Đọc truyện Án Trì Truy Xứ – Chương 11: Sát nhân chỉ kiếm
Chủ nhân lâu thuyền là một đôi phụ nữ, tuổi ngoài năm mươi. Hai người vội vã đón Lục Y Phụng. Thấy vẻ vồn vã của hai người đó, Đường Thẩm phải nghĩ thầm: “Hình như đi đến đâu, Lục Y Phụng cũng có được sự ngưỡng mộ của mọi người?”.
Lục Y Phụng nhìn lại Đường Thẩm từ tốn nói :
– Đường huynh… Đây là Trại chủ Thủy Hồ và phu nhân.
Trại chủ Thủy Hồ nói :
– Bổn Trại chủ Sư Kỹ hân hạnh được đón tiếp công tử.
– Thảo sinh làm phiền Sư tiền bối.
Sư Kỹ khoát tay :
– Không phiền… mà lại rất hân hạnh cho Sư mỗ nữa.
Nghe Sư Kỹ thốt câu này, Lục Y Phụng mỉm cười. Đường Thẩm ôm quyền hướng về phu nhân của Sư Kỹ trại chủ… Phu nhân của Sư Kỹ trại chủ từ tốn nói :
– Công tử cứ tự nhiên… Đăng Như Như không dám làm phiền đến công tử và tiểu thư.
Lời nói của phu nhân Sư Kỹ càng làm cho chàng bối rối. Đường Thẩm ôm quyền nói :
– Thảo sinh và Y Phụng muội mới là người làm phiền phu nhân và Sư Kỹ Thủy Hồ trại chủ.
Sư Kỹ vuốt hàm râu quai nón rồi nói :
– Hậy… tiểu thư đã có lời rồi, công tử cứ tự nhiên. Thủy Hồ trại và tiểu thư trước đây cũng có mối giao tình với lão Dụ. Công tử và tiểu thư cứ xem chiếc lâu thuyền này của hai người. Sư mỗ và phu nhân mạn phép được ra phía sau và lái đưa lâu thuyền ra khơi.
Đường Thẩm lắc đầu, khoát tay :
– Thảo sinh đến lâu thuyền của Trại chủ và phu nhân đã cảm thấy ngại rồi, đâu dám làm phiền hơn nữa.
Đăng Như Như mỉm cười nhìn nhanh qua Lục Y Phụng rồi định nhãn lại Đường Thẩm :
– Công tử đừng ngại… không phiền đâu.
Nói rồi cả Thủy Hồ trại chủ Sư Kỹ và Đăng Như Như dời bước ra ngay sau đuôi lâu thuyền.
Một lúc sau, đích thân Đăng Như Như dọn tiểu yến bày ra mạn thuyền. Sự chu đáo đó càng làm Đường Thẩm lúng túng.
– Phu nhân.
Đăng Như Như chỉ mỉm cười nhìn chàng rồi lảng tiếp ra sau đuôi thuyền.
Y Phụng nói :
– Để muội rót rượu cho huynh nhé!
Nàng vừa nói vừa bưng bình rượu rót ra chén.
Đường Thẩm nhìn nàng chuốc rượu rồi nói :
– Huynh cảm thấy có cái gì là lạ.
Nàng đặt bầu rượu xuống bàn nhìn chàng hỏi :
– Huynh thấy cái gì lạ nào?
– Hình như Trại chủ Thủy Hồ và Đăng phu nhân rất lo cho muội.
– Muội đâu có phủ nhận điều này. Sư Kỹ trại chủ và phu nhân lo cho muội và huynh bởi vì hai người có mối giao tình với Dụ tiền bối. Dụ tiền bối lại là người thân của muội.
Đường Thẩm nhìn nàng :
– Huynh lại cảm nhận điều khác.
– Ơ…
Chàng lắc đầu :
– Huynh không nói đâu.
Nàng trợn mắt nhìn chàng :
– Huynh phải nói.
– Ơ…
Đường Thẩm dốc chén rượu uống cạn, chàng nhìn Lục Y Phụng rồi từ tốn nói nhỏ với nàng :
– Huynh có cảm tưởng Sư Kỹ trại chủ và phu nhân có hành vi như những người hầu của muội.
Nàng trợn mắt nhìn Đường Thẩm :
– Huynh nói vậy không sợ Sư Kỹ Thủy Hồ trại chủ và phu nhân buồn sao?
