Ẩn Sát

Chương 339: Loạn


Đọc truyện Ẩn Sát – Chương 339: Loạn

“Chuyện gì chứ? Không phải tên kia bị Gia Minh tiểu đệ bạt tai sao?”

Xảy ra vấn đề, Tiểu Vũ cũng hơi sửng sốt.

“Ha hả, chẳng qua cũng khó nói. Anh cũng biết đấy, hiện giờ hai tay em không dám dùng lực mạnh quá, xông lên như thế trái lại lại có chút khó khăn khống chế, nhưng nội thương đến bây giờ mới phát tác cũng hơi… khó tin đó…”

Nhún vai, lúc này Thôi Quốc Hoa cũng hơi đau đầu:

“Thằng nhóc này làm loạn trong cục cảnh sát, muốn đả thương người, theo như bản tính của Giản Tố Ngôn, hắn có bị đánh chết cũng đáng đời rồi. Nhưng bây giờ cậu đến hỏi thử Cố Gia Minh một chút, tiểu tử kia giống như thằng ăn trộm vậy, hỏi cái gì cũng một mực không biết. Chẳng qua một số dự đoán của chúng ta trước đây cũng chính xác rồi, Cố Gia Minh được Giản Tố Ngôn dạy lâu như vậy, tại sao có thể không có võ công được, cứng rắn chịu một cú đá của Hi Lý Vượng mà cũng chỉ nhổ ra một chút máu, đoán chừng hắn cũng không kém hơn Nguyệt Trì Huân kia bao nhiêu…”

Đang lúc nói chuyện, Khương cục trưởng cũng đã dẫn theo một số nhân viên cảnh sát bắt đám lưu manh lại, thấy xe cứu thương đã đi liền hỏi người xung quanh về vết thương của A Mỗ Lôi. Tiểu Vũ suy nghĩ một lát rồi hỏi:

“Tình hình cụ thể của thằng nhóc kia thế nào? Vừa rồi chúng tôi ở đây nên không thấy được.”

“Bác sĩ đã khám, bước đầu chẩn đoán là vỡ màng nhĩ, cơ quan trong tai cũng bị tổn thương, mắt sưng huyết và chấn thương sọ não. Nhìn thằng nhóc đó hung hăng múa may ở đó một hồi lâu, tôi cũng đã rút súng ra rồi, nào ngờ lại bị một cái tát đánh thành bộ dạng như vậy… Hừ, quyền Thái sao…”

“Nếu Gia Minh tiểu đệ thực sự là thiên tài võ học, lại có sư phụ là Giản Tố Ngôn như vậy, cho dù quyền Thái của A Mỗ Lôi kia không tệ nhưng bị đánh thành như vậy cũng không phải không thể, vết thương của hắn đều ở má trái… Gia Minh tiểu đệ cũng đánh vào má trái?”

“Đương nhiên là má trái, hơn nữa lúc ấy A Mỗ Lôi nhảy lên đá song phi, tốc độ rất nhanh, sợ rằng trọng tâm cũng không khống chế được tốt lắm. Nhưng vấn đề là…”


Thôi Quốc Hoa vỗ vỗ má trái của mình.

“Vấn đề là… má trái của hắn không có vết thương rõ ràng gì.”

“Má trái… không có dấu vết bị thương?”

Tiểu Vũ lặp lại một cách khó tin.

“Không sai, mặc dù trên mặt đều là máu do hắn bôi ra nhưng cũng có thể thấy được, da không bị rách, không sưng. Nếu quả thực Gia Minh tiểu đệ cố ý làm như vậy, vậy đó gọi là gì? Hóa Cốt Miên Chưởng?”

Một cái bạt tai khiến chấn thương sọ não, chuyện như vậy đám người Tiểu Vũ cũng có thể làm được. Ngay cả A Mỗ Lôi kia luyện quyền Thái đến mức chân tay cứng như sắt nhưng đầu vẫn là một trong số các bộ phận yếu nhất trên cơ thể, song một cái tát đủ để chấn thương sọ não, đánh vỡ màng nhĩ thì không khác gì cầm một chiếc búa sắt gõ thật mạnh vào, nơi bị đánh vào đương nhiên sẽ sưng phù lên, sau đó mới là thương tổn ở những nơi khác. Nhưng nếu như ngay cả nơi khuôn mặt bị đánh phải cũng không sưng lên, mà bên trong lại bị tổn thương lớn đến vậy, vậy thì phải đánh như thế nào?

Hai người thảo luận một lát nhưng vẫn khá khó hiểu, đám người Kiều Quốc Duệ cũng xúm lại phát biểu ý kiến của mình, chỉ là phần lớn kết quả đưa ra đều là trùng hợp. Tiểu Vũ gọi điện thoại đến học viện Thánh Tâm cho Trần Cô Hạ nhưng cũng chỉ nhận được phán đoán tương tự.

