Án Trì Truy Xứ

Chương 12: Lưới tình lồng lộng


Đọc truyện Án Trì Truy Xứ – Chương 12: Lưới tình lồng lộng

Hoàng Quốc Túy vừa bưng chén rượu toan đưa lên miệng thì đặt xuống bàn, hai con ngươi mở trao tráo nhìn ra cửa. Y rơi vào trạng thái đó bởi nhận ra Đường Thẩm.

Bộ đầu Dương Triều Mục cũng nhận ra Đường Thẩm.

Hoàng Quốc Túy bước nhanh đến trước mặt chàng.

– Ê… sao ngươi với ta có duyên nợ thế nhỉ?

Gã chỉ vào ngực chàng :

– Từ Giang Tô cho đến tận kinh thành mà ta vẫn chạm mặt ngươi.

Gã chẩu hai cánh môi dày lại, giả lả nói :

– Gã gia sư thúi này lạ thật đấy.

Đường Thẩm nhìn Hoàng Quốc Túy từ tốn nói :

– Khi Đường Thẩm rời Giang Tô là đã nhường thiếu gia một trượng. Hôm nay vô tình gặp lại, thiếu gia nên kính Đường Thẩm một bước.

Hoàng Quốc Túy chợt nhíu đôi chân mày :

– Gã gia sư thúi này lạ thật, bổn thiếu gia đường đường là con nhà thế gia vọng tộc, thế mà là nhường ngươi ư? Kính ngươi ư?

Y thọc ngón tay vào lỗ tai ngoáy rồi nói tiếp :

– Nghe ngứa cả lỗ tai, mặc dù ngươi đã rời khỏi Giang Tô ta vẫn ám ảnh về ngươi. Thật tâm mà nói bổn thiếu gia chỉ muốn còng đầu ngươi, tống ngươi vào đại lao và sau đó là đày đi quan ải. Nếu không thì cũng dẫn ngươi rảo qua khắp Giang Tô để mọi người hành nhục làm gương cho những kẻ khác.

Chân diện của Đường Thẩm sa sầm hẳn khi nghe lời nói này của Hoàng Quốc Túy. Mặc dù tức giận nhưng chàng vẫn giữ giọng từ tốn :

– Hoàng thiếu gia… Đường Thẩm đã đắc tội gì, đã mạo phạm gì khiến cho thiếu gia căm phẫn Đường Thẩm như thế. Có thể nói cho tại hạ biết được không?

Lời nói của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Hoàng Quốc Túy mà sắc mặt của gã đỏ rần lên. Với những nét bất nhân, cay cú và căm ghét lộ rõ ra ngoài, Hoàng Quốc Túy phủi hai tay vào nhau, gắt gỏng nói :

– Tại sao lại có ngươi sinh ra trên đời này chứ?

Đường Thẩm cướp lời gã :

– Ai cũng có quyền sinh ra mà.

Hừ nhạt một tiếng, Hoàng Quốc Túy trừng mắt nhìn chàng :

– Ai cũng có quyền sinh ra nhưng ngươi thì không. Bởi vì sự có mặt của ngươi trên cõi đời này khiến bổn thiếu gia bực bội.

Y thở dốc rồi hừ một tiếng nữa :

– Ngươi khiến cho Chu Uyển Thanh yêu ngươi.

– Chỉ vì Chu Uyển Thanh yêu tại hạ mà Hoàng thiếu gia mới căm tức Đường Thẩm này. Tại sao Hoàng thiếu gia không hỏi nàng: Sao nàng không yêu Hoàng thiếu gia mà để tình cho tại hạ.

– Đồ vô lại…

Đường Thẩm cau mày :

– Thiếu gia đừng dùng những ngôn từ đó với Đường Thẩm.

– Bổn thiếu gia chửi ngươi vô lại vì ngươi quyến rũ Chu Uyển Thanh. Chứ nàng làm gì có tình ý với ngươi. Nếu nàng có tình ý với ngươi thì sao hôm nay bổn thiếu gia lại đến kinh thành để sắm lễ vật chuẩn bị cho ngày đại hỷ thành thân.

