Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 17:
Edit: Táo Mèo
Lời nói của Phỉ Minh Sâm đúng là giật gân, Lục Tịnh An ngẩn người, rồi nhíu mày dò xét nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạc Xảo Xảo có vẻ sốc, nhưng khi nhìn Phỉ Minh Sâm, cô nàng chợt dần bừng tỉnh.
Hóa ra không phải là chị An thích Phỉ Minh Sâm, mà là Phỉ Minh Sâm thích chị An! Đã nói mà, giữa hai người này có gì đó bất thường!
Đột nhiên, Lục Tịnh An nhấc chân, trước ánh mắt soi mói của hai người bước từng bước tới cạnh giường bệnh.
Cô chống một tay lên ván giường, chậm rãi khom lưng, tập trung nhìn Phỉ Minh Sâm nói, “Vừa nãy cậu nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ.”
Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp rõ rệt.
Tên này trông có vẻ nho nhã yếu đuối, nhưng lá gan có vẻ lớn ghê. Từ nhỏ tới giờ chưa từng có nam sinh nào can đảm bày tỏ với cô, chứ đừng nói là muốn cô làm bạn gái.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Lục Tịnh An đó là cậu ta cố ý chỉnh mình, cố ý mang mình ra làm trò cười, điều này khiến cô vô cùng khó chịu.
Địch ý trong mắt cô rõ rành rành, Phỉ Minh Sâm có muốn tự lừa gạt bản thân cũng không thể, cậu hơi thất vọng, ánh mắt ảm đạm đi hẳn.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, cô cách cậu rất gần, gần tới nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cô khẽ phả lên mặt mình, mang lại cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Khoảng cách quá gần khiến cậu không khỏi nghĩ tới mấy chuyện xấu xa.
Cậu nhếch môi, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đầu nhoài về phía trước.
Lục Tịnh An không kịp đề phòng khi cậu bất ngờ ngồi dậy, cho nên chỉ biết vội vã lùi về sau.
“Cậu!” Cô trợn mắt, lỗ tai đỏ bừng.
Chỉ thiếu chút nữa là hai người hôn nhau rồi.
“Lần sau nói chuyện với ai cũng đừng tới gần quá.” Cậu nghiêng đầu nhìn cô, biểu hiện vô tội.
Lục Tịnh An nhìn chằm chằm Phỉ Minh Sâm, nắm tay siết chặt tạo thành tiếng. Nhưng cuối cùng cô cũng kiềm chế được bản thân, tên này vừa mới bị người ta đâm cho một dao, sao mà chịu nổi được sự giày vò của cô.
Phỉ Minh Sâm không làm khó cô nữa, cậu sửa lại lời nói, “Vừa rồi tôi nghiêm túc đấy, nhưng nếu cậu không làm được vậy đổi cái khác nhé.”
Giọng nói của cậu bình thản hững hờ, nhưng nơi chân mày của Lục Tịnh An lại khẽ cau lại.
“Tôi vẫn phải nằm viện thêm một thời gian nữa, thời gian này, mỗi ngày cậu hãy mang vở ghi chép tới đây giúp tôi, thế được không? Tự tay cậu phải ghi chép.”
Phỉ Minh Sâm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô.
Cậu vẫn chưa quên đề nghị của Điền Minh hôm ấy, nếu cậu yêu cầu Lục Tịnh An đi học thì có lẽ cũng không phải là không thể, nhưng như vậy thì có ích gì với cậu chứ?
Vậy thà để cô ghi bài mỗi ngày rồi mang qua đây, tuy thời gian bọn họ gặp nhau ít hơn, nhưng ít ra cậu còn có thể gặp cô hằng ngày, còn có thể ngồi cùng cô một lúc.
Cảm giác này không tệ.
Lục Tịnh An căn bản không hề nghe thấy cậu nói gì, trong đầu cô lúc này đang quanh quẩn lời cậu nói, dám nói cô không làm được à?
Lục Tịnh An cô từ trước tới giờ đã nói là giữ lời, nếu đã hứa gì cũng được, đương nhiên cô sẽ không nuốt lời.
Chỉ là người yêu thôi chứ gì? Có gì khó khăn?
“Bao lâu?” Cô cau mày hỏi.
Dù cho có phải đồng ý thì cô cũng không thể làm người yêu cậu cả đời, cho nên phải đặt ra một kỳ hạn nhất định.
Phỉ Minh Sâm suy nghĩ rồi đáp, “Cho tới khi tôi có thể đi học.”
“Được.” Lục Tịnh An dứt khoát, “Bao lâu cậu mới có thể quay về trường?”
Nhớ lại lời mẹ nói trước khi đi, chắc khoảng mai là cậu có thể xuất viện, nhưng nét mặt cậu vẫn không hề thay đổi, “Tầm một hai tuần nữa.”
