Án Trì Truy Xứ

Chương 22: Minh nguyệt điều điều


Đọc truyện Án Trì Truy Xứ – Chương 22: Minh nguyệt điều điều

Tử Vong đảo càng lúc càng xa dần và cuối cùng chìm hẳn vào màn sương trắng dày đặc, cũng là lúc trăng mọc lên, vầng trăng tròn đầy đặn vàng ửng như từ dưới đáy đại dương từ từ trồi lên, kết tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Đường Thẩm đứng trên mạn thuyền ngắm vầng trăng tròn từ từ nhô lên, cảnh đẹp và hùng vĩ lẫn nét thơ mộng khiến chàng ngây người. Trước cảnh đẹp bao la và thơ mộng đó, chàng vẫn không làm sao rũ bỏ được những thắc mắc âm ỉ trong đầu mình.

Chàng khẽ lắc đầu xua đi những ý niệm tồn tại trong đầu mình. Ngay khi đã lắc đầu xua những tâm niệm kia ra khỏi đầu Đường Thẩm vẫn bị nó ám ảnh.

Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm lẩm nhẩm đọc:

Thi ca khả dĩ khương khấp

Viễn vọng khả đi đương quy

Tự niệm cố hương, uất uất lũy lũy

Dục quy vô gia nhân, dục đô hà vô thuyền

Tâm tư bất năng ngôn, trường trung xa luân chuyển.

Dịch :

Bi ca có thể xem như khóc

Nhìn xa có thể xem như về

Tưởng nhớ cố hương buồn đau biết mấy

Muốn trở về nhà không còn ai

Muốn sang sông, thuyền bè không có

Tâm tư không thể thổ lộ

Lòng rối như bánh xe quay.

Chàng khẽ thở dài dõi đôi mắt nhìn vầng trăng đã mọc ngang tầm mắt. Tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền chàch chạch càng khiến cho Đường Thẩm càng thêm muộn phiền và u hoài. Chàng ngỡ như mình đang ở trong một giấc mộng phù phiếm. Chàng muốn thoát ra khỏi giấc mộng phù phiếm đó nhưng lại bí nó níu kéo và đưa đẩy để rồi trôi vào một mớ hỗn độn chẳng biết chuyện gì xảy ra sau đó.

Ánh trăng đầy phủ một màu, vàng óng ả xuống mặt nước đại dương, những con sóng nối tiếp nhau vỗ vào mạn thuyền và chúng tạo ra những âm thanh đều đều đập vào màng nhĩ Đường Thẩm, kết tạo nên những nỗi trăn trở trong tâm thức chàng.

Chàng sực nhớ ra điều gì, quay mặt nhìn về phía khoang thuyền.

– Ỷ Thi cô nương…

Ỷ Thi từ trong khoang thuyền chui ra, nàng đứng ngay trước ngưỡng cửa nhìn Đường Thẩm.

Đường Thẩm bước lại bên nàng.

Hai người đối mặt nhìn nhau. Nàng có vẻ ngần ngại khi tiếp nhận ánh mắt của chàng.

Đường Thẩm trang trọng nói :

– Ỷ Thi cô nương đừng né tránh tại hạ… hãy nhìn thẳng vào Đường Thẩm.

Nàng răm rắp thực hiện ngay lời nói đó mà nhìn vào mắt Đường Thẩm, chàng nghiêm giọng nói :

– Ỷ Thi cô nương phải trả lời tại hạ câu hỏi này.

Chàng ngưng lời chăm chăm nhìn vào Ỷ Thi. Đôi tinh nhãn của Đường Thẩm cứ như muốn đục vào thu nhãn của nàng để đọc những ý niệm chôn giấu nơi đáy mắt.

Chàng nghiêm giọng nói :

– Trước đây cô nương có nói đã ra Tử Vong đảo thì không có đường về. Tại sao hôm nay tại hạ quay về cùng với cô nương cũng trên chiếc lâu thuyền này.

