Án Trì Truy Xứ

Chương 21: Tử cảnh sinh lộ


Đọc truyện Án Trì Truy Xứ – Chương 21: Tử cảnh sinh lộ

Sát Thần lão quỷ chỉ con đường mòn trước mặt rồi nói với Đường Thẩm :

– Đây là con đường duy nhất để ngươi rời khỏi Tử Vong đảo. Còn tiểu tử có rời được hay không là do số phận của ngươi.

– Vãn bối rời khỏi đảo Tử Vong rồi sẽ quay lại.

Sát Thần lão quỷ mỉm cười, nhìn chàng.

– Quay lại thì quay lại nhưng trước hết phải rời khỏi đây. Nếu tiểu tử rời khỏi Tử Vong đảo, ngươi nhớ những gì đã hứa với lão phu rồi chứ?

Đường Thẩm gật đầu.

– Vãn bối nhớ.

– Đi đi, lão phu chúc ngươi được bình an.

Đường Thẩm nhìn Sát Thần lão quỷ bằng ánh mắt lưỡng lự. Chàng ngập ngừng một lúc rồi nói :

– Vãn bối muốn biết tục danh của tiền bối.

Sát Thần lão quỷ phá lên cười khành khạch, lão vừa cười vừa nói :

– Đã lâu lắm rồi, ta quên mất tục danh của mình.

Lão suy nghĩ một lúc rồi nhìn Đường Thẩm.

– Lão phu nhớ ra rồi, lão là Lục Đại Thiên.

Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ :

– Lục tiền bối bảo trọng.

– Kẻ bảo trọng chính là tiểu tử ngươi thì đúng hơn.

Lão xua tay :

– Đi được rồi đó.

Đường Thẩm ngần ngừ một lúc rồi mới ôm quyền xá :

– Vãn bối hy vọng gặp lại tiền bối.

Lão nhạt nhẽo đáp lời chàng :

– Gặp lại thì tốt, không gặp lại cũng được. Nếu như gặp lại, sau này tiểu tử có trở lại với nghiệp gia sư của mình thì cũng đừng dạy võ công của lão cho ai đó.

– Vãn bối ghi tạc lời huấn thị này.

Chàng hành lễ một lần nữa rồi quay bước đi vào độc đạo. Đi một đoạn Đường Thẩm dừng chân nhìn lại. Sát Thần lão quỷ vẫn còn đứng nhìn theo chàng.

Chàng đưa tay qua khỏi đầu nói lớn :

– Vãn bối sẽ quay lại.

Sát Thần lão quỷ Lục Đại Thiên như không nghe tiếng của chàng mà quay bước bỏ đi. Đường Thẩm chờ cho lão khuất dạng mới tiếp tục dấn bước vào độc đạo.

Chàng vừa đi vừa nghĩ: “Trong độc đạo này có những gì đang chờ mình, đây là Tử Vong đảo, con đường này sao có thể dẫn mình vào Trung Nguyên”.

Đi được ba dặm, Đường Thẩm chạm mặt với một người đeo kim diện, qua trang phục của người đó chàng nhận ra ngay đó là Chưởng môn phái Nga Mi Thiên Luân Bạch Mi. Thiên Luân Bạch Mi đứng chắp tay sau lưng án ngữ ngang độc đạo.

Đường Thẩm bước tới ôm quyền :

– Thiên Luân tiền bối… Đường Thẩm phải mở quang lộ.

– Nếu tiểu tử lấy được mảnh Kim đồ của bổn Chưởng môn… ngươi tiếp tục đi.

– Cung kính không bằng phụng mạng. Mời tiền bối.

Thiên Luân Bạch Mi không nói lời nào mà lắc vai lướt thẳng tới chàng.

Lão dụng chưởng vỗ tới Đường Thẩm, chưởng kình Di Sơn Đảo Hải của Thiên Luân Bạch Mi như thể muốn nuốt chửng uy lực của Đường Thẩm.

Đường Thẩm không né tránh uy lực chưởng kình của Thiên Luân Bạch Mi mà dựng chưởng đón đỡ thẳng.

“Ầm…”

Cả hai người cùng trượt về sau hơn hai trượng, ngang sức ngang tài, chẳng ai hơn ai. Đường Thẩm đanh mặt.

Chàng nghĩ thầm: “Nội lực của người này đúng là siêu phàm”.

Ý niệm đó còn đọng trong đầu chàng thì Thiên Luân Bạch Mi lòn tay ra sau lưng rút trường kiếm, lão hướng mũi kiếm thẳng về phía chàng.

Đường Thẩm nghiêng mặt nhìn Bạch Mi lão tổ nói :

– Chưởng môn tiền bối sẽ dùng U Linh Kiếm Pháp đối phó với vãn bối?

– Nếu tiểu tử giải được U Linh Kiếm Pháp mới có thể tiếp tục đi.