Đường Thẩm nhìn vào mặt Hoàng Quốc Túy :

– Chu Uyển Thanh tiểu thư đã đồng ý thành thân với Hoàng thiếu gia, thiếu gia còn đòi hỏi gì nữa mà uất hận Đường Thẩm.

Đường Thẩm đổi giọng khe khắc :

– Tại hạ đến tửu điếm để uống rượu chứ không có thời gian để nghe chuyện tình của Hoàng thiếu gia, tránh đường cho Đường Thẩm.

Nói dứt lời, Đường Thẩm đẩy Hoàng Quốc Túy qua bên. Bị chàng dùng tay đẩy qua bên, Hoàng Quốc Túy tức giận lồng lộng, y gầm lên :

– Gã võ sĩ này dám hỗn láo với Hoàng thiếu gia của tuần thủ Giang Nam.

Vừa thốt ra lời đó, Hoàng Quốc Túy vừa dựng chưởng đánh vào mặt Đường Thẩm. Chàng dựng hữu chưởng thi triển một thế trảo chộp ngay lấy chưởng ảnh của gã.

– Bộp…

Hoàng Quốc Túy hoàn toàn bất ngờ trước sự biến ngoài ý muốn của gã. Y buộc miệng thốt :

– Y…

Bộ đầu Dương Triều Mục và hai gã võ phu đứng bật lên.

Đường Thẩm không màng đến thái độ của những người đó mà bóp chặt trảo thủ của mình lại. Lúc này Đường Thẩm đã hoàn toàn khác, chàng đã học được “Thạch Bảng chưởng” và đã có nội công thì Hoàng Quốc Túy đâu phải đối thủ của chàng. Hoàng Quốc Túy rống lên sau một âm thanh khô khốc phát ra từ chưởng của gã.


– A…

Tiếng rống của Hoàng Quốc Túy khiến bộ đầu Dương Triều Mục lộ vẻ khẩn trương và lo lắng, y thét lớn :

– Đường Thẩm… ngươi dám…

Đường Thẩm nhìn bộ đầu Dương Triều Mục nhạt nhẽo nói :

– Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Hoàng thiếu gia tự chuốc nhục vào thân thì đừng trách ai cả.

Nói dứt lời, Đường Thẩm hất nhẹ một cái, Hoàng Quốc Túy thối lùi ba bộ rồi té nhào xuống sàn gạch tửu điếm.

Dương Triều Mục thấy Hoàng Quốc Túy ngã xuống sàn gạch liền lồng lộn hẳn lên :

– Ngươi dám hành xử với Hoàng thiếu gia như vậy là ngươi đã muốn chết rồi đó.

Hoàng Quốc Túy gào lên, chỉ lại Đường Thẩm :

– Giết hắn… giết hắn, bổn thiếu gia sẽ thưởng cho bộ đầu.

Không cần Hoàng Quốc Túy thốt ra những lời ấy, bộ đầu Dương Triều Mục đã có ý lập công với y. Họ Dương rút ngay thanh Đại Đầu đao xông thẳng tới Đường Thẩm.

Y dựng Đại Đầu đao phạt thẳng xuống người chàng. Thế đao của Dương Triều Mục vô cùng uy mãnh, những tưởng bổ đôi thân pháp của Đường Thẩm, nhưng sự biến lại trái ngược. Chàng bước lách qua trái nửa bộ vừa né tránh thanh Đại Đầu đao của bộ đầu Dương Triều Mục vừa vươn trảo thộp vào khuỷu tay đao.

Chàng gằn giọng nói :

– Đường Thẩm bây giờ khác trước nhiều rồi, Dương bộ đầu nên biết điều đó.

Cùng với lời nói đó, Đường Thẩm vung mạnh hữu thủ quăng Dương Triều Mục bắn ra như một cánh diều, va lưng vào vách tường tửu điếm.

– Rầm…

Dương Triều Mục ngồi sóng xoài dưới sàn gạch, sắc mặt đỏ như than hồng. Y vừa giận vừa ngạc nhiên đến cùng cực trước sự thay đổi của Đường Thẩm.