– Công tử rời khỏi Tử Vong đảo bởi vì công tử đã đi tới tận cùng giới hạn của tử cảnh.

– Tại hạ không cần biết tử cảnh hay sinh lộ là gì cả. Nhưng tại hạ biết cô nương biết rất nhiều chuyện. Nàng phải nói cho ta biết.

– Công tử nói Ỷ Thi biết những chuyện gì?

– Những gì nàng biết phải nói cho Đường Thẩm.

Thở hắt ra một tiếng Đường Thẩm nói :

– Ta biết nàng mà, Ỷ Thi, ta xin nàng đó.

Nói dứt lời, Đường Thẩm nhìn đăm đắm vào mắt Ỷ Thi.

Ỷ Thi mỉm cười :

– Công tử muốn Ỷ Thi biết những chuyện gì nào?

Đường Thẩm bối rối :

– Ôi…

Nàng nhìn chàng, nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi mộng chín.


Ỷ Thi lắc đầu :

– Một nô nữ thì biết được chuyện gì nào? Nếu có biết cũng xem như không biết, đó là phận của nô nữ. Công tử hiểu điều đó chứ?

Đường Thẩm buông tiếng thở dài.

Chàng nhìn Ỷ Thi từ tốn nói :

– Tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt tại hạ cứ như một giấc mộng phù phiếm không thật. Để lại trong Đường Thẩm những câu hỏi mà không có lời giải thích.

– Cần gì công tử phải đi tìm những lời giải thích đó, tất cả mọi sự việc trên thế gian này giống như một giấc mộng cuốn theo dòng chảy thời gian. Tất cả rồi sẽ kết thúc trong sự vĩnh hằng của cái chết.

Chàng đơ mắt nhìn Ỷ Thi.

Nàng nhướng mắt nhìn chàng.

– Ỷ Thi nói không đúng sao công tử nhìn dữ vậy?

– Nàng là a hoàn ư?

Ỷ Thi gật đầu.

– Ỷ Thi là một nô nữ thì đúng hơn, một nô nữ mà bất cứ người nào cũng có thể sai khiến.

Đường Thẩm lắc đầu :

– Tại hạ không tin.

– Ỷ Thi khác với một nô nữ lắm à?

– Một nô nữ không có ngôn phong như nàng.

Ỷ Thi mỉm cười Nàng nhìn chàng từ tốn nói :

– Công tử muốn sai khiến nô nữ điều gì không?

Đường Thẩm thở dài lắc đầu :

– Không… tại hạ ngỡ đâu nàng biết nhiều chuyện và muốn hỏi nàng.

– Ỷ Thi chẳng biết chuyện gì cả Chàng nhìn Ỷ Thi, khẽ lắc đầu.

– Đường Thẩm không sai khiến nàng điều gì cả Nàng nhìn chàng, hơi cúi người.

– Nô nữ mạn phép vào trong khoang để chuẩn bị thức ăn cho công tử. Công tử cần gì cứ sai bảo nô nữ.

Ỷ Thi nói rồi nhìn chàng lần nữa như thể chờ đợi Đường Thẩm sai khiến rồi mới dợm bước.

Nàng vừa thả bước đi thì chàng liền gọi lại :

– Ỷ Thi cô nương.

Ỷ Thi vội dừng bước quay lại, nhẹ nhàng hỏi :

– Công tử muốn sai khiến Ỷ Thi?

– Tại hạ không sai khiến mà chỉ muốn đàm đạo với cô nương.

– Ỷ Thi không dám.

Chàng nhướng mày hỏi :

– Sao lại không dám?

– Ỷ Thi là phận nô nữ thấp hèn sao có thể sánh ngang với công tử đàm đạo.

– Trên chiếc thuyền này, nàng là chủ nhân thì đúng hơn.

