Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 21


Đọc truyện Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển – Chương 21

Tiểu Thất sắc mặt biến hóa, Tĩnh Xu thấy, càng cảm giác mình bắt được bím
tóc của nàng, dương dương đắc ý nói: “Thất muội muội, ngươi thế nhưng ở
trong phòng chứa chấp nam nhân, ngươi xứng đáng với Tam thúc sao! Hôm
nay ta nhất định tìm ra gã gian phu kia, để ngươi không thể tiếp tục u
mê không tỉnh.”

Tiểu Thất đứng ở ngưỡng cửa viện, phồng
khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng: “Lục tỷ tỷ nói nhăng gì đấy? Chẳng lẽ nha hoàn của ngươi nói cái gì chính là cái đó? Như vậy không khỏi cũng
quá mức buồn cười. Không phân tốt xấu liền vu hãm muội muội của mình,
nếu như ngươi tìm không ra người nào thì sao? Ngươi làm sao công đạo với ta? Hay là nói, ta nên hồi phủ tìm tổ mẫu chủ trì công đạo?”

Tiểu Thất lúc này cũng là sợ, trong nội tâm nàng cực kỳ thấp thỏm, nên biết, Đại Bạch vừa rồi xác thực đã trở lại, mặc dù nàng không có thấy tận mắt Đại Bạch vào nhà, nhưng nghĩ đến nha hoàn Lục tỷ tỷ nói hẳn không phải
là nói láo. Nhưng bất kể có nói láo hay không, lúc này nàng phải có khí
thế. Áp đảo các nàng về mặt khí thế, mới có thể tránh để các nàng thật
sự vào nhà. Nếu như Đại Bạch còn ở trong phòng, vậy nàng dù thế nào cũng không thể nói rõ ràng.

Tiểu Thất trừng tròng mắt, một bộ
phẫn nộ, như vậy khiến Tĩnh Xu có chút không nắm chắc được, nàng ta cũng không tận mắt nhìn thấy, tự nhiên là có chút chần chờ, nhưng nha hoàn
bên cạnh lại một mực chắc chắn “Tiểu thư, ngài tin tưởng ta, thật sự có
nam nhân.”

Tiểu Thất nghiêng nghiêng thân thể, cười lạnh
nói: “Nếu đã Lục tỷ tỷ tin tưởng, vậy vào đi thôi. Nhưng mà nếu như
không tìm được người nào, vậy cũng đừng trách ta không khách khí, ta
thấy kỳ quái, Lục tỷ tỷ đứng ở cửa cũng không nhìn thấy người, nha hoàn
của ngươi lại tự xưng nhìn thấy, không biết là thật sự có một người như

thế, hay là các ngươi chứa tâm để cho ta khó xử. Nếu như ta khó chịu,
các ngươi chẳng lẽ có thể được cái gì tốt? Lục tỷ tỷ, nhiều năm như vậy, ngươi nói gì, ta cũng không chấp nhất với ngươi, nhưng hiện tại không
được, chuyện này, cũng không thể như vậy quên đi. Hiện tại ngươi đi vào
lục soát, nếu như lục soát ra, ta với ngươi hồi phủ, tùy ý tổ mẫu xử
trí. Như nếu không, Tiểu Thất nhất định muốn hồi phủ, hỏi tổ mẫu một
chút, ai cho tỷ quyền lợi, có thể vu hãm ta như vậy.”

Nói
như thế, Tĩnh Xu ngược lại chần chờ, nàng ta tự nhiên là tin nha hoàn
của mình, nhưng khi nhìn Tiểu Thất sắc mặt không chút thay đổi, trong
lòng nàng ta dao động vài phần. Cũng không phải nói nha hoàn sẽ nhìn
lầm, một khi là kế sách của Tiểu Thất thì sao! Nàng ta nếu như đi vào
không có lục soát được người, đến lúc về sẽ không được lợi gì, ai biết
này có phải kế sách của Tiểu Thất hay không. Hiện tại nàng ta sắp đính
hôn, không thể có sai lầm. Tiểu Thất này, nhất định là ghen tị với nàng
ta, nói không chừng sẽ đào hố để nàng ta nhảy. Đây là vô cùng có khả
năng.

