Ăn vạ chị đại

Chương 47


Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 47:

 

Edit: Táo Mèo
 
Cơ thể Lục Tịnh An cứng đờ nhìn người nào đó đang gần trong gang tấc.
 

Cằm cô còn đang đặt trên bả vai cậu, chỉ cần khẽ ngước mắt là có thể trông thấy ngay đường cong hoàn mỹ của khung xương hàm dưới của cậu, còn có cả yết hầu thấp thoáng nhô lên theo từng nhịp nuốt nước bọt.
 
Nửa người trên của cô nghiêng ngả, trọng lượng cả cơ thể gần như đổ dồn về phía cậu.
 
“Tỉnh rồi à?”
 
Phỉ Minh Sâm cụp mắt, duỗi tay vuốt lại mái tóc hơi rối bù của cô, nét mặt vô cùng tự nhiên.
 
Lục Tịnh An phục hồi lại tinh thần, cơ thể thức tỉnh lập tức bắn lên như một viên đạn, ngay cả tấm chăn trên người cũng bị kéo theo.
 
Theo bản năng cô liếc nhìn bác Lâm, ông không hề quay về phía sau, cũng không hề liếc nhìn gương chiếu hậu, thái độ không khác gì ngày thường.
 
Lục Tịnh An thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng trấn tĩnh.
 
Cơ mà cô vẫn không dám nhìn Phỉ Minh Sâm, tình huống vừa rồi quả thật quá lúng túng, sao cô lại dựa vào người cậu ngủ thiếp đi chứ? Hơn nữa lại còn ngủ say như vậy, ngủ từ bao giờ cô cũng không nhớ nữa.

 
“Cô An…”
 
“Cháu về đây bác Lâm, hẹn mai gặp bác!”
 
Cô nói với bác Lâm rồi mở cửa nhanh chóng chạy xuống xe vào nhà.

 
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, Phỉ Minh Sâm bất đắc dĩ nở nụ cười trừ.
 
Cậu chưa vội xuống xe, sau khi gấp tấm chăn Lục Tịnh An thả xuống và cất trở lại vào trong ngăn xe, rồi cầm khăn bông ướt nói với bác Lâm, “Bác Lâm, khăn này…”
 
“À, đây là của bà chủ đưa tôi.” Bác Lâm tiếp tục, “Cậu giúp tôi trả lại nhé…”
 
Phỉ Minh Sâm ngừng lại, gật đầu đáp ứng sau đó cầm khăn xuống xe.
 
Cậu đứng trong sân nhà họ Lục, trời vừa mưa cho nên trên mặt đất ẩm ướt, có vẻ khá lầy lội.
 
Bác Lâm lái xe đi ngang qua Phỉ Minh Sâm, đột nhiên bác dừng lại nói, “Người trẻ tuổi à, ánh mắt khá lắm, tôi coi trọng cậu đấy.”
 
Phỉ Minh Sâm chớp mắt, cậu chưa kịp trả lời thì bác Lâm đã đạp ga nghênh ngang lái xe đi.
 
Cậu đứng tại chỗ đưa mắt nhìn chiếc ô tô đen biến mất nơi góc phố, rồi lại cúi nhìn chiếc khăn bông trên tay. Mãi lâu sau cậu mới khẽ nhếch môi, cầm khăn tới trước cửa nhà họ Lục nhấn chuông.
 
“Kính coong…kính coong…”
 
Tiếng chuông cửa thanh thúy vang vọng trong nhà, Lục Tịnh An nằm trên ghế sofa ôm gối vào lòng, cô nhìn thoáng về phía cửa, vùi mặt vào trong gối ôm giả chết.
 
Bây giờ cô không muốn trông thấy Phỉ Minh Sâm, cũng không muốn cử động, dù có phải cậu đứng ngoài cửa hay không, thì cũng đừng hòng mơ tới chuyện cô ra mở cửa!
 
Phỉ Minh Sâm nhấn chuông hai lần, thấy bên trong mãi không có ai đáp lại thì cậu mới nhớ tới tình trạng Lục Tịnh An hôm nay, trong lòng càng thêm bận tâm.
 
Cậu đặt tay lên chốt cửa thử xoay nhẹ, kết quả tạch một tiếng, vậy mà cửa lại mở ra?
 
