Ăn vạ chị đại

Chương 18


Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 18:

 

Edit: Táo Mèo
 
“An An, đợi đã!”
 

Ngay lúc Lục Tịnh An đang định ra khỏi phòng thì cô chợt nghe ai đó gọi nhũ danh của mình từ phía sau lưng.
 
Cô khựng lại, sa sầm mặt mũi, ngoảnh đầu lại, “Cậu gọi tôi là cái gì?”
 
Phỉ Minh Sâm chớp mắt rồi khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên.
 
“An An.” Cậu nhìn cô, thân mật gọi.
 
“Cậu muốn chết phải không?” Lục Tịnh An giận dữ quay lại.
 
Thấy cô từ bỏ ý định đi tìm bác sĩ, Phỉ Minh Sâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng tức giận của cô lúc này cậu cảm thấy vô cùng đáng yêu.
 
Cậu cố gắng đè nén cảm xúc kỳ lạ, khẽ hỏi, “Không thì gọi sao?”
 
“Gọi chị.” Lục Tịnh An ôm cánh tay, hất cằm, thể hiện khí thể chị đại.

 
“Nhưng tôi lớn hơn cậu mà.” Phỉ Minh Sâm lắc đầu.
 
Lục Tịnh An cau mày khinh thường, “Liên Vũ cũng lớn hơn tôi hai tuổi đấy.”
 
Phỉ Minh Sâm nhũn vai, “Tôi đâu phải đàn em của cậu.”
 
Lúc này Lục Tịnh An mới nhớ ra, trước khi Phỉ Minh Sâm quay lại trường thì mối quan hệ giữa hai người là bạn trai bạn gái.

 
Khí thế của ai đó bỗng nhiên ỉu xìu, cô bĩu môi, “Dù sao cũng không được gọi như vậy, hay là….”
 
Lục Tịnh An so so nắm đấm, tỏ rõ ý thô bạo.
 
“Chúng ta là những người văn minh.” Phỉ Minh Sâm nghiêm túc nói.
 
Lục Tịnh An hậm hực, tặng cho Phỉ Minh Sâm một ánh mắt để bản thân cậu tự mình lĩnh hội.
 
“Vậy tôi gọi cậu là Tịnh An.” Phỉ Minh Sâm ngước mắt, quan sát sắc mặt cô, “Thế được chưa?”
 
Lục Tịnh An không tỏ thái độ gì đặc biệt, “Tùy cậu.”
 
Dù sao không phải An An là được.
 
Phỉ Minh Sâm nhếch môi, “Ừ, Tịnh An.”
 
Lúc gọi tên cô giọng cậu bỗng nhiên dịu dàng hẳn đi, Lục Tịnh An nghe thế nào cũng thấy quái dị.
 
Lục Tịnh An liếc nhìn gương mặt Phỉ Minh Sâm, thấy sắc mặt cậu đã khá hơn cô mới nói, “Cậu thật sự không sao chứ?”
 
“Ừ.” Phỉ Minh Sâm gật đầu qua loa, chỉ sợ cô lại đi gọi bác sĩ, “Cậu có muốn ngồi xuống không? Tôi chép lại nhanh thôi.”
 
Cậu mở quyển vở toán của Lục Tịnh An đặt lên bàn.
 
Trên trang giấy, từng công thức và ghi chú được ghi chép rất gọn gàng sạch sẽ, nét chữ xinh đẹp mang theo vài phần phóng khoáng già dặn, thật khó tưởng tượng nổi đây là do Lục Tịnh An viết.
 
Nếu Phỉ Minh Sâm đã nói không sao, vậy Lục Tịnh An không khăng khăng thêm nữa.
 
Cô ngồi xuống, thấy cậu bắt đầu chép bài, cô liếc nhìn cậu, nói bóng nói gió, “Không phải ai đó nói không giống cam kết nên từ chối nhận sao?”
 

“Môn Toán là tự cậu viết mà.” Phỉ Minh Sâm không buồn ngẩng đầu lên.
 
Thật ra mấy cái kiến thức này chỉ cần cậu liếc qua là nhớ ngay, bây giờ ngồi chép lại cũng chỉ bởi vì….
 
Cậu dừng bút, ngước mắt liếc nhìn Lục Tịnh An.
 
Lục Tịnh An cũng nhìn lại cậu, nét mặt đầy ngờ vực, “Do tôi viết thì sao? Nói đi, sao cậu lại phát hiện ra?”
 
Dù nét chữ trong vở ghi Toán khác hẳn so với những quyển vở còn lại, nhưng cũng có thể là do cô mượn của người khác thì sao, vì lý do gì mà cậu ta chắc chắn đó là của cô vậy?
 
“Tôi nhận ra chữ của cậu.” Phỉ Minh Sâm cúi đầu, tiếp tục chép bài.
 
Đương nhiên là cô không thể biết được, trong vài ngày ngắn ngủi mà Phỉ Minh Sâm đã nhìn lén cô bao nhiêu lần rồi, bởi vì lúc cậu nhìn thì cô đang ngủ gật, chỉ mỗi tiết Toán học là cô tỉnh….
 
Nghĩ tới đấy, đầu bút của cậu khẽ nhấn mạnh.
 
“Nói nghe coi, có phải cậu rất thích học Toán không?” Phỉ Minh Sâm thản nhiên thử dò xét.
 
Lục Tịnh An ngồi xuống ghế tựa, theo thói quen lấy điện thoại ra, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời câu hỏi của cậu, “Cũng tàm tạm, Toán học khá thú vị.”
 
Câu trả lời của Lục Tịnh An khiến Phỉ Minh Sâm rạng rỡ hẳn. Chẳng qua là do cô cảm thấy Toán học thú vị, chỉ đơn giản là thích học Toán thôi đúng không?
 