Nói dứt lời Bạch Mi lão tổ múa tít thanh trường kiếm. Tất cả đất đá chung quanh lão đều bị hấp lực của kiếm pháp cuốn lại và chẳng mấy chốc tạo ra một nấm mồ khổng lồ án ngữ trước mặt Đường Thẩm. Chân diện Đường Thẩm căng thẳng cực độ khi chứng kiến sự biến thần kỳ lạ.

Cả ngôi mộ khổng lồ rung chuyển rồi lướt vùn vụt về phía chàng, ngôi mộ đất chưa đến mà Đường Thẩm đã cảm nhận áp lực kiếm khí tỏa ngợp chụp tới chàng.

Chàng điểm mũi giày lướt lên cao tám trượng. Ngôi mộ đất dừng ngay dưới chân Đường Thẩm, rồi một đạo sát kiếm sáng ngời, kết hợp với thân ảnh của Thiên Luân Bạch Mi lướt vụt lên. Thanh trường kiếm phối hợp với thân pháp của Bạch Mi tựa một lưỡi giáo toan xuyên thủng cả bầu trời, mà đích đến cuối cùng là Đường Thẩm.

Hoàn người trên không, Đường Thẩm từ trên cao trút xuống, hai ngón chỉ kẹp chặt lại, điểm thẳng xuống mũi kiếm của đối phương.

“Chát…”

Mũi kiếm và chỉ pháp của Đường Thẩm dính chặt vào nhau, kẻ ở trên người ở dưới lơ lửng trong không trung. Điều mà không một ai có thể tượng được là chỉ pháp bằng xương bằng thịt của Đường Thẩm lại có thể ngăn cản mũi kiếm sắc bén của Thiên Luân Bạch Mi.

Cuộc chiến về chiêu thức nhanh chóng chuyển qua đấu nội lực. Nhưng rõ ràng Đường Thẩm chiếm hẳn thế thượng phong, bởi chàng ở trên, còn Thiên Luân Bạch Mi ở dưới, vô hình chung lão thành điểm tựa cho Đường Thẩm, ngược lại lão không hề có điểm tựa.

Đường Thẩm đẩy Thiên Luân Bạch Mi trở lại ngôi mộ bên dưới. Chân Thiên Luân Bạch Mi chạm vào ngôi mộ đất thì một âm thanh khô khốc phát ra.

“Cách…”

Lưỡi kiếm bị gãy đôi, nửa đoạn kiếm gãy nhanh chóng được Đường Thẩm sử dụng biến thành binh khí điểm vào yết hầu Thiên Luân Bạch Mi Chưởng môn phái Nga Mi.

Thiên Luân Bạch Mi vẫn cầm chặt đốc kiếm gãy, dõi mắt nhìn chàng.

Chàng từ tốn nói :

– Đường Thẩm đi được rồi chứ?

Thiên Luân Bạch Mi ghim ngay thanh kiếm gãy xuống ngôi mộ rồi lấy mảnh Kim đồ của mình trao lại cho Đường Thẩm.

– Tiểu tử đã khai lộ.

– Đa tạ tiền bối.


Chàng ôm quyền xá rồi chậm rãi bỏ đi, Đường Thẩm đi được mười trượng thì nghe tiếng sấm nổ sau lưng mình. Chàng quay mặt nhìn lại, ngôi mộ đã tan thành bụi cùng với Thiên Luân Bạch Mi.

Chàng buông tiếng thở dài, lắc đầu nghĩ thầm: “Tại sao Thiên Luân Bạch Mi lại làm như vậy?”.

Nhìn một lúc nữa, Đường Thẩm chỉ còn biết lắc đầu rồi bỏ đi tiếp. Chàng vừa thả bước vừa nghĩ: “Không có sinh lộ dành cho kẻ thất bại trên Tử Vong đảo”.

Ý niệm đó buộc Đường Thẩm liên tưởng đến lời nói của Tử nhân: “Sinh lộ của ngươi trong tử cảnh”.

Chàng buông tiếng thở dài một lần nữa, nhẩm nói: “Lời của Tử nhân có đúng không?”.

Đi được ba dặm kế tiếp, chàng lại chạm mặt với Chưởng môn phái Hành Sơn Ngã Tịnh.

Đường Thẩm dừng bước nhìn Ngã Tịnh trong trường bào Chưởng môn phái Hành Sơn, nhưng mặt đeo kim diện.

Đường Thẩm ôm quyền từ tốn nói :

– Tiểu sinh biết tiền bối là Chưởng môn phái Hành Sơn Ngã Tịnh. Tiền bối còn đeo chi chiếc mặt nạ kia che lấy chân diện của người.

– Võ lâm có những bí ẩn mà không người nào giải thích được, xuất thủ đi.

– Tiểu sinh kính tiền bối trước.

– Tiểu tử sẽ được toại nguyện.

