Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 46:
Edit: Táo Mèo.
Nước mưa đánh vào trên mặt ô của Phỉ Minh Sâm tạo nên những âm thanh lộp bộp khiến tiếng nói của Lục Tịnh An chìm lỉm không rõ.
Phỉ Minh Sâm thoáng ngẩn người, cậu nhìn cô gái ngồi trong xe, cô đang cúi đầu, mái tóc ngắn gọn gàng tôn lên cần cổ xinh đẹp như thiên nga, mang tới cho con người ta cảm giác rung động trước cái đẹp dưới ánh sáng mờ ảo ngày mưa.
Dường như mãi không thấy cậu trả lời, cô lén nghiêng đầu nhìn trộm, khi chạm phải ánh mắt câu, cô lại vội vã cúi thấp.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô khiến trái tim Phỉ Minh Sâm rung động, cậu cảm giác như có thứ gì đó va vào, khiến nhịp tim cứ thế đập dữ dội.
Phỉ Minh Sâm biết đây là cảm giác gì, chỉ là cậu không ngờ lúc này nó lại mãnh liệt hơn hẳn mọi lần.
“Cậu làm gì thế?” Lục Tịnh An nắm chặt ngón tay, mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn Phỉ Minh Sâm, “Rốt cục có lên không?”
Bác Lâm ngồi ở ghế tài xế cũng ngoảnh đầu khuyên, “Đúng đấy, Minh Sâm nghe lời cô An đi, mưa lớn thế này đừng để bị cảm.”
Bác Lâm có ấn tượng khá tốt với Phỉ Minh Sâm, đẹp trai lại lễ độ, nghe nói thành tích cũng tốt nữa, đứa trẻ như vậy đương nhiên được người lớn yêu thích.
“Vâng.” Phỉ Minh Sâm sực tỉnh, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói dịu dàng như nước, “Cháu nghe lời Tịnh An.”
Lục Tịnh An ngây người, câu nói này tựa như cậu đang nói với bác Lâm, cũng tựa như đang nói với cô, chẳng biết có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng cô luôn cảm thấy giọng nói của cậu mang theo vài phần quyến luyến và mờ ám.
Cô há miệng định nói gì đó, có điều Phỉ Minh Sâm đã chui vào ghế sau xe, cô đành nhích về bên phải.
“Cô An, trong ngăn kéo có khăn bông và chăn, coi chừng cảm lạnh đấy.” Bác Lâm khởi động xe, rồi nhìn qua kính chiếu hậu nhắc nhở.
“Vâng, cháu biết rồi.”
Lục Tịnh An đáp lời, thực ra cô vẫn khá ổn, trừ bên ngoài giày bị ướt ra thì trên người vẫn khô ráo.
Chỉ là khi nhìn thoáng qua Phỉ Minh Sâm, cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn cúi người tìm trong ngăn kéo xe, lấy khăn bông ra đưa cho cậu.
Phỉ Minh Sâm nhận lấy khăn, áo khoác cậu đã đưa cho Lục Tịnh An, bây giờ trên người chỉ mặc mỗi bộ đồng phục mỏng manh.
Vì che ô giúp cô, không muốn để cô dính nước nên trên bả vai cậu gần như ướt hết, trên mái tóc đen nhánh thấp thoáng vài giọt nước, nhìn cực kỳ nhếch nhác, nét đẹp của cậu lúc này mang theo hơi hướng hỗn loạn hơn so với vẻ chỉn chu thường ngày.
Phỉ Minh Sâm chà xát tóc trước, rồi cầm khăn bông lau nước trên vai phải, có điều tư thế này hơi vướng, cậu nghĩ rằng sắp về tới nhà nên chỉ lau qua loa rồi đặt khăn xuống.
Lục Tịnh An để ý tới từng hành động của cậu, cô nhíu mày nói, “Thế là xong à?”
Phỉ Minh Sâm ngừng lại, cười đáp, “Không sao, sắp tới nhà rồi.”
Lục Tịnh An liếc mắt nhìn, nghĩ tới việc cậu vì mình nên mới bị ướt, bản thân lại còn đang khoác áo của người ta, cho nên dù không tình nguyện nhưng cô vẫn kéo khăn bông qua, sau đó dựa vào lưng ghế, duỗi tay lau tay áo giúp cậu.
Phỉ Minh Sâm ngoan ngoãn nhìn cô, khóe miệng cong lên không ngớt.
Bị cậu nhìn khiến Lục Tịnh An mất tự nhiên, cô mím môi nói, “Nước nhỏ giọt hết cả rồi, tôi chỉ không muốn bị ướt xe thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Phỉ Minh Sâm gật đầu, nghiêm túc đáp, “Ừ, tôi cũng cho là vậy.”
Nơi khóe mắt ánh lên ý cười đã tố cáo, quả thật là cậu có nghĩ nhiều.
Lục Tịnh An sững người trước câu trả lời của cậu, nhưng cô vẫn không dừng tay, dẫu sao cậu vì cô nên mới bị ướt, cô không muốn cậu vì thế mà bị cảm, rồi lại ăn vạ cô đâu.
Phỉ Minh Sâm hưởng thụ sự “phục vụ” của cô, nhưng cảm giác này kéo dài không được bao lâu, lúc cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô, tâm trạng tốt đẹp lập tức bay biến.
“Cậu…” Lục Tịnh An tức giận trừng mắt xấu hổ, có điều cô không dám lớn tiếng mắng, sợ bác Lâm chú ý tới.
“Tay lạnh thế này mà còn chạm vào nước à?” Phỉ Minh Sâm lớn tiếng phủ đầu, cau mày trách mắng.
Cậu khom lưng lấy tấm chăn trong ngăn chứa đồ, rũ ra rồi khoác trên đùi cô, sau đó cầm tay cô nhét vào dưới lớp chăn.
Chiếc chăn nhung mềm mại, nhờ hiệu quả giữ nhiệt tốt nên Lục Tịnh An nhanh chóng cảm thấy ấm áp hơn.
Lục Tịnh An cảm thấy hơi bất ngờ, hình như tên này đã thay đổi thói quen rồi phải không? Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu đang cầm khăn bông lên, tự lau chiếc áo ướt đẫm của mình.
“Hắt xì…” Ai đó quay đầu, lịch sự hắt hơi một cái.
Cậu không mấy bận tâm, khẽ xoay mũi rồi cầm khăn bông lên tiếp.
Nhưng vừa mới định cử động thì một bàn tay trắng nõn nà đã kéo chiếc chăn còn vương hơi ấm lên đầu gối của cậu, cậu bèn ngoảnh đầu nhìn cô.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của cậu, Lục Tịnh An mím môi, nhìn màn mưa mờ mịt bên ngoài khung cửa xe, bất đắc dĩ nói, “Tôi chỉ không muốn cậu cảm rồi lại đổ lỗi tại tôi.”
Không sai, chính là như vậy. Cô thầm tự khẳng định lại ý nghĩ này một lần nữa.
Phỉ Minh Sâm không khỏi phì cười, cậu duỗi tay xoa mái tóc Lục Tịnh An, tuy nhận lại ánh mắt tức giận của cô, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cậu thích cảm giác được người ta quan tâm thế này.
“Ừ.” Cậu khẽ gật đầu, sau đó rũ rộng tấm chăn trùm lên chân cả hai người, rồi nhìn gương mặt đỏ bừng của Lục Tịnh An nói, “Như vậy cậu cũng sẽ không bị cảm.”
Hai người cùng chung một tấm chăn, dù đang ngồi, nhưng khoảng cách lại quá gần cộng thêm không gian kín và chật chội trong xe khiến Lục Tịnh An cảm thấy rất lạ lùng.
Thế này không phải quá thân mật rồi sao?
Khi thấy Phỉ Minh Sâm cầm chiếc khăn bông lên làm như không có chuyện gì xảy ra, Lục Tịnh An cảm giác như bản thân đang chuyện bé xé ra to.
Cứ mải mê suy nghĩ mà chẳng mấy chốc về tới nhà, vả lại cộng thêm sự khó chịu của cơ thể khiến Lục Tịnh An lười tranh luận cùng Phỉ Minh Sâm, cô dựa lưng vào ghế, không giãy dụa nữa, ngây người ngoảnh đầu nhìn ra màn mưa chảy dọc xuống theo khung cửa kính.
Chỉ là mong muốn nhanh về tới nhà của cô không được như ý nguyện, dường như do trời mưa nên đường trơn trượt, phía trước xảy ra chút sự cố nhỏ, vừa đúng giờ cao điểm tan tầm cho nên xe của bọn họ cứ thế bị kẹt giữa trung tâm thành phố.
Lục Tịnh An không muốn ngủ, vậy mà mí mắt nặng nề cứ díp lại khiến cho tinh thần của cô dần trở nên mất tập trung.
Không biết là do nhiệt độ ấm áp trong xe hay do bầu không khí an tâm lúc này khiến cô yên tĩnh, để mặc cho bản thân nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đầu Lục Tịnh An tựa vào ghế ngồi, tư thế ngủ có vẻ không mấy thoải mái, cô vô thức di chuyển tìm kiếm vị trí dễ chịu hơn.
Cuối cùng, khi đã tìm được một nơi vừa êm lại vừa ấm thích hợp dùng để gối đầu thì cô mới dừng lại, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Phỉ Minh Sâm dở khóc dở cười nhìn cô gái đang gối lên vai mình ngủ thiếp đi, trái tim dường như mềm nhũn cả ra.
Cậu cẩn thận duỗi tay, kéo chăn đắp lên bả vai cô.
Thấy cô co rúm bên dưới tấm chăn chỉ để lộ mỗi gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, rốt cục Phỉ Minh Sâm không nhịn nổi nữa, cậu khẽ hất cằm, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Bác Lâm ở vị trí tài xế thoáng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ điều chỉnh âm thanh nhỏ đi, sau đó chuyển qua một giai điệu chậm rãi nhẹ nhàng và lãng mạn hơn.
Bọn họ hòa vào dòng xe chậm rãi lướt qua màn mưa trở về nhà họ Lục.
Tới sân nhà họ Lục thì mưa đã tạnh.
Bác Lâm dừng xe trong sân, nhìn qua gương chiếu hậu, khẽ húng hắng ho khan đánh thức đôi bạn trẻ đang tựa vào nhau ngủ gật.
Phỉ Minh Sâm ngủ không sâu cho nên nhanh chóng bừng tỉnh, cậu khẽ lay Lục Tịnh An.
Cô mở mắt, vốn còn đang ngái ngủ, có điều sau khi ý thức được tư thế của hai người lúc này, cô lập tức cứng đờ cả người.