Đường Thẩm lắc đầu khoát tay :
– Vậy muội cứ xem như huynh chưa nói gì nhé.
Nàng lườm Đường Thẩm rồi bưng bầu rượu rót ra chén. Y Phụng đặt bầu rượu xuống bàn nhìn Đường Thẩm từ tốn nói :
– Huynh hãy nhìn xem… buổi hoàng hôn trên dòng Dương Tử thật đẹp. Huynh thấy có đẹp không?
Đường Thẩm nâng chén rượu, đôi mắt nhìn vầng nhật quang đang chìm xuống đường chân trời như đang lặn vào dòng Dương Tử mênh mông.
Chàng khẽ đọc: “Nhật mộ hương quan hà xứ thị Yên ba giang thượng sử nhân sầu”.
Dịch “Chiều tà quê hương mình đâu tá Khói sông khiến người buồn vấn vương”.
Nàng nhìn chàng :
– Huynh đang mơ về Giang Tô?
– Không biết huynh có mơ về Giang Tô không?
– Huynh phải nhớ… Bởi vì ở Giang Tô đang có một trang hồng nhan đã từng có mối giao hảo với huynh.
Nàng nói dứt câu thì lại ho khan, Y Phụng phải dùng ống tay áo để che miệng lại.
Đường Thẩm nhìn nàng.
Nàng lại thả ống tay áo xuống.
– Y Phụng có nói đúng ý của huynh không?
– Không… Hai câu thơ vừa rồi của đại thi hào Thôi Hiệu mà trong một lúc cảm xúc si tình huynh đọc ra thôi.
Chàng nói rồi dốc chén rượu uống cạn.
Nàng nhìn chàng nhỏ nhẹ đọc lại câu thơ cuối: “Khói sông khiến người buồn vấn vương”.
Lục Y Phụng mỉm cười.
– Khói sông khiến người ta vương vấn, một ngày nào đó, Y Phụng cũng có cảm giác như Đường huynh, nhìn khói sông mà vấn vương buồn.
Nàng nhìn chàng mỉm cười.
– Huynh này… điều người ta phải vấn vương là gì?
Đường Thẩm bưng vò rượu nhưng nàng cản lại.
– Muội hầu rượu cho huynh mà.
Nàng chuốc rượu vào chén chàng, vừa chuốc rượu Y Phụng vừa hỏi :
– Huynh trả lời muội đi. Điều gì khiến người ta vấn vương?
– Tình yêu.
– Phải vậy không?
Chàng nhìn nàng gượng cười.
– Huynh nghĩ như vậy, khi người ta yêu thì lúc nào cũng cảm nhận thấy trống vắng cái gì đó trong tim mình và khiến họ vấn vương. Ai yêu mà không vương vấn thì đó chưa phải là tình yêu.
– Vậy huynh đã yêu ai chưa?
– Huynh cũng không biết nữa.
– Nếu có người con gái nào yêu huynh… huynh có yêu lại không?
– Ít ra thì huynh cũng phải biết người con gái đó là ai đã chứ.
Nàng quay mặt nhìn ra ngoài khoang thuyền.
Vầng nhật quang đã chìm hẳn xuống rồi, chỉ còn lại ráng chiều màu vàng ủng trông thật rực rỡ.
Đường Thẩm nhìn Y Phụng, chàng mỉm cười :
– Nếu huynh đoán không lầm, muội cũng đang có tâm sự.
– Ai mà không có tâm sự, nhưng có người được sẻ chia có người không.
– Muội chính là người không có ai chia sẻ?
– Đôi lúc muội cũng muốn tâm sự nhưng không biết tâm sự cùng ai.
– Huynh đang ngồi đây, huynh có thể chia sẻ những tâm sự với Y Phụng được mà.
Nàng lại nhìn Đường Thẩm, sắc diện của Y Phụng từ từ ửng hồng lên với những nét thẹn thùng.
Hai cánh môi nàng mím lại với nhau. Y Phụng bưng vò rượu toan chốc ra chén thì bất thình lình có một tiếng gió rít lạ thường đập vào thính nhĩ.
Đường Thẩm vươn trảo chộp đến. Trung tâm bản thủ của chàng nhói buốt với những giọt máu rỉ ra nhễu xuống sàn thuyền.
Đường Thẩm đứng bật lên.
– Ai?
Sừng sững đứng trên sàn thuyền là một người vận trường y huỳnh bào, mặt đeo kim diện.
Đường Thẩm nhìn Kim diện nhân.
