Đọc truyện Ẩn Sát – Chương 338: Cú bạt tai gây hậu quả nghiêm trọng
Trong hành lang ánh đèn sáng sủa nhưng vẫn có cảm giác hơi lạnh lẽo, sáu bảy viên cảnh sát từ các phòng làm việc ùa ra nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài. Một cô gái mới tốt nghiệp, vừa gia nhập đội cảnh sát không bao lâu, trước kia còn ngủ gật trong phòng làm việc, kết quả là cửa sổ phòng nàng bị đánh vỡ vụn, văng tung tóe, lúc này cô thư ký bé nhỏ này đang trợn mắt há hốc mồm nhìn khung cửa sổ bị biến hình méo mó, sau đó lại nhìn hai gã thiếu niên đang đứng song song, không biết phải làm gì.
Hoàng tử Thái quyền buổi tối mới bị bắt vào đây. Mục Thanh Thanh ở bên kia có lẽ không nắm rõ tình hình nhưng mấy viên cảnh sát cấp dưới trong phòng đều đã hiểu rõ. Hi Lý Vượng và Thôi Quốc Hoa đang xô xô đẩy đẩy, trong chốc lát người bên ngoài cũng không thấy bọn họ ra chiêu thức rõ ràng gì, đám người chỉ biết đứng nhìn một cách nghi ngờ. Mấy giây ngắn ngủi trôi qua, Hi Lý Vượng cảm thấy hơi bất ổn, theo chỉ dẫn của hắn, một khi triển khai tấn công nhất định phải như cuồng phong vũ bão không cho đối phương bất kì một cơ hội ngừng nghỉ nào, kết quả là từ sau khi bị một cú bạt tai. A Mỗ Lôi vẫn đứng yên như vậy, cũng không biết là do bị cái tát nhục nhã đến mức ngây ngẩn hay là đã tức giận đến mức ngu ngốc rồi, thậm chí cả người đều run lên.
Lực của cái tát không biết mạnh đến cỡ nào, mặc dù cái tát vừa rồi rất vang dội nhưng đó cũng chỉ là một cái tát rất bình thường, ý định làm nhục nhiều hơn thương tổn thực tế nhiều. Hi Lý Vượng tuy là bậc thầy Thái quyền nhưng nếu thực sự muốn ngăn chặn một tên đặc công thì cũng không được trong bao lâu, trong lòng tức tối thoáng qua, bỗng nhiên hắn nghe thấy A Mỗ Lôi kêu lên một tiếng, rồi lại vung quyền xông về phía người thiếu niên trước mặt.
Cùng lúc đó, hai tay Thôi Quốc Hoa bổ xuống thật mạnh, đánh văng sự áp chế của Hi Lý Vượng, giơ súng lên:
“Không được nhúc nhích!”
Tay của Hi Lý Vượng lại đè xuống một lần nữa. Mắt của Thôi Quốc Hoa long lên dữ dội, đã sẵn sàng bóp cò.
Sau một giây, không có tiếng súng vang lên. Nguồn: https://truyenfull.vn
Động tác của hai người lúc này trở nên kịch liệt, hai viên cảnh sát ở bên cạnh cũng bắt đầu phản ứng, hiểu ra hắn vì muốn ngăn cản hai người ngoại quốc này hành hung ở cục cảnh sát, lập tức rút súng hỗ trợ. Vậy mà trong chớp mắt, tất cả mọi người đều không kịp bóp cò. Thôi Quốc Hoa cũng như Hi Lý Vượng, cả những viên cảnh sát chung quanh, đều bị động tác của thiếu niên Thái Lan ở phía trước thu hút sự chú ý.
Thiếu niên mới vừa rồi còn đá gãy khung cửa sổ bằng sắt, lúc này bước ra hai bước, một quyền vẫn chưa tung ra hoàn toàn thì chân trái đã cong lại một cách lạ thường, cả người vì vậy mà bị mất thăng bằng. Hắn loạng choạng bước về bên trái hai bước, mới gắng gượng duỗi thẳng chân trái ra để giữ thăng bằng. Lần thứ hai bày ra tư thế quyền Thái không quá tiêu chuẩn, A Mỗ Lôi lắc nhẹ đầu, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp. Hắn thu tay trái lại, lau những giọt mồ hôi trên mặt, lúc lau đến lần thứ ba, vô thức vuốt vuốt ở tai, một lần, hai lần… Dưới ánh đèn sáng trong hành lang, máu từ trong tai trái chảy phủ xuống hai bên má hắn nhễ nhại, nhìn mà giật mình…
Lúc này, viên cảnh sát đứng cách hắn không xa có thể nhìn thấy rất rõ, máu từ trong tai người thiếu niên chảy ra, tiếp đó máu mũi cũng chảy ra ồ ạt không ngừng, mắt trái cũng sưng huyết đỏ bứng lên, nửa bên má cũng bị hắn vô tình quệt qua quệt lại nhuộm đỏ. Một lát sau, hắn chầm chậm giơ tay lên, chăm chăm nhìn tay dính đầy máu của mình, miệng nói ú ớ mấy câu tiếng Thái, ánh mắt chuyển hướng về phía người thanh niên ở phía trước.