Nói dứt lời Ngã Tịnh rút ngọn khoái đao đeo sau lưng mình. Y phạt nhanh lưỡi đao vào không khí. Một chớp đao được tạo ra bằng tụ khí hướng thẳng đến Đường Thẩm.

Đường Thẩm có cảm tưởng cả một lưỡi đao khổng lồ to như núi Thái Sơn bổ thẳng đến mình. Chàng nghiến răng thi triển khinh công lướt qua trái.

“Ầm…”

Lưỡi đao tụ khí khổng lồ cắt đôi mặt đất thành hai tạo một rãnh sâu trên một bộ. Thị chứng quái đao được tạo ra bằng nội lực của Chưởng môn phái Hành Sơn Ngã Tịnh, Đường Thẩm phải giật mình.

Chàng vừa mới trụ bộ thì áp lực khí đao lại chụp tới.

Chàng phải lách bộ một lần nữa, mặt đất lại bị chẻ ra làm hai bởi đao khí khổng lồ của Ngã Tịnh.

Ngã Tịnh gằn giọng nói :

– Tiểu tử chỉ biết né tránh thôi sao?

– Nếu chỉ né tránh thì tiểu bối làm sao có thể tự khai thông được sinh lộ cho mình.

– Thế thì hãy đỡ Tuyết Hồn Đao của bổn Chưởng môn.

Ngã Tịnh lại dụng đúng thức đao đã hai lần thi triển tập kích Đường Thẩm.

Lần này Đường Thẩm không né tránh nữa mà dụng đến chỉ khí. Chỉ khí của chàng phát tựa một thanh kiếm khí cũng chẳng hề thua kiếm khí đao, đón thẳng lấy nó.

“Ầm.”.

Khi tiếng sấm chưởng phát ra, Đường Thẩm liền thi triển ngay khinh công lướt vụt lên dư kình mà áp sát đến Ngã Tịnh.

Ngọn khoái đao của Ngã Tịnh lia một đường vòng cung toan xẻ đôi thân ảnh của chàng, nhưng mọi tính toán của Ngã Tịnh đều quá muộn. Ngọn khoái đao chưa biến chiêu thì đã nằm gọn trong tay Đường Thẩm rồi. Lưỡi đao bị chàng kẹp cứng.

Ngã Tịnh buộc phải dồn nội lực rút binh khí lại thì nhận tiếp một chưởng vào hổ khẩu tay đao.

“Bốp…”

Chưởng công của Đường Thẩm tung ra buộc Chưởng môn phái Hành Sơn Ngã Tịnh phải buông đao thối bộ.

Đường Thẩm cầm ngọn khoái đao, ghim xuống đất.

– Tiểu bối đi được chứ?

Ngã Tịnh buông tiếng thở dài.

Y lấy mảnh Kim đồ thảy qua chàng rồi nói :

– Đi được rồi.

– Tiền bối không thể chọn con đường mà Nga Mi Thiên Luân Chưởng môn đã đi sao?

– Đi đi… mọi người sinh ra trong cuộc đời này chỉ có một sinh lộ và một tử lộ. Tiểu tử đã phá lệ Tử Hý trường nhưng không thể bắt người khác phải theo con đường của ngươi.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi bước qua mặt Ngã Tịnh. Chàng đi một đoạn nhìn lại, vẫn thấy Ngã Tịnh đứng dạng chân trước ngọn khoái đao. Lão đã biến thành pho tượng bất động trước ngọn khoái đao của mình.

Chàng đi tiếp một đoạn nữa và nhìn lại, Chưởng môn phái Hành Sơn vẫn đứng yên bất động ở tư thế cũ.

Đường Thẩm lắc đầu :

– Tử thần luôn ở bên những con người này.

Đường Thẩm lắc đầu rồi bỏ đi tiếp, giờ thì chàng đã nghiệm ra rằng chỉ có đi về phía trước, bước qua những tử cảnh của người khác để giữ sinh lộ cho bản thân mình.

Khi Đường Thẩm chạm mặt Chưởng môn phái Tung Sơn Tịnh Bội Lạc thì điều cảm nhận đầu tiên của chàng là tiết trời bỗng dưng thay đổi trong phạm vi mười trượng vuông. Hàn khí tỏa nhập trong phạm vi đó. Trong phạm vi mười trượng có cả những bông hoa tuyết.

Chưởng môn phái Tung Sơn đứng ngang đường, trên người y là một lớp tuyết trắng phủ đầy hai bờ vai.

Đường Thẩm dừng bước ngoài phạm vi đó nhưng vẫn cảm nhận hàn khí toả ra hướng về mình.

Chàng định nhãn nhìn Tung Sơn Tịnh Bội Lạc, ôm quyền thủ lễ từ tốn nói :

– Tôn giá dụng Hàn Băng Chưởng đối phó với tiểu sinh.

Không đáp lời chàng, Chưởng môn phái Tung Sơn lấy mảnh Kim đồ đặt lên phiến đá bên cạnh.