– Công tử…

Đường Thẩm khoát tay :

– Đường Thẩm với Ỷ Thi không nói chuyện ai là chủ nhân nữa.

– Ỷ Thi luôn giữ phận mình.

Chàng cướp lời nàng :

– Để tạo khoảng cách với tại hạ.

Chàng gượng cười rồi chỉ lên vầng trăng đầy.

– Cô nương hãy nhìn xem, vầng trăng có đẹp không?


Nàng ngắm nhìn vầng trăng rồi gật đầu nói :

– Đẹp lắm.

– Nàng hãy vào lấy cho tại hạ vò rượu, chúng ta sẽ cũng ngắm trăng.

– Vâng.

Ỷ Thi trở vào trong khoang một lúc sau quay ra với vò rượu hai cân cùng một cái chén.

Nàng chuốc rượu ra chén nhưng Đường Thẩm cản lại.

Nàng nhìn chàng Đường Thẩm mỉm cười.

– Không phải câu nệ như vậy đâu.

Nói rồi chàng cầm vò rượu từ tay nàng dốc lên miệng uống. Ỷ Thi nhìn Đường Thẩm uống rượu bằng ánh mắt đầy chất men tình. Thả vò rượu xuống bên hông. Đường Thẩm nhìn nàng hỏi :

– Nàng biết đại thi hào Lý Bạch chứ?

– Ỷ Thi có nghe nói qua về đại thi hào này.

Chàng khẽ gật đầu từ tốn nói :

– Thi nhân họ Lý là một đại thi hào mà bất cứ thi nhân nào cũng đều ngưỡng mộ. Nhưng không phải lúc nào Lý tiên sinh cũng có thể đề thơ được mà phải nhờ đến rượu. Có uống rượu Lý tiên sinh mới có thể tìm được cảm xúc để tạo ra những vần thơ tuyệt tác. Nếu Lý tiên sinh có mặt trên chiếc lâu thuyền này. Vừa uống rượu vừa ngắm vầng trăng đầy, nhất định sẽ có những vần thơ độc nhất vô nhị.

Chàng mỉm cười :

– Nàng có thể tặng cho tại hạ một bài thơ được không?

– Công tử có nhã hứng? Nếu công tử có nhã hứng, Ỷ Thi sẽ bồi tiếp công tử Ỷ Thi nhìn vầng trăng cất giọng nhỏ nhẹ ngâm:

Cổ nhân tay từ Hoàng Hạc lâu,

Yên hoa tâm nguyệt hả Dương Châu,

Cổ phàm viễn ảnh bích không tận,

Duy kiến Trường Giang thiện tuế lưu.

Dịch :

Người bạn cố tri dã từ lầu Hoàng Hạc,

Ba sắc hạ trôi qua, xuôi về Dương Châu,

Bóng cánh buồm đơn độc dần xa mờ nơi trời xanh,

Chỉ còn thay con sông Trường Giang chảy phía chân trời.

Nàng nhìn Đường Thẩm.

Chàng mỉm cười giả lả :

– Đó là bài thơ của Lý Bạch tiên sinh.

– Công tử thích thơ của Lý tiên sinh. Ỷ Thi dùng thơ của Lý tiên sinh để bồi tiếp công tử.

– Nàng khá lắm, không biết trên thế gian này có bao nhiêu nô nữ có kiến văn như nàng.

– Ỷ Thi không cho mình là người duy nhất biết thơ từ trên thế gian này. Ỷ Thi biết thi từ của Lý tiên sinh, bởi vì Ỷ Thi cũng thích Lý tiên sinh.

Đường Thẩm khẽ gật đầu. Chàng dốc vò rượu tu một hơi dài rồi nhìn Ỷ Thi nói :

– Khi người ta thích, sẽ dồn tâm trí vào sở thích của mình. Có đúng không?

Nàng gật đầu.

Chàng mỉm cười hỏi tiếp :

– Đến khi người ta đam mê sẽ ra sao nhỉ?