– Các hạ là ai?
Kim diện nhân cất tiếng the thé :
– Ta là Sát nhân kim diện…
– Các hạ muốn gì?
– Lấy mạng Lục Y Phụng.
– Tại hạ không cho các hạ làm điều đó đâu.
– Đường công tử còn chưa phải là đối thủ của ta đâu, hãy tránh qua đi. Nếu không Đường công tử sẽ phải hối tiếc. Hối tiếc thì đã muộn rồi.
– Tại hạ không tin mình không phải là đối thủ của các hạ.
– Được…
Huỳnh y kim diện nhân nói dứt lời liền vỗ chưởng đến chàng.
Đường Thẩm vận công phát tác ngay Thạch Bản chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
“Ầm…”
Hai chiếc bóng Thạch Bản chưởng của chàng vỡ tan ra trước uy lực chưởng khí của Huỳnh y kim diện nhân. Dư kình của Huỳnh y kim diện nhân làm Đường Thẩm va lưng vào vách khoang thuyền.
“Rầm…”
Khí huyết chàng nhộn nhạo, mắt chàng hoa lên.
Lục Y Phụng liền đứng vụt lên, nàng vội vận chuyển công lực phát ra hai đạo chưởng công đến Huỳnh y kim diện nhân.
Huỳnh y kim diện nhân lách bộ né tránh dễ dàng, đồng thời phát ra một đạo chỉ đến Lục Y Phụng.
“Rét…”
Đạo chỉ khí của Huỳnh y kim diện nhân như tựa một lưỡi kiếm xuyên thủng qua vai trái của Lục Y Phụng, hất nàng ngã nhào xuống sàn thuyền.
Huỳnh y kim diện nhân toan phát tác sát chiêu kết thúc mạng sống của Lục Y Phụng thì Thủy Hồ trại chủ và phu nhân đồng lướt ra.
Thủy Hồ trại chủ dùng đôi Hổ đầu câu còn phu nhân thì dùng trường kiếm. Họ vừa lướt ra thì sững bộ khi đập vào mắt họ là chiếc mặt nạ bằng vàng dát mỏng. Sư Kỹ buột miệng nói :
– Ngươi là ai?
Sát nhân kim diện nhìn Thủy Hồ trại chủ Sư Kỹ bằng ánh mắt rờn rợn :
– Ngươi sẽ được biết Sát nhân kim diện là ai?
Vừa nói, Kim diện sát nhân vừa lia ngang hữu thủ. Một vầng tụ khí hình trăng khuyết cắt ra hướng thẳng đến Sư Kỹ và Đăng Như Như.
Cả hai đồng loạt vung đôi Hổ đầu câu và trường kiếm lên nhằm đỡ luồng tụ khí đó…
“Chát… Chát…”
Sau hai âm thanh khô khốc đó, Kim diện sát nhân tợ như một cánh chim sắt lướt vội tới bên phu phụ Trại chủ Thủy Hồ. Hai đạo chỉ bắn ra như hai lưỡi kiếm sắc bén công thẳng vào tam tinh họ.
“Bộp… bộp…”
Phu phụ Trại chủ Thủy Hồ bật đầu ra sau, ngã sầm xuống sàn lâu thuyền.
Thủ pháp giết người của Kim diện sát nhân quá tinh luyện khiến Đường Thẩm không còn tin vào mắt mình nữa.
Vừa thấy phu phụ Trại chủ Thủy Hồ ngã vật xuống sàn thuyền, chàng liền đứng bật lên tràng bộ che chắn trước Lục Y Phụng.
Kim diện sát nhân nhìn chàng chăm chăm. Y cất giọng the thé :
– Công tử định cản ta à?
– Tại hạ không để cho các hạ sát hại Y Phụng.
– Tại sao lại cản ta?
– Y Phụng là muội của Đường Thẩm, muốn giết Y Phụng thì các hạ phải bước qua xác của Đường Thẩm trước. Tại hạ biết các hạ là Tử Vong Sứ.
Kim diện sát nhân cười khẩy một tiếng, y gằn giọng :
– Nha đầu còn tốt phúc chưa đến số chết nhưng ả sẽ không tốt phúc lần thứ hai đâu.
Nói rồi Kim diện sát nhân giậm mũi giày thoát ra khỏi lâu thuyền. Đạp chân trên sóng nước như đạp chân trên mặt đất băng băng lướt đi, chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Đường Thẩm đỡ lấy Y Phụng :
– Muội không sao chứ?