“Được, vậy thì hai tuần.”
Lục Tịnh An rất hài lòng, chỉ hai tuần thôi mà, qua nhanh lắm.
Phỉ Minh Sâm, người đáng ra phải rất sảng khoái lại không thể ngờ rằng, ước định hai tuần của mình và Lục Tịnh An lại là về hai nội dung khác hẳn nhau.
Hai người, ông nói gà bà nói vịt, vậy mà cuối cùng ngoài ý muốn đạt tới nhận thức chung.
Mạc Xảo Xảo ngồi bên hóng chuyện, ban đầu thì thấy hưng phấn, nhưng rồi lại thất vọng.
Rõ ràng đã nói làm người yêu, bây giờ biến thành chép bài, cái tên Phỉ Minh Sâm này sao không kiên trì thêm chút nữa chứ? Cơ hội tốt như vậy!
Sau khi thỏa thuận xong, Lục Tịnh An mới nhớ tới mục đích của mình. Cô nhìn xung quanh, hỏi, “Cậu có thấy ba lô của tôi không?”
“Trên kệ ấy.”
Theo hướng chỉ của Phỉ Minh Sâm, quả nhiên Lục Tịnh An lập tức nhìn thấy ba lô của mình. Cô vui vẻ, bước qua lấy ba lô xuống.
Mạc Xảo Xảo cũng phản ứng kịp, “Hả, hóa ra chị An tới lấy ba lô hả? Em còn tưởng…”
“Sao? Còn tưởng gì hả?”
Đôi mắt sắc như đao của Lục Tịnh An lướt qua, Mạc Xảo Xảo lập tức ngậm miệng.
Cô nàng ngượng ngùng cười xòa, khoát tay nói, “Không sao ạ, chỉ là tưởng chị tới thăm….khám! Tay của chị bị thương mà phải không?”
Bây giờ, có đánh chết thì Mạc Xảo Xảo cũng không dám tưởng tượng chị An nhà mình với Phỉ Minh Sâm. Tuy Phỉ Minh Sâm quả thật có ý với chị An nhưng chắc chị An không thể nào thích Phỉ Minh Sâm được.
Khi nghe Mạc Xảo Xảo trả lời, Lục Tịnh An thoáng liếc xuống nhìn mu bàn tay phải, nhớ lại cảnh Phỉ Minh Sâm giúp cô băng bó tối qua trên hành lang, gương mặt cô có vẻ mất tự nhiên hẳn.
“Vết thương nhỏ thôi, đã đỡ nhiều rồi.”
Cô vừa nói, vừa kéo miếng gạt băng trên tay xuống.
Có điều, dùng tay trái kéo nên không được thuận cho lắm, muốn gỡ ra cuối cùng lại biến thành thắt nút. Không những thế, càng kéo lại càng khiến miếng băng gạc càng chặt hơn.
“Đừng kéo nữa, tay sắp bị siết tới sưng vù lên rồi.”
Giọng nói trong trẻo mượt mà của ai đó truyền tới, bàn tay ai đó nắm lấy bàn tay cô.
Lục Tịnh An giật mình, ngước mắt nhìn, Phỉ Minh Sâm đã bước xuống giường đi tới bên cạnh cô tự lúc nào.
Cô nhìn cậu chằm chằm, đang định nổi cáu nhưng rồi lại trở nên yên tĩnh khi nhìn thấy sự quan tâm toát ra từ trong đôi mắt cậu.
Cô mím môi, liếc nhìn cậu lần nữa.
Cậu nhăn mày, đáy mắt mang theo sự trách cứ cùng với đau lòng.
Đau lòng? Lục Tịnh An trừng mắt, cô cảm thấy mình dùng từ có vẻ sai sai.
Nhân lúc đó, Phỉ Minh Sâm đã kéo cô tới mép giường.
“Cậu định làm gì?” Cô khó hiểu.
Phỉ Minh Sâm không đáp, cậu khom lưng lấy một cây kéo từ trong ngăn tủ đầu giường ra, sau đó cúi đầu giúp cô cắt băng.
Động tác và tư thế của cậu giống y hệt tối qua, chỉ khác là lần này, Lục Tịnh An có thể trông thấy rõ gương mặt cậu.
Đó là một nét mặt chuyên tâm, cẩn thận từng li từng tí, tựa như đang nâng niu báu vật vô cùng trân quý.
Lục Tịnh An hơi ngẩn người khi nhìn cậu.
Phỉ Minh Sâm cắt băng, gỡ miếng bông để có thể quan sát rõ vết thương.
Vết thương đã không còn chảy máu, chỉ cần đợi kết vảy tự nhiên nữa là được.