“Mặt không bị tổn thương nhưng lại tạo bị chấn thương sọ não… Như vậy thì hẳn là trùng hợp rồi, vài ngày trước trên TV cũng đưa tin một người trong lúc dạy con, một cái tát đã đánh chết con mình, chắc là lần này cũng trùng hợp như vậy, có vận động viên thân thể được rèn luyện cực tốt nhưng chỉ vì một lần chạy lấy đà, hơi sơ sẩy một chút thì đã ngã gãy chân rồi. Ngoài ra cũng có lý giải khác, đó là một ngoại lực nho nhỏ lại tạo thành phản ứng dây chuyền nghiêm trọng trong thân thể con người, người khác lại đánh trúng ngay vào khoảnh khắc đó. Đánh vỡ sự cân bằng, khả năng nhỏ như vậy có thể bỏ qua, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.”

Trần Cô Hạ được xưng tụng là bậc thầy võ học, không phải vì thân thủ của hắn đứng đầu trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, chẳng qua rất nhiều đặc công đều do hắn dạy, ở phương diện dạy học này, kiến thức của hắn rộng rãi, phương diện lý luận thực sự là mạnh hơn hẳn mọi người.


“Đứa nhỏ Cố Gia Minh kia, căn bản là từ đầu tôi đã chú ý đến nó, tố chất thân thể của nó tương đối tốt, né tránh nhanh nhẹn hơn bất kỳ một người nào, mỗi ngày nó luyện tập mấy loại quyền pháp tôi cũng thấy, đích thật là đã lĩnh ngộ được tinh túy trong đó. Khi đó nó giấu diếm rất tốt, tôi cũng chỉ cho rằng nó không thích rắc rối, vì vậy chưa bao giờ đánh nhau với ai cả, chẳng qua nó là đệ tử của vị Giản tiểu thư kia, có thể đánh bại A Mỗ Lôi cũng là chuyện bình thường… Đương nhiên, nếu nói có người muốn khống chế được sự ngoài ý muốn như vậy, ít ra tôi không làm được, nhưng nếu là một người đã khống chế thân thể mình đến một trình độ cực cao thì vẫn có thể làm được, ví như Giản Tố Ngôn, hoặc Đại Nội Trưởng Đốc đã bị cô ta giết chết, hoặc là Tuệ Thanh lão sư…”

Lão ni cô Tuệ Thanh vẫn luôn ở lại Nga Mi nuôi nấng Đông Phương Nhược chính là một trong những người sáng lập ra Viêm Hoàng Giác Tỉnh, cũng là cao thủ số một chân chính của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, chỉ là chỉ có Trần Cô Hạ được chứng kiến, đến thế hệ những người như Thôi Quốc Hoa thì cũng chỉ loáng thoáng nghe được cái tên này. Chẳng qua lúc này không phải thời điểm biểu đạt sự kính sợ đối với bà ta, sau khi truyền đạt lại phân tích của Trần Cô Hạ, đám người trong phòng đều á khẩu không biết trả lời thế nào.

Kiều Quốc Duệ nhún vai, nói:

“Như vậy là… Ngoài ý muốn?”

“Thật may mắn, lại có thể gặp được chuyện ngoài ý muốn có xác suất nhỏ đến vậy, ngày mai chúng ta đi mua vé số đi?”

“Nếu thực sự là Cố Gia Minh cố ý thì sao?”

Tiểu Vũ giang tay ra.

“Tôi cảm thấy được khả năng này vẫn rất lớn, bằng không thì chính là tôi đã thực sự đánh hắn bị nội thương…”


Phương Quốc Lâm đang ôm máy vi tính ở bên cạnh nói xen vào:

“Vậy thì Cố Gia Minh kia cũng lợi hại như Giản Tố Ngôn, hắn là Giản Tố Ngôn cải trang thành?”

Mọi người hơi sửng sốt, Kiều Quốc Duệ đẩy mắt kính, lắc đầu nói:

“Giản Tố Ngôn có ngực, nếu có cải trang thì cũng là Cố Gia Minh cải trang thành Giản Tố Ngôn. Lại nói tiếp, không phải khi còn ở Mỹ đã có suy luận như vậy sao? Giản Tố Ngôn và Cố Gia Minh chưa bao giờ xuất hiện ở cùng một thời điểm, suy luận như vậy cũng không phải không có lí do, chỉ là có một điểm đáng ngờ đặc biệt quan trọng, đủ để phủ nhận tất cả các suy luận: Lần đầu tiên Hoa Tulip xuất hiện trước chúng ta vào khoảng hai năm về trước, mặc dù cô ta không trực tiếp xuất hiện nhưng khi đó Cố Gia Minh mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, một đứa trẻ như vậy, trong vòng hai năm, sao có thể có được tâm lý trưởng thành như vậy, lại giả trang thành một… cô gái như vậy?”