Nàng ho khan một tiếng.
– Huynh xem thử Trại chủ Thủy Hồ và phu nhân…
Đường Thẩm nhìn qua hai người, tam tinh của họ đã bị đục thủng, xuyên qua đến tận sau ót.
Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm nhìn lại nàng.
– Họ đã chết rồi.
Y Phụng cắn răng trên vào môi dưới.
Y Phụng nhẩm nói :
– Người đó là ai? Sao lại muốn giết Y Phụng?
– Huynh cũng không biết nhưng huynh biết y là Tử Vong Sứ, huynh sẽ tìm hiểu về y.
Chàng nhìn lại Y Phụng.
– Để huynh đưa muội đến đại phu.
– Muội chỉ bị thương trên bờ vai thôi. Muội chưa từng thấy ai có võ công lợi hại như người này.
Lão Dụ xuất hiện, lão nhìn qua cục trường đã hốt hoảng bước đến bên Đường Thẩm và Lục Y Phụng. Lão Dụ đỡ lấy nàng.
– Tiểu thư…
Lão Dụ nhìn qua xác Trại chủ Thủy Hồ và phu nhân.
Đôi chân mày lão nhíu lại.
– Chỉ kiếm.
Đường Thẩm nhìn lão Dụ.
Lão Dụ nhìn lại Đường Thẩm :
– Đường công tử giúp lão phu hỏa thiêu chiếc lâu thuyền này cùng Thủy Hồ trại chủ và phu nhân. Lão hủ sẽ đưa Lục Y Phụng đi trị thương.
Đường Thẩm gật đầu.
Lão Dụ đỡ Lục Y Phụng dìu đứng lên.
Nàng nhìn Đường Thẩm.
– Huynh bảo trọng.
– Huynh tự lo cho mình được, muội đừng lo.
Lão Dụ buông tiếng thở dài rồi nói :
– Lục Y Phụng lúc nào cũng nghĩ đến ngươi.
Lão nói rồi dìu Lục Y Phụng rời khỏi lâu thuyền.
Đường Thẩm châm lửa đốt lâu thuyền. Chàng nhìn ngọn lửa càng lúc càng lan rộng ra và chẳng mấy chốc biến cả chiếc lâu thuyền thành ngọn lửa khổng lồ mà nghĩ về Huỳnh y kim diện nhân.
Đường Thẩm nhủ thầm: “Huỳnh y kim diện nhân là ai? Y đã có thể lấy mạng mình thế mà không hành sự lại bỏ đi. Huỳnh y kim diện nhân là ai trong võ quán Trùng Hưng?”.
Chàng lắc đầu: “Y chỉ có thể là Huỳnh y kim diện nhân thôi, người này chỉ có thể là Kim diện nhân. Chỉ có Kim diện nhân mới có võ công cao thâm đến vậy. Nhưng nếu y là Kim diện nhân sao lại muốn giết Lục Y Phụng? Mình phải hỏi Kim diện nhân”.
Càng nghĩ Đường Thẩm lại càng rối như tơ vò bởi không biết chân diện thực sau tấm mặt nạ dát vàng đó.
Ngọn lửa khổng lồ rồi cũng lụi tàn khi chiếc lâu thuyền chìm xuống dòng Dương Tử. Đường Thẩm thở dài thương tiếc cho Thủy Hồ trại chủ Sư Kỹ và phu nhân.
Chàng lắc đầu.
– Người võ lâm sao lại lấy chuyện giết người đơn giản vậy? Họ không biết quý tính mạng của con người sao?
Chàng quay bước trở lại võ quán Trùng Hưng. Bước vào biệt thất của mình, Đường Thẩm cứ ngồi thừ ra, không màng đến bóng đêm đang từ từ lan tỏa, bao trùm khắp gian biệt thất.
Chàng đăm chiêu về những sự việc vừa xảy ra mà tự hỏi, ai là Kim diện sát nhân?
“Cạch…”
Âm thanh cụt lủn kia như có cái gì ghim vào mặt bàn. Chàng thắp giá bạch lạp. Trên bàn của chàng là một cánh hồng đỏ thắm.
Nhìn cánh hoa hồng đỏ trên bàn, Đường Thẩm nheo mày :
– Đây là ý gì?
Đường Thẩm lắc đầu.
– Mình đúng là người đi trong mớ bòng bong chẳng hiểu gì cả.