“Ổn rồi, lần sau đừng lỗ mãng thế nữa.” Cậu ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Hai người đứng rất gần nhau, gần tới nỗi có thể trông thấy hàng mi dài của đối phương, có thể thấy cả con ngươi đen nháy phản chiếu bóng dáng mình trong đó.
Lục Tịnh An thoáng sửng sốt, vội vã lùi về phía sau.
“Tôi đã nói không sao rồi.” Còn về chuyện lỗ mãng hay không, thì mắc mớ gì tới cậu ta chứ?
Cô rút tay lại, chớp mắt nói, “Tôi về đây.”
Phỉ Minh Sâm gật đầu, duỗi tay thản nhiên vỗ lên đầu cô.
“Ừ, về đi.”
Lại bị Phỉ Minh Sâm sờ đầu, Lục Tịnh An vô thức giơ tay lên đầu, gạt thẳng tay cậu ra.
Tại sao tên này cứ sờ đầu mình vậy nhỉ? Cô cảnh cáo lườm cậu, “Cậu cứ thử chạm vào đầu tôi lần nữa xem?”
Phỉ Minh Sâm liếc nhìn mu bàn tay ửng đỏ của mình, “Sao cậu lại đối xử với người bị thương thế hả?”
Cậu vừa nói vừa dùng tay ôm bụng, giả vờ yếu đuối và đau đớn.
Biết rõ Phỉ Minh Sâm giả vờ nhưng Lục Tịnh An vẫn hơi lo lắng, cô hung dữ nói, “Ai bảo cậu cứ chạy loạn suốt ngày làm gì? Bị thương không biết nằm yên trên giường sao?”
Dù có hung dữ tới đâu thì trong đó vẫn lộ ra đôi phần quan tâm, không thể gạt được Phỉ Minh Sâm.
Cậu khẽ cười, cậu biết Lục Tịnh An nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cậu ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống giường, không lải nhải thêm nữa.
Ừ, bây giờ cậu là người bị thương mà.
Mạc Xảo Xảo vẫn cứ im lặng nhìn hai người, không biết vì sao cô nàng cảm thấy trong lòng khó chịu như bị đùa cợt.
Thế chị An thực sự không thích Phỉ Minh Sâm à? Nhưng hai người ở bên nhau trông rất hòa hợp, như vừa nãy, Phỉ Minh Sâm kéo tay chị An, nhưng chị ấy không hề chống cự.
Mạc Xảo Xảo cảm thấy thực sự không hiểu nổi.
“Ngáo à? Còn không đi?” Lục Tịnh An cốc lên đầu Mạc Xảo Xảo.
“Hả? À à!” Mạc Xảo Xảo vội vã đứng dậy.
Phỉ Minh Sâm nhìn Lục Tịnh An lôi kéo Mạc Xảo Xảo rời đi, ung dung gối hai tay ra sau gáy.
Dẫu sao….. ngày tháng còn dài mà.
***
Mạc Xảo Xảo rời bệnh viện cùng Lục Tịnh An, cứ tưởng Lục Tịnh An định gọi taxi nhưng không ngờ ra cửa lại trông thấy bác Lâm.
Mạc Xảo Xảo lanh lợi chào hỏi, bác Lâm cũng nở nụ cười với cô nàng, coi như đáp lại.
“Bác Lâm, đưa cô ấy về trước, sau đó cho cháu tới võ quán nhé.” Lục Tịnh An dặn dò.
“Được thưa cô.”
Mạc Xảo Xảo và Lục Tịnh An khá thân nhau, đôi khi tiện đường Lục Tịnh An sẽ đưa cô nàng về nhà, cho nên bác Lâm cũng biết địa chỉ của Mạc Xảo Xảo.
Chiếc xe con màu đen nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Lục Tịnh An vẫn ôm khư khư cái điện thoại chơi game, Mạc Xảo Xảo nghịch điện thoại một lúc, rốt cục không nhịn được phải cất tiếng hỏi, “Chị An, chị thực sự muốn chép bài giúp Phỉ Minh Sâm hả?”
Thế không phải đồng nghĩa với việc, Lục Tịnh An phải có mặt đầy đủ mọi tiết học à?
Lục Tịnh An đang chơi tới màn quan trọng, cô đang mải thao tác kỹ năng, nghe thấy Mạc Xảo Xảo nói gì đó, cô chỉ khẽ lẩm bẩm chứ không buồn ngẩng đầu lên.
Mạc Xảo Xảo cứ tưởng Lục Tịnh An vừa trả lời, trong lòng không khỏi khấp khởi, nếu chị An thực sự học đủ các tiết, vậy thì tốt quá!
Cảm giác này giống hệt như quay trở lại kỳ thi giữa học kỳ mấy tháng trước, hai người cùng nhau đi học bù.
Lục Tịnh An tập trung chơi game, khi thấy trên màn hình hiện thông báo “Vượt ải thành công” thì cô mới chợt ngẩn người.