Mới hôm nào đây ở Giang Tô, Đường Thẩm chỉ là một gã gia sư trói gà không chặt thế mà nay đã hoàn toàn thay đổi. Chàng có nội lực và võ công như một cao thủ trên chốn võ lâm giang hồ.

Đường Thẩm nhìn Hoàng Quốc Túy. Lúc này chân diện gã đã lộ vẻ sửng sốt pha trộn nét sợ hãi.

Đường Thẩm giũ ống tay áo thư sinh :

– Các ngươi đừng làm phiền Đường Thẩm nữa.

Chưa nói dứt câu thì chợt nghe tiếng vỗ tay cùng giọng nói của Hành Tẩu Định Tịnh…

– Hay… hay lắm.

Đường Thẩm nhìn lại.

– Định lão huynh.

– Mới xa nhau thời gian ngắn mà lão đệ đã thay đổi quá nhiều, khác hẳn lúc ở Giang Tô. Lão đệ có cần lão huynh dạy cho lũ cường hào ô lại này một bài học nữa không.

Đường Thẩm gượng cười lắc đầu.

– Đệ nghĩ bao nhiêu đó đủ rồi.

– Vậy lão huynh và đệ có thể uống rượu với nhau rồi.

Chàng gật đầu.

Đường Thẩm và lão Định Tịnh đi thẳng về phía gian biệt sảnh hôm nào chàng và lão Dụ đối ẩm, còn Hoàng Quốc Túy và Dương Triều Mục cùng hai gã võ phu vội vã tính ngân lượng rồi lủi nhanh ra cửa ngoài tửu điếm.

Lão Định chờ cho Đường Thẩm chuốc rượu đầy hai chén mới nói :

– Lão huynh đi tìm đệ đây.

– Huynh tìm đệ?

Lão Định vừa bưng chén rượu vừa gật đầu nhìn Đường Thẩm, lão dốc chén rượu lên miệng uống cạn.

Đường Thẩm hỏi :

– Lão huynh tìm đệ có chuyện gì?

– Chỉ là chuyện tình yêu thôi, chuyện tình yêu của đệ với Chu Uyển Thanh tiểu thư đó.

Lão bưng hũ rượu chuốc ra chén của mình, lão vừa chuốc vừa nói :

– Xem chừng lão huynh ăn được chén canh của Chu tiểu thư giờ muốn trả lại khó quá.

Đường Thẩm mỉm cười :


– Lão huynh muốn trở thành ông tơ bà nguyệt từ bao giờ vậy?

– Hây… huynh có muốn làm ông tơ bà nguyệt gì đâu mà chỉ muốn trả lại chén canh bát bửu mà ta đã lỡ ăn của Chu Uyển Thanh thôi.

– Uyển Thanh đã đồng ý thành thân với Hoàng thiếu gia rồi… Đường Thẩm đâu còn quan hệ gì nữa. Lão huynh đã thấy rồi đó, chỉ vì Chu Uyển Thanh tiểu thư mà Hoàng thiếu gia cứ tức anh ách trong lòng, quyết làm nhục Đường Thẩm cho bằng được.

– Đệ không biết gì cả nên mới nói vậy. Nếu như Uỷen Thanh có tình ý với Hoàng thiếu gia thì Hành Tẩu Định Tịnh này đâu có lặn lội đi tìm đệ để làm gì.

Chàng buông tiếng thở dài rồi nói :

– Lão huynh có thể nói rõ cho đệ biết được không?

– Hây… nói dài dòng lắm nhưng đệ phải trả lời cho lão huynh biết tâm của đệ trước.

– Lão huynh muốn biết gì?

– Trước tiên lão huynh muốn biết Đường Thẩm đệ có yêu Chu Uyển Thanh không?

Đường Thẩm dốc chén rượu uống cạn. Chàng đặt chén xuống bàn nhìn Hành Tẩu Định Tịnh.

Lão Định nghiêm nghị nhìn vào mắt chàng.