– Hãy đến lấy Kim đồ của Tịnh mỗ.

– Đường Thẩm không thể dừng bước được.

Chàng vừa nói vừa dấn bước vào vùng hàn khí bao bọc. Bước vào vùng hàn khí, Đường Thẩm cảm giác mình bước vào một băng động lạnh buốt.

Hàn khí giá buốt như muốn xuyên qua trang phục chàng, biến chàng thành một khối băng.

Hai người đối nhãn nhìn nhau.

Tịnh Bội Lạc giũ hai ống tay áo Chưởng môn, lão không nhích động đôi cước pháp ảnh vẫn lướt trên mặt đất lao thẳng đến Đường Thẩm. Sát thủ hướng về phía chàng. Chưởng ảnh chưa đến mà hàn khí đã đến tạo ra khí lạnh cắt da cắt thịt.

Đường Thẩm xoay tròn hữu thủ tạo ra một bức màn huyền ảo đón lấy song chưởng hàn băng của Tịnh Bội Lạc.

“Chạch…”

Âm thanh khô khốc như người ta đập tay xuống nước vừa đủ lọt vào thính nhĩ Đường Thẩm, đôi chưởng pháp hàn băng của Tịnh Bội Lạc hít chặt lấy màn khí huyền ảo do chàng tạo ra. Màn ảo khí của Đường Thẩm nhanh chóng biến thành một mảnh băng mỏng rồi rạn nứt.

Nhưng trước khi màn ảo khí vỡ toang ra thành từng mảnh vụn bởi Hàn Băng Chưởng của Tịnh Bội Lạc thì Đường Thẩm kịp dụng hữu thủ vỗ ngay xuống mặt đất.

“Ầm…”

Mặt đất tiếp nhận chưởng kình của chàng, dựng lên ngay một bức tường bao bọc lấy Tịnh Bội Lạc.


Một tiếng nổ nữa phát ra dữ dội hơn.

“Ầm…”

Đường Thẩm thối liền ba bộ và bức tường đất rào rào đổ xuống kịp theo sự tan biến của hàn khí.

Tịnh Bội Lạc từ từ buông thõng hai tay theo thân mình. Y chợt buông tiếng thở dài.

– Đã phá được hàn băng của bổn Chưởng môn… tiểu tử ngươi đã có thể đi được rồi.

Đường Thẩm nhìn Tịnh Bội Lạc.

– Một người đi phải đổi bằng mạng của một người.

– Bởi vì ngươi là kẻ được lựa chọn. Lục Đại Thiên lão quỷ là người được Thất đại môn phái Chưởng môn kỳ vọng tìm ra người tới Tử Vong đảo.

– Vậy còn Huyết Kiếm Tư Không?

– Đưng nhắc đến hắn nữa, hắn tự biết phải làm gì khi không là người được lựa chọn.

– Tiểu sinh mãi mãi không sao hiểu được người võ lâm muốn gì và những quy lệ của võ lâm.

– Đi đi…

– Chưởng môn không chết chứ?

– Không can dự đến ngươi.

Đường Thẩm lắc đầu rồi vội quay bước thì nghe những âm thanh răng rắc phát ra từ Tịnh Bội Lạc. Đường Thẩm quay lại.

Mắt chàng mở to hết cỡ những tưởng hai con ngươi sẽ lọt ra ngoài bởi tận mục sở thị Tịnh Bội Lạc đang biến thành một pho tượng bằng băng rồi vỡ ra thành từng mảnh.

Đường Thẩm thầm nghĩ: “Tại sao lại như vậy chứ?”.

Chàng thối bộ liên tục cuối cùng ngồi thừ xuống vệ đường. Đường Thẩm nhìn bầu trời xanh bao la mà nghĩ thầm: “Ta có nên tiếp tục đi hay không?”.

Chàng ngồi bó gối nhìn bầu trời xanh biếc trên đầu mà cảm nhận nỗi bàng hoàng, hụt hẫng, trống rỗng trước những gì mình đã kinh qua trên con đường độc đạo này.

Chàng ngồi như thế một lúc thật lâu. Gặm nhấm lại tất cả mọi sự việc rồi tự hỏi: “Tại sao mình lại là người được lựa chọn. Tử nhân đã lựa chọn mình, rồi đến kim diện cẩm y nhân, sau đó là Sát Thần lão quỷ, cuối cùng là Thất đại môn phái. Họ lựa chọn mình vì cái gì. Tại sao mình lại là kẻ được lựa chọn?”.

Đường Thẩm miễn cưỡng đứng lên. Chàng nhìn lại đoạn đường đã đi qua, đã có ba người mãi mãi chôn thây nơi Tử Vong đảo rồi quyết định đi tiếp.

Đường Thẩm đi được ba dặm thì chạm mặt với Bang chủ Cái bang.

Lão ăn mày ngồi trên phiến đá, trong tay là bầu hồ lô rượu khổng lồ.