“Chậc, chuyện này… Ngươi đừng có nhìn ta như thế chứ… Ngươi làm sao vậy… Ngươi bị bệnh ư… Trước đây ngươi đã bị nội thương sao? Này…Ngươi ngươi ngươi…. Sao ngươi lại nhìn ta như vậy, ta chỉ đánh ngươi nhẹ thôi mà…”
Trước mặt hắn, Gia Minh dường như cũng bị cảnh tượng kì lạ này làm cho một phen khiếp sợ, chỉ biết lắp bắp giải thích. Nhìn cảnh tượng vô cùng lạ thường này, khuôn mặt hắn co quắp, khóe miệng cũng giật giật, hắn vừa lùi về sau hai bước với khoảng cách an toàn, vừa buông tay một cách vô tội, trong tay vẫn còn đang cầm chiếc túi ni lông đựng bánh, đang đung đưa một cách vô tội.
Chính mắt nhìn thấy chuyện xảy ra, Hi Lý Vượng và Thôi Quốc Hoa cũng dừng lại không xô đẩy nữa, đi về phía bên này. Hi Lý Vượng đỡ tên đệ tử của mình ngồi dựa vào tường, xem xét khuôn mặt đầy máu của hắn, hai người nói với nhau vài câu tiếng Thái, thỉnh thoảng lại đứng lên nhìn Gia Minh với vẻ mặt vô tội đang đứng bên cạnh. Thôi Quốc Hoa đang cầm súng đứng gần đó, nhìn A Mỗ Lôi, rồi lại nhìn Gia Minh, buông tay, nhún vai, lặng yên dò hỏi. Gia Minh cũng chỉ chỉ vào người thanh niên đó, rồi chỉ vào mặt mình, sau đó giơ tay ra một cách vô tội, ý nói rằng:
“Tôi chỉ đánh hắn nhẹ thôi mà, ai biết là hắn lại yếu ớt như thế…”
“Này, gọi bác sĩ, gọi bác sĩ…”
Chỉ một cái tát mà khiến một người ra nông nỗi như thế, chuyện như vậy thật không thể tưởng tượng nổi, Thôi Quốc Hoa lắc đầu, nhường đường cho cảnh sát phía sau đang vội vàng chạy đi tìm bác sĩ. Hắn vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả thì bên cạnh một bóng người hung bạo vụt lên. Hi Lý Vượng lao về phía Gia Minh, cùng lúc đó Thôi Quốc Hoa giơ tay lên, không cần phải nghĩ ngợi.
Siết cò!
“Dừng tay!”
“Bằng!”
Viên đạn gần như xẹt qua sát người Hi Lý Vượng, gạch vỡ trên tường bắn tung tóe. Gia Minh bị đá bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường ở cuối hành lang cách đó mấy mét, rồi từ từ trượt xuống.
“Không nghe thấy tôi nói dừng tay lại sao!”
Thôi Quốc Hoa gào lớn, dí thẳng họng súng vào đầu Hi Lý Vượng. Hi Lý Vượng đã đạt được mục đích, lúc này nên cũng không dám đấu với đặc công thực sự dám nổ súng nữa mà chỉ quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn. Vừa nhìn Hi Lý Vượng ở bên này, Thôi Quốc Hoa vừa hét lớn bề phía cuối hành lang:
“Này, cậu không sao chứ? Cậu mà chết thì tôi biết ăn nói thế nào với chị cậu đây!”
“Đương nhiên là… không sao…”
Đưa tay lên day day lồng ngực, Gia Minh dựa vào tường từ từ đứng dậy, nghỉ một chút, mới đi về phía trước, nhặt túi bánh lên.
“Vẫn may là khả năng chạy trốn và kháng cự mà tôi đã được huấn luyện khá tốt, tông sư Thái quyền gì chứ, tôi khinh…”
Gia Minh nhổ một ngụm máu nhỏ xuống đất tỏ vẻ coi thường, rồi quệt mép:
“Ta nghe nói Thái quyền là quyền pháp mà chỉ cần dùng một chân có thể đá chết người, bây giờ ngay cả ta cũng có thể chống cự lại, hôm nay ngươi vẫn chưa ăn cơm hay sao vậy? ở đây có bánh này, muốn ăn không, ta mua nó ở trên đường đến đây đó.”