Cô nghiêng đầu, hỏi Mạc Xảo Xảo, “Xảo Xảo, mày biết….bạn gái bình thường phải làm những gì không?”
“Hả?” Mạc Xảo Xảo ngây người, “À, việc này…em cũng chưa làm người yêu của ai bao giờ mà… chị An, tại sao chị hỏi vậy?”
Lục Tịnh An mím môi, nét mặt có vẻ mất tự nhiên.
Đương nhiên, vì không biết mới hỏi chứ sao….
“Không biết thì thôi.” Lục Tịnh An thản nhiên nói, rồi tiếp tục cúi đầu thao tác trên màn hình.
Mạc Xảo Xảo ngờ vực đánh giá Lục Tịnh An, đột nhiên cô nàng nhớ tới yêu cầu của Phỉ Minh Sâm đối với chị An ở trong bệnh viện.
Không phải là chị An….đột nhiên thông suốt, hứng thú với chuyện yêu đương đấy chứ?
Đây đúng là chuyện tốt nè!
Mạc Xảo Xảo biết những chuyện không vui của gia đình Lục Tịnh An, cô nàng cứ ngỡ rằng chị An đã hoàn tuyệt vọng với cái thứ gọi là tình yêu và hôn nhân, cứ ngỡ rằng chị ấy sẽ không bao giờ muốn yêu đương nữa.
Cho nên khi trông thấy thái độ của Lục Tịnh An với Phỉ Minh Sâm, Mạc Xảo Xảo mới kích động tới thế.
“Tuy em không có kinh nghiệm, nhưng em cho rằng….ừm…” Mạc Xảo Xảo chỉ có thể chia sẻ với Lục Tịnh An quan niệm của bản thân đối với tình yêu, “Nói thế nào nhỉ? Em cảm thấy hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là phải thấu hiểu và bao dung nhau.”
Lục Tịnh An lúc này tưởng chừng đang mải nhìn điện thoại, thực ra lỗ tai cô vẫn dựng đứng lên lắng nghe. Cơ mà lời nói của Mạc Xảo Xảo có vẻ khá trừu tượng, tính khả thi không cao cho lắm.
“Không cụ thể hơn được à?”
Cụ thể? Nhưng mình độc thân từ trong trứng mà, sao mà biết được đây! Mạc Xảo Xảo tuy chưa có gì để lưu luyến, nhưng vẫn vắt óc trở thành quân sư tình yêu cho Lục Tịnh An.
“Ví dụ như thỉnh thoảng mua bữa sáng cho đối phương, chia sẻ đồ ăn vặt, chép bài và ghi chú ….” Bạn cùng bàn cấp hai của cô nàng cũng hay làm thế.
“Sau đó, lúc hẹn hò thì ăn mặc đẹp, gọi điện nhắn tin mỗi ngày, còn nữa còn nữa, lúc đối phương ngã bệnh thì nên dành thời gian ở bên người ta, tự tay làm bữa sáng gì đó…” Còn đây là kinh nghiệm rút ra từ chị gái và bạn trai của chị.
Lục Tịnh An không khỏi cau mày, “Làm bạn gái phiền phức vậy hả?”
Nụ cười trên môi Mạc Xảo Xảo thoáng trở nên cứng ngắc, cô nàng vội bổ sung cứu vớt, “Có lẽ bởi thích người ta, cho nên bản thân sẽ cảm thấy những chuyện này vô cùng ngọt ngào…”
Tuy Mạc Xảo Xảo chưa từng trải nghiệm, nhưng theo như cô nàng quan sát thì chị gái có vẻ vô cùng thích thú.
Lục Tịnh An không đồng ý, cô nào có thích Phỉ Minh Sâm, ngọt ngào cái quỷ gì?
Cô không tiếp tục chủ đề này nữa, tiếp tục cúi đầu bật game chơi.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Lục Tịnh An nằm trên giường nghịch điện thoại, trong lúc vô tình xem danh bạ điện thoại, cô chợt nhớ lại lời Mạc Xảo Xảo nói ban sáng.
Gọi điện, nhắn tin hả….
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hình như cô chưa có số Phỉ Minh Sâm, cũng không thêm bạn với cậu ta trên WeChat.
Thế thì sao? Chẳng lẽ cô muốn gọi điện cho cậu ta ư? Lục Tịnh An lắc đầu, vội vã quẳng ngay cái suy nghĩ kỳ cục này ra khỏi não.
“Ting ting…”
Điện thoại khẽ rung, một cái thông báo mời thêm bạn WeChat hiện lên.
【Phỉ Minh Sâm gửi lời mời kết bạn với bạn.】
Nhìn ba chữ “Phỉ Minh Sâm”, Lục Tịnh An hơi sửng sốt, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện? Vả lại, làm sao cậu ta biết số WeChat của cô?