Đường Thẩm bước đến bên Bang chủ Cái bang Mao Thừa Bối.

– Tiểu bối đã đến cửa ải của Bang chủ rồi.

– Bổn Bang chủ sợ rằng tiểu tử không đến thôi.

– Nhưng tiểu bối đã đến.

– Ta rất hoan hỷ.

– Bang chủ hoan hỷ vì tiểu bối đã đến?

Mao Thừa Bối gật đầu.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài.

Chàng ôm quyền từ tốn nói :

– Bang chủ hẳn đã biết khi tiểu bối đến được đây thì ba người kia đã chết.

– Ai cũng phải chấp nhận số phận của mình cả.

– Tại sao không thay đổi số phận đó?

– Chỉ một người rời được Tử Vong đảo.

– Người đó là người được lựa chọn.

– Nếu tiểu tử đi hết được con đường này.

– Nếu như tiểu bối không đi hết được con đường này?

– Sẽ có người khác đến thay thế vào chỗ của tiểu tử.

– Nếu vãn bối là người được lựa chọn thì tiểu bối sẽ làm gì?

– Ngươi tự biết phải làm gì mà.

– Tiêu hủy Tử Vong kỳ.

Bang chủ Cái bang Mao Thừa Bối nhìn chàng.

– Ngươi đi tiếp chứ?

– Nếu tiểu bối tiếp tục đi?

– Ngươi phải bước qua Đả Cẩu bổng pháp của ta.

– Bi cảnh kia tái lập lại.

– Tất cả mọi ngươi đều phải chấp nhận số phận của mình.

Mao Thừa Bối mở nắp bầu hồ lô dốc lên tu ừng ực, lão uống rượu giống như người lữ hành trong sa mạc đang lên cơn khát cháy cổ.

Chỉ một hơi thôi lão đã uống cạn bầu hồ lô.

Mao Thừa Bối nhìn Đường Thẩm.

– Nếu ngươi qua được Đả Cẩu bổng pháp, ngươi hãy đập vỡ bầu hồ lô rượu của ta.

– Tại sao vãn bối phải làm vậy?

– Đừng có hỏi.

– Được… tiểu bối nhận lời.


Mao Thừa Bối đứng lên, hai người đối mặt với nhau.

Lão rút Đả Cẩu bổng cầm sẵn nơi tay.

– Tiểu tử chuẩn bị chưa?

– Tiểu bối đã chuẩn bị.

Mao Thừa Bối múa tít ngọn Đả Cẩu bổng, Đường Thẩm căng mắt ra nhìn.

Chàng đứng bất động chờ đợi sự biến.

Mao Thừa Bối hú lên một tiếng thật lớn, cùng với tiếng hú đó tất cả đất đá bị hợp lực của Đả Cẩu bổng cuốn lại biến thành một quả cầu khổng lồ được điều khiển bởi một cây gậy mỏng manh.

Mao Thừa Bối quất ngọn Đả Cẩu bổng vào khối cầu.

“Ầm…”

Quả cầu nổ tan rào rào cuốn tới Đường Thẩm. Một cơn mưa đất đá, chỉ một mảnh thôi cũng có thể lấy mạng chàng trong chớp mắt.

Đường Thẩm dựng hữu thủ vỗ chưởng đánh vào màn mưa đất đá đó.

Màn đất đá mù mịt bị chưởng kình của Đường Thẩm đẩy ngược trở lại thì mũi nhọn ngọn Đả Cẩu bổng xuyên qua khí chưởng điểm tới tam tinh chàng.

Sự biến thần kỳ đó khiến chàng giật mình, xương sống lạnh buốt.

Đường Thẩm chỉ kịp ngã người ra sau. Để mũi Đả Cẩu bổng lướt sát qua trên mặt chàng.

Hai chân trụ trên mặt đất, Đường Thẩm xoay người vươn trảo chộp vào ngọn Đả Cẩu bổng của đối phương.

“Chát…”

Chàng giữ ngọn Đả Cẩu bổng lại. Mao Thừa Bối không rút binh khí về mà chỉ dụng chỉ kiếm vào tâm huyệt Đường Thẩm. Thủ pháp của lão cực nhanh và cực kỳ chính xác, nhưng chỉ công của Mao Thừa Bối chưa kịp chạm đến đích thì bị khống chế lại bởi song chỉ của Đường Thẩm.

Hai ngón chỉ của chàng kẹp cứng chỉ pháp của Bang chủ Cái bang Mao Thừa Bối.

Hai người nhìn nhau.

Mao Thừa Bối nhạt nhẽo nói :

– Kim Cang thần chỉ của Lục Đại Thiên quả danh bất hư truyền.

Đường Thẩm miễn cưỡng nói :

– Vậy tiểu bối có thể đi được rồi chứ?

Đường Thẩm vừa nói vừa buông ngọn Đả Cẩu bổng và chỉ pháp của Mao Thừa Bối ra.