Cô nàng kia sơ ý quá vậy? Vừa nghĩ cậu vừa đẩy cửa bước vào nhà.
 

Trong phòng khách, khi tiếng chuông cửa im bặt thì Lục Tịnh An mới ló đầu ra khỏi gối ôm, không ngờ cô lại trông thấy ánh sáng nhạt lóe lên ở huyền quan và tiếng cửa kèn kẹt đóng lại.
 
Tiếp theo đó, bóng dáng quen thuộc của người nào đó xuất hiện trước mắt cô.
 
“Cậu…cậu vào nhà bằng cách nào?” Lục Tịnh An lập tức ngồi bật dậy.
 
“Cửa không khóa.” Phỉ Minh Sâm nhún vai.
 
“Cửa không khóa chẳng lẽ cậu được phép vào à? Đây là tự tiện xông vào nhà dân!” Lục Tịnh An cứ thế nhìn Phỉ Minh Sâm chằm chằm, nếu không phải hôm nay người cô bất tiện, thì chắc chắn cô sẽ đạp bay cậu ta ra khỏi cửa.
 
Phỉ Minh Sâm vô tội đáp, “Tôi vào trả khăn thôi mà, làm gì mà nóng thế?”
 
Cậu bước qua, đặt khăn bông trên bàn trà.
 
Lục Tịnh An mím chặt môi, cô cũng biết bản thân mình hơi khó hiểu, nhưng trong lòng cô lúc này có một ngọn lửa thiêu đốt, nếu không được giải phóng thì sẽ rất bức bối.
 
Cô ôm chặt chiếc gối ôm mềm mại, nghĩ lại cảnh tượng mình gối lên người Phỉ Minh Sâm ban nãy, khuôn mặt cô lại thấp thoáng nét bối rối vì không biết mình đã làm thế bao lâu.
 
“Tôi….vừa nãy tôi ngủ cho nên không biết.” Cô hét lên với Phỉ Minh Sâm, “Cậu đừng có mà nghĩ nhiều!”
 
Phỉ Minh Sâm nghiêng đầu quan sát Lục Tịnh An, bỗng nhiên cậu khẽ cười, “Lục Tịnh An, cậu không biết thế nào là ngại à?”
 
“Viu~” Chiếc gối ôm bay thẳng về phía mặt Phỉ Minh Sâm rồi dược cậu nhẹ nhàng bắt được.
 
“Cậu cút đi!” Lục Tịnh An tức giận nói.
 
À, lần này không bác bỏ nhỉ? Phỉ Minh Sâm cau mày, đặt chiếc gối ôm lên chiếc ghế sofa cạnh cô.

 
“Tôi không đi.”
 
Trông nét mặt kiểu “rồi làm gì được tôi” của Phỉ Minh Sâm, suýt chút nữa Lục Tịnh An tăng xông mà chết.
 
Đang định đứng lên thì một cơn đau thắt quen thuộc từ bụng truyền tới, cô ngã phịch xuống, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ứa ra, tay ôm lấy bụng.
 
“Tịnh An?”
 
Trông thấy Lục Tịnh An như thế, cậu lập tức khẩn trương bước vội qua chỗ cô hỏi, “Cậu sao vậy? Đau lắm không? Có cần đi bệnh viện không?”
 
Lục Tịnh An chẳng buồn để ý tới Phỉ Minh Sâm nữa, cô nghiêng người đưa lưng về phía cậu, kiên nhẫn ôm lấy bụng, cơn đau quặn lên từng trận, chịu đựng qua đợt này nữa là tốt hơn.
 
Thấy Lục Tịnh An phớt lờ mình với nét mặt toát ra sự đau đớn, Phỉ Minh Sâm lại càng sốt ruột và thương cô hơn.
 
Đột nhiên nhớ tới điều gì, Phỉ Minh Sâm vội ngước đầu, sau khi xác nhận được vị trí của nhà bếp, cậu trấn an cô, “Cậu cố gắng chịu một tí, tôi quay lại nhanh thôi.”
 
Nói xong cậu lập tức đứng lên đi vào phòng bếp của nhà họ Lục.
 
Lục Tịnh An đang cố chịu đựng cơn đau, nào còn tâm trạng quản Phỉ Minh Sâm chức? Khó khăn lắm cơn quặn thắt mới lùi, cả người cô mệt lả đi.
 
Cô uể oải nằm trên ghế sofa, suy nghĩ trở nên chậm chạp.
 
Ủa, vậy cái tên kia đã đi chưa? Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc khăn trên mặt bàn.
 
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, nhưng dường như cô loáng thoáng nghe được tiếng động truyền tới từ phía phòng bếp.
 
Chẳng lẽ mẹ cô đã về rồi ư? Sao hôm nay về sớm dữ vậy? Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sáu giờ bốn lăm phút, không sớm không muộn.
 
Lục Tịnh An đành ngồi dậy, bước chân trần trên sàn nhà.
 
Cô không thích đi dép trong nhà, cùng lắm thì đi thêm đôi tất, có điều vừa mắc mưa, bít tất bị thấm ướt, cô cởi luôn ra, cũng lười thay cái khác.
 

Lục Tịnh An bước vào phòng bếp, khi trông thấy ai đó đang bận rộn, trong cô chợt xuất hiện những cảm xúc khó gọi tên.
 
Đây có phải nhà mình thật không vậy trời? Cô hoang mang thầm nghĩ.
 
“Tỉnh rồi?”
 
Khi Lục Tịnh An bước lại gần thì Phỉ Minh Sâm cũng đã nhận ra, cậu không buồn quay đầu, tiếp tục dùng muỗng để múc một bát nước gừng đường đỏ.
 
Trên người Lục Tịnh An vẫn còn khoác chiếc áo đồng phục của Phỉ Minh Sâm, biểu cảm của cô lúc này có chút bối rối, có chút ngơ ngác, lại càng có chút đáng yêu khó tả.
 
Phỉ Minh Sâm thầm dao động, cậu bưng chén canh đặt vào lòng bàn tay cô.
 
“Sưởi ấm bàn tay đã.” Phỉ Minh Sâm nói, “Có nóng quá không?”
 
Lục Tịnh An không biết nên phản ứng sao cho phải, có lẽ lúc cơ thể một người khó chịu thì cảm xúc yếu đuối sẽ chiếm thế thượng phong, khi con người ta được được yêu thương quan tâm thì bức tường thành tưởng chừng kiên cố lập tức dễ dàng sụp đổ. 
 
Thấy Phỉ Minh Sâm đang đợi cô hồi đáp, Lục Tịnh An đành khẽ lắc đầu.
 
“Mau uống đi cho nóng.” Phỉ Minh Sâm giục.
 
Thật ra không phải cậu hiểu biết gì về chuyện này, tất cả là nhờ ban nãy Mạc Xảo Xảo có nhắc tới nước gừng đường đỏ trong tin nhắn vừa gửi qua rồi cậu liền lên mạng tìm hiểu, dường như thứ nước này rất tốt đối với cơ thể phụ nữ, không biết nó có xoa dịu nổi cơn đau bụng của cô hay không.
 
Lục Tịnh An cứ mãi cà kê bất động, Phỉ Minh Sâm cầm luôn cái thìa lên, xúc một thìa đút vào miệng cô.
 
Cô liếc nhìn ánh mắt mong đợi của Phỉ Minh Sâm, khẽ húp một thìa nước gừng trên tay cậu.
 
Hương vị ngọt ngào của đường đỏ tan chảy trong khoang miệng, hòa cùng với vị cay nồng theo thực quản rót xuống lục phủ ngũ tạng, chuyển hóa thành năng lượng nhiệt sưởi ấm bụng cô, thiêu đốt gò má cô.
 
Nhìn gương mặt hồng hào của cô, Phỉ Minh Sâm duỗi tay thử nhiệt trên trán cô, lo lắng nói, “Sao mặt đỏ vậy, không phải lên cơn sốt nữa chứ?”
 
Lục Tịnh An đờ người, đang định đẩy tay cậu ra thì đột nhiên cô nghe thấy có tiếng mở cửa.
 
“An An, con về rồi à? Cơ thể khỏe lên chưa?” Cùng lúc đó chính là giọng nói của Lục Tuyết Cầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.