Ở bên kia, sau khi Phỉ Minh Sâm gửi lời mời kết bạn xong thì lập tức ném điện thoại lên đầu giường.
Mặc dù trên gương mặt cậu không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng ngón tay liên tục gõ lên mép giường.
“Cộc cộc cộc….”
Âm thanh thanh thúy càng trở nên vang dội trong phòng bệnh an tĩnh.
“Ting ting…”
Tiếng chuông thông báo của WeChat vang lên, Phỉ Minh Sâm vui vẻ hẳn.
Cậu nhanh chóng cầm điện thoại, khi nhìn thấy ID của Lục Tịnh An trên trang chủ trò chuyện, khóe môi cậu nhếch lên, mắt lấp lánh ánh sao.
Phỉ Minh Sâm tiện tay ghim khung chat của cô lên trên cùng, rồi nhấn vào, soạn một tin nhắn chuẩn bị gửi đi.
Ở trong phòng, Lục Tịnh An đang nhìn chằm chằm vào giao diện của WeChat cô không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhấn đồng ý kết bạn.
“Ting ting…”
Đang ngẩn người, thì đột nhiên điện thoại rung lên, Phỉ Minh Sâm nhắn tin tới.
“Chưa ngủ?”
Lục Tịnh An nhìn chằm chằm vào tin nhắn rồi tưởng tượng ra giọng điệu đối phương lúc này, trong lòng cô chợt xuất hiện cảm giác khác lạ.
Cô hơi nhíu mày, không quan tâm tới cảm xúc lạ thường vừa rồi nữa mà tiện tay soạn tin trả lời.
“Cậu cũng chưa ngủ còn gì =.=”
“Còn nữa, làm thế nào mà cậu biết số WeChat của tôi →_→ “
“Chẳng lẽ Mạc Xảo Xảo nói cho cậu biết?”
Lục Tịnh An liên tục gửi ba tin nhắn qua, nhìn từng con chữ trên màn hình, Phỉ Minh Sâm có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc cô nói chuyện.
Nhưng bình thường biểu cảm của cô không hề phong phú như này.
Cậu hơi nhếch môi, chậm rãi chỉnh sửa lại câu trả lời đầu tiên.
Tốc độ bấm của cậu không nhanh, rõ ràng là không quen nhắn tin cho lắm.
“Không ngủ được.”
“Trong group lớp.”
“Không phải.”
Lục Tịnh An đợi rất lâu, tới khi cô sắp mất hết kiên nhẫn, thì rốt cục đối phương cũng hồi âm.
Rất ngắn gọn, nhưng đủ để biểu đạt đầy đủ ý tứ.
Nhìn câu trả lời của Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An xoa xoa cằm mình.
Hình như lúc mới khai giảng, quả thật Mạc Xảo Xảo có kéo cô vào một group chat, nhưng cô ngại ồn ào nên đã sớm tắt thông báo, cho nên chẳng bận tâm tới chuyện Phỉ Minh Sâm có trong đó hay không.
“Tìm tôi có việc gì?” Cô nằm lì trên giường nhắn tin.
【 Phỉ Minh Sâm đang soạn tin nhắn…】
Cô liếc nhìn màn hình, tiện thể bốc miếng snack khoai nhét vào miệng, vị cay thơm giòn của khoai tây chiên đúng là tuyệt, vừa ăn một miếng là không ngừng lại được luôn.
Cô lại bốc một miếng nữa, hết miếng này tới miếng khác, ăn gần hết cả túi khoai rồi mà trên màn hình vẫn hiện dòng thông báo như cũ:
【 Phỉ Minh Sâm đang soạn tin nhắn…】
Cậu ta cố ý à? Lục Tịnh An liếm ngón tay.
Gần đây, tính kiên nhẫn của cô không được tốt cho lắm, cô tiện tay nhấn nút gọi, rồi gửi yêu cầu qua cho cậu.
Sau khi thích ứng với việc đánh chữ, tốc độ của Phỉ Minh Sâm đã cải thiện rõ rệt, cậu soạn xong con chữ cuối cùng, đang định nhấn gửi thì….
“Ting ting…ting ting….”
Một lời đề nghị trò chuyện đột nhiên hiện lên.
Ở giữa màn hình là ảnh đại diện của Lục Tịnh An, đó là một con mèo đen với gương mặt lạnh lùng, giống hệt biểu cảm thường ngày của cô.
Tiếng chuông réo lên hai lần thì cậu mới nhấn nút trả lời.
“Sao chậm thế?”
Giọng nói mất kiên nhẫn của Lục Tịnh An truyền qua micro, âm sắc có vẻ hơi khác lúc bình thường.