Hắn nói xong những lời này, Phương Quốc Lâm cũng chỉ biết mấp máy miệng rồi vỗ lên chiếc máy vi tính. Đối với những đặc công có tiếp xúc với dị năng này, những chuyện mọi người cho rằng không thể có rõ ràng là rất ít, song tâm lý vẫn là một cản trở không thể vượt qua được trong vấn đề này. Một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi sao có thể cải trang thành một cô gái như Hoa Tulip được, nàng mạnh, ngang ngược, thoắt ẩn thoắt hiện, tính toán tỉ mỉ cẩn thận, nhưng có rất nhiều khi vẻ đẹp và sự mạnh mẽ của nàng kết hợp với nhau lại thường tạo thành khí chất và sự cuốn hút khiến người ta bị hấp dẫn cực lớn, chỉ cần nàng xuất hiện ở nơi nào thì ánh mắt mọi người hầu như đều bị cuốn hút một cách mạnh mẽ.

Một cô gái với cá tính rõ nét như vậy, sao có thể chỉ là một thiếu niên chưa hiểu đời bao nhiêu cải trang thành được?

“Trên thế giới có dị năng bắt chước nhân cách thành thục không?”

“Chưa nghe nói có loại dị năng quái dị như vậy…”

“Gia Minh tiểu đệ thực sự là Tự nhiên tiến hóa giả?”

“Một năm trở lại đây tôi một mực tra tìm tư liệu về Tự nhiên tiến hóa giả, những kẻ đó căn bản không phải là người, trong số đó có một quái vật dị năng đã bị suy yếu hơn ngàn năm nhưng khi chuyển thế thành Nữ hoàng của U Ám Thiên Cầm mà vẫn còn biến thái như vậy. Nếu quả thực hắn là Tự nhiên tiến hóa giả, đoán chừng căn bản không cần động thủ thì hai thầy trò quyền Thái kia đã lăn ra chết rồi, sau đó kết quả khám nghiệm của chúng ta sẽ là bọn họ chết do bệnh dịch…”

Đám người thảo luận một hồi lâu nhưng vẫn không đưa ra được kết luận gì. Nghĩ đến không lâu sau sẽ gặp phải sự kháng nghị của đại sứ quán Thái Lan, mỗi người đều cảm thấy phiền phức, cứ việc chuyện tranh cãi như vậy không đến lượt bọn họ làm nhưng cũng không tránh khỏi áp lực từ bên trên. May là trong cục cảnh sát vẫn có camera, cảnh A Mỗ Lôi làm loạn, đánh người trong cục cảnh sát. Hi Lý Vượng ra tay đánh một thiếu niên đã bị ghi lại, nghĩ đi nghĩ lại, công lý vẫn ở bên phía mình.


Bị động tự vệ mà, đánh người ngay tại cơ quan chấp pháp, bị phản kích cũng là đáng đời, về phần một cái tát khiến não bị chấn động, đó đương nhiên chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chuyện này tìm mấy chuyên gia y học đến phân tích là xong. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Sau khi thương nghị tốt đối sách ban đầu, lúc này mọi người mới nhớ ra chuyện thả đứa con của Lữ Tụng Vi ra, hiện giờ có tạm giam thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì. Mặt khác, nếu đã quyết định đứng về phía chính nghĩa thì thái độ phải thực sự cứng rắn, trước tiên phải tạm giam Hi Lý Vượng lại, chờ đến khi đàm phán xong với phía Thái Lan thì mới thả ra được. Cho dù Gia Minh chưa chắc đã chịu đi khám nghiệm thương tích nhưng đánh người ngay trong cục cảnh sát đã không phải là chuyện nhỏ rồi, băng ghi hình còn đó, không phải sợ gì cả.

Nghĩ như vậy, Thôi Quốc Hoa đi ra đại sảnh. Âm thanh hỗn loạn loáng thoáng truyền tới, Khương cục trưởng cũng đang đi từ trên lầu xuống, thấy Thôi Quốc Hoa, vẻ mặt hắn liền ai oán.

“Đội trưởng Thôi, chuyện này càng lúc càng phiền phức.”

Hắn nói.

“Vừa rồi mới thẩm vấn xong đám lưu manh kia, chuẩn bị đưa bọn họ đi tạm giam bốn tám tiếng rồi coi như xong, ai ngờ lúc đi qua gian phòng tiên sinh Hi Lý Vượng đang ở, hai bên lại xảy ra xung đột, có hai người bị gãy xương sườn…”

“Tại sao lại xảy ra xung đột được?”

“Những người này tuyên bố đi vào đập phá, bọn họ nhổ nước bọt vào Hi Lý Vượng tiên sinh, người của chúng tôi chưa kịp ngăn cản thì hai người đã bị đánh bay ra ngoài, những người ở xung quanh rút súng ra mới ngăn cản được chuyện này… Chỉ là đám người kia cũng rất liều lĩnh, bị súng chĩa vào mà một người vẫn giành một tô canh rong biển, bữa ăn khuya của một cảnh sát, hắt vào mặt tông sư quyền Thái kia… Xe cứu thương cũng sắp tới rồi, hi vọng là không có ai chết, quyền Thái cũng không phải chuyện đùa…”

Nghe hắn nói xong, Thôi Quốc Hoa sửng sốt một lúc, sau đó lẩm bẩm mắng một câu thô tục không thường dùng lắm:

“Oh f**k!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.