– Sẽ sống với đam mê đó.

Chàng lẩm nhẩm lặp lại những lời nói của nàng :

– Sẽ sống với đam mê đó.

Ỷ Thỉ gật đầu.

Chàng dốc vò rượu và tu thêm một hơi nữa, thả vò rượu xuống, Đường Thẩm nhìn thẳng vào mắt Ỷ Thi.


– Đường Thẩm có một câu chuyện ly kỳ, muốn nói với cô nương và chúng ta sẽ tìm câu trả lời, xem giữa Đường Thẩm và nàng có cùng sự đồng cảm với nhau không.

– Đó là câu chuyện gì?

Đường Thẩm gượng cười rồi nói :

– Có một vị cao tăng và một vị đạo trưởng. Vị cao tăng thì muốn Đường Thẩm trả lời: “Tình là gì?”, còn vị đạo trưởng thì hỏi: “Yêu là gì?”.

Chàng vuốt cằm, từ tốn nói tiếp :

– Tình yêu thì Đường Thẩm và nàng hẳn mỗi người có một khái niệm cho riêng mình.

Mỗi người nghĩ đến tình yêu theo một cách khác nhau, nhưng Đường Thẩm muốn hỏi nàng…

Chàng ngưng thần quan sát Ỷ Thi.

Nàng nhìn chàng với ánh mắt đượm men tình.

Đường Thẩm nghiêm giọng hỏi :

– Nàng thử cho Đường Thẩm biết xem, tại sao đại đức hòa thường và một đạo trưởng cao niên lại muốn biết về tình yêu. Tình yêu lại chỉ dành cho những con người thoát tục muốn rũ bỏ bụi tình nơi chốn hồng trần.

Đường Thẩm nói rồi dốc vò rượu tu liền một ngụm dài, chàng thả vò rượu nhìn xuống sông.

Hai người đối mặt nhìn nhau…

Ỷ Thi từ tốn nói :

– Đường Thẩm huynh muốn hỏi Ỷ Thỉ?

Chàng gật đầu :

– Tại hạ muốn được nghe cao kiến của nàng.

– Sao công tử lại muốn nghe?

Đường Thẩm bối rối :

– Ơ…

Chàng suy nghĩ thật lanh lẹ để tìm câu trả lời cho Ỷ Thi, chàng gượng cười rồi nói :

– Đường Thẩm nghĩ rằng nàng hẳn đã bước qua tình yêu và hiểu thế nào là tình yêu.

– Thế huynh chưa từng bước qua tình trường à?

– Có lẽ chưa thì đúng hơn, cho dù Đường Thẩm có bước qua ải tình thì cũng không thể có cái nhìn sâu sắc về tình yêu.

– Huynh nghĩ Ỷ Thi có cái nhìn sâu sắc về tình yêu.

Chàng nhìn nàng gật đầu.

Ỷ Thi hỏi :

– Tại sao huynh nghĩ vậy?

– Nữ nhân có cái nhìn sâu sắc hơn nam nhân.

Chàng gượng cười rồi nói tiếp :

– Có bao giờ nàng nghĩ vì sao hòa thượng và đạo trưởng kia do muốn thoát ly bụi tình thế nhân, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được và phải tự đi tìm ý nghĩa của tình yêu không?

Nụ cười xinh tươi như đóa hoa hàm tiếu hiện lên hai cánh môi xinh xắn của Ỷ Thi.

– Cũng có thể lắm chứ.

Chàng nhướng mày :

– Đó là ý của Đường Thẩm, còn nàng thì sao?

– Cao tăng, hay đạo sĩ cũng đều là con người. Con người thì cũng có lúc sinh tình. Chỉ có những pho tượng đá mới không có cảm xúc về tình yêu.

– Nhưng hai người đó một là cao tăng, một là đạo trưởng.