“Cậu không phải là quý ngài nổi trội hạng nhất toàn khối à? Sao đánh chữ chậm thế?”
Phỉ Minh Sâm không hề phản bác, “Ừ, tôi không thạo lắm.”
Lục Tịnh An nghẹn họng, gì mà thừa nhận nhanh thế.
“Hay là cậu dạy tôi đi?”
Giọng nói ấm áp mang theo ý cười của cậu truyền qua điện thoại khiến Lục Tịnh An cảm thấy lỗ tai hơi nhột, cô ôm gối tựa vào thành giường.
“Cái này cũng cần phải dạy hả? Cứ nhắn nhiều là nhanh thôi.”
Giọng nói của cô bất giác hoạt bát và nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Không có đối tượng nói chuyện thì luyện tập sao được?”
“Vậy thì tìm người mà trò chuyện đi.” Lục Tịnh An thuận miệng nói.
“Nhưng trong danh bạ của tôi chỉ có mỗi cậu thôi.”
Lục Tịnh An ngẩn người, con tim tựa như đập lệch nhịp, cô nhíu mày, cảm giác điều cậu nói rất vô lý.
“Cậu nói dối.”
“Không lừa cậu đâu, hôm nay tôi mới cài WeChat mà.”
Lục Tịnh An thật không ngờ trong thời đại Internet này mà vẫn có người lạc hậu tới thế.
“Thế nên?” Cô bốc một miếng khoai ném vào trong miệng.
“Cho nên, cậu có thể làm đối tượng luyện tập của tôi không?” Giọng nói Phỉ Minh Sâm trong trẻo, mang theo vài phần mong đợi.
Theo bản năng, Lục Tịnh An muốn từ chối, không có ai thì kết thêm bạn đi, trong group lớp thiếu gì.
Nhưng lời nói vừa định buột ra khỏi miệng thì cô chợt nhớ ra, mình hình như đã đồng ý sẽ làm bạn gái của cậu trong hai tuần, mấy câu hồi trưa của Mạc Xảo Xảo chợt hiện lên trong đầu cô.
Gọi điện nhắn tin, dường như đó là việc mà bạn trai bạn gái sẽ làm…
“Sao? Được không?”
Lục Tịnh An lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu, “Cậu có thể nhắn tin cho tôi, nhưng tôi có trả lời không thì phải tùy tâm trạng.”
“Ừ, được.” Phỉ Minh Sâm có vẻ hưng phấn, cậu còn nói thêm, “Vậy mai…tôi chờ cậu qua đấy.”
Đợi cô làm gì? Nét mặt Lục Tịnh An mờ mịt.
“Vở ghi của tôi.” Cảm nhận được sự do dự của cô, Phỉ Minh Sâm bèn nói, “Cậu không quên đấy chứ?”
Lục Tịnh An trừng mắt nhìn,vở ghi gì cơ? Sao cô không có ấn tượng gì?
“Trong lúc tôi nằm viện không thể tới lớp được, hy vọng cậu sẽ chép bài hộ tôi, lúc chiều vừa nói xong còn gì.”
Chép bài ghi bài….Mạc Xảo Xảo từng nhắc tới việc này.
Lục Tịnh An cắn một miếng khoai, ậm ờ đáp, “Được, mai tôi chép cho cậu.”
“Ừ, vậy được rồi.” Giọng nói của cậu mang theo sự luyến tiếc, “Giờ không còn sớm nữa, cậu ngủ đi.”
“Ồ.” Lục Tịnh An liếc nhìn đồng hồ báo thức, quả thật đã muộn rồi.
“Ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Nói xong, Lục Tịnh An cúp điện thoại không chút lưu luyến.
Ghi bài à…..
Cô ôm điện thoại ngẫm nghĩ, sau khi trong lòng đã có quyết định, cô đứng dậy tắt đèn rồi lên giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Còn Phỉ Minh Sâm, cúp máy xong cậu không lập tức ngủ luôn.
Cậu nhìn lại lịch sử cuộc gọi, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê người.
***
“Chị An, làm thế được không đấy?”
Trong phòng học vắng vẻ, Mạc Xảo Xảo nhìn Lục Tịnh An, hỏi một cách đáng thương.
Lục Tịnh An nhìn mấy quyển vở ghi bài đang cầm trong tay, nghe cô nàng hỏi vậy liền thuận miệng nói, “Có gì mà không được?”
“Nhưng đây là vở ghi của em mà…” Mạc Xảo Xảo ngập ngừng đáp.
Mạc Xảo Xảo cứ nghĩ nếu chị An đã đồng ý giúp Phỉ Minh Sâm ghi bài, vậy hẳn chị ấy sẽ đi học đủ.
Kết quả, trừ tiết Toán học thì Lục Tịnh An vẫn mất tung mất tích, sau khi tan học, cô tới lấy vở ghi bài của Mạc Xảo Xảo cầm đi.