Đứng trước mặt Thái quyền tông sư đang bị súng ấn vào trán, Gia Minh vẫn với vẻ mặt khinh bỉ đó, tay giơ túi bánh lên. Hai người nhìn nhau trong mấy giây như vậy. Gia Minh liên tục nhổ mấy ngụm nước bọt lẫn máu xuống đất, sau đó dựng ngón giữa lên, xoay người bỏ đi: “Hừ, hừ, hừ… Không ăn thì thôi, tôi đến phòng tạm giam, các ông từ từ điều tra chuyện bên này đi. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ tát hắn một cái mà thôi, hắn biến thành bộ dạng này thì nhất định đã bị nội thương trước đó hoặc vì lí do gì đó khác… Không phải có Tiểu Vũ ca nào đó đã đánh hắn một cú Thiết Sơn Kháo sao, chậc chậc, thật lợi hại…”
Một lát sau, trước một căn phòng trên lầu một, Gia Minh đẩy cửa vào. Sa Sa và Linh Tĩnh đang ngồi bên trong, chiếc ti vi ở góc phòng đang chiếu phim nửa đêm, trước mặt hai người họ là nước hoa quả và hạt dưa.
“Woa, tưởng là hai cậu bị bắt vào đây chịu khổ, ai mà biết là đến đây để nghỉ ngơi, sớm biết thế này thì mình đến muộn một chút.”
Gia Minh cười rồi đóng cửa lại. Huân đứng lên, hai tay chắp trước ngực cúi mình chào. Sa Sa thì chẳng lịch sự như thế, xông lên nện cho hắn một cái.
“Cậu còn nói nữa hả, chúng mình bây giờ có thể đi được chưa?”
“Là do người tên Thôi Quốc Hoa đem tới, chúng mình, không nhận không được, ti vi là do ông ta sai cấp dưới mang tới.”
Linh Tĩnh đứng bên cạnh cười nói.
“Nhưng mà chúng mình không uống một ngụm nào cả.”
“Ha Ha, không cần phải đề phòng hắn như thế.”
Gia Minh cười giơ túi bánh lên.
“Chúng ta tạm thời chưa thể đi khỏi đây được, đã ăn khuya chưa?”
“Vẫn chưa.”
Sa Sa cười rồi nhận lấy cái túi bánh đó, đầu tiên ném một cái vào miệng.
“À đúng rồi, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy, thấy thật hỗn loạn, vừa nãy hình như chúng mình nghe có tiếng súng… Nhưng mà Huân lại khẳng định đó là tiếng pháo…”
Bọn họ vừa rồi định ra ngoài xem, nhưng lúc đó Gia Minh đã tới đây cho nên cũng yên tâm, cũng không hỏi là tại sao tạm thời không thể rời khỏi đây.
Gia Minh và Nguyệt Trì Huân đang ngồi im lặng bên cạnh nhìn nhau, sau đó cười khoát tay:
“Mình cũng nghe thấy, đúng là tiếng pháo, nhưng mà tình hình hỗn loạn là chuyện do Tiểu Mạnh ca bọn họ gây ra, đợi chút nữa sẽ nói với bọn họ. Được rồi, trước tiên ăn chút gì đi đã, uống nước của họ không có vấn đề gì đâu, cứ yên tâm… Trên đường đến đây, các cửa hàng vẫn còn mở cửa, vị chuối mà các cậu rất thích ăn đó. Huân, cô cũng ăn đi.”
“Vâng.”
Cô gái Nhật Bản lặng lẽ gật đầu, cũng cầm lấy một cái. Trên TV đang chiếu bộ phim có nội dung sướt mướt, sinh ly tử biệt như thường lệ. Sa Sa xem một cách hứng thú. Linh Tĩnh thì không tùy tiện như vậy, nhìn Gia Minh ngồi bên cạnh, sau đó phát hiện sau lưng Gia Minh phủ đầy bụi và vết bẩn:
“Cậu làm sao vậy? Lưng áo sao mà dơ đến như vậy… Cậu đánh nhau với người ta à…”
“Ừ, tên tiểu tử Thái quyền bị bắt vào đồn cảnh sát không phục, nhìn thấy mình tới liền đuổi theo đánh mình, mình chỉ tát nhẹ hắn một cái…”
Gia Minh nhún vai như không có chuyện gì xảy ra.
“Một cái tát?”
Linh Tĩnh nghĩ một chút, nhìn Gia Minh nhẹ nhàng hỏi.
“Yên tâm đi.”
Gia Minh nở nụ cười
“Hắn không chết được đâu.”
Ba cô gái bị đưa vào căn phòng nằm ở một góc yên lặng bên này không biết rằng, một cái tát bình thường như thế mà khiến cho cả cục cảnh sát lúc này trở nên rất lộn xộn, dĩ nhiên, hỗn loạn nhất vẫn là tiểu đội Quốc An do Thôi Quốc Hoa dẫn đầu.
A Mỗ Lôi bị thương đã được đưa lên xe cấp cứu chở đi. Thôi Quốc Hoa tìm được Tiểu Vũ:
“Này, hỏi cậu một chuyện, cú Thiết Sơn Kháo tối nay, có phải là cậu đã hơi mạnh tay không?”