Nàng mỉm cười :

– Anh hùng cũng khó qua được ải mỹ nhân.

Đường Thẩm chau mày :

– Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nói như nàng chẳng lẽ vị cao tăng và vị đạo trưởng kia cũng lụy vì tình mà không thể bước qua ải mỹ nhân.

Nàng tủm tỉm cười :

– Vậy huynh có bước chân vào ải tình bao giờ chưa?

– Tại hạ có thể chưa. Nếu Đường Thẩm bước vào ải tình và cũng có cảm xúc về tình như vị cao tăng và đạo sĩ nọ thì có lẽ sẽ hiểu được vì sao những cao nhân thoát tục đó lại muốn biết tình là gì, yêu là gì?

Nàng mỉm cười lườm chàng :

– Thế thì huynh cũng nên bước vào ải tình một lần cho biết.

Chàng lắc đầu :

– Đường Thẩm sợ.

– Huynh sợ?


Chàng gật đầu.

– Đường Thẩm sẽ không làm chủ được bản thân mình khi bước vào ải tình và rồi cũng sẽ giống như vị cao tăng và đạo trưởng kia.

– Khi huynh sợ thì sẽ lánh xa nó. Nhưng đã là con người thì cho dù có muốn tránh xa tình yêu thì cũng không thể tránh được đâu. Huynh không đi tìm tình yêu thì tình yêu cũng sẽ tự tìm đến huynh.

– Tình yêu tự tìm đến tại hạ à?

Chàng nói rồi bật cười thành tiếng.

– Đường Thẩm hơi ngỡ ngàng với câu nói của nàng.

– Thật đó. Con người vốn sinh ra và tồn tại trên cõi thế nhân này vốn dĩ khởi phát từ tình yêu mà. Nếu không có tình yêu thì tất cả con người sẽ tự biến mình thành một cái xác biết thở mà thôi. Con người khác với con thú huynh biết chớ.

Nàng bước đến bên chàng. Mùi hương từ cơ thể Ỷ Thi phả ra xông vào mũi Đường Thẩm.

Chàng quay mặt nhìn về phía vầng trăng để né tránh mùi hương quyến rũ đó, Ỷ Thi nói :

– Có người đến với tình yêu chỉ vì dục tình. Nhưng có người đến với tình yêu bằng cả trái tim và khối óc. Chính những người đó tạo ra sức mạnh vô tận của tình yêu. Thấm đượm lên tình yêu bằng tất cả sự đam mê, niềm hoan lạc lẫn sự đau khổ và giằng xé. Nhưng nét đó tạo ra trong biển tình muôn vàn sắc đẹp vừa hoan lạc vừa bi cảnh.

Đường Thẩm dốc vò rượu tu ừng ực.

Chàng uống một hơi dài, cho đến khi cạn sạch vò rượu, rồi quẳng vò không xuống biển.

Nhìn lại Ỷ Thi, Đường Thẩm nói :

– Vậy vị cao tăng và đạo sĩ kia là những kẻ lụy vì tình. Nữ nhân nào có thể khiến hai vị cao tăng thoát tục lụy tình.

Ỷ Thi gượng cười rồi nói :

– Huynh hỏi Ỷ Thi… Ỷ Thi biết hỏi ai?

Đường Thẩm khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên mặt sóng nước đại dương. Chàng nhủ thầm: “Cả Pháp Hành đại sư và Thiếu Phong chân nhân vì tình, lụy tình… thế người mỹ nhân nào, trang mỹ nhân nào có thể biến hai người đó thành kẻ lụy tình, để tự đi tìm câu trả lời tình là gì, yêu là gì, một mỹ nhân có thể khiến hai vị cao tăng thoát tục chôn chân trong bóng tình mỹ nhân này không tầm thường”.

Ý niệm đó lướt qua buộc Đường Thẩm phải liên tưởng đến a hoàn Ỷ Thi và Sát nhân lão quỷ Lục Đại Thiên.

