng không biết như thế nào cho phải.

Cố Diễn thấy bộ dạng Tiểu Thất kỳ dị, nhịn không được nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Thất mếu máo: “Tức giận!”

“Vì cái gì tức giận a! Ta cũng không đi lạc.”

“Chẳng lẽ ngươi không có đi lạc ta lại không thể tức giận sao? Ngươi nói
ngươi, ngươi làm sao lại muộn như vậy mới về, ngươi biết ta lo lắng cho
ngươi ra sao? Ngươi biết ta nghĩ đến những tình hình đáng sợ gì không?
Ta sợ ngươi bị người phát hiện, ngươi một con chó quái dị, nếu như bị
người phát hiện biến thành người, như vậy mọi người sẽ không bỏ qua cho

ngươi? Sợ là trực tiếp liền cho ngươi là yêu quái mà thiêu chết ngươi.
Hảo, lui một bước mà nói, nếu như ngươi không có bị người phát hiện là
chó, như vậy ngươi một người nam tử, tự tiện xông vào am ni cô, ngươi
làm sao giải thích cho rõ ràng? Ngươi có biết ta rất sợ hay không a! ~
ngươi đã mất tích một lần, ta cũng không muốn ngươi lại lạc một lần. Bản thân mình là một con chó, sống thế nào a!” Tiểu Thất tức giận gầm thét.

Cố Diễn: “Đừng tức giận!”

“Ta biết rõ ngươi cũng là muốn tốt cho ta, nhất định là nghe thấy được
giọng của Lục tỷ tỷ mới né đi ra ngoài, nhưng ngươi trốn đi ra ngoài là
trốn đi ra ngoài, ngươi chạy xa như thế làm gì! Hơn nữa, còn chậm chạp
không về. Ngươi biết ta tự trách đau lòng bao nhiêu không? Ta cực sợ, ta sợ ngươi lại không về được, ngươi thật đáng ghét, ngươi thật đáng ghét, ô ô ô ~~” mặc dù Đại Bạch đã trở lại, nhưng có lẽ là trong lòng áp lực
được giải trừ, nàng ngược lại càng cảm thấy muốn khóc, cái loại tâm tình sợ sệt đó, người ngoài làm sao có thể hiểu được.

“Ngươi nếu như bị mất, ta đi đâu tìm lại Đại Bạch a, ngươi đần như vậy, ở bên
ngoài nhất định sống không nổi? Ngươi lại không biết dùng đũa? Ngươi
dùng cái muỗng còn chưa lưu loát, người ta dù không đem ngươi trở thành
yêu quái, cũng xem ngươi như đồ ngốc tử … Ngươi sẽ rất thảm , ô ô
ô…” Tiểu Thất gào khóc.

Cố Diễn hoàn toàn không nghĩ tới,
Tiểu Thất suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi nhìn nàng khóc giống một con thỏ nhỏ, hắn lại cảm thấy – – đặc biệt đáng yêu ~

“Không khóc không khóc! Ta về sau đều nghe lời!”

Tiểu Thất phẫn nộ ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì!”

“Về sau đều nghe lời! Ngươi để cho ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây.”

Tiểu Thất nức nở, “Ngươi nói ngươi một con chó, như thế nào còn miệng lưỡi trơn tru… Ngạch! A a a! Ngươi nói chuyện! ! !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.