Đáng ra Mạc Xảo Xảo phải nghĩ tới sớm rồi chứ….
Mạc Xảo Xảo nhìn vở ghi bài của mình với ánh mắt đầy oán hận.
Vừa nghĩ tới chuyện chị An muốn đưa vở ghi bài của mình cho đệ nhất học thần Phỉ Minh Sâm, là cô nàng chỉ hận không thể cướp quyển vở lại được!
Nhưng mà cô nàng cướp không lại, khóc ròng.
“Hôm nay có nghiêm túc ghi bài không đấy?” Lục Tịnh An hỏi.
“Đương nhiên!”
Bình thường trông Mạc Xảo Xảo có vẻ mơ mơ màng màng, nhưng cô nàng lại vô cùng nghiêm túc trong việc học tập.
“Vậy không phải ổn rồi sao.” Lục Tịnh An nhún vai, “Mày không nói, chị không nói, ai mà biết được đây là vở ghi của mày chứ?”
Mạc Xảo Xảo cắn môi, nói cũng có đạo lý nhỉ, vở ghi bài của cô nàng đâu có ký tên, có điều, mọi chuyện sẽ thuận lợi giống lời Lục Tịnh An nói sao?
“Ngoan, tin chị, mai chị trả lại cho mày.”
Sau khi xác nhận lại một lần nữa, Lục Tịnh An nhét quyển vở vào trong cặp, rồi chuẩn bị bước ra khỏi lớp.
“Chị An, đợi đã, còn có bài tập về nhà của hôm nay nữa.”
Lục Tịnh An dừng bước, đành quay lại nhét nốt tờ đề thi và vở bài tập vào trong ba lô, “Còn gì nữa không?”
Cất xong toàn bộ mọi thứ, Lục Tịnh An tạm biệt Mạc Xảo Xảo rồi tới bệnh viện một mình.
Hôm nay Mạc Xảo Xảo không tới bệnh viện cùng Lục Tịnh An nữa, dù sao đối với Mạc Xảo Xảo, chứng kiến học thần xem vở ghi bài của mình thật sự quá xấu hổ.
“Ting Ting….”
Trước cửa bệnh viện, vừa chào tạm biệt bác Lâm thì âm báo tin nhắn WeChat từ điện thoại Lục Tịnh An vang lên.
Cô mở điện thoại ra nhìn, người nhắn chính là Phỉ Minh Sâm.
“Cậu tới chưa?”
Lục Tịnh An đảo mắt, cái tên này nóng lòng muốn học tập tới vậy cơ à?
Vốn không muốn nhắn lại, nhưng đi được hai bước, cô vẫn quyết định lấy điện thoại ra, nhanh chóng trả lời.
Trong phòng bệnh, cứ vài giây Phỉ Minh Sâm lại nhìn vào điện thoại một lần, khi thấy dòng chữ 【Đối phương đang soạn tin nhắn…】 thì cậu càng mong đợi và khẩn trương.
Cô sẽ nói gì nhỉ? Có tới không? Hay là lại quên mất rồi?
“Tới, chờ đấy.”
Tin nhắn hồi đáp của Lục Tịnh An nhảy ra, phản chiếu vào đôi mắt cậu, khóe miệng cậu không khỏi cong lên.
“Là bạn gái hả?”
Cô y tá đi kiểm tra phòng thấy nụ cười trên khóe môi cậu thiếu niên lạnh nhạt này, không nhịn được mà trêu chọc.
Ý cười trên gương mặt Phỉ Minh Sâm càng sâu thêm, cậu lắc đầu, “Còn chưa phải.”
Cô y tá gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nhiều lời thêm, chỉ hỏi vài câu rồi rời phòng bệnh.
Cô y tá chân trước vừa đi thì Lục Tịnh An chân sau bước vào.
Khi đi ngang qua Lục Tịnh An, cô y tá nghiêng đầu nhìn, nở nụ cười mập mờ khiến cho Lục Tịnh An cảm thấy khó hiểu.
“Phỉ Minh Sâm, có phải cậu nói gì với chị y tá không?”
Vừa vào phòng cô lập tức hỏi thẳng.
Phỉ Minh Sâm tỏ ra vô tội, “Tôi giống người như vậy à?”
“Rất giống.” Cô gật đầu khẳng định.
Tuy trả lời vậy, nhưng ngẫm lại, gần đây cô cũng từng hiểu lầm cậu ta, cho nên cô chỉ nghi ngờ nhìn, rồi tự mình bước tới cạnh giường.
Phỉ Minh Sâm bật cười, không tiếp tục đề tài này nữa, dù sao vừa rồi quả thật cậu có nói gì đó.
Cậu nhìn cô đặt chiếc bàn lên giường, rồi lấy vở ghi bài, mở ra đặt lên trên bàn.