Chàng quay lại nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Ỷ Thi nheo mày khi tiếp nhận ánh mắt soi mói của Đường Thẩm. Nàng buột miệng hỏi :

– Huynh nhìn Ỷ Thi bằng ánh mắt đó là có ý gì?

Chàng gượng cười, lắc đầu :

– Đường Thẩm không có ý gì đâu.

Ỷ Thi lắc đầu.

– Huynh đừng che giấu ý niệm riêng trong đầu huynh. Ỷ Thi biết huynh đang nghĩ gì.

Nàng buông tiếng thở dài :

– Nếu tình yêu chỉ được xác lập trên tình dục thì nó sẽ không có sức mạnh vô tận mà Ỷ Thi nói đâu. Tình yêu đó chỉ là một giấc mộng phù phiếm, nếu không muốn nói là một cơn ác mộng vô tình.

Nàng nói rồi quay bước trở lại khoang thuyền.

Ỷ Thi quay vào khoang thuyền rồi, Đường Thẩm quay mặt nhìn vầng trăng đầy, chàng nhủ thầm: “Ỷ Thi nói đúng, nếu tình yêu chỉ xác lập bằng tình dục thì đó chỉ là cơn ác mộng vô tình. Vậy người nào là trang giai nhân khiến Pháp Hành đại sư và Thiếu Phong chân nhân phải giằng xé bởi hai chữ tình yêu. Nếu ta muốn biết sự thật về họ, có lẽ phải xuống âm tào địa phủ mà hỏi. Chưa chắc gặp hai người đó dưới a tỳ họ sẽ trả lời cho mình biết”.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài: “Không ai hiểu tình yêu bằng những người đã chết vì tình”.

Đường Thẩm lắc đầu.

Một con sóng to vỗ vào mạn thuyền buộc chàng phải cắt ngang những ý tưởng đương miên man trong đầu mình. Đường Thẩm cảm nhận có ai đó đang nhìn mình.

Đường Thẩm miễn cưỡng quay lại.

Ỷ Thi đứng ngay ngưỡng cửa khoang thuyền nhìn chàng.

Đường Thẩm gượng cười.

Chàng thả bước về phía nàng, chàng từ tốn nói :

– Nàng còn muốn ngắm trăng với Đường Thẩm không?

– Ỷ Thi chỉ muốn hầu rượu huynh mà thôi.

– Đường Thẩm không cần một nô nữ.

– Huynh vẫn có thể xem Ỷ Thi là một nô nữ tận tụy và trung thành để tìm hiểu tình yêu là gì.

Đường Thẩm tròn mắt nhìn nàng, chàng lắc đầu.

– Đường Thẩm vẫn còn bàng hoàng bởi hai tiếng “tình yêu”.

– Tình yêu không đến nỗi khiến huynh phải sợ hãi đâu.

Nàng quay vào trong khoang thuyền, trong khi chàng vẫn còn đứng ở ngoài khoang. Tiếng đàn réo rắt cất lên với một tấu khúc đầy những âm vực bi ai buồn man mác.

Nghe tiếng đàn của Ỷ Thi, bất giác có một nỗi buồn mênh mang trỗi dậy trong cõi sâu thẳm nhất của tâm thức chàng.

Đường Thẩm nghĩ thầm: “Ỷ Thi cô nương hẳn đã mang một tâm sự chôn chặt với nàng chẳng bao giờ thổ lộ cùng ai. Nên nàng dồn tâm sự đó vào tiếng đàn mới tạo ra giai điệu buồn này”.

Chàng lắc đầu.

– Có lẽ Ỷ Thi cô nương cũng đang lụy vì tình.

Ý niệm đó trôi qua, tạo ra hàn khí lạnh buốt xuất hiện trong cột sống của Đường Thẩm. Chàng không cưỡng được hàn khí đó mà bất giác rùng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.