– Sao?

– Đường Thẩm nói yêu cũng không đúng mà nói không yêu cũng không đúng, Đường Thẩm mến nàng.

– Mến là sao? Yêu là yêu, không yêu là không yêu, có gì là mến.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài :

– Huynh đã biết vì sao đệ phải rời khỏi Giang Tô?

– Cũng chỉ tại gã Hoàng thiếu gia ôn dịch kia thôi.

– Ngoài Hoàng Quốc Túy ra, Huyện lệnh đại nhân cũng đuổi đệ, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân là Mậu Thiên Thiên. Đệ có nhiều chuyện phải làm mà những chuyện đó đệ đâu cảm thấy như vượt ngoài tầm tay của đệ. Nếu bây giờ kéo theo chữ tình nữa, Đường Thẩm không biết phải giải quyết như thế nào?

Lão Định vuốt cằm thở hắt ra rồi nói :

– Thôi được rồi… Lão huynh chỉ muốn biết Đường Thẩm đệ có biết Chu Uyển Thanh yêu đệ không, yêu rất chân thành và tha thiết nữa.

Đường Thẩm chau mày.

Lão Định thấy chàng chau mày, lặp lại câu nói của mình :

– Đệ biết không?

Đường Thẩm gật đầu :

– Đệ biết.

– Vậy ta nói cho đệ biết, Chu Uyển Thanh tiểu thư bị Tuần phủ đại nhân và gã Hoàng thiếu gia cùng lão Huyện lệnh ham quyền kia bức ép nàng ta phải thành thân với gã thiếu gia vừa béo vừa lùn kia, chứ thật tâm nàng chẳng muốn chút nào.

Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm nhìn lão Định nói :

– Đường Thẩm không biết giải quyết chuyện này thế nào. Tất cả chung quanh đệ đang rối như tơ vò. Nếu Uyển Thanh không có tình ý với Hoàng thiếu gia và bị bức ép phải thành thân với sự đồng ý của Huyện đại nhân, huynh bảo đệ phải làm sao bây giờ?

Hành Tẩu Định Tịnh bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn Đường Thẩm từ tốn nói :

– Uyển Thanh tiểu thư đã gặp lão huynh và khóc. Nàng ấy khóc nhiều lắm nhưng lão huynh cũng không biết tính toán sao nữa. Uyển Thanh nhờ lão huynh đi tìm đệ và muốn đệ đưa Uyển Thanh đi, đi đâu cũng được, miễn là đi cùng với đệ là được rồi.

Chân mày của Đường Thẩm chợt nhíu lại.

– Uyển Thanh muốn trốn đi với đệ à?

Lão Định gật đầu.

– Lão huynh biết tâm trạng của người đang yêu mà. Khi đã yêu rồi người ta bất chấp tất cả chỉ muốn trọn vẹn tình yêu thôi. Huynh nói thật, thấy Uyển Thanh khóc, lão huynh biết nàng ta đã yêu đệ say đắm và chân thành.

Đường Thẩm buồn bã lắc đầu buông tiếng thở dài.

Hành Tẩu Định Tịnh nhìn chàng nói :

– Lão huynh biết Uyển Thanh tiểu thư lúc này đau khổ như thế nào. Tình cảnh của Uyển Thanh rất tội nghiệp. Bên hiếu bên tình, nàng ta như đứng giữa ngã ba đường không biết chọn đường nào, nhưng tâm trí của Uyển Thanh thì lúc nào cũng nghĩ đến lão đệ.

Hành Tẩu Định Tịnh bê vò rượu chuốc ra chén. Lão đặt vò rượu xuống bàn nhìn chàng.

– Đường Thẩm lão đệ… Hay là chúng ta cướp kiệu hoa ngay trong ngày song hỷ hòa minh.


Đường Thẩm nhìn sững Hành Tẩu Định Tịnh, chàng khẽ lắc đầu.

Hành Tẩu Định Tịnh chau mày nhìn sững chàng.