Phỉ Minh Sâm mỉm cười mặc cô bận rộn, đáy lòng cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Chỉ là khi cậu tùy tiện cầm một quyển vở ghi lên xem, tâm trạng tốt đẹp lại trở nên u ám.
Cậu lật xem nốt đống vở còn lại, sau khi xem tới quyển cuối cùng, nơi chân mày đã nhăn nhó có vẻ vô cùng khó chịu.
Cậu mím chặt môi, cầm một quyển trong tay rồi đẩy chồng vở về phía Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An đang cầm tờ bài thi và vở bài tập, thấy cậu đẩy đống vở ghi trả lại mình, cô thật không thể giải thích nổi.
“Cậu làm gì vậy?”
“Đây là do cậu viết hết à?” Phỉ Minh Sâm ngước mắt nhìn Lục Tịnh An chất vấn.
Lục Tịnh An có vẻ mất tự nhiên khi bị cậu nhìn.
Cô cúi đầu, vừa lấy nốt bài tập về nhà ra vừa nói, “Có gì sai à?”
Phỉ Minh Sâm nhìn chằm chằm cô mấy giây, mím môi trả lời, “Trừ vở ghi Toán thì số còn lại không phải do cậu viết.”
Ấy, sao cậu ta biết hay vậy? Lục Tịnh An quay ngoắt đầu qua nhìn.
Nét mặt cô đã đủ nói lên tất cả.
Phỉ Minh Sâm chán nản, cậu cụp mắt, mặt không biến sắc, “Không giống những gì đã cam kết, từ chối nhận.”
Lục Tịnh An cau mày, “Phỉ Minh Sâm, cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu! Vở ghi không giống nhau thì sao? Ai viết thì có gì khác biệt?”
Cô trừng mắt lườm Phỉ Minh Sâm, cậu ta cố tình gây sự đấy à.
Đương nhiên là vô cùng khác rồi, Phỉ Minh Sâm bĩu môi nhìn quyển vở ghi Toán trong tay.
Cậu chẳng quan tâm rốt cuộc cô có đi học hay không, nhưng cứ nghĩ tới cảnh Lục Tịnh An nhìn giáo viên Toán là cậu lại cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên trong tim.
Thiêu đốt tất cả lý trí.
“Hôm qua cậu hứa sẽ tự mình chép bài cho tôi cơ mà.” Phỉ Minh Sâm nhìn chằm chằm Lục Tịnh An lên án.
Có hả? Lục Tịnh An cẩn thận nhớ lại, hình như quả thật tối qua cô có nói là sẽ chép bài giúp cậu.
“Cho nên, cậu không làm được đúng không?” Phỉ Minh Sâm ôm cánh tay, “Không làm được thì cứ nói thẳng, khỏi cần ăn gian thế này đâu.”
Lục Tịnh An không giải thích nổi đồng thời cũng bị Phỉ Minh Sâm khiêu khích.
“Tôi đã đem vở ghi tới, thích thì chép không thích thì thôi!”
Cô rống lên với cậu rồi xoay người, nổi giận đùng đùng định chạy ra khỏi phòng bệnh. Kết quả là, ý định bất thành….
Phỉ Minh Sâm rướn người về phía trước, giữ lấy tay cô.
“Đợi đã!”
“Cậu lại muốn làm gì?”
Lục Tịnh An ngoảnh đầu lườm Phỉ Minh Sâm thì mới phát hiện cậu đang ôm bụng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt rơi xuống.
“Sao thế?” Cô quên cả cơn giận, khẩn trương hỏi.
Phỉ Minh Sâm lắc đầu, kiềm chế nói, “Không sao, vừa nãy không cẩn thận đụng phải góc bàn.”
Lục Tịnh An đúng là muốn nổi đóa, nhưng nhìn Phỉ Minh Sâm có vẻ chới với thì cô lại không tiện phát tác.
“Tôi đi gọi bác sĩ.” Nói xong, cô nhấc chân đi ra ngoài.
“Cậu đừng đi…” Phỉ Minh Sâm hấp tấp kéo cô lại, không để cô đi.
Đương nhiên là không thể cho cô gọi bác sĩ tới rồi, nếu không cô sẽ trông thấy vết thương của cậu, thế chẳng phải lộ tẩy hết sao?
“Nhưng cậu…”
“Tôi không sao, đừng lo lắng.”
“Ai lo lắng….”
Lục Tịnh An hất tay cậu ra, trông thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu, cô không nhịn được cất tiếng hỏi, “Cậu không sao thật chứ? Hay là tôi cứ gọi chị y tá tới xem sao.”
Nói là làm, cô đi thẳng ra bên ngoài.
Lần này, Phỉ Minh Sâm không kịp giữ lại nữa.