Bang chủ Cái bang lùi lại hai bộ.

Lão nhìn Đường Thẩm.

– Tiểu tử có thể đi được rồi.

– Tiểu bối không muốn Bang chủ lặp lại bi cảnh như ba người kia.

– Đã có ngươi rồi… ta sống để làm gì?

– Tại sao cứ phải chết mới được chứ?

– Đã có người tiêu hủy Tử Vong kỳ ta sống làm chi nữa.

Nói dứt lời Mao Thừa Bối ngửa mặt nhìn trời. Lão vận công hú lên một tiếng thật lớn. Tiếng hú của lão ngưng bất ngờ thì thể pháp cũng nổ tung như một chiếc hỏa pháo.

Đường Thẩm quá đỗi sững sờ trước hiện tượng này, chàng như người thất hồn thất sắc trước cảnh tượng khủng khiếp do Bang chủ Cái bang tạo ra.

Phải mất một thời gian khá lâu Đường Thẩm mới định thần lại.

Chàng như người vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng mà mồ hôi tuôn đẫm mặt. Dùng ống tay áo lau mồ hôi rịn ra khắp mặt, mà vẫn còn bàng hoàng. Cầm lấy bầu hồ lô của Mao Thừa Bối.

– Tiền bối… vãn bối không tin vào mắt mình nữa, tiểu bối sẽ tiêu hủy Tử Vong kỳ như hủy chiếc hồ lô này.

Đường Thẩm đập vỡ chiếc hồ lô. Mảnh Kim đồ trong hồ lô văng ra.

Chàng nhặt lấy mảnh Kim đồ cho vào ngực áo.

– Vậy đúng là tử cảnh.

Đường Thẩm ngửa mặt nhìn bầy trời xanh, chàng muốn gào lên một tiếng thật lớn để xua đi những nỗi u uẩn đang nảy nở trong tâm thức chàng.

Đường Thẩm lắc đầu buông tiếng thở dài, bởi lúc này đây chàng càng có cảm xúc xót xa bao nhiêu thì càng cảm nhận sự hụt hẫng bấy nhiêu. Đường Thẩm nhủ thầm: “Những vị tiền bối này tự đi tìm cái chết cho mình. Tại sao họ lại phải làm như vậy?”.

Câu hỏi đó lởn vởn trong tâm thức Đường Thẩm và chàng quyết định sẽ tìm ra lời giải đáp, tại sao lại có tử cảnh trên hòn đảo này. Tại sao những người kia lại thản nhiên tìm đến cái chết cho mình. Đây phải chăng là một bí ẩn của võ lâm, hay là một lời nguyền mà tất cả những Chưởng môn phái chấp nhận như định số của mình.

Đường Thẩm bắt gặp Thiếu Phong chân nhân và Pháp Hành đại sư, hai người ngồi trên hai phiến đá đối diện nhau. Chia cắt hai người là con đường độc đạo mà chàng phải đi qua.

Tim Đường Thẩm hồi hộp khi thấy hai người đó.

Đường Thẩm dừng bước nhìn Pháp Hành đại sư và Thiếu Phong chân nhân, chàng nghĩ thầm: “Một người mình có thể đối thủ nhưng lần này đến hai người, không biết mình có vượt qua cửa ải này hay không?”.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Đường Thẩm vẫn miễn cưỡng bước đến trước mặt Pháp Hành đại sư và Thiếu Phong chân nhân.

Pháp Hành đại sư và Thiếu Phong chân nhân nhìn chàng. Ánh mắt của họ tiềm ẩn cảm xúc rất lạ thường mà chàng có thể nhận ra trong đó là nỗi ưu hoài sầu lụy.

Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ từ tốn nói :

– Đại sư, đạo trưởng… đã có ba vị Chưởng môn tiền bối tự kết liễu mình cũng với Bang chủ Cái bang. Tiểu bối không muốn lặp lại bi cảnh đó nữa. Tiểu bối thỉnh cầu nhị vị trưởng tôn.

Pháp Hành đại sư chắp tay trước ngực niệm phật hiệu.

– A di đà Phật… Đường Thẩm thí chủ hãy trả lời bần tăng câu hỏi này.

– Đại sư muốn nói gì?

Pháp Hành đại sư nhìn thẳng vào mắt chàng, lão ngiêm giọng nói :

– Đường Thẩm thí chủ là một gia sư, vậy hãy nói cho bần tăng biết.

Pháp Hành đại sư rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói tiếp :

– Tình là gì?

Đường Thẩm trơ mặt nhìn Pháp Hành đại sư. Chàng không thể nào ngờ được một vị cao tăng của phật môn lại hỏi chàng câu hỏi đó. Câu hỏi vốn dĩ của người phàm tục, thế nhưng giờ đây câu hỏi kia lại xuất phát từ cửa miệng của Pháp Hành đại sư cao tăng Thiếu Lâm tự.

Đường Thẩm nheo mày nhìn sững Pháp Hành đại sư.

Thấy chàng nhìn như vậy Pháp Hành đại sư niệm phật hiệu :

– A di đà Phật… Công tử đừng hỏi bần tăng mà chỉ trả lời.

Đường Thẩm chau mày suy nghĩ, chàng nhủ thầm trong bụng: “Từ cổ chí kim người ta luôn tìm hiểu tình là gì và có hàng trăm cách giải thích về tình, mình biết trả lời Pháp Hành đại sư như thế nào đây?”.

Ý niệm đó khiến Đường Thẩm bối rối. Chàng lẩm nhẩm lại câu hỏi của Pháp Hành đại sư.

– Tình là gì?

Pháp Hành đại sư nhìn vào mắt chàng.

Đường Thẩm nhìn Pháp Hành đại sư. Đầu óc chàng căng ra như thể muốn nổ tung bởi câu hỏi của vị hòa thượng cao niên này.

Buông một tiếng thở dài, Đường Thẩm nghiêng mặt trang trọng nói :

– Tình chính là đại sư, chỉ có đại sư mới trả lời được chữ tình của đại sư.

– A di đà Phật.

Đường Thẩm hồi hộp khi nghe tiếng phật hiệu của Pháp Hành đại sư, chàng chăm chăm nhìn vào mắt Pháp Hành đại sư.


Pháp Hành đại sư từ từ nhắm mắt lại, tay chắp trước ngực, miệng nói :

– Hư ảo… Hư ảo…

Lời vừa phát ra cửa miệng thì thể pháp của Pháp Hành đại sư bất ngờ bốc lửa dữ dội, thân ảnh của Pháp Hành đại sư nhanh chóng bốc thành một ngọn đuốc khổng lồ bởi lão đã vận hỏa công tự thiêu mình.

Đường Thẩm lùi lại hai bộ.

Thiếu Phong chân nhân nhìn Đường Thẩm.

– Hãy trả lời bần đạo.

Đường Thẩm bối rối.

– Đạo trưởng… người có cần phải làm vậy không?

– Đừng hỏi mà hãy trả lời.

Đường Thẩm căng mắt nhìn Thiếu Phong chân nhân. Lão đạo sĩ nhìn chàng.

– Tại sao người ta yêu nhau?

Một câu hỏi nữa thốt ra từ miệng một vị đạo trưởng khiến Đường Thẩm ngơ ngẩn cả người. Chàng như rơi vào mê hồn trận bởi câu hỏi của hai con người thoát trần đạo mạo này.

Thiếu Phong chân nhân nhìn chàng.

Tiếp nhận ánh mắt đó, Đường Thẩm nóng bừng mặt, chàng miễn cưỡng nói :

– Giấc mộng phù du.

Ánh mắt của Thiếu Phong chân nhân ngầu đục hẳn lại. Đường Thẩm không biết câu trả lời của chàng tác động thế nào đến Thiếu Phong chân nhân và cảm xúc của vị đạo trưởng này là gì bởi chiếc mặt nạ che mặt lão.

Thiếu Phong chân nhân buông tiếng thở dài.

Lão chỉ về phía phiến đá cách hai người chừng ba trượng trên có hai mảnh Kim đồ.

– Tiểu tử đi được rồi.

Đường Thẩm nhìn Thiếu Phong chân nhân rồi miễn cưỡng bước qua mặt lão.

Chàng khẽ buông tiếng thở dài, bước lại phiến đá, chàng lấy hai mảnh kim đồ, rồi nhìn lại Thiếu Phong chân nhân.

Thể pháp của Thiếu Phong chân nhân đang rữa ra và chẳng mấy chốc xương cốt cũng biến thành bụi, phía đối diện thì thể pháp của Pháp Hành đại sư cũng đã bị hỏa công biến thành tro bụi.

Đường Thẩm lắc đầu nheo mày, chàng tự nhủ: “Một người hỏi về tình, một người hỏi yêu là gì. Rồi cả hai đều tự kết liễu mình bằng tà công. Họ sao muốn hỏi về tình yêu. Phải chăng tình yêu là nỗi trăn trở trong hai con người này. Hai người đều là hai kẻ thoát tục sao lại nặng tình yêu như vậy chứ?”.

Thắc mắc này lại tiếp nối những thắc mắc kia và những câu hỏi vẫn không ngừng dồn dập đến với Đường Thẩm nhưng lời giải trình đã trở thành một bí ẩn với chàng.

Đường Thẩm buột miệng nói :

– Cái gì đã khiến một đạo sĩ, một hòa thượng đi tìm tình yêu. Tình yêu có liên quan gì đến Tử Vong kỳ?

Đường Thẩm càng thắc mắc càng tò mò muốn giải trình thì càng bị lôi vào một trận đồ hư ảo trùng điệp không tìm được một lời giải đáp.

Đường Thẩm đi tiếp và cuối cùng đến một gian thảo xá chặn ngang đường. Cửa thảo xá mở sẵn như chờ chàng.

Trong gian thảo xá, Minh Thần giáo chủ ngồi kiết đà, trước mặt là chiếc tráp, bên cạnh là mảnh Kim đồ.

Chàng bước vào thảo xá.

Minh Thần giáo chủ Trang Minh Du nhìn chàng.

Đường Thẩm ngồi xuống đối diện với Minh Thần giáo chủ rồi từ tốn nói :

– Tiểu bối phải làm gì để bước qua gian thảo xá này?

– Thế là sáu người đã đi rồi.

– Tiền bối cũng sẽ đi theo họ.

– Ngươi hãy mở tráp và nói cho ta biết ta là ai?

– Nếu tiểu bối không trả lời được… tiểu bối phải dụng đến võ công?

– Không… ngươi sẽ chết ngay tại cuối con đường này.

Giọng nói của Minh Thần giáo chủ rất bình thản và tự tin. Chính giọng nói và sự bình thản của Minh Thần giáo chủ khiến Đường Thẩm chột dạ.

– Thật như vậy sao?

– Bạo Vũ Lê Hoa châm.

Sắc diện Đường Thẩm từ từ tái lại.

Chàng nhìn chiếc tráp.

– Đó chính là Bạo Vũ Lê Hoa châm?

– Đúng, một hơi thở của ta vẫn có thể khởi động Bạo Vũ Lê Hoa châm lấy mạng ngươi.

Vừa nói Minh Thần giáo chủ rít một luồng chân khí căng phòng lồng ngực. Đường Thẩm đã nghe Sát Thần Lục Đại Thiên nói về Bạo Vũ Lê Hoa châm.

Chàng tự biết nếu để cho Minh Thần giáo chủ khởi động binh khí bá đạo này thì chàng sẽ chết. Chính Sát Thần Lục Đại Thiên đã bị thứ binh khí này làm cho mất hết công lực và chịu cảnh tử nhân trên Tử Vong đảo.

Đường Thẩm cắn răng trên vào môi dưới. Chàng nghĩ thầm: “Đây là cửa ải cuối cùng… mình không qua được hay sao? Mình không sống được đồng nghĩa với cái chết. Cái chết của Đường Thẩm quá vô lý, vô nghĩa, mình chết bởi những bí mật trùng điệp chưa có lời giải thích”.

Đường Thẩm nhìn Minh Thần giáo chủ.

– Vãn bối phải trả lời câu hỏi của tiền bối?

– Phải trả lời và trả lời đúng. Nếu sai thì ngươi sẽ chết.

Đường Thẩm từ từ mở nắp chiếc tráp. Chàng nheo mày khi thấy trong tráp là hai đôi tinh hoàn khô đét trông thật nham nhở và kinh tởm.

Đường Thẩm đậy tráp lại nhìn Minh Thần giáo chủ.

Minh Thần giáo chủ cũng nhìn chàng, những ngón tay của lão không ngừng mấp máy nhịp lên bắp đùi.

Rít một luồng chân khí trấn định tinh thần, Đường Thẩm nói :

– Kẻ vị tình yêu mà bất đạo làm người.

Thân pháp của Minh Thần giáo chủ run lên bần bật như người bị trúng phong. Cùng với trạng thái đó thì máu nhiễu xuống cằm lão. Chiếc mặt nạ dát vàng che mặt khiến lão không thể phun được vòi màu vừa ộc ra miệng mà để nó chạy xuống cằm.

Đường Thẩm sững sờ.

– Tiền bối!

Ánh mắt của Minh Thần giáo chủ biến dần qua màu trắng dã rồi trợn đứng lên.

Lão rùng mình một cái, đầu gục xuống.

Đường Thẩm gọi :

– Minh Thần giáo chủ tiền bối…

Chàng sờ vào mũi Minh Thần giáo chủ nhưng lão đã trút hồn lìa khỏi xác ngay sau câu trả lời của Đường Thẩm.

Cái chết của Minh Thần giáo chủ càng khiến cho Đường Thẩm bàng hoàng sửng sốt hơn. Chàng nhìn xác Minh Thần giáo chủ mà tự hỏi :

– Chuyện gì đã xảy ra với bảy con người vang danh thiên hạ này. Cái gì đã khiến họ trăn trở rồi tự tìm cái chết như chạy trốn điều gì đó?

Đường Thẩm lắc đầu.

– Mình không sao hiểu được, không sao lý giải được, tất cả như mớ bòng bong trong con mắt mình.

Đường Thẩm lấy mảnh Kim đồ bước ra ngoài thảo xá, chàng nghe tiếng sóng xô bờ. Đường Thẩm cau mày, thầm nghĩ: “Tất cả hẳn đều liên quan đến Tử Vong kỳ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.