– Đệ không chịu làm chuyện đó à? Nếu đệ không hành sự thì Uyển Thanh sẽ thuộc về gã Hoàng Quốc Túy mập lùn kia. Uyển Thanh tiểu thư sẽ khổ lắm, đệ biết không?

– Ai cũng có duyên phận cả.

Chàng thở dài rồi nói :

– Đệ biết Uyển Thanh tiểu thư yêu đệ nhưng Đường Thẩm không thể làm việc đó được.

– Tại sao?

– Lão huynh…

Chàng lắc đầu thở dài rồi nói tiếp :

– Đường Thẩm đã từng là gia sư ở Giang Tô… Đường Thẩm dạy học trò của mình điều nhân nghĩa trí tín nay lại hành động như một kẻ hàm hồ thì những gì đệ đã dạy đều là ngu ngốc, gian trá và vô nghĩa sao? Làm sao đệ có thể hành sự như vậy được? Huống chi chưa chắc Uyển Thanh đi cùng với đệ mà hưởng những hoan lạc trong đời.

– Sống ở trên đời thì ai cũng phải có đạo nghĩa cả, nhưng gã Hoàng thiếu gia kia có đạo nghĩa không mà đệ lại dụng đạo nghĩa với y, kẻ bất đạo mình dùng bất đạo xử lại. Uyển Thanh tiểu thư yêu đệ.

Hành Tẩu Định Tịnh vuốt cằm :

– Chúng ta sẽ bịt mặt cướp kiệu hoa.

– Hoàng Quốc Túy sẽ nhận ra ngay ai là kẻ cướp kiệu.

Hành Tẩu Định Tịnh bưng chén rượu uống cạn rồi khoát tay :

– Đệ đừng ngại chuyện đó… lão huynh sẽ chịu hết cho. Lão huynh sẵn sàng chịu tai tiếng cho đệ.

Đường Thẩm lắc đầu :

– Không… Đường Thẩm làm thì Đường Thẩm chịu, không bắt lão huynh chịu thay cho đệ.

Chàng trầm mặc suy nghĩ.

Hành Tẩu Định Tịnh nói :

– Đây là chuyện quan trọng cả một đời người… Đệ và lão huynh không thể làm ngơ được. Đệ biết hay không chứ, lão huynh biết, phụ nữ khi yêu ai thì sẽ yêu nhiều lắm. Tình yêu khiến cho họ đau khổ và chẳng có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau tình.

Chàng bưng vò rượu rót ra chén mình và của Hành Tẩu Định Tịnh, vừa chuốc chàng vừa nói :

– Đệ không biết ngày mai của mình như thế nào nữa. Lúc này đây đệ có thể ngồi đối ẩm với huynh nhưng không biết ngày mai Đường Thẩm có còn tồn tại trên cõi đời này nữa không?

– Đường Thẩm… đệ nói cái gì vậy?

Chàng bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn.

– Có những chuyện đệ không thể thổ lộ với lão huynh.

– Ngay cả lão huynh đệ cũng không thể thổ lộ được à? Lão huynh còn đang muốn hỏi đệ vì cái gì mà đệ rời khỏi Giang Tô mà không nói với lão huynh tiếng nào?

– Lão huynh hãy hiểu cho Đường Thẩm. Tất cả những gì đệ làm đều vì Thiên Thiên. Đệ chỉ có thể nói được bấy nhiêu thôi.

Đường Thẩm từ từ đứng lên.

Hành Tẩu Định Tịnh nhìn chàng, miễn cưỡng hỏi :

– Lão đệ định giải quyết chuyện của Uyển Thanh như thế nào? Chưa trả lời với huynh mà?

Chắp tay sau lưng, Đường Thẩm bơ quơ nhìn lên bức tranh tố nữ treo trên vách biệt phòng. Vẻ mặt chàng trầm tư suy nghĩ, chàng nhìn xuống Hành Tẩu Định Tịnh.

– Lão huynh, đệ chỉ còn biết nói hai chữ “duyên phận”. Đệ không thể trở thành người cướp kiệu hoa, trái với những gì đệ đã dạy học trò của mình.

Hành Tẩu Định Tịnh đứng lên, lão giũ hai ống tay áo.

– Ta không ngờ Đường Thẩm của ta lại là kẻ vô tâm, vô tình như vậy. Nếu đệ có thấy sự đau khổ của Uyển Thanh mới thấu đáo những lời của ta hôm nay nói với đệ.

Hành Tẩu Định Tịnh nói dứt câu bước đi thẳng ra khỏi cửa. Đường Thẩm vẫn đứng trơ ra như trời trồng hoặc hoá thành tượng. Tâm thức của chàng rối rắm như tơ vò.

Những gì Hành Tẩu Định Tịnh nói với chàng càng khiến cho chàng thêm rối bời hơn.

Ngồi trở lại bàn, Đường Thẩm bưng vò rượu uống ừng ực. Chàng uống rượu như người ta khát nước dùng rượu để giải khát. Đặt bầu rượu xuống bàn, Đường Thẩm buông tiếng thở dài. Chàng nghiệm lại tất cả những gì đã xảy đến với mình.

Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Đường Thẩm nhủ thầm :

– “Tình là cái riêng của mình, ân nghĩa là cái trọng, ta phải đặt ân nghĩa lên trên tất cả. Phải trả ân nghĩa cho Mậu bá bá và bá mẫu, và Thiên Thiên trước”.

Chàng bưng vò rượu tu một ngụm nữa rồi đặt xuống bàn, nhìn lên bức tranh tố nữ, Đường Thẩm nhẩm nói :

– “Nếu nàng là Uyển Thanh… nàng phải hiểu cho Đường Thẩm. Thiên Thiên cần Đường Thẩm, muội ấy cần ta”.

Chàng buông tiếng thở dài.

Tiếng thở dài của Đường Thẩm còn đọng trên miệng thì lão Dụ đã bước vào. Nghe tiếng thở dài của chàng, lão liền hỏi :

– Có chuyện gì mà ngươi thở dài não nề vậy?

Đường Thẩm gượng cười, chàng giả lả nói :

– Thảo sinh đang chờ tiền bối.

– Ngươi chờ lão hủ hay có tâm sự gì?


Đường Thẩm lắc đầu.

– Thảo sinh chẳng có tâm sự gì cả mà chỉ đến đây uống rượu với hy vọng gặp lại tiền bối. Ngày mai Đường Thẩm sẽ ra đi, không biết có gặp lại tiền bối không? Nhưng trước khi đi thảo sinh muốn biết tình cảnh của Y Phụng như thế nào?

Lão Dụ ngồi xuống bàn, đối diện với chàng, lão vuốt râu nói :

– Y Phụng nha đầu mà nghe lời nói này của ngươi hẳn là rất xúc động. Đường Thẩm đã có lòng như vậy, lão hủ rất hoan hỷ và cảm kích. Y Phụng qua rồi, không sao đâu.

– Thảo sinh muốn gặp Y Phụng?

– Y Phụng đã được lão phu cho người đem đi rồi, mặc dù đã ổn nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian. Lão phu cũng muốn gặp tiểu tử và nói với tiểu tử phải cẩn thận với người sử dụng “Chỉ kiếm”.

– Tiền bối muốn nói đến Kim diện nhân đã giết vợ chồng Thủy Hồ trại chủ và phu nhân rồi đả thương thảo sinh và Y Phụng?

– Chính con người đó, “Chỉ kiếm” của y vô cùng lợi hại và tàn độc. Đường Thẩm nếu có chạm mặt thì phải tránh xa, ngươi chưa phải là đối thủ của y đâu.

– Thảo sinh biết sự lo lắng của tiền bối.

Buông tiếng thở dài, lão Dụ nói :

– Lão phu lấy làm lạ, tại sao kẻ đó lại lợi dụng chỉ kiếm toan đả sát Y Phụng?

– Y có hận thù với Y Phụng muội?

– Nhất định không. Dù Y Phụng có võ công nhưng cũng rất xoàng xĩnh. Thế mà y lại muốn giết Y Phụng. Y Phụng nhất định không có hận thù hay oán hận với y.

– Thảo sinh cũng không thể lý giải được điều này.

– Lão hủ đã nghiệm rất kỹ rồi, lúc đầu lão hủ nghĩ Kim diện sát nhân là Phùng Tử Hầu, nhưng nghiệm kỹ một chút thì lại không nghĩ Phùng Tử Hầu là Kim diện sát nhân.

– Thảo sinh cũng chưa từng biết ai có tục danh là Phùng Tử Hầu.

– Chuyện xảy ra ở lâu thuyền vượt ngoài những suy đoán của lão hủ.

Lão Dụ nhìn chàng vuốt râu :

– Mà thôi, quên chuyện đó đi. Cái gì rồi cũng sẽ lộ ra thôi. Kim giấu trong bọc có ngày cũng lòi ra chứ đừng nói là con người bằng xương bằng thịt.

Lão Dụ bưng cả vò rượu mới mở niêm rồi chờ tới Đường Thẩm.

– Cạn bầu.

– Mời tiền bối.

Cả hai người cùng dốc bầu rượu tu ừng ực. lão Dụ đặt bầu rượu xuống bàn nhìn Đường Thẩm :

– Đường Thẩm… Lão hủ hỏi điều này có hơi ngượng ngùng một chút nếu không muốn nói sẽ mạo phạm đến Y Phụng.

– Tiền bối muốn nói gì?

– Y Phụng yêu ngươi…nhưng lão hủ cũng không muốn ngươi khó xử. Nếu như Đường Thẩm có duyên phận với Y Phụng thì tự khắc duyên phận sẽ đến.

Lão gượng cười :

– Nhưng chuyện duyên phận của ngươi với nha đầu kia không có nhiều thời gian đâu.

Lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

– Trong lúc này, Y Phụng lúc nào cũng muốn ở cạnh ngươi.

– Vãn bối còn những chức nghiệp phải làm.

– Ta biết… lão hủ chỉ nói với ngươi thế thôi.

Đường Thẩm nhìn lão Dụ :

– Tiền bối… vãn bối cảm nhận có chuyện gì đó chẳng lành đối với Y Phụng.

– Ai cũng có số phận mà… lão hủ không thể nói nhiều hơn được.

Lão dốc vò rượu tu luôn một hơi dài rồi đứng lên

– Lão phu chỉ nói như thế thôi.

– Tiền bối không thể ở lại uống rượu với vãn bối?

– Lão phu không có thời gian… ta phải đi. Hãy làm theo những gì mà ngươi cho là đúng. Đường Thẩm… lão hủ cũng thích ngươi lắm đó. Bảo trọng.

Lão Dụ dốc bầu rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn.

– Hy vọng lão phu còn gặp lại ngươi.

– Dụ tiên sinh bảo trọng.

– Hãy luôn nhớ đến Lục Y Phụng. Lục Y Phụng chẳng khác nào cánh phù du. Lão phu đi đây.

Lão nói rồi quay bước đi thẳng ra cửa. Đường Thẩm muốn gọi lão lại nhưng rồi bỏ ý nghĩ đó, bởi Đường Thẩm đã nhận ra vẻ hối hả, khẩn trương của lão Dụ.

Chàng dốc vò rượu uống cạn. Khi đặt vò rượu xuống bàn vẻ mặt Đường Thẩm trở nên đăm chiêu tư lự. Chàng nghiệm lại những lời lão Dụ nói mà cảm thấy có nỗi trống vắng tỏa ngập trong tâm hồn mình. Chàng nghĩ đến Lục Y Phụng. Sự liên tưởng đó tạo ra trong chàng một nỗi bồn chồn lo lắng. Đường Thẩm nhớ lại buổi đi dạo với nàng, thỉnh thoảng Lục Y Phụng lại ho khan và thay đổi sắc diện.

Chàng nheo mày nhẩm nói :

– “Nàng là cánh phù du… Tại sao Dụ tiền bối lại nói như vậy? Có cái gì đó nàng và Dụ tiên sinh đã dối mình”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.