Tiểu Thất nhường vị trí lối vào, “Lục tỷ tỷ, xin mời.”

Tiểu Thất cũng coi như là hiểu rõ Tĩnh Xu, nàng càng làm như vậy, Tĩnh Xu
càng sẽ tâm tồn nghi hoặc, quả nhiên, Tĩnh Xu cũng không động, chỉ là
nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thất, tựa hồ muốn từ trong mắt của nàng nhìn ra một hai.

Tĩnh Xu rối rắm, Tiểu Thất thì thấp thỏm trong

lòng, dù là như thế, vẫn như cũ hơi hơi hếch cằm, vẻ mặt khiêu khích.
Nếu như thường ngày, nàng cái dạng này tất nhiên muốn cùng với Tĩnh Xu
nháo lên, nhưng tình hình bây giờ lại là chuyện khác. Nàng chính là muốn đánh cuộc một lần!

Nha hoàn Tĩnh Xu thấy tình cảnh giằng
co, cũng biết chuyện không đơn giản như vậy, nàng ta thấy tiểu thư nhà
mình rối rắm như thế, mặc dù nàng rất khẳng định chính mình trông thấy
một người nam nhân đi vào, nhưng nếu thật lục soát không ra người, sợ là đừng nói Thất tiểu thư sẽ không từ bỏ ý đồ, mà ngay cả tiểu thư cũng sẽ vì nàng ta mà mất hết mặt mũi của mình, rồi sẽ không dễ dàng bỏ qua
nàng ta, nghĩ như vậy, nàng ta lúng túng, ngược lại không biết nên nói
như thế nào.

“A di đà Phật.” Ngay lúc đang giằng co, Huệ
Thiện đại sư đi tới chỗ này, thấy mấy người tựa hồ có chút không thỏa
đáng, bà mỉm cười: “Vốn là nghĩ tới tìm Trịnh tiểu thư cùng nhau niệm
Phật, lại không biết ngài còn có khách. Bần ni cáo từ!”

Tiểu Thất vội vàng mỉm cười nói phúc: “Đại sư không cần, ta nghĩ, Lục tỷ tỷ muốn đi.”

Tuệ Thiện sư thái quan sát, “Thì ra vị này chính là Lục tiểu thư. Bần ni
Tuệ Thiện, ngươi xưng hô ta Tuệ Thiện sư thái là được.”

Bà cũng không nói nhiều, Tĩnh Xu mặc dù kiêu căng, nhưng cũng rõ ràng nơi này không phải là tùy tiện làm loạn.

“Tiểu nữ Trịnh gia phòng lớn Tĩnh Xu. Gặp qua sư thái. Không biết được, sư
thái giao hảo với Thất muội muội, trong nhà hy vọng Thất muội muội tới

đây cầu phúc cho Tam thúc phụ, ta thân là tỷ tỷ, cũng tự nhiên muốn tới
xem một chút Thất muội muội qua như thế nào.” Nói đến đây, nàng cười
ngọt ngào: “Mặc dù là lần đầu tiên gặp sư thái, nhưng tiểu nữ lại cảm
thấy cùng sư thái mới quen đã thân, không biết tiểu nữ có thể may mắn
cùng sư thái ngồi cùng nhau một lát hay không.”

Tĩnh Xu chớp mắt nhìn Tuệ Thiện sư thái, đây là biện pháp nảy ra tức thời. Nàng ta
nghĩ, chính nàng ta đi vào không thỏa đáng, nhưng nếu như là “Cùng” Tuệ
Thiện sư thái cùng vào, thì sẽ bất đồng. Cho dù Tiểu Thất muốn về nhà
cáo trạng, cũng không thể nào cáo lên, đồng dạng, nếu như thật sự có nam nhân, cũng là có nhân chứng ván đã đóng thuyền.

Nàng ta
chưa bao giờ quan tâm danh dự Tiểu Thất có thể thương tổn hay không, này một chút cũng không trọng yếu. Nàng không vui, mình mới vui vẻ.

Tuệ Thiện sư thái không màng danh lợi mỉm cười, “Không biết Thất tiểu thư có hoan nghênh chúng ta hay không.”

Tĩnh Xu không để cho Tiểu Thất cơ hội cự tuyệt: “Thất muội muội tự nhiên là nguyện ý. Đúng không, Thất muội muội?”

Tiểu Thất thấy mấy người đều nhìn nàng, biết rõ chuyện này muốn tránh cũng
không thể tránh, nàng chỉ ngóng trông, các nàng ở cửa lớn tiếng như vậy
nói hồi lâu, có thể khiến cho Đại Bạch có chút cảnh giác. Không phải
nói, chó rất cảnh giác sao?

“Tiểu Thất tự nhiên là nguyện ý, xin mời.” Mấy người vào sân nhỏ, Tiểu Thất sít sao siết chặt quả đấm,
rụt tay ở trong tay áo, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ.

“Hôm nay
khí hậu vừa vặn, không bằng chúng ta liền ở trong viện đi.” Tuệ Thiện sư thái đi trước ngồi ở ghế đá trong viện, hai tay lần Phật châu.


Tiểu Thất nhẹ nhàng cười, “Tiểu Đào đi phòng bếp hỗ trợ, ta vào nhà pha trà cho các vị.”

“Ta cùng ngươi.” Tĩnh Xu bất chấp tất cả, dẫn đầu đẩy cửa vào nhà, dưới
tình huống như vậy Tiểu Thất không có biện pháp khác, chỉ có thể cắn
môi, nhanh chóng đi theo.

Phòng cũng không phức tạp, vô cùng đơn giản, Tĩnh Xu nhanh chóng vọt vào nội thất, cũng không phát hiện có người nào đó, nàng ta thấy không có người, lập tức nhìn về phía dưới
giường, nhưng không phát hiện được gì, tâm Tiểu Thất vốn đã nhảy vọt lên cổ họng, lúc này, rốt cục yên lòng.

Nàng cười như không
cười nói: “Lục tỷ tỷ tìm cái gì đây? Nha hoàn tốt của ngài, đúng là rất
tốt với ngài. A đúng rồi, nam nhân đâu?”

Tĩnh Xu nhìn chằm
chằm Tiểu Thất, hoảng hốt một phen, nàng ta nhìn thấy một mảnh vải màu
lam ở ngăn tủ, cho rằng bắt được nhược điểm của Tiểu Thất, nàng ta xông
tới thật nhanh, nhưng trong nháy mắt tủ mở ra, lại ngây người.

Trong tủ cũng không có nam nhân nào, ngược lại, chỉ là một chén uống rượu
nhỏ, trong chén uống rượu là mấy quả cầu. Đây là đồ chơi của Đại Bạch
thường chơi, Trịnh gia không người không biết. Tĩnh Xu mặt liền biến
sắc, run rẩy: “Cầu của Đại Bạch, Đại Bạch tại sao lại ở chỗ này?”

Tiểu Thất bật cười: “Ta mang cái gì đi ra, còn phải xin phép ngươi sao?”

Tĩnh Xu trừng Tiểu Thất một cái, vội vàng ra cửa, không lâu sau thì rời đi.
Đợi Tuệ Thiện sư thái cùng Tĩnh Xu rời đi, Tiểu Thất nhìn cầu, nhíu mày: “Tĩnh Xu như thế nào lại đột nhiên thay đổi sắc mặt đây?”

Chớp mắt, Tiểu Thất lúc này mới nghĩ đến một vấn đề càng thêm mấu chốt – – Đại Bạch, hắn đi nơi nào rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.