Đang định phụ họa đôi câu, thì Lục Tịnh An lại nói tiếp, “Vả lại, thầy Cố giảng bài rất hay.”
 
Khóe môi đang cong lên của Phỉ Minh Sâm lại một lần nữa hạ xuống thành một đường thẳng.
 
“Ồ.” Ai đó đáp lại, nét mặt không hề biến sắc.
 
Sau đó, Phỉ Minh Sâm trở nên im lặng, còn Lục Tịnh An cũng không nhận ra được bất kỳ sự bất thường nào.

 
Tới tận khi Phỉ Minh Sâm chép xong cô mới thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng bệnh, lúc ngồi trên xe về nhà, cô mới đột nhiên phát hiện ra, liệu có phải Phỉ Minh Sâm mất hứng không?
 
Cô bĩu môi, cái tên này đúng là khó hiểu thật.
 
Ngẫm nghĩ một lát rồi cô cầm điện thoại lên, bật giao diện WeChat, ơ mà cậu ta mất hứng thì mắc mớ gì tới cô nhỉ? Sao cô phải tìm cậu ta chứ?
 
“Ting ting…”
 
Đúng lúc cô đang định tắt WeChat thì có tin nhắn tới.
 
“Về cẩn thận, mai tôi đợi cậu tới.”
 
Đó là tin nhắn Phỉ Minh Sâm gửi.
 
Nhìn tin nhắn này, khóe miệng Lục Tịnh An hơi cong lên, lúc nhận ra phản ứng của bản thân, Lục Tịnh An cảm thấy vô cùng sửng sốt, cô vội cất điện thoại, thu lại nụ cười yếu ớt ấy.
 
Cô lén liếc nhìn bác Lâm, thấy ông vẫn tập trung lái xe, không hề phát hiện ra nụ cười ngây ngốc vừa nãy của mình, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau đó, cô lại cau mày vì không thể hiểu nổi bản thân bị làm sao nữa, chỉ là một tin nhắn với nội dung hết sức bình thường thôi mà, cô vui vẻ cái quái gì chứ?
 
Lục Tịnh An nằm vật ra ghế sau, nhìn vết thương trên mu bàn tay, đôi mắt lóe sáng tựa như vừa quyết tâm làm gì đó.
 
“Bác Lâm, tới cửa hàng bách hóa.”
 
“Vâng thưa cô.”
 
Bác Lâm không hỏi nhiều, theo lời Lục Tịnh An chuyển hướng vô lăng lái về hướng trung tâm thương mại.
 
Lục Tịnh An ngắm nhìn phong cảnh đường phố qua cửa sổ xe, tự nhủ thầm: Chỉ là mình đã hứa thì nhất định phải làm được thôi mà.
 

 
Hôm sau, Lục Tịnh An vẫn tới trường như thường lệ.
 

Tiết đầu tiên vào thứ năm là Ngữ văn, đáng ra như bình thường là cô đã chạy mất tiêu trước khi vào tiết rồi, nhưng hôm nay, mãi tới khi giáo viên Ngữ văn bước lên bục giảng, thì cô vẫn cứ yên ổn ngồi tại chỗ.
 
Giáo viên Ngữ văn khá ngạc nhiên khi điểm danh, thậm chí còn lầm tưởng bản thân nảy sinh ảo giác ấy chứ.
 
Thật ra không chỉ mỗi cô giáo, ngay cả những bạn học khác, ngay cả Mạc Xảo Xảo đều phải kinh sợ.
 
Chị An đổi tính đổi nết à? Còn lên lớp nữa kìa!
 
Lục Tịnh An đã miễn dịch với ánh mắt của mọi người, cô bình tĩnh coi như không thấy, lấy quyển vở mới mua ra, lật tới trang đầu tiên.
 
Kim Văn – Giáo viên Ngữ văn vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy mừng. Sau đó, cô tỏ ra nghiêm túc để cho học sinh biết đường thu bớt lại biểu cảm, rồi tập trung giảng bài.
 
Phải nói rằng, tuy Kim Văn là người cứng nhắc và nghiêm túc, nhưng khi lên lớp cô giảng bài đâu ra đấy, luôn chú tâm tới việc dẫn dắt học sinh, không hề khiến tiết học trở nên buồn tẻ.
 
Ngay cả Lục Tịnh An ban đầu không hề thích thú mấy, nhưng dần dần cũng đã chăm chú lắng nghe.
 
Cả buổi học hôm đó, Lục Tịnh An kiên trì ngồi trong lớp, lại còn ghi chép đầy đủ khiến cho tất cả giáo viên bộ môn ai cũng phải kinh ngạc.
 
Điền Minh còn chạy qua khích lệ Lục Tịnh An một hồi. Chỉ tiếc, Lục Tịnh An không hề nghe lọt tai câu nào.
 
Sau khi tan học, Lục Tịnh An lại tới bệnh viện, đặt một chồng vở trước mặt Phỉ Minh Sâm, rốt cục cô cũng đắc ý khi được chứng kiến nét mặt ngạc nhiên của cậu.
 
Phỉ Minh Sâm khẽ cười nhìn cô.
 
“Tự tay cậu ghi hết hả?”
 
Thấy nụ cười của Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An không khỏi mở màn, “Không phải cậu bảo nhận ra được chữ tôi à?”
 
“Đúng vậy.” Phỉ Minh Sâm gật đầu, “Cho nên tôi mới cảm thấy rất…chấn động.”
 
“Hừ.” Lục Tịnh An khịt mũi, “Chép nhanh đi, xong tôi còn phải về.”
 
Phỉ Minh Sâm gật đầu đồng ý.
 
“Được rồi.” Cậu chợt nhớ tới việc gì đó, bèn nói tiếp, “Mai